Chương 40
Không cần giao tiền 1
“Vậy cũng không thể nói như thế được.” Rõ ràng chị dâu Trương không đồng ý với lời của thím Lý, giọng nói của cô ấy cũng lớn hơn đối phương.
“Trọng nam khinh nữ vốn là tư tưởng không đúng, đứa bé Niếp Niếp kia lúc mới đến đây, tôi nhìn đã nghĩ quá gầy, ngược lại là đứa em trai của con bé lại mập mạp tròn trĩnh, vừa nhìn là biết không thiếu ăn rồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nhớ là thế.” Một bà thím khác gật đầu liên tục: “Lúc đó tôi còn cảm thấy bực mình nữa, mỗi tháng Triệu Thiên gửi tiền về nhà nhưng sao con gái lại nuôi đến mức gầy gò như thế chứ.”
Thím Lý cũng không muốn mọi người phản bác lại mình nên bà ta đã nhanh chóng lôi chuyện mẹ Triệu Thiên gây sự ở nhà ngang hôm đó ra nói.
“Bà ta vừa khóc vừa đòi nhảy lầu, đâu phải mấy người không thấy, nếu như trong lòng không uất ức thì có thể thành ra như vậy sao.”
“Hơn nữa trời cũng tối rồi phải về nhà, điều này chứng mình được gì chứ.”
Thím Lý dùng sức vỗ tay: “Chứng minh mẹ chồng cô ấy bị oan đó, hơn nữa các người cũng đâu thấy nhà người ta trọng nam khinh nữ, tại sao lại đổ cái tội danh đó lên đầu người ta chứ.”
Bà ta bĩu môi.
“Nói không chừng do con bé đó kén ăn hoặc không muốn ăn.”
“Thím Lý à.” Chị dâu Triệu lạnh lùng lớn tiếng: “Chuyện nhà của chúng tôi, bà còn rõ ràng hơn người làm dâu là tôi đây nữa.”
Đám người giặt giũ bên hồ cũng không ngờ đám người chị dâu Triệu lại ở ngay cầu thang, nghe xong câu nói này, họ có thể chắc chắn họ đã nghe hết cuộc trò chuyện.
Chị dâu Trương và một bà thím khác hơi ngại ngùng, dù gì họ cũng tham gia vào cuộc đối thoại.
Người càng xấu hổ hơn chính là thím Lý, thường ngày bà ta thích lợi dụng người khác nhất, đừng nói lầu năm này, ngay cả mấy tầng dưới, bà ta cũng không ít lần “đi dạo” qua.
Chị dâu Triệu cũng có cho bà ta chút “lợi ích”, bây giờ chị dâu Triệu lại nghe thấy những lời rảnh rỗi này của bà ta, vậy thì sau này còn có thể cho được bà ta thứ gì nữa sao?
Chắc chắn không thể rồi.
“Gì ấy nhỉ.” Thím Lý nở một nụ cười gượng, bước về phía đám người chị dâu Triệu, nhưng chị dâu Triệu lại trợn trắng mắt lên, đi lướt ngang qua người bà ta rồi rời đi.
Thím Lý sững sờ đứng yên tại chỗ.
Phong Ánh Nguyệt xách theo thùng gỗ đi qua theo. Đợi hai người họ đi xa, thím Lý mới tức giận nói: “Có gì hay cơ chứ.”
Chị dâu Trương và một bà thím khác cúi đầu giặt tiếp quần áo của mình, không ai đáp lại lời bà ta.
“Bà ta đúng là nực cười mà.”
Chị dâu Triệu bỏ Niếp Niếp xuống, lấy chìa khóa ra vừa mở cửa vừa mắng.
“Chuyện nhà mình còn chưa làm rõ, vậy là còn đi bàn luận chuyện nhà người khác, đúng là rảnh rỗi quá mà.”
“Tức giận vì loại người này không đáng đâu.” Phong Ánh Nguyệt đặt thùng gỗ xuống, cũng mở cửa nhà mình ra: “Chị dâu, qua đây ngồi chút đi.”
“Được.” Chị dâu Triệu mang đồ vào trong nhà rồi kéo thêm hai cái ghế ra, Niếp Niếp một cái, mình một cái.
Còn Phong Ánh Nguyệt cất túi vải xong thì lại lấy số kẹo lúc kết hôn nhưng vẫn chưa ăn hết ra.
“Đến đây.”
Cô nhét kẹo vào túi áo của Niếp Niếp.
Niếp Niếp chớp chớp mắt, nhìn sang chị dâu Triệu rồi lại nhìn sang Phong Ánh Nguyệt.
“Còn không cảm ơn thím đi.”
Chị dâu Triệu thấy hơi ngại nhưng cũng nhận tấm lòng của Phong Ánh Nguyệt.
“Cảm ơn thím.”
Niếp Niếp nhỏ giọng nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Phong Ánh Nguyệt sờ lên đầu con bé rồi cười.
Lúc người lớn nói chuyện, Niếp Niếp cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhét một viên kẹo vào miệng, ngon đến mức híp hai mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ.
Lúc Triệu Thiên quay về bắt gặp được cảnh tượng này, sau khi anh ta đưa Niếp Niếp về thì một người bạn cũng đang nghỉ phép tìm anh ta có chút việc nên đã ra ngoài ngay.
Lúc quay về thì mang theo chút trái cây, chị dâu Triệu hỏi ra mới biết là do người bạn đó tặng, vì thế đã chia một nửa cho Phong Ánh Nguyệt.
Loại quả này cỡ bằng ngón cái, thân quả có màu đen, nhưng cuống quả lại có màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.
