Chương 328
Nguyên Đản bị mắng 1
Cha Đường và mẹ Đường vừa cười vừa nhìn hai người bọn họ trò chuyện, cũng không làm phiền họ. Sau khi ăn cháo mùng tám tháng chạp xong, Chương Nam Tuyền phải quay về.
Đường Văn Tuệ tiễn cậu ấy ra sân.
“Hai ngày nữa, anh sẽ đưa cha mẹ và người trưởng bối lúc trước tới đây bàn chuyện kết hôn của chúng ta.”
Chương Nam Tuyền đeo sọt, nói với Đường Văn Tuệ ở ngã rẽ.
“Nhanh thế à?”
Đường Văn Tuệ đỏ mặt.
“Đương nhiên, anh còn mong chúng ta kết hôn ngay ngày mai luôn.” Chương Nam Tuyền cười khẽ, vươn tay vuốt ve b.í.m tóc dài của cô ấy: “Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng gả cho anh.”
Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh một lúc lúc, sau đó Chương Nam Tuyền lại nói: “Anh đi nhé.”
“Vâng.”
Đường Văn Tuệ gật đầu.
Chương Nam Tuyền lại chỉnh tóc cho cô ấy một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
“Nhìn một cái mà dính nhau cả đời.” Chị dâu hai Đường và Phong Ánh Nguyệt đứng ở cửa sân, chị dâu hai Đường che miệng mỉm cười nhìn hai người đang nói chuyện đã ngã rẽ.
“Đúng là tuổi trẻ.”
Phong Ánh Nguyệt suýt xoa một câu.
Chị dâu hai Đường lên tiếng: “Từ lúc chị và anh hai em thành đôi, cứ cách ngày là anh ấy lại đến tìm chị, nói mãi mà không hết chuyện để nói. Thỉnh thoảng thấy nhau từ đằng xa cũng có thể vui vẻ cả ngày.”
“Hai nhà cách nhau xa như vậy mà anh ấy đến cách ngày à?”
Mặt chị dâu hai Đường đỏ lên: “Không phải, anh ấy bị cha mẹ chị nhắc nhở mãi. Lần nào đi qua cũng giúp làm việc nhà, chuẩn bị đầy đủ củi lửa dùng năm sau cho nhà chị luôn.”
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy, bật cười nói: “Đúng là anh hai có thể làm được chuyện này.”
“Không phải.” Mặt chị dâu hai Đường lại đỏ lên: “Anh ấy ngốc lắm, lúc ấy chị em của chị còn nói tại sao chị lại thích một tên ngốc như vậy.”
Nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Chị dâu hai Đường không hối hận vì đã gả cho anh hai Đường.
Ngày mười hai tháng chạp, cha mẹ nhà họ Chương dẫn theo một người trưởng bối đi tới nhà họ Đường với Chương Nam Tuyền.
Hôm nay cả nhà họ Đường đều ở nhà, ba anh em bác cả Đường dẫn người tới, ngồi ở nhà trên.
Chương Nam Tuyền cầm một tấm thiếp màu đỏ, tiến lên đưa cho cha Đường và mẹ Đường.
Sau khi cha Đường xem xong, ông mỉm cười đưa cho mẹ Đường, mẹ Đường cầm lên, nhẹ nhàng vuốt ve những cái tên trên đó.
“Đứa nhỏ Văn Tuệ này, từ nay nhờ con chăm sóc.”
Chương Nam Tuyền nghiêm túc khom lưng: “Chắc chắn cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đường Văn Tuệ lau nước mắt, nhìn các trưởng bối, bắt đầu bàn chuyện kết hôn của họ.
Cuối cùng, họ chọn ngày ba tháng hai.
Tất nhiên, giữa trưa sẽ có một bữa chiêu đãi thật ngon.
Từ đó về sau, nhóm người Phong Ánh Nguyệt cũng bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Đường Văn Tuệ.
Phần hồi môn chính đã được nhóm cha Đường chuẩn bị sẵn sàng, phần tiếp theo là của hồi môn của anh chị em thêm vào.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh thương lượng với nhau, họ chuẩn bị mấy cuộn vải tốt, sáu chiếc chăn bông, hai bộ chăn ga gối và một bao lì xì thật dày ở đáy hộp.
Đây đã được xem là một phần quà lớn.
Khi chị cả Đường đến chúc tết cũng đã bàn bạc với họ, cuối cùng cô ấy và anh rể cả chuẩn bị thêm mấy món đồ dùng như ấm nước nóng.
