Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 100

Tuy Quan thị chưa từng được học chữ nhưng đã sống nhiều năm như vậy, bà cũng biết một vài con số.

Chỉ là không biết những loại thức ăn gì, nhưng có món được yết giá năm đồng bối, có món tới bảy đồng bối, thậm chí còn có món có giá từ 20 tới 30 đồng bối! Không biết loại đồ ăn gì mà đắt như vậy??

Quan thị đang muốn cầm cái này qua hỏi trượng phu, đột nhiên bà lại thoáng nhìn thấy một tấm bảng gỗ ở bên dưới, kích thước của nó lớn hơn những tấm còn lại, giá cả cũng được viết bằng chữ đỏ, nhìn rất nổi bật.

Đó là con số một rất lớn……

Hử?? Là một đồng bối sao??

Không không không, đâu có món nào giá rẻ như vậy.

Thế nhưng không phải một đồng bối, chẳng lẽ là một ngân bối sao?!

Quan thị nhìn một hồi, mới cảm thấy mình không biết chữ quả thật quá phiền toái, chỉ một cái thực đơn cũng xem không hiểu. Rốt cuộc món ăn này tên là gì? Còn trị giá bao nhiêu tiền?

“Phu quân, tấm thẻ gỗ này viết món ăn gì vậy?”

Lê Giang quay đầu lại nhìn, vẻ mặt hắn cũng mờ mịt nói: “Muốn biết phải hỏiTường Nhi, nàng tìm người viết thực đơn, lúc ấy ta chỉ lo nhìn bảng hiệu thôi.”

Quan thị: “……”

Mấy chuyện thần thần bí bí này khiến lòng bà ngứa ngáy vô cùng.

Nhưng lúc này nữ nhi đã qua cửa hàng cách vách hỏi thăm rồi, chắc phải một lúc nữa mới quay về.

Haizz, không biết cách vách là cửa hàng gì nhỉ?

Lê Tường đứng ngay bên ngoài cửa tiệm cách vách, trên bảng hiệu của nhà người ta, nàng chỉ biết mỗi một chữ Phong.

Đây là một nhà bán tạp hoá, mặt tiền cửa hiệu chỉ nhỏ bằng một nửa mặt tiền cửa hàng nhà nàng, nhưng việc làm ăn khá tốt. Nàng ở trong tiệm xoay quanh chừng mười lăm phút, chủ tiệm mới có thời gian ra tiếp nàng.

“Cô nương muốn mua thứ gì? Trong tiệm có đủ thứ từ kim chỉ, chén đũa tới dầu muối....”

Chủ tiệm là một nữ nhân hơi mập mạp một chút, khoảng ba mươi tuổi. Nhưng trên người nữ nhân này có mùi sữa hơi nồng nồng, hiển nhiên nàng ấy mới sinh hài tử được vài tháng, chắc chẳn tuổi thực tế sẽ nhỏ hơn suy đoán của nàng một chút.

“Đại tỷ, ta không qua đây mua hàng, ta là người thuê cách vách, muốn qua đây hỏi thăm ngươi chút chuyện.”

“Nha! Người thuê cách vách sao?! Ta họ Đường, cô nương ngươi họ gì? Các ngươi muốn buôn bán loại hàng hoá gì? Tới tới tới, ngồi xuống rồi nói.”

Đường Huệ rất nhiệt tình kéo Lê Tường ngồi xuống vị trí ngay trước quầy hàng. Lê Tường cũng gác chuyện chính qua một bên, trước tiên cần tự giới thiệu một chút đã.

“Nhà chúng ta chuẩn bị làm chút thức ăn bán, nhưng trong tiệm vẫn chưa xây bệ bếp, cho nên muốn qua bên này hỏi thăm ngươi một chút. Ngươi có biết nơi nào gần đây có thợ xây bệ bếp không?”

“Ây cha! Ngươi tìm ta là tìm đúng người rồi đó! Nhị tỷ phu của ta làm việc này nè. Tay chân hắn rất nhanh nhẹn, chỉ hai ngày thôi sẽ xây xong xuôi bệ bếp và ống khói cho ngươi. Nếu ngươi tin ta, vậy buổi tối ta sẽ trở về nói với hắn một câu, bảo hắn ngày mai qua làm việc cho nhà ngươi.”

“Được vậy thì tốt quá rồi!”

Lê Tường liên tục nói lời cảm ơn, sau đó nàng không chút chần chữ đã ước định thời gian với Đường Huệ.

Nàng chẳng lo lắng sẽ bị người ta lừa gạt, rốt cuộc sau này hai nhà bọn họ chính là hàng xóm lâu dài, người bình thường chắc chắn sẽ không chơi xấu nhau để rước lấy chuyện khó xử đâu.

Hơn nữa nàng cũng khá tự tin về mắt nhìn người của mình. Từ cách nàng ấy tiếp đón và trò chuyện với khách nhân, cũng có thể nhìn ra nàng ấy là một người có tính cách ôn hoà. Kết giao cũng người như vậy, chắc chắn sẽ không sai lầm.

Chờ tới khi Lê Tường ra khỏi cửa, xưng hô của nàng và nàng ấy từ Đường đại tỷ đã biến thành Huệ tỷ tỷ, nghe qua đã thấy rất thân thiết.

“Huệ tỷ tỷ, bên trong cửa hàng nhà chúng ta vừa thuê vẫn còn rất lộn xộn, chờ sau khi xong việc sẽ mời ngươi qua nhà chúng ta làm khách.”

“Được rồi!”