Chương 24
Không phải người phụ nữ đàng hoàng 2
Lúc này chỉ mới hơn ba giờ, vẫn còn rất sớm.
Thỉnh thoảng Phong Ánh Nguyệt sẽ ngẩng đầu để chuyển động cổ một chút. Lúc nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở dưới lầu mới nhớ đến một chuyện.
"Rốt cuộc anh đã mua cái gì để tặng đấy?"
Mượn xe của người ta thì dĩ nhiên không thể đi tay không trả về rồi.
Đường Văn Sinh nghe vậy cười nói: "Mua tặng nửa kg kẹo ở Cung tiêu xã."
Đứa nhỏ bên nhà bạn cũng hơn năm tuổi rồi.
Phong Ánh Nguyệt nghe thế thì gật đầu, mua kẹo cũng hợp lý.
Đôi lúc ai làm việc của người nấy, đôi lúc không.
Nói chuyện được hai câu, Phong Ánh Nguyệt mới biết ngoại trừ buổi trưa Đường Văn Sinh sẽ ăn ở căng-tin ra thì buổi sáng và buổi chiều anh đều sẽ ăn ở nhà.
"Anh không cần phải làm ca chiều hoặc ca đêm sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Đường Văn Sinh nhớ ra anh chưa hề nói với Phong Ánh Nguyệt rằng anh phụ trách công việc gì trong xưởng.
"Anh là kỹ thuật viên, chỉ cần làm ca sáng thôi."
"Thế à." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, nghĩ đến kết cục trở thành công cụ của anh bèn dừng việc trong tay lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Văn Sinh, bây giờ trên anh có người già, dưới anh có trẻ nhỏ, dù có làm việc gì đi nữa đều phải biết lo cho sự an toàn của bản thân."
Nói xong thì cô thấy chị dâu Triệu cùng với một bà thím đi từ bên chiếc ao kia sang. Cô ngay tức khắc nhớ đến cánh tay bị thương của Triệu Thiên, thế nên liền nói nhỏ nhắc đến người ta.
"Nghe này, làm cái gì cũng bất tiện, còn khiến cho người nhà lo lắng, anh có nghe em nói không đấy?"
Cô nói cả buổi trời, quay đầu thì thấy Đường Văn Sinh nhìn chằm chằm cô chẳng nói lời nào, Phong Ánh Nguyệt nghi ngờ.
Đường Văn Sinh cười nhẹ: "Anh đang nghe em nói đây. Yên tâm nhé, anh sẽ cẩn thận mọi việc mà."
Đang nói chuyện thì chị dâu Triệu bước đến bên cạnh. Đường Văn Sinh đứng dậy chào hỏi hai người, Phong Ánh Nguyệt vừa mới biết người thím bên cạnh chị dâu Triệu là mẹ của Triệu Thiên. "Chào thím."
Phong Ánh Nguyệt cũng cười chào hỏi.
Mẹ của Triệu Thiên rất gầy, lông mày thưa thớt, khi nhíu mày trông có hơi là lạ, giọng nói khá trầm khàn.
"Chào, chào cháu." Mẹ Triệu Thiên lại nhìn Phong Ánh Nguyệt hai lần nữa mới bước vào cửa với chị dâu Triệu.
Mà Phong Ánh Nguyệt tiếp tục ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Đó là cô vợ mới của Tiểu Đường đấy à?"
Mẹ Triệu Thiên vừa vào cửa đã hỏi Triệu Thiên ngồi ở bên cạnh.
"Vâng ạ." Triệu Thiên gật đầu.
Chị dâu Triệu tiện tay đóng cửa lại.
Mẹ Triệu Thiên hừ nhẹ một tiếng: "Nhìn đã biết chẳng đàng hoàng gì."
"Người ta trông xinh đẹp có nghĩa là không đàng hoàng à? Mẹ nói vậy là không nên đâu." Chị dâu Triệu nhíu mày nói.
Mẹ Triệu Thiên nhìn cô ấy: "Bộ cô quên chuyện của em họ cô với Tiểu Đường rồi à?"
"Chẳng ai nợ ai. Tiểu Đường người ta giúp Triệu Thiên nhà mình không ít chuyện, chỉ vì một chuyện không đâu mà khiến nhà người ta mích lòng thì Triệu Thiên phải làm thế nào đây?"
Chị dâu Triệu lấy câu mà Triệu Thiên nói với cô để nói với mẹ chồng. Triệu Thiên nhân lúc mẹ anh ta không để ý mà giơ ngón tay cái lên với chị dâu Triệu.
Chị dâu Triệu cười.
"Lời này cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn phải dặn dò cô vài câu." Mẹ Triệu Thiên vẫn giữ vững quan điểm của mình: "Cô vợ kia chẳng phải người đàng hoàng gì đâu, cô tránh xa ra người ta ra một chút. Còn về phần mấy người kia giải quyết như thế nào thì là chuyện của mấy người đó.”
Chị dâu Triệu xem như không nghe thấy gì cả, sắp xếp những món ăn cô ấy mang từ quê lên, còn lấy một phần để tặng sang cho nhà cách vách.
"Đây là do mẹ chị gửi, luôn được đặt trong hầm, tuy trông vậy thì chứ ăn cũng ngon lắm đấy."
Chị dâu Triệu đặt thẳng năm, sáu củ khoai đỏ thẫm lên bếp lò bên cạnh bọn họ.
"Trước đây có vài hiểu lầm, mong cô đừng để bụng."
