Chương 99
“Thật sao? Vậy thanh toán cho ta ba tháng tiền thuê, 12 ngân bối.”
Lê Tường vội vàng kéo kéo áo phụ thân.
Lê Giang chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
Thấy người ta đã đồng ý, Tần Lục cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao những điều cần nói hắn đã nói hết rồi, người ta muốn thuê thì thuê thôi.
Hắn dẫn đôi phụ thân nữ nhi lên một đoạn cầu thang phụ ở cửa sau để nhìn hoàn cảnh trên lầu, sau đó mới đi về viết khế ước thẻ tre.
Sau khi đổi mười hai ngân bối lấy hai cái chìa khóa, Lê Giang đau lòng tới mức muốn nhỏ máu. Chờ tới lúc hắn nghĩ ra chuyện cần mời người qua làm tủ chén, làm bàn ghế, đầu hắn lại tiếp tục đau đớn.
Vốn dĩ hắn muốn tích cóp chút tiền mua đồ cưới cho nữ nhi, kết quả vừa đi một chuyến đã tiêu hơn phân nửa. Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nhưng Lê Tường không để cho hắn có thời gian hối hận. Sau khi nàng hỏi thăm được chợ bán bàn ghế đã qua sử dụng, nàng lập tức kéo phụ thân qua bên đó.
Chọn lựa hơn một canh giờ, cũng tuyển được sáu cái bàn hẹp và mười chiếc băng ghế dài, tổng cộng tiêu 150 đồng bối.
Thật vất vả mới mang chúng về tới cửa hàng, Lê Giang cho rằng những đồ cần dùng đã đủ rồi, chỉ cần xây bệ bếp và ống khói là xong việc.
Ai biết còn có nữa!!!
“Phụ thân, cửa hàng mới của chúng ta cần có tên và bảng hiệu, còn thực đơn nữa, dĩ nhiên phải tìm người viết rồi? Ai bảo hai chúng ta không biết chữ.”
Lê Giang: “……”
Hắn còn có thể nói cái gì nữa đây, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền thôi.
Đôi phụ thân nữ nhi chạy qua vài cửa hàng nữa, cần phải viết thực đơn trước. Trở về, sau khi quét tước cửa hàng và mấy gian trên lầu một lần, lúc này hai người mới quay về nơi đậu thuyền, báo cho hai người cô cô và chất nữ kia chuyện gia đình mình đã thuê được cửa hàng.
Quan thị đợi hai canh giờ trên thuyền, kết quả nhận được một thông tin vui mừng, kinh ngạc tới vậy. Chỉ là bà không dám hỏi giá thuê cửa hàng này, dù sao bà cũng hiểu, con số đó sẽ khiến bà đau lòng muốn chết!
“Cửa hàng đã thuê xong rồi ư? Vậy khi nào chúng ta khai trương? Chúng ta muốn bán cái gì?”
“Tiệm cơm nhỏ thôi, chỉ cần là thức ăn, tất cả chúng ta đều bán được. Nhà chúng ta cho nhiều món vào thực đơn, để khách nhân muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.”
Lê Tường rất muốn ngay lập tức mở cửa hàng để nàng có thể thoải mái sử dụng tài nấu nướng của mình.
“Biểu tỷ, ngươi nhìn đi, ta không có lừa ngươi chứ? Hiện tại nhà ta đã thuê cửa hàng muốn làm thức ăn bán, nếu ngươi vẫn không lấy tiền công, vậy về sau không cho ngươi làm việc.”
“Không phải ta đang nằm mơ chứ……”
Quan Thúy Nhi cảm thấy đầu óc mình rất mơ hồ.
Chẳng phải nhà cô cô vẫn còn thiếu nợ sao? Chẳng phải vì hàng năm cô cô đều phải uống thuốc cho nên kinh tế trong nhà khánh kiệt sao? Vì sao những gì nàng ấy nhìn thấy và những lời nàng ấy nghe được lại không giống nhau?
“Cô cô, các ngươi thật sự muốn mướn ta làm công sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Quan thị cũng biết, bà ấy chính là người liên luỵ tới cả nhà. Sức khoẻ của bà quá yếu, không cách nào làm việc được, càng chẳng thể hỗ trợ bất cứ chuyện gì cho trượng phu và nữ nhi. Vì vậy bà ấy chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Thúy Nhi, hy vọng có nàng ấy hỗ trợ, gánh nặng trên vai trượng phu và nữ nhi của bà sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.
“Phụ mẫu! Ta qua cửa hàng cách vách tìm ông chủ của họ để hỏi một chút xem có thể tìm thợ xây bệ bếp ở đâu. Các ngươi sắp xếp bàn ghế vào vị trí thích hợp trong góc phòng đi.”
“Được, ngươi cứ đi đi, để ta qua sắp xếp.”
Lê Giang dọn bàn ghế đặt vào góc phòng. Ngay lúc Quan thị qua giúp đỡ, bà lại nhìn thấy một túi thẻ gỗ, tò mò bỏ chúng ra xem, hiển nhiên là thực đơn của nhà mình.
