Chương 62
"Coi người có học nói chuyện kìa, tụi chị vào mấy lúc rảnh rỗi nếu không phải là ngủ thì sẽ ngồi làm mấy chuyện vặt vãnh thôi." Chị dâu Vương che miệng cười.
"Chị muốn mặt dày mời em về bổ túc cho thằng nhóc nhà chị, như vậy thì thằng bé cũng không cần phải ngồi làm bài tập tới tối muộn rồi khiến cả nhà ngày nào cũng bất hòa."
Chị dâu Vương vừa nghĩ tới con trai và chồng mình vì chuyện này mà xa cách liền rầu thối ruột.
"Dạ được, vậy để thằng bé mỗi tối tới nhà em học bài có được không chị?"
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Được chứ!" Chị dâu Vương thấy cô thoải mái đồng ý như vậy, càng cảm thấy Phong Ánh Nguyệt rất hợp với mình và cực kỳ có thiện cảm với cô: "Em cứ yên tâm, chị sẽ để cho nó làm trước ở nhà, tránh gây phiền phức cho em."
"Vậy cũng được, rèn luyện tính tự giác cũng rất tốt."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Chị dâu Vương mặt mày hớn hở: "Nhưng nếu thằng bé vẫn không tiến bộ lên được thì chị cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó, chị chỉ mong đứa trẻ này lớn lên có thể đi làm công nhân như cha nó rồi cưới vợ sinh con vậy là được rồi."
Mọi người cười nói vui vẻ, ngồi nhìn mấy đứa nhóc chơi bóng rổ một hồi liền đứng dậy cầm ghế về nhà lo cơm nước.
Phong Ánh Nguyệt về làm vài cái bánh bột ngô, hâm nóng nồi thịt để ăn.
Buổi chiều, Phong Ánh Nguyệt tìm thấy tờ báo mà Đường Văn Sinh đã đọc ở nhà, cô nhìn thử liền phát hiện trên đó hình như là những tác phẩm văn xuôi hoặc có thể là các tác phẩm văn học nổi tiếng, Phong Ánh Nguyệt vội vàng ghi nhớ lại.
Sau đó tìm ra điểm giống nhau của những tác phẩm này và phong cách hành văn của từng bài.
Khi chị dâu Triệu dẫn Niếp Niếp về, Phong Ánh Nguyệt đang chuẩn bị đi nấu cơm.
Phong Ánh Nguyệt thuật lại lời nhắn của Triệu Thiên cho chị dâu Triệu nghe.
Khóe miệng của chị dâu Triệu giật giật: "Nếu bà ta còn ở lại đây náo loạn thêm mấy ngày, chị thật sự không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu."
Phong Ánh Nguyệt cúi người xoa đầu Niếp Niếp, nghe vậy cô liền đứng dậy nói: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, chị hãy tin anh Triệu, anh ấy thật sự rất cần hai mẹ con."
"Chị đã tin tưởng anh ấy quá nhiều lần." Chị dâu Triệu nhớ tới cái ngày mà mẹ Triệu đánh Niếp Niếp không thương xót: "Anh ấy có nghĩ Niếp Niếp ở dưới đó thường xuyên bị đánh không? Chị có hỏi mẹ nhưng bà ta lại không nói rõ ràng cho chị biết."
Vừa nói vừa thấy thương con mình, vì vậy tối qua chị dâu Triệu mới không muốn về.
Cô ấy không thể ly dị với Triệu Thiên vì còn tình nghĩa nhiều năm vợ chồng, cô ấy cũng biết chồng mình là người như thế nào, suy đi nghĩ lại, vẫn là ôm con trở về. Hai người nói chuyện một hồi, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Triệu Thiên được về sớm, anh ta báo với Phong Ánh Nguyệt chuyện Đường Văn Sinh phải ở lại họp, có thể sẽ về hơi muộn.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn anh ta thì cô cũng không hối hả nấu nướng nữa, cô ngồi trong nhà đọc sách chờ Đường Văn Sinh về ăn cơm.
"Sao em không ăn trước đi?" Đường Văn Sinh vừa về thấy cô còn đang đợi mình, lập tức cau mày nói.