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ngay lập tức hiểu được.
Lúc này chỉ mới hơn ba giờ, vẫn còn rất sớm.
Thỉnh thoảng Phong Ánh Nguyệt sẽ ngẩng đầu để chuyển động cổ một chút. Lúc nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở dưới lầu mới nhớ đến một chuyện.
"Rốt cuộc anh đã mua cái gì để tặng đấy?"
Mượn xe của người ta thì dĩ nhiên không thể đi tay không trả về rồi.
Đường Văn Sinh nghe vậy cười nói: "Mua tặng nửa kg kẹo ở Cung tiêu xã."
Đứa nhỏ bên nhà bạn cũng hơn năm tuổi rồi.
Phong Ánh Nguyệt nghe thế thì gật đầu, mua kẹo cũng hợp lý.
Đôi lúc ai làm việc của người nấy, đôi lúc không.
Nói chuyện được hai câu, Phong Ánh Nguyệt mới biết ngoại trừ buổi trưa Đường Văn Sinh sẽ ăn ở căng-tin ra thì buổi sáng và buổi chiều anh đều sẽ ăn ở nhà.
"Anh không cần phải làm ca chiều hoặc ca đêm sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Đường Văn Sinh nhớ ra anh chưa hề nói với Phong Ánh Nguyệt rằng anh phụ trách công việc gì trong xưởng.
"Anh là kỹ thuật viên, chỉ cần làm ca sáng thôi."
"Thế à." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, nghĩ đến kết cục trở thành công cụ của anh bèn dừng việc trong tay lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Văn Sinh, bây giờ trên anh có người già, dưới anh có trẻ nhỏ, dù có làm việc gì đi nữa đều phải biết lo cho sự an toàn của bản thân."
Nói xong thì cô thấy chị dâu Triệu cùng với một bà thím đi từ bên chiếc ao kia sang. Cô ngay tức khắc nhớ đến cánh tay bị thương của Triệu Thiên, thế nên liền nói nhỏ nhắc đến người ta.
"Nghe này, làm cái gì cũng bất tiện, còn khiến cho người nhà lo lắng, anh có nghe em nói không đấy?"
Cô nói cả buổi trời, quay đầu thì thấy Đường Văn Sinh nhìn chằm chằm cô chẳng nói lời nào, Phong Ánh Nguyệt nghi ngờ.
Đường Văn Sinh cười nhẹ: "Anh đang nghe em nói đây. Yên tâm nhé, anh sẽ cẩn thận mọi việc mà."
Đang nói chuyện thì chị dâu Triệu bước đến bên cạnh. Đường Văn Sinh đứng dậy chào hỏi hai người, Phong Ánh Nguyệt vừa mới biết người thím bên cạnh chị dâu Triệu là mẹ của Triệu Thiên. "Chào thím."
Phong Ánh Nguyệt cũng cười chào hỏi.
Mẹ của Triệu Thiên rất gầy, lông mày thưa thớt, khi nhíu mày trông có hơi là lạ, giọng nói khá trầm khàn.
"Chào, chào cháu." Mẹ Triệu Thiên lại nhìn Phong Ánh Nguyệt hai lần nữa mới bước vào cửa với chị dâu Triệu.
Mà Phong Ánh Nguyệt tiếp tục ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Đó là cô vợ mới của Tiểu Đường đấy à?"
Mẹ Triệu Thiên vừa vào cửa đã hỏi Triệu Thiên ngồi ở bên cạnh.
"Vâng ạ." Triệu Thiên gật đầu.
Chị dâu Triệu tiện tay đóng cửa lại.
Mẹ Triệu Thiên hừ nhẹ một tiếng: "Nhìn đã biết chẳng đàng hoàng gì."
"Người ta trông xinh đẹp có nghĩa là không đàng hoàng à? Mẹ nói vậy là không nên đâu." Chị dâu Triệu nhíu mày nói.
Mẹ Triệu Thiên nhìn cô ấy: "Bộ cô quên chuyện của em họ cô với Tiểu Đường rồi à?"
"Chẳng ai nợ ai. Tiểu Đường người ta giúp Triệu Thiên nhà mình không ít chuyện, chỉ vì một chuyện không đâu mà khiến nhà người ta mích lòng thì Triệu Thiên phải làm thế nào đây?"
Chị dâu Triệu lấy câu mà Triệu Thiên nói với cô để nói với mẹ chồng. Triệu Thiên nhân lúc mẹ anh ta không để ý mà giơ ngón tay cái lên với chị dâu Triệu.
Chị dâu Triệu cười.
"Lời này cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn phải dặn dò cô vài câu." Mẹ Triệu Thiên vẫn giữ vững quan điểm của mình: "Cô vợ kia chẳng phải người đàng hoàng gì đâu, cô tránh xa ra người ta ra một chút. Còn về phần mấy người kia giải quyết như thế nào thì là chuyện của mấy người đó.”
Chị dâu Triệu xem như không nghe thấy gì cả, sắp xếp những món ăn cô ấy mang từ quê lên, còn lấy một phần để tặng sang cho nhà cách vách.
"Đây là do mẹ chị gửi, luôn được đặt trong hầm, tuy trông vậy thì chứ ăn cũng ngon lắm đấy."
Chị dâu Triệu đặt thẳng năm, sáu củ khoai đỏ thẫm lên bếp lò bên cạnh bọn họ.
"Trước đây có vài hiểu lầm, mong cô đừng để bụng."
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh ngay lập tức hiểu được.