Chương 8
Chị dâu Triệu 1
Khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại thì đã chẳng còn ai bên cạnh, cô lập tức ngồi dậy quan sát xung quanh, bỗng tầm mắt cô dừng lại nơi chiếc hộp gỗ và chữ "Hỉ" đỏ được cắt dán trên khung cửa sổ bằng gỗ thì lại thở dài. Cô đã c.h.ế.t thật rồi, còn trở về nơi ở đời trước nữa.
Nhìn sắc trời có lẽ giờ đang là khoảng bảy, tám giờ. Lúc này còn có thể nghe được tiếng người lớn mắng trẻ con hoặc tiếng gọi đám trẻ đang chơi ở đập về nhà ăn cơm.
Cô chỉnh trang quần áo lại một chút, mang giày rơm vào rồi mở cánh cửa sổ gỗ ra cho thoáng khí, sau đó vén tấm màn bằng vải gai đi ra ngoài.
Những đồ vật đặt trên tủ dài đã được sắp xếp bỏ vào trong tủ dưới. Lúc này ở trên bàn bên kia có đậu phộng, hạt dưa và kẹo được đựng trong chén sứ, tổng cộng có ba chén sứ lớn.
Mà cơm ở trên bàn còn cho vào hai quả trứng gà, Đường Văn Sinh đang ở chiếc bàn gỗ trước cửa để làm cơm sáng.
"Buổi sáng ăn mì có được không?"
Đường Văn Sinh hỏi.
"Được." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Hôm nay anh phải đến nhà máy sản xuất giấy sao?"
Cô bước sang, thấy ở dưới bếp lò đốt hai khúc củi gỗ, ở trên là một cái nồi không lớn cũng không nhỏ được đậy bằng nắp gỗ, trông là biết đang đun nước rồi.
Trên chiếc bàn bên cạnh nồi là một vắt mì lớn và một rổ trúc đựng rau.
"Chỉ được nghỉ ba ngày kết hôn thôi." Đường Văn Sinh chỉ về phía kế bên: "Nước dùng để rửa mặt còn ấm đấy."
Bởi vì ở bên đây là bức tường nên sẽ có một góc nhỏ hơn so với nhà của người khác. Ở đó đặt một thùng nước bằng gỗ, một chiếc khăn mặt phủ ở trên thùng nước có thể khiến cho hơi nóng được giữ lại lâu hơn một chút.
Có lẽ là người ta đã dậy từ rất sớm.
Phong Ánh Nguyệt lấy đồ dùng để rửa mặt, đặt chúng vào một cái chậu tráng men màu xanh lam có hoa mẫu đơn ở phía dưới rồi qua cái ao bên kia rửa mặt. Chị dâu Trương đang rửa rau ở bên kia, thấy cô sang liền cười nói: "Sáng sớm chị đã thấy anh nhà em bận rộn, vô cùng chịu khó. Chẳng như anh nhà chị, chỉ biết bưng bát ăn cơm, buông bát thì đi ngủ."
Phong Ánh Nguyệt nghe thấy bèn cười: "Do em dậy trễ ạ."
Không ngờ đôi mắt của chị dâu Trương lại sáng bừng, trông có vẻ như đã hiểu rõ nên thì thầm hỏi nhỏ: "Xem ra tối qua đã làm nhiều lần rồi phải không?"
Má Phong Ánh Nguyệt ửng hồng, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó đâu ạ..."
Chị dâu Trương sững sờ, lại hỏi: "... Vậy là không được à?"
Lúc này Phong Ánh Nguyệt mới nhớ rằng có rất nhiều lời đồn thổi về sức khỏe của Đường Văn Sinh nên đành trả lời khô khan: "Tốt lắm ạ."
"Thế thì tốt, thế thì tốt! Chị đã bảo đồng chí Đường không hề bị bệnh mà! Mấy cái miệng lắm lời chỉ toàn nói bậy bạ thôi!"
Chị dâu Trương thở một hơi dài rồi lại vỗ vai của Phong Ánh Nguyệt cười thật xán lạn.
Phong Ánh Nguyệt cười gượng, rửa mặt xong thì quay trở về.
Cô vừa về thì phát hiện ra ở trên tấm ván gỗ của thùng nước là một chiếc lược. Cô cầm lên thì thấy chiếc lược làm bằng nhựa, trông có vẻ còn mới.
Phong Ánh Nguyệt chải đầu, rửa mặt bằng nước ấm rồi lấy khăn lau. Giọng nói của Đường Văn Sinh từ bên trong vang lên: "Ăn mì thôi."
"Được." Cô đáp lời, lau khô tay chuẩn bị bước vào phòng. Bỗng cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái với mái tóc ngắn khoảng chừng tuổi đôi mươi nhìn chòng chọc vào Phong Ánh Nguyệt, sau đó đóng cửa lại.
Phía bên trong lại vang lên giọng nói khó hiểu của người đàn ông: "Sao lại đóng cửa rồi?"
"Đợi một chút rồi ra bộ không được hả?"
Cô gái trả lời một cách giận dữ.
Nhận ra tâm trạng của người hàng xóm, Phong Ánh Nguyệt khó hiểu bước vào phòng.
Khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh lại thì đã chẳng còn ai bên cạnh, cô lập tức ngồi dậy quan sát xung quanh, bỗng tầm mắt cô dừng lại nơi chiếc hộp gỗ và chữ "Hỉ" đỏ được cắt dán trên khung cửa sổ bằng gỗ thì lại thở dài. Cô đã c.h.ế.t thật rồi, còn trở về nơi ở đời trước nữa.
Nhìn sắc trời có lẽ giờ đang là khoảng bảy, tám giờ. Lúc này còn có thể nghe được tiếng người lớn mắng trẻ con hoặc tiếng gọi đám trẻ đang chơi ở đập về nhà ăn cơm.
Cô chỉnh trang quần áo lại một chút, mang giày rơm vào rồi mở cánh cửa sổ gỗ ra cho thoáng khí, sau đó vén tấm màn bằng vải gai đi ra ngoài.
Những đồ vật đặt trên tủ dài đã được sắp xếp bỏ vào trong tủ dưới. Lúc này ở trên bàn bên kia có đậu phộng, hạt dưa và kẹo được đựng trong chén sứ, tổng cộng có ba chén sứ lớn.
Mà cơm ở trên bàn còn cho vào hai quả trứng gà, Đường Văn Sinh đang ở chiếc bàn gỗ trước cửa để làm cơm sáng.
"Buổi sáng ăn mì có được không?"
Đường Văn Sinh hỏi.
"Được." Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Hôm nay anh phải đến nhà máy sản xuất giấy sao?"
Cô bước sang, thấy ở dưới bếp lò đốt hai khúc củi gỗ, ở trên là một cái nồi không lớn cũng không nhỏ được đậy bằng nắp gỗ, trông là biết đang đun nước rồi.
Trên chiếc bàn bên cạnh nồi là một vắt mì lớn và một rổ trúc đựng rau.
"Chỉ được nghỉ ba ngày kết hôn thôi." Đường Văn Sinh chỉ về phía kế bên: "Nước dùng để rửa mặt còn ấm đấy."
Bởi vì ở bên đây là bức tường nên sẽ có một góc nhỏ hơn so với nhà của người khác. Ở đó đặt một thùng nước bằng gỗ, một chiếc khăn mặt phủ ở trên thùng nước có thể khiến cho hơi nóng được giữ lại lâu hơn một chút.
Có lẽ là người ta đã dậy từ rất sớm.
Phong Ánh Nguyệt lấy đồ dùng để rửa mặt, đặt chúng vào một cái chậu tráng men màu xanh lam có hoa mẫu đơn ở phía dưới rồi qua cái ao bên kia rửa mặt. Chị dâu Trương đang rửa rau ở bên kia, thấy cô sang liền cười nói: "Sáng sớm chị đã thấy anh nhà em bận rộn, vô cùng chịu khó. Chẳng như anh nhà chị, chỉ biết bưng bát ăn cơm, buông bát thì đi ngủ."
Phong Ánh Nguyệt nghe thấy bèn cười: "Do em dậy trễ ạ."
Không ngờ đôi mắt của chị dâu Trương lại sáng bừng, trông có vẻ như đã hiểu rõ nên thì thầm hỏi nhỏ: "Xem ra tối qua đã làm nhiều lần rồi phải không?"
Má Phong Ánh Nguyệt ửng hồng, vội vàng giải thích: "Không phải ý đó đâu ạ..."
Chị dâu Trương sững sờ, lại hỏi: "... Vậy là không được à?"
Lúc này Phong Ánh Nguyệt mới nhớ rằng có rất nhiều lời đồn thổi về sức khỏe của Đường Văn Sinh nên đành trả lời khô khan: "Tốt lắm ạ."
"Thế thì tốt, thế thì tốt! Chị đã bảo đồng chí Đường không hề bị bệnh mà! Mấy cái miệng lắm lời chỉ toàn nói bậy bạ thôi!"
Chị dâu Trương thở một hơi dài rồi lại vỗ vai của Phong Ánh Nguyệt cười thật xán lạn.
Phong Ánh Nguyệt cười gượng, rửa mặt xong thì quay trở về.
Cô vừa về thì phát hiện ra ở trên tấm ván gỗ của thùng nước là một chiếc lược. Cô cầm lên thì thấy chiếc lược làm bằng nhựa, trông có vẻ còn mới.
Phong Ánh Nguyệt chải đầu, rửa mặt bằng nước ấm rồi lấy khăn lau. Giọng nói của Đường Văn Sinh từ bên trong vang lên: "Ăn mì thôi."
"Được." Cô đáp lời, lau khô tay chuẩn bị bước vào phòng. Bỗng cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, một cô gái với mái tóc ngắn khoảng chừng tuổi đôi mươi nhìn chòng chọc vào Phong Ánh Nguyệt, sau đó đóng cửa lại.
Phía bên trong lại vang lên giọng nói khó hiểu của người đàn ông: "Sao lại đóng cửa rồi?"
"Đợi một chút rồi ra bộ không được hả?"
Cô gái trả lời một cách giận dữ.
Nhận ra tâm trạng của người hàng xóm, Phong Ánh Nguyệt khó hiểu bước vào phòng.