Chương 38
Đợi đến khi em nghỉ làm 1
Không cho chị dâu Tiêu có cơ hội nói lý do sợ bị người khác chê cười, Phong Ánh Nguyệt liền nói: "Bản thân mình quan trọng hơn hay cái nhìn của người khác quan trọng hơn? Ai cũng ăn cơm mà sống, có bệnh thì đi khám chẳng lẽ lại không được?"
Hai mắt chị dâu Tiêu sáng lên: "Đúng vậy, không nói mình bị gì thì ai mà biết."
Tâm tình của cô ấy thoáng một cái đã tốt lên, buổi chiều cũng có tinh thần làm việc hơn, Phong Ánh Nguyệt đợi đến giờ tan làm, nhận tiền rồi rời đi.
Nhờ có Đường Văn Sinh mua giúp đồ ăn vào buổi sáng nên cô không cần phải lên huyện nữa, sau khi về đến nhà, cô nấu nước tắm rửa gội đầu, thời điểm thím Lý từ dưới lầu đi lên, Phong Ánh Nguyệt vẫn còn đang ngồi giặt quần áo.
Bà ta thấy Phong Ánh Nguyệt quấn khăn trên đầu, nhíu mày nói: "Vợ của Tiểu Đường, cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, nhưng mà trời ạ, cháu tắm rửa giặt giũ lâu như vậy, thật lãng phí củi đốt."
Phong Ánh Nguyệt vẫn tiếp tục công việc của mình, nghe bà ta nói vậy chỉ cười rồi nói: "Thím Lý, nhà của thím bao lâu mới giặt đồ một lần vậy ạ?"
Thím Lý có chút kiêu ngạo nói: "Chú Lý thì cháu cũng biết rồi, với thời tiết này thì nửa tháng thím sẽ giặt đồ một lần, cả người lúc nào cũng sạch sẽ."
"Thím thật lợi hại." Phong Ánh Nguyệt vẫn duy trì nụ cười trên môi: "Cháu đã sớm nghe người ta nói thím Lý là người biết cách chi tiêu nhất ở đây."
Thím Lý ngày càng tự đắc, nâng cằm khẽ gật đầu, rồi bắt đầu kể ra một tháng mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu thực phẩm, càng nói càng sung.
Đến khi Phong Ánh Nguyệt giặt đồ xong, bà ta vẫn chưa nói hết.
"Khi khác chúng ta lại nói tiếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, cháu phải đi phơi quần áo và chuẩn bị cơm tối nữa."
Nói xong, cô liền xách thùng gỗ và chậu sứ ở bên cạnh rời đi.
Thím Lý cũng không thấy có gì bất thường, bà ta đến chỗ của thím Điền đang rửa rau nói: "Vợ của Tiểu Đường tuy hơi phung phí củi đốt nhưng lại biết cách ăn nói, chả bù cho đứa trẻ nhà tôi, vừa nghe nó nói được mấy câu đã khiến tôi bất mãn." Con gái của bà ta vừa mới lập gia đình hồi năm ngoái.
Thím Điền biết một khi đã bị bà ta nhắm đến thì không biết sẽ phải nghe bà ta lải nhải đến khi nào, vì thế liền nói lảng sang chuyện khác: "Con gái bà chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ!"
"Ừ." Thím Lý cười tủm tỉm gật đầu, quơ quơ giỏ trúc trong tay: "Hôm nay tôi đi thăm con bé thì được bên sui gia cho rất nhiều măng mang về."
Phong Ánh Nguyệt phơi đồ xong liền về nhà dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ một chút.
Những thứ được Đường Văn Sinh mua về hồi sáng bao gồm hai cân thịt ba rọi, một bó hương xuân, một bó cải xanh và tỏi tươi.
Sau một hồi suy nghĩ tối nay mình nên nấu món gì, Phong Ánh Nguyệt liền lấy đôi giày vải đã hoàn thành được một nửa ra làm tiếp.
Khi chị dâu Triệu trở về, Phong Ánh Nguyệt mới bắt đầu chuẩn bị đi nấu cơm.
"Ồ, khéo tay quá ta!" Chị dâu Triệu nhìn đôi giày vải trong tay của cô.
"Chị dâu đừng khen em nữa, em sẽ lấy làm kiêu ngạo đấy." Phong Ánh Nguyệt khẽ cười nói.
Hai người trao đổi vài câu, chị dâu Triệu cũng phải chuẩn bị cơm tối, vì thế hai người tiến đến bồn rửa ở bên kia rửa sạch nguyên liệu, ai làm việc nấy, bận rộn trong bếp một hồi, cả hai đứng tán gẫu một lát.
"Ông chồng nhà chị tối qua còn thề với chị rằng nhất định sẽ đưa Niếp Niếp về cho chị." Chị dâu Triệu khoanh tay trước n.g.ự.c cười lạnh: "Chị sẽ chờ, nếu anh ta không làm được thì dù chị có phải náo loạn với đám người ở dưới quê kia một trận thì cũng phải đón được Niếp Niếp về đây."
Triệu Thiên vừa về đến nhà, trùng hợp nghe được những lời như vậy, anh ta lập tức chạy tới phụ vợ mình nấu cơm, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười, cô cũng không phát hiện ra hai người này có gì bất thường, thấy Đường Văn Sinh đã về, cô cũng bắt đầu làm món thịt xào tỏi.
Bữa tối hôm nay có món trứng gà xào hương xuân, canh cải xanh thịt băm và thịt xào tỏi.
Tất cả đều được nấu rất nhiều.
Nhưng nhiều nhất vẫn là cơm gạo trộn.