"Không sao, buổi trưa em ăn hơi nhiều nên cũng không thấy đói." Phong Ánh Nguyệt thành thật trả lời.
Đường Văn Sinh căn dặn cô một lần nữa, nếu thấy anh về trễ thì cô cứ ăn trước, đừng có đợi anh.
Sau đó anh bỏ túi xuống, đi rửa tay rồi phụ cô nấu cơm, trong lúc đang ăn cơm, Đường Văn Sinh đề cập đến chuyện mình phải đi ra ngoài học tập.
Phong Ánh Nguyệt lập tức căng thẳng.
"Anh đi đâu vậy? Đi mất bao lâu?"
"Anh phải lên thành phố học tập khoảng năm ngày."
Đường Văn Sinh nói.
Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay: "Còn nhớ em đã nói gì với anh không?"
"Nhớ chứ, bây giờ anh đã lập gia đình, còn có mẹ già con nhỏ..." Đường Văn Sinh cười nói: "Anh nhất định sẽ hết sức cẩn thận."
Phong Ánh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng ngùng: "Đừng nhìn em nữa, anh mau ăn cơm đi."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh không để cho Phong Ánh Nguyệt rửa chén, cô đang định lấy sách ra đọc liền nghe thấy tiếng của chị dâu Vương.
Cô vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy chị dâu Vương một tay xách đồ, tay kia thì dắt theo một cậu bé đang cầm sách vở, đứng ở trước cửa nhà Triệu Thiên tán gẫu với chị dâu Triệu, chị dâu Vương vừa thấy Phong Ánh Nguyệt bước ra liền vội vàng kéo cậu bé đến chỗ cô.
"Chị đã giám sát nó làm bài, hôm nay cha của thằng bé phải làm ca đêm nên ăn xong liền rời đi ngay, không kịp kiểm tra xem là đúng hay sai nữa."
"Vâng, cả hai vào đi." Phong Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn cậu bé nói.
"Cám ơn thím."
Cậu bé có chút lo lắng ôm sách vở bước vào trong.
"Chị muốn mặt dày mời em về bổ túc cho thằng nhóc nhà chị, như vậy thì thằng bé cũng không cần phải ngồi làm bài tập tới tối muộn rồi khiến cả nhà ngày nào cũng bất hòa."
Chị dâu Vương vừa nghĩ tới con trai và chồng mình vì chuyện này mà xa cách liền rầu thối ruột.
"Dạ được, vậy để thằng bé mỗi tối tới nhà em học bài có được không chị?"
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Được chứ!" Chị dâu Vương thấy cô thoải mái đồng ý như vậy, càng cảm thấy Phong Ánh Nguyệt rất hợp với mình và cực kỳ có thiện cảm với cô: "Em cứ yên tâm, chị sẽ để cho nó làm trước ở nhà, tránh gây phiền phức cho em."
"Vậy cũng được, rèn luyện tính tự giác cũng rất tốt."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Chị dâu Vương mặt mày hớn hở: "Nhưng nếu thằng bé vẫn không tiến bộ lên được thì chị cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó, chị chỉ mong đứa trẻ này lớn lên có thể đi làm công nhân như cha nó rồi cưới vợ sinh con vậy là được rồi."
Mọi người cười nói vui vẻ, ngồi nhìn mấy đứa nhóc chơi bóng rổ một hồi liền đứng dậy cầm ghế về nhà lo cơm nước.
Phong Ánh Nguyệt về làm vài cái bánh bột ngô, hâm nóng nồi thịt để ăn.
Buổi chiều, Phong Ánh Nguyệt tìm thấy tờ báo mà Đường Văn Sinh đã đọc ở nhà, cô nhìn thử liền phát hiện trên đó hình như là những tác phẩm văn xuôi hoặc có thể là các tác phẩm văn học nổi tiếng, Phong Ánh Nguyệt vội vàng ghi nhớ lại.
Sau đó tìm ra điểm giống nhau của những tác phẩm này và phong cách hành văn của từng bài.