“Vậy cũng không thể nói như thế được.” Rõ ràng chị dâu Trương không đồng ý với lời của thím Lý, giọng nói của cô ấy cũng lớn hơn đối phương.
“Trọng nam khinh nữ vốn là tư tưởng không đúng, đứa bé Niếp Niếp kia lúc mới đến đây, tôi nhìn đã nghĩ quá gầy, ngược lại là đứa em trai của con bé lại mập mạp tròn trĩnh, vừa nhìn là biết không thiếu ăn rồi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nhớ là thế.” Một bà thím khác gật đầu liên tục: “Lúc đó tôi còn cảm thấy bực mình nữa, mỗi tháng Triệu Thiên gửi tiền về nhà nhưng sao con gái lại nuôi đến mức gầy gò như thế chứ.”
Thím Lý cũng không muốn mọi người phản bác lại mình nên bà ta đã nhanh chóng lôi chuyện mẹ Triệu Thiên gây sự ở nhà ngang hôm đó ra nói.
“Bà ta vừa khóc vừa đòi nhảy lầu, đâu phải mấy người không thấy, nếu như trong lòng không uất ức thì có thể thành ra như vậy sao.”
“Hơn nữa trời cũng tối rồi phải về nhà, điều này chứng mình được gì chứ.”
Thím Lý dùng sức vỗ tay: “Chứng minh mẹ chồng cô ấy bị oan đó, hơn nữa các người cũng đâu thấy nhà người ta trọng nam khinh nữ, tại sao lại đổ cái tội danh đó lên đầu người ta chứ.”
Bà ta bĩu môi.
“Nói không chừng do con bé đó kén ăn hoặc không muốn ăn.”
“Thím Lý à.” Chị dâu Triệu lạnh lùng lớn tiếng: “Chuyện nhà của chúng tôi, bà còn rõ ràng hơn người làm dâu là tôi đây nữa.”
Đám người giặt giũ bên hồ cũng không ngờ đám người chị dâu Triệu lại ở ngay cầu thang, nghe xong câu nói này, họ có thể chắc chắn họ đã nghe hết cuộc trò chuyện.
Chị dâu Trương và một bà thím khác hơi ngại ngùng, dù gì họ cũng tham gia vào cuộc đối thoại.
Người càng xấu hổ hơn chính là thím Lý, thường ngày bà ta thích lợi dụng người khác nhất, đừng nói lầu năm này, ngay cả mấy tầng dưới, bà ta cũng không ít lần “đi dạo” qua.
Chị dâu Triệu cũng có cho bà ta chút “lợi ích”, bây giờ chị dâu Triệu lại nghe thấy những lời rảnh rỗi này của bà ta, vậy thì sau này còn có thể cho được bà ta thứ gì nữa sao?
Chắc chắn không thể rồi.
“Gì ấy nhỉ.” Thím Lý nở một nụ cười gượng, bước về phía đám người chị dâu Triệu, nhưng chị dâu Triệu lại trợn trắng mắt lên, đi lướt ngang qua người bà ta rồi rời đi.
Thím Lý sững sờ đứng yên tại chỗ.
Phong Ánh Nguyệt xách theo thùng gỗ đi qua theo. Đợi hai người họ đi xa, thím Lý mới tức giận nói: “Có gì hay cơ chứ.”
Chị dâu Trương và một bà thím khác cúi đầu giặt tiếp quần áo của mình, không ai đáp lại lời bà ta.
“Bà ta đúng là nực cười mà.”
Chị dâu Triệu bỏ Niếp Niếp xuống, lấy chìa khóa ra vừa mở cửa vừa mắng.
“Chuyện nhà mình còn chưa làm rõ, vậy là còn đi bàn luận chuyện nhà người khác, đúng là rảnh rỗi quá mà.”
“Tức giận vì loại người này không đáng đâu.” Phong Ánh Nguyệt đặt thùng gỗ xuống, cũng mở cửa nhà mình ra: “Chị dâu, qua đây ngồi chút đi.”
“Được.” Chị dâu Triệu mang đồ vào trong nhà rồi kéo thêm hai cái ghế ra, Niếp Niếp một cái, mình một cái.
Còn Phong Ánh Nguyệt cất túi vải xong thì lại lấy số kẹo lúc kết hôn nhưng vẫn chưa ăn hết ra.
“Đến đây.”
Cô nhét kẹo vào túi áo của Niếp Niếp.
Niếp Niếp chớp chớp mắt, nhìn sang chị dâu Triệu rồi lại nhìn sang Phong Ánh Nguyệt.
“Còn không cảm ơn thím đi.”
Chị dâu Triệu thấy hơi ngại nhưng cũng nhận tấm lòng của Phong Ánh Nguyệt.
“Cảm ơn thím.”
Niếp Niếp nhỏ giọng nói.
“Không cần cảm ơn đâu.” Phong Ánh Nguyệt sờ lên đầu con bé rồi cười.
Lúc người lớn nói chuyện, Niếp Niếp cứ ngoan ngoãn ngồi ở đó, nhét một viên kẹo vào miệng, ngon đến mức híp hai mắt lại, trông vô cùng hưởng thụ.
Lúc Triệu Thiên quay về bắt gặp được cảnh tượng này, sau khi anh ta đưa Niếp Niếp về thì một người bạn cũng đang nghỉ phép tìm anh ta có chút việc nên đã ra ngoài ngay.
Lúc quay về thì mang theo chút trái cây, chị dâu Triệu hỏi ra mới biết là do người bạn đó tặng, vì thế đã chia một nửa cho Phong Ánh Nguyệt.
Loại quả này cỡ bằng ngón cái, thân quả có màu đen, nhưng cuống quả lại có màu đỏ nhạt, trông rất đẹp mắt.