Còn vợ chồng anh hai Đường tặng vỏ gối và các món đồ nhỏ khác, nhưng tất cả đều được chị dâu hai Đường chăm chút từng đường kim mũi chỉ và chính tay anh hai Đường chạm khắc.
Khả năng đến đâu thì làm đến đó, anh chị em họ sẽ không cười nhạo lẫn nhau.
Tất cả đều dành cho cô em gái yêu quý.
Có lẽ là vì mấy năm trước nhà họ đã đến nhà cậu chúc tết khá nhiều, nên năm nay anh cả họ và chị dâu họ tới nhà từ sớm.
Họ chỉ dẫn theo một đứa con, là bé ba.
Cô bé rất dễ ngại ngùng, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, giọng nói cũng trong trẻo.
Phong Ánh Nguyệt rất thích cô bé, còn nhét đầy kẹo vào hai túi của cô bé.
Chị dâu họ thấy vậy, nụ cười trên gương mặt càng rõ hơn, ló đầu qua nói: “Thích con nít thế à?”
“Đúng vậy.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Con bé xinh xắn quá, còn ngoan ngoãn nữa.”
“Thằng sáu mới ngoan.” Chị dâu họ thích thằng sáu nhất, nhà họ đông con, đứa nhỏ nhất là thằng sáu.
Phong Ánh Nguyệt cười cười, tuy đã quen biết mấy năm nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn không phân biệt được con cái của họ. Nhà họ có một đôi song sinh, một đôi song sinh trai gái, cuối cùng lại có thêm một trai một gái.
Hơn nữa, tuổi cũng không hơn kém nhau là bao.
Thấy Phong Ánh Nguyệt không đáp lời, chị dâu họ cũng không giận, cô ta quay đầu đi tìm chị dâu hai Đường đang cắn hạt dưa.
“Em đã gả tới đây nhiều năm rồi, sao bụng không có tin vui gì hết vậy?” Chị dâu họ ra vẻ sầu não thay cho chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường nhìn mà khoé miệng giật giật.
“Chị có chuyện gì thì cứ nói, đừng nhắc tới chuyện này, em không thích.”
Chị dâu hai Đường nói.
Cha Đường và mẹ Đường vừa cười vừa nhìn hai người bọn họ trò chuyện, cũng không làm phiền họ. Sau khi ăn cháo mùng tám tháng chạp xong, Chương Nam Tuyền phải quay về.
Đường Văn Tuệ tiễn cậu ấy ra sân.
“Hai ngày nữa, anh sẽ đưa cha mẹ và người trưởng bối lúc trước tới đây bàn chuyện kết hôn của chúng ta.”
Chương Nam Tuyền đeo sọt, nói với Đường Văn Tuệ ở ngã rẽ.
“Nhanh thế à?”
Đường Văn Tuệ đỏ mặt.
“Đương nhiên, anh còn mong chúng ta kết hôn ngay ngày mai luôn.” Chương Nam Tuyền cười khẽ, vươn tay vuốt ve b.í.m tóc dài của cô ấy: “Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng gả cho anh.”
Mặt Đường Văn Tuệ càng đỏ hơn.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh một lúc lúc, sau đó Chương Nam Tuyền lại nói: “Anh đi nhé.”
“Vâng.”
Đường Văn Tuệ gật đầu.
Chương Nam Tuyền lại chỉnh tóc cho cô ấy một lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
“Nhìn một cái mà dính nhau cả đời.” Chị dâu hai Đường và Phong Ánh Nguyệt đứng ở cửa sân, chị dâu hai Đường che miệng mỉm cười nhìn hai người đang nói chuyện đã ngã rẽ.
“Đúng là tuổi trẻ.”
Phong Ánh Nguyệt suýt xoa một câu.
Chị dâu hai Đường lên tiếng: “Từ lúc chị và anh hai em thành đôi, cứ cách ngày là anh ấy lại đến tìm chị, nói mãi mà không hết chuyện để nói. Thỉnh thoảng thấy nhau từ đằng xa cũng có thể vui vẻ cả ngày.”
“Hai nhà cách nhau xa như vậy mà anh ấy đến cách ngày à?”
Mặt chị dâu hai Đường đỏ lên: “Không phải, anh ấy bị cha mẹ chị nhắc nhở mãi. Lần nào đi qua cũng giúp làm việc nhà, chuẩn bị đầy đủ củi lửa dùng năm sau cho nhà chị luôn.”