Khi chị dâu Triệu dẫn Niếp Niếp về, Phong Ánh Nguyệt đang chuẩn bị đi nấu cơm.
Phong Ánh Nguyệt thuật lại lời nhắn của Triệu Thiên cho chị dâu Triệu nghe.
Khóe miệng của chị dâu Triệu giật giật: "Nếu bà ta còn ở lại đây náo loạn thêm mấy ngày, chị thật sự không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu."
Phong Ánh Nguyệt cúi người xoa đầu Niếp Niếp, nghe vậy cô liền đứng dậy nói: "Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, chị hãy tin anh Triệu, anh ấy thật sự rất cần hai mẹ con."
"Chị đã tin tưởng anh ấy quá nhiều lần." Chị dâu Triệu nhớ tới cái ngày mà mẹ Triệu đánh Niếp Niếp không thương xót: "Anh ấy có nghĩ Niếp Niếp ở dưới đó thường xuyên bị đánh không? Chị có hỏi mẹ nhưng bà ta lại không nói rõ ràng cho chị biết."
Vừa nói vừa thấy thương con mình, vì vậy tối qua chị dâu Triệu mới không muốn về.
Cô ấy không thể ly dị với Triệu Thiên vì còn tình nghĩa nhiều năm vợ chồng, cô ấy cũng biết chồng mình là người như thế nào, suy đi nghĩ lại, vẫn là ôm con trở về. Hai người nói chuyện một hồi, sau đó bắt đầu nấu cơm.
Triệu Thiên được về sớm, anh ta báo với Phong Ánh Nguyệt chuyện Đường Văn Sinh phải ở lại họp, có thể sẽ về hơi muộn.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn anh ta thì cô cũng không hối hả nấu nướng nữa, cô ngồi trong nhà đọc sách chờ Đường Văn Sinh về ăn cơm.
"Sao em không ăn trước đi?" Đường Văn Sinh vừa về thấy cô còn đang đợi mình, lập tức cau mày nói.
"Không sao, buổi trưa em ăn hơi nhiều nên cũng không thấy đói." Phong Ánh Nguyệt thành thật trả lời.
Đường Văn Sinh căn dặn cô một lần nữa, nếu thấy anh về trễ thì cô cứ ăn trước, đừng có đợi anh.
Sau đó anh bỏ túi xuống, đi rửa tay rồi phụ cô nấu cơm, trong lúc đang ăn cơm, Đường Văn Sinh đề cập đến chuyện mình phải đi ra ngoài học tập.
Phong Ánh Nguyệt lập tức căng thẳng.
"Anh đi đâu vậy? Đi mất bao lâu?"
"Anh phải lên thành phố học tập khoảng năm ngày."
Đường Văn Sinh nói.
Phong Ánh Nguyệt suy nghĩ một chút về những chuyện xảy ra suốt mấy ngày nay: "Còn nhớ em đã nói gì với anh không?"
"Nhớ chứ, bây giờ anh đã lập gia đình, còn có mẹ già con nhỏ..." Đường Văn Sinh cười nói: "Anh nhất định sẽ hết sức cẩn thận."
Phong Ánh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm như vậy có chút ngượng ngùng: "Đừng nhìn em nữa, anh mau ăn cơm đi."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh không để cho Phong Ánh Nguyệt rửa chén, cô đang định lấy sách ra đọc liền nghe thấy tiếng của chị dâu Vương.
Cô vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy chị dâu Vương một tay xách đồ, tay kia thì dắt theo một cậu bé đang cầm sách vở, đứng ở trước cửa nhà Triệu Thiên tán gẫu với chị dâu Triệu, chị dâu Vương vừa thấy Phong Ánh Nguyệt bước ra liền vội vàng kéo cậu bé đến chỗ cô.
"Chị đã giám sát nó làm bài, hôm nay cha của thằng bé phải làm ca đêm nên ăn xong liền rời đi ngay, không kịp kiểm tra xem là đúng hay sai nữa."
"Vâng, cả hai vào đi." Phong Ánh Nguyệt mỉm cười nhìn cậu bé nói.
"Cám ơn thím."
Cậu bé có chút lo lắng ôm sách vở bước vào trong.