Chương 52
Đánh nhau 1
Tống Chi đang nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt thì đột nhiên có một bà thím hùng hổ đi tới. Tống Chi đang cười tủm tỉm nhưng nhìn thấy bà thím đó thì dừng cười.
"Sao lại ra đây nhanh vậy, không phải là bị đuổi ra chứ."
Bà thím này mới mở miệng ra đã biết không nói được câu hay gì.
Tống Chi hơi nhếch mép, cô ấy cũng không giải thích thêm gì mà chỉ giới thiệu cho Phong Ánh Nguyệt: "Đây là mẹ tôi."
"Cháu chào thím." Phong Ánh Nguyệt cũng nhìn thấy hai mẹ con đang muốn nói chuyện nên chủ động rời khỏi trước.
Cô vừa đi thì mẹ Tống đã túm lấy Tống Chi: "Tôi đã nói việc này cô không làm được nên nhường cho em gái cô nhưng mà cô không chịu nghe, giờ thì bị đuổi ra ngoài rồi đó."
"Mẹ chờ ở đây hơn nửa ngày là để cười nhạo con à."
Tống Chi cực kỳ tức giận, cắn chặt răng.
"Con không bị đuổi ra. Việc hôm nay con làm xong rồi nên giờ con phải về nhà. Mẹ cũng về nhà đi để em gái đỡ phải ngồi chờ tin tốt thế chỗ của con."
Cô ấy nói xong thì quay đầu đi luôn.
Mẹ Tống cũng tức giận cực kỳ, bà ta vừa chạy theo vừa mắng: "Cô cưới chồng xong thì không thèm quan tâm em gái cô nữa à, tôi muốn cho em gái cô tới đây làm việc vì lý do gì cô còn không hiểu sao."
"Cô cưới chồng rồi nhưng mà nó thì chưa. Đây là một cơ hội rất tốt. Nếu nó có thể trở thành công nhân chính thức ở đội vận tải thì cuộc sống của nhà chúng ta cũng sẽ được cải thiện nhiều."
Tống Chi nghe thế thì càng đi nhanh hơn.
Lúc Phong Ánh Nguyệt về tới nhà thì đã hơi đói bụng. Cô nấu một tô mì, thêm một chút mỡ heo và rau xanh, mùi vị cũng khá ổn.
Hiện tại Niếp Niếp đã thân thiết với những đứa trẻ khác ở tầng năm nên đang chơi cùng bọn họ ở trên hành lang. Phong Ánh Nguyệt ăn xong tô mì trong tiếng cười đùa vui vẻ của bọn nhỏ.
"Cháu hôm nay về sớm ghê, ở sau bếp hỗ trợ mà vẫn phải về nhà ăn à?" Thím Điền đang rửa chén trước bồn nước, nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt cầm bát và nồi lại thì cảm thấy kỳ lạ.
"Hai ngày đầu chỉ làm quen công việc nên sẽ về sớm ạ. Hai ngày sau sẽ về trễ hơn. Ngày mai cháu sẽ về trễ hơn, cũng không biết có giúp đỡ được gì cho gia đình của chú Trịnh không nữa."
Nghe rõ mọi chuyện thì nỗi lo lắng trong lòng thím Điền cũng được giải tỏa, bà ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bà ấy thấy Phong Ánh Nguyệt còn đang lo lắng chuyện giúp đỡ thì cười trả lời: "Chuyện này có gì đâu, giúp được thì là tốt còn không giúp được cũng không sao đâu."
Thật sự, số lượng phụ nữ trẻ ở nhà ngang nhiều như thế nên cũng có nhiều người có thể giúp.
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, Phong Ánh Nguyệt lấy tiền lì xì đưa cho vợ của lão Trịnh còn đang bận rộn.
Giữa trưa, Phong Ánh Nguyệt về nhà ngang thì nhìn thấy vài cái bàn tròn đã được sắp xếp đầy đủ trên gò đất. Số lượng người tới ăn cơm cũng không ít, vợ chồng lão Trịnh còn đang mời rượu từng bàn. Vừa nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt thì vợ của lão Trịnh vội vàng chạy tới kéo cô lại ăn cơm.