Lê Tường vội vàng kéo kéo áo phụ thân.
Lê Giang chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
Thấy người ta đã đồng ý, Tần Lục cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao những điều cần nói hắn đã nói hết rồi, người ta muốn thuê thì thuê thôi.
Hắn dẫn đôi phụ thân nữ nhi lên một đoạn cầu thang phụ ở cửa sau để nhìn hoàn cảnh trên lầu, sau đó mới đi về viết khế ước thẻ tre.
Sau khi đổi mười hai ngân bối lấy hai cái chìa khóa, Lê Giang đau lòng tới mức muốn nhỏ máu. Chờ tới lúc hắn nghĩ ra chuyện cần mời người qua làm tủ chén, làm bàn ghế, đầu hắn lại tiếp tục đau đớn.
Vốn dĩ hắn muốn tích cóp chút tiền mua đồ cưới cho nữ nhi, kết quả vừa đi một chuyến đã tiêu hơn phân nửa. Lúc này hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nhưng Lê Tường không để cho hắn có thời gian hối hận. Sau khi nàng hỏi thăm được chợ bán bàn ghế đã qua sử dụng, nàng lập tức kéo phụ thân qua bên đó.
Chọn lựa hơn một canh giờ, cũng tuyển được sáu cái bàn hẹp và mười chiếc băng ghế dài, tổng cộng tiêu 150 đồng bối.
Thật vất vả mới mang chúng về tới cửa hàng, Lê Giang cho rằng những đồ cần dùng đã đủ rồi, chỉ cần xây bệ bếp và ống khói là xong việc.
Ai biết còn có nữa!!!
“Phụ thân, cửa hàng mới của chúng ta cần có tên và bảng hiệu, còn thực đơn nữa, dĩ nhiên phải tìm người viết rồi? Ai bảo hai chúng ta không biết chữ.”
Lê Giang: “……”
Hắn còn có thể nói cái gì nữa đây, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền thôi.
Đôi phụ thân nữ nhi chạy qua vài cửa hàng nữa, cần phải viết thực đơn trước. Trở về, sau khi quét tước cửa hàng và mấy gian trên lầu một lần, lúc này hai người mới quay về nơi đậu thuyền, báo cho hai người cô cô và chất nữ kia chuyện gia đình mình đã thuê được cửa hàng.
Quan thị đợi hai canh giờ trên thuyền, kết quả nhận được một thông tin vui mừng, kinh ngạc tới vậy. Chỉ là bà không dám hỏi giá thuê cửa hàng này, dù sao bà cũng hiểu, con số đó sẽ khiến bà đau lòng muốn chết!
“Cửa hàng đã thuê xong rồi ư? Vậy khi nào chúng ta khai trương? Chúng ta muốn bán cái gì?”
“Tiệm cơm nhỏ thôi, chỉ cần là thức ăn, tất cả chúng ta đều bán được. Nhà chúng ta cho nhiều món vào thực đơn, để khách nhân muốn ăn cái gì, chúng ta sẽ làm cái đó.”
Lê Tường rất muốn ngay lập tức mở cửa hàng để nàng có thể thoải mái sử dụng tài nấu nướng của mình.
“Biểu tỷ, ngươi nhìn đi, ta không có lừa ngươi chứ? Hiện tại nhà ta đã thuê cửa hàng muốn làm thức ăn bán, nếu ngươi vẫn không lấy tiền công, vậy về sau không cho ngươi làm việc.”
“Không phải ta đang nằm mơ chứ……”
Quan Thúy Nhi cảm thấy đầu óc mình rất mơ hồ.
Chẳng phải nhà cô cô vẫn còn thiếu nợ sao? Chẳng phải vì hàng năm cô cô đều phải uống thuốc cho nên kinh tế trong nhà khánh kiệt sao? Vì sao những gì nàng ấy nhìn thấy và những lời nàng ấy nghe được lại không giống nhau?
“Cô cô, các ngươi thật sự muốn mướn ta làm công sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Quan thị cũng biết, bà ấy chính là người liên luỵ tới cả nhà. Sức khoẻ của bà quá yếu, không cách nào làm việc được, càng chẳng thể hỗ trợ bất cứ chuyện gì cho trượng phu và nữ nhi. Vì vậy bà ấy chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Thúy Nhi, hy vọng có nàng ấy hỗ trợ, gánh nặng trên vai trượng phu và nữ nhi của bà sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút.
“Phụ mẫu! Ta qua cửa hàng cách vách tìm ông chủ của họ để hỏi một chút xem có thể tìm thợ xây bệ bếp ở đâu. Các ngươi sắp xếp bàn ghế vào vị trí thích hợp trong góc phòng đi.”
“Được, ngươi cứ đi đi, để ta qua sắp xếp.”
Lê Giang dọn bàn ghế đặt vào góc phòng. Ngay lúc Quan thị qua giúp đỡ, bà lại nhìn thấy một túi thẻ gỗ, tò mò bỏ chúng ra xem, hiển nhiên là thực đơn của nhà mình.