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy, bật cười nói: “Đúng là anh hai có thể làm được chuyện này.”
“Không phải.” Mặt chị dâu hai Đường lại đỏ lên: “Anh ấy ngốc lắm, lúc ấy chị em của chị còn nói tại sao chị lại thích một tên ngốc như vậy.”
Nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Chị dâu hai Đường không hối hận vì đã gả cho anh hai Đường.
Ngày mười hai tháng chạp, cha mẹ nhà họ Chương dẫn theo một người trưởng bối đi tới nhà họ Đường với Chương Nam Tuyền.
Hôm nay cả nhà họ Đường đều ở nhà, ba anh em bác cả Đường dẫn người tới, ngồi ở nhà trên.
Chương Nam Tuyền cầm một tấm thiếp màu đỏ, tiến lên đưa cho cha Đường và mẹ Đường.
Sau khi cha Đường xem xong, ông mỉm cười đưa cho mẹ Đường, mẹ Đường cầm lên, nhẹ nhàng vuốt ve những cái tên trên đó.
“Đứa nhỏ Văn Tuệ này, từ nay nhờ con chăm sóc.”
Chương Nam Tuyền nghiêm túc khom lưng: “Chắc chắn cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Đường Văn Tuệ lau nước mắt, nhìn các trưởng bối, bắt đầu bàn chuyện kết hôn của họ.
Cuối cùng, họ chọn ngày ba tháng hai.
Tất nhiên, giữa trưa sẽ có một bữa chiêu đãi thật ngon.
Từ đó về sau, nhóm người Phong Ánh Nguyệt cũng bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Đường Văn Tuệ.
Phần hồi môn chính đã được nhóm cha Đường chuẩn bị sẵn sàng, phần tiếp theo là của hồi môn của anh chị em thêm vào.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh thương lượng với nhau, họ chuẩn bị mấy cuộn vải tốt, sáu chiếc chăn bông, hai bộ chăn ga gối và một bao lì xì thật dày ở đáy hộp.
Đây đã được xem là một phần quà lớn.
Khi chị cả Đường đến chúc tết cũng đã bàn bạc với họ, cuối cùng cô ấy và anh rể cả chuẩn bị thêm mấy món đồ dùng như ấm nước nóng.
Còn vợ chồng anh hai Đường tặng vỏ gối và các món đồ nhỏ khác, nhưng tất cả đều được chị dâu hai Đường chăm chút từng đường kim mũi chỉ và chính tay anh hai Đường chạm khắc.
Khả năng đến đâu thì làm đến đó, anh chị em họ sẽ không cười nhạo lẫn nhau.
Tất cả đều dành cho cô em gái yêu quý.
Có lẽ là vì mấy năm trước nhà họ đã đến nhà cậu chúc tết khá nhiều, nên năm nay anh cả họ và chị dâu họ tới nhà từ sớm.
Họ chỉ dẫn theo một đứa con, là bé ba.
Cô bé rất dễ ngại ngùng, lúc cười rộ lên còn có lúm đồng tiền, giọng nói cũng trong trẻo.
Phong Ánh Nguyệt rất thích cô bé, còn nhét đầy kẹo vào hai túi của cô bé.
Chị dâu họ thấy vậy, nụ cười trên gương mặt càng rõ hơn, ló đầu qua nói: “Thích con nít thế à?”
“Đúng vậy.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Con bé xinh xắn quá, còn ngoan ngoãn nữa.”
“Thằng sáu mới ngoan.” Chị dâu họ thích thằng sáu nhất, nhà họ đông con, đứa nhỏ nhất là thằng sáu.
Phong Ánh Nguyệt cười cười, tuy đã quen biết mấy năm nhưng Phong Ánh Nguyệt vẫn không phân biệt được con cái của họ. Nhà họ có một đôi song sinh, một đôi song sinh trai gái, cuối cùng lại có thêm một trai một gái.
Hơn nữa, tuổi cũng không hơn kém nhau là bao.
Thấy Phong Ánh Nguyệt không đáp lời, chị dâu họ cũng không giận, cô ta quay đầu đi tìm chị dâu hai Đường đang cắn hạt dưa.
“Em đã gả tới đây nhiều năm rồi, sao bụng không có tin vui gì hết vậy?” Chị dâu họ ra vẻ sầu não thay cho chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường nhìn mà khoé miệng giật giật.
“Chị có chuyện gì thì cứ nói, đừng nhắc tới chuyện này, em không thích.”
Chị dâu hai Đường nói.