Thím Lý ngồi bên trái, chị dâu Vương ngồi bên phải, Phong Ánh Nguyệt chào hỏi mọi người xong mới bắt đầu ăn.
"Bữa tiệc hôm nay làm ngon ghê, có rượu có thịt, mùi vị của món ăn cũng khá tốt."
Có người ngồi cùng bàn vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên, không giống những người khác. Làm bàn tiệc chỉ toàn thức ăn chay, không có rượu, cơm gạo trộn cũng chỉ có chút xíu." Có một bà thím nói bóng gió thím Lý.
Nhưng thím Lý còn vội vàng cúi đầu ăn cơm nên lại là Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy được.. Cop qua cop lại, t𝐫ở lại t𝐫a𝗇g chí𝗇h || T𝐫Uⅿt𝐫uyệ 𝗇.𝐕𝗇 ||
Thím Lý ăn xong thì cũng không dừng lại mà tiếp tục gắp thêm rau và đồ ăn. Chị dâu Vương thấy mình còn chưa ăn xong mà đồ ăn lại sắp hết rồi thì cũng không nhịn được phải lên tiếng:
"Thím Lý, tôi nói thẳng luôn thím gắp hết đồ ăn rồi thì tôi ăn cái gì, tôi còn chưa ăn xong đâu."
"Gì mà gắp hết rồi?" Thím Lý cũng không dừng đũa: "Trên bàn còn có nhiều đồ ăn mà, mình không lo gắp cho nhanh còn bảo người ta gắp hết của mình."
Cách nói chuyện này thật sự rất dễ làm cho người khác tức giận.
Chị dâu Vương không nhìn được cách hành xử của bà ta nên cao giọng nói: "Ơ hay, đi ăn cỗ còn chưa thấy đủ, không trách được thím gắp một chén to như thế. Đừng nói là thím định bưng về nhà nha. Từ lúc tôi vào sống ở khu nhà ngang này còn chưa nhìn qua ai làm cái việc xấu hổ như vậy luôn đó."
Tống Chi đang nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt thì đột nhiên có một bà thím hùng hổ đi tới. Tống Chi đang cười tủm tỉm nhưng nhìn thấy bà thím đó thì dừng cười.
"Sao lại ra đây nhanh vậy, không phải là bị đuổi ra chứ."
Bà thím này mới mở miệng ra đã biết không nói được câu hay gì.
Tống Chi hơi nhếch mép, cô ấy cũng không giải thích thêm gì mà chỉ giới thiệu cho Phong Ánh Nguyệt: "Đây là mẹ tôi."
"Cháu chào thím." Phong Ánh Nguyệt cũng nhìn thấy hai mẹ con đang muốn nói chuyện nên chủ động rời khỏi trước.
Cô vừa đi thì mẹ Tống đã túm lấy Tống Chi: "Tôi đã nói việc này cô không làm được nên nhường cho em gái cô nhưng mà cô không chịu nghe, giờ thì bị đuổi ra ngoài rồi đó."
"Mẹ chờ ở đây hơn nửa ngày là để cười nhạo con à."
Tống Chi cực kỳ tức giận, cắn chặt răng.
"Con không bị đuổi ra. Việc hôm nay con làm xong rồi nên giờ con phải về nhà. Mẹ cũng về nhà đi để em gái đỡ phải ngồi chờ tin tốt thế chỗ của con."
Cô ấy nói xong thì quay đầu đi luôn.
Mẹ Tống cũng tức giận cực kỳ, bà ta vừa chạy theo vừa mắng: "Cô cưới chồng xong thì không thèm quan tâm em gái cô nữa à, tôi muốn cho em gái cô tới đây làm việc vì lý do gì cô còn không hiểu sao."
"Cô cưới chồng rồi nhưng mà nó thì chưa. Đây là một cơ hội rất tốt. Nếu nó có thể trở thành công nhân chính thức ở đội vận tải thì cuộc sống của nhà chúng ta cũng sẽ được cải thiện nhiều."
Tống Chi nghe thế thì càng đi nhanh hơn.