Không cho chị dâu Tiêu có cơ hội nói lý do sợ bị người khác chê cười, Phong Ánh Nguyệt liền nói: "Bản thân mình quan trọng hơn hay cái nhìn của người khác quan trọng hơn? Ai cũng ăn cơm mà sống, có bệnh thì đi khám chẳng lẽ lại không được?"
Hai mắt chị dâu Tiêu sáng lên: "Đúng vậy, không nói mình bị gì thì ai mà biết."
Tâm tình của cô ấy thoáng một cái đã tốt lên, buổi chiều cũng có tinh thần làm việc hơn, Phong Ánh Nguyệt đợi đến giờ tan làm, nhận tiền rồi rời đi.
Nhờ có Đường Văn Sinh mua giúp đồ ăn vào buổi sáng nên cô không cần phải lên huyện nữa, sau khi về đến nhà, cô nấu nước tắm rửa gội đầu, thời điểm thím Lý từ dưới lầu đi lên, Phong Ánh Nguyệt vẫn còn đang ngồi giặt quần áo.
Bà ta thấy Phong Ánh Nguyệt quấn khăn trên đầu, nhíu mày nói: "Vợ của Tiểu Đường, cháu cũng đừng trách thím nhiều chuyện, nhưng mà trời ạ, cháu tắm rửa giặt giũ lâu như vậy, thật lãng phí củi đốt."
Phong Ánh Nguyệt vẫn tiếp tục công việc của mình, nghe bà ta nói vậy chỉ cười rồi nói: "Thím Lý, nhà của thím bao lâu mới giặt đồ một lần vậy ạ?"
Thím Lý có chút kiêu ngạo nói: "Chú Lý thì cháu cũng biết rồi, với thời tiết này thì nửa tháng thím sẽ giặt đồ một lần, cả người lúc nào cũng sạch sẽ."
"Thím thật lợi hại." Phong Ánh Nguyệt vẫn duy trì nụ cười trên môi: "Cháu đã sớm nghe người ta nói thím Lý là người biết cách chi tiêu nhất ở đây."
Thím Lý ngày càng tự đắc, nâng cằm khẽ gật đầu, rồi bắt đầu kể ra một tháng mình đã tiêu hết bao nhiêu tiền, bao nhiêu phiếu thực phẩm, càng nói càng sung.
Đến khi Phong Ánh Nguyệt giặt đồ xong, bà ta vẫn chưa nói hết.
"Khi khác chúng ta lại nói tiếp, bây giờ cũng đã muộn rồi, cháu phải đi phơi quần áo và chuẩn bị cơm tối nữa."
Nói xong, cô liền xách thùng gỗ và chậu sứ ở bên cạnh rời đi.
Thím Lý cũng không thấy có gì bất thường, bà ta đến chỗ của thím Điền đang rửa rau nói: "Vợ của Tiểu Đường tuy hơi phung phí củi đốt nhưng lại biết cách ăn nói, chả bù cho đứa trẻ nhà tôi, vừa nghe nó nói được mấy câu đã khiến tôi bất mãn." Con gái của bà ta vừa mới lập gia đình hồi năm ngoái.
Thím Điền biết một khi đã bị bà ta nhắm đến thì không biết sẽ phải nghe bà ta lải nhải đến khi nào, vì thế liền nói lảng sang chuyện khác: "Con gái bà chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ!"
"Ừ." Thím Lý cười tủm tỉm gật đầu, quơ quơ giỏ trúc trong tay: "Hôm nay tôi đi thăm con bé thì được bên sui gia cho rất nhiều măng mang về."
Phong Ánh Nguyệt phơi đồ xong liền về nhà dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ một chút.
Những thứ được Đường Văn Sinh mua về hồi sáng bao gồm hai cân thịt ba rọi, một bó hương xuân, một bó cải xanh và tỏi tươi.
Sau một hồi suy nghĩ tối nay mình nên nấu món gì, Phong Ánh Nguyệt liền lấy đôi giày vải đã hoàn thành được một nửa ra làm tiếp.
Khi chị dâu Triệu trở về, Phong Ánh Nguyệt mới bắt đầu chuẩn bị đi nấu cơm.
"Ồ, khéo tay quá ta!" Chị dâu Triệu nhìn đôi giày vải trong tay của cô.
"Chị dâu đừng khen em nữa, em sẽ lấy làm kiêu ngạo đấy." Phong Ánh Nguyệt khẽ cười nói.
Hai người trao đổi vài câu, chị dâu Triệu cũng phải chuẩn bị cơm tối, vì thế hai người tiến đến bồn rửa ở bên kia rửa sạch nguyên liệu, ai làm việc nấy, bận rộn trong bếp một hồi, cả hai đứng tán gẫu một lát.
"Ông chồng nhà chị tối qua còn thề với chị rằng nhất định sẽ đưa Niếp Niếp về cho chị." Chị dâu Triệu khoanh tay trước n.g.ự.c cười lạnh: "Chị sẽ chờ, nếu anh ta không làm được thì dù chị có phải náo loạn với đám người ở dưới quê kia một trận thì cũng phải đón được Niếp Niếp về đây."
Triệu Thiên vừa về đến nhà, trùng hợp nghe được những lời như vậy, anh ta lập tức chạy tới phụ vợ mình nấu cơm, Phong Ánh Nguyệt mỉm cười, cô cũng không phát hiện ra hai người này có gì bất thường, thấy Đường Văn Sinh đã về, cô cũng bắt đầu làm món thịt xào tỏi.
Bữa tối hôm nay có món trứng gà xào hương xuân, canh cải xanh thịt băm và thịt xào tỏi.
Tất cả đều được nấu rất nhiều.
Nhưng nhiều nhất vẫn là cơm gạo trộn.