Lúc Phong Ánh Nguyệt về tới nhà thì đã hơi đói bụng. Cô nấu một tô mì, thêm một chút mỡ heo và rau xanh, mùi vị cũng khá ổn.
Hiện tại Niếp Niếp đã thân thiết với những đứa trẻ khác ở tầng năm nên đang chơi cùng bọn họ ở trên hành lang. Phong Ánh Nguyệt ăn xong tô mì trong tiếng cười đùa vui vẻ của bọn nhỏ.
"Cháu hôm nay về sớm ghê, ở sau bếp hỗ trợ mà vẫn phải về nhà ăn à?" Thím Điền đang rửa chén trước bồn nước, nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt cầm bát và nồi lại thì cảm thấy kỳ lạ.
"Hai ngày đầu chỉ làm quen công việc nên sẽ về sớm ạ. Hai ngày sau sẽ về trễ hơn. Ngày mai cháu sẽ về trễ hơn, cũng không biết có giúp đỡ được gì cho gia đình của chú Trịnh không nữa."
Nghe rõ mọi chuyện thì nỗi lo lắng trong lòng thím Điền cũng được giải tỏa, bà ấy nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Bà ấy thấy Phong Ánh Nguyệt còn đang lo lắng chuyện giúp đỡ thì cười trả lời: "Chuyện này có gì đâu, giúp được thì là tốt còn không giúp được cũng không sao đâu."
Thật sự, số lượng phụ nữ trẻ ở nhà ngang nhiều như thế nên cũng có nhiều người có thể giúp.
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà, Phong Ánh Nguyệt lấy tiền lì xì đưa cho vợ của lão Trịnh còn đang bận rộn.
Giữa trưa, Phong Ánh Nguyệt về nhà ngang thì nhìn thấy vài cái bàn tròn đã được sắp xếp đầy đủ trên gò đất. Số lượng người tới ăn cơm cũng không ít, vợ chồng lão Trịnh còn đang mời rượu từng bàn. Vừa nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt thì vợ của lão Trịnh vội vàng chạy tới kéo cô lại ăn cơm.
Thím Lý ngồi bên trái, chị dâu Vương ngồi bên phải, Phong Ánh Nguyệt chào hỏi mọi người xong mới bắt đầu ăn.
"Bữa tiệc hôm nay làm ngon ghê, có rượu có thịt, mùi vị của món ăn cũng khá tốt."
Có người ngồi cùng bàn vừa cười vừa nói.
"Đương nhiên, không giống những người khác. Làm bàn tiệc chỉ toàn thức ăn chay, không có rượu, cơm gạo trộn cũng chỉ có chút xíu." Có một bà thím nói bóng gió thím Lý.
Nhưng thím Lý còn vội vàng cúi đầu ăn cơm nên lại là Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy được.. Cop qua cop lại, t𝐫ở lại t𝐫a𝗇g chí𝗇h || T𝐫Uⅿt𝐫uyệ 𝗇.𝐕𝗇 ||
Thím Lý ăn xong thì cũng không dừng lại mà tiếp tục gắp thêm rau và đồ ăn. Chị dâu Vương thấy mình còn chưa ăn xong mà đồ ăn lại sắp hết rồi thì cũng không nhịn được phải lên tiếng:
"Thím Lý, tôi nói thẳng luôn thím gắp hết đồ ăn rồi thì tôi ăn cái gì, tôi còn chưa ăn xong đâu."
"Gì mà gắp hết rồi?" Thím Lý cũng không dừng đũa: "Trên bàn còn có nhiều đồ ăn mà, mình không lo gắp cho nhanh còn bảo người ta gắp hết của mình."
Cách nói chuyện này thật sự rất dễ làm cho người khác tức giận.
Chị dâu Vương không nhìn được cách hành xử của bà ta nên cao giọng nói: "Ơ hay, đi ăn cỗ còn chưa thấy đủ, không trách được thím gắp một chén to như thế. Đừng nói là thím định bưng về nhà nha. Từ lúc tôi vào sống ở khu nhà ngang này còn chưa nhìn qua ai làm cái việc xấu hổ như vậy luôn đó."