Chương 1
“Nào nào nào, nếm thử món ăn mới của tớ, là lươn Bàn Long đấy!”
Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng.
“Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!”
Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy.
Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng.
“Kiều Kiều, cậu cứ ăn trước đi, tớ đi gọi điện thoại chúc tết Minh Nguyệt, hẳn là giờ này cậu ấy cũng dậy rồi.”
“Gọi điện thoại gì chứ, trực tiếp call video luôn đi, chắc là nửa tháng rồi Minh Nguyệt còn chưa thấy cậu, còn luôn than thở oán giận với tớ đấy.”
Lâm Kiều nhanh chóng bỏ đũa xuống, mò điện thoại của mình để gọi video cho cô bạn tốt Minh Nguyệt. Lê Tường muốn cản mà cản không được, cuối cùng chỉ có thể nhanh chân đi đến chỗ ghế salông để lấy mũ đội lên.
“Minh Nguyệt! Cái đồ sâu lười nhà cậu, giờ này mà vẫn còn ở trên giường, chút nữa chắc lại không ăn gì mà đi làm luôn đúng không!”
“Nói bừa, tớ có chuẩn bị sandwich rồi, một lát nữa vừa đi vừa ăn luôn. Kiều Kiều, cậu tránh qua một bên đi, tớ muốn nhìn Tương Tương.”
Lâm Kiều hừ một tiếng, sau đó đem điện thoại di động nhét vào tay Lê Tường.
“Minh Nguyệt, năm mới vui vẻ!”
“Tương Tương, cậu lại gầy đi rồi đúng không, chả trách không chịu nhận cuộc gọi video của tớ. Có nghe lời Kiều Kiều uống thuốc ăn cơm đúng giờ hay không? Công việc ở chỗ tớ sắp thu xếp xong rồi, chắc tầm tuần sau là tớ có thể trở về với cậu.”
Lê Tường vừa định trả lời là mình có uống thuốc đầy đủ, cổ họng bỗng dâng lên một cỗ tanh ngọt quen thuộc, cơn đau không có dấu hiệu lại bắt đầu phát tác.
Cô căn bản không dám mở miệng vì sợ bạn thân sẽ thấy cảnh m.á.u đầy trong miệng mình, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trực tiếp cúp điện thoại rồi nằm nhoài trên ghế. Lâm Kiều thấy dáng vẻ thống khổ của cô thì trong lòng cũng rất căng thẳng.
“Tương Tương! Lại đau hả? Tớ đi lấy thuốc cho cậu!”
Hai người ở cùng một chỗ, hiển nhiên là Lâm Kiều rất quen thuộc với nơi cất thuốc, rất nhanh đã đổ đầy nước và cầm theo thuốc đến.
“Tương Tương, nào, mau uống thuốc đi, uống rồi thì sẽ không đau nữa.”
Mặt của Lê Tường đầy mồ hôi lạnh, trong dạ dày phảng phất như có một đôi tay đang lôi kéo lục phủ ngũ tạng của cô, sau khi nhịn không được, cô liền phun ra hai ngụm m.á.u rồi trực tiếp ngất đi. Lâm Kiều sợ đến mức nhanh chóng gọi 120 để đưa cô đi cấp cứu.
Kỳ thật những người mắc ung thu thời kì cuối như Lê Tường đáng lẽ phải nằm viện điều trị, chỉ là cô biết rõ mình chỉ còn khoảng thời gian là một tháng, cho nên mới kiên trì phải xuất viện để về nhà, ai cũng không ngăn nổi cô.
Hiện tại mới ra ngoài được nửa tháng, giờ cô lại phải trở về trong bệnh viện.
Lê Tường đau đến c.h.ế.t đi sống lại, sau đó cô ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, cô thật sự không muốn c.h.ế.t ở cái nơi lạnh lẽo như bệnh viện, cũng cực kì chán ghét không khí ở đây.
Có điều hẳn là cô cũng sắp được giải thoát rồi, mùi thuốc sát trùng cũng đã không còn quanh quẩn ở chóp mũi nữa, đau đớn trên người cũng biến mất từng chút từng chút một. Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngửi thấy một mùi cá dày đặc.
Hả? Chả lẽ người c.h.ế.t rồi thì sẽ biến thành cá ư?
Không đúng, cô lạnh quá!
Cứ như mùa đông khắc nghiệt mà trên người lại mặc một bộ quần áo ướt đẫm vậy, cực kì khó chịu.
Lê Tường bưng một mâm lớn đựng đầy thức ăn bỏ lên trên bàn, nhìn một bàn đồ ăn đầy tràn mà trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Tuy nói vận mệnh đối với cô có hơi bất công, từ nhỏ đã mất đi người thân, lại bị ung thư dạ dày, nhưng cô vẫn luôn có tri kỉ tốt bầu bạn ở bên cạnh, sự nghiệp cũng thuận buồm xuôi gió, gần nửa đời người cũng sống trong vui sướng.
“Kiều Kiều, cậu mau nếm thử đi!”
Lâm Kiều đem sự chua sót nhịn xuống, sau đó đưa tay tiếp nhận chiếc đũa, cực kì nể tình mà gắp vài gắp đồ ăn, một bên vùi đầu ăn một bên lại khen ngợi kĩ năng nấu nướng của cô bạn mình. Nước mắt rơi cả vào trong bát mà cô cũng không dám ngẩng đầu, bởi vì cô sợ bị bạn mình nhìn thấy.
Rõ ràng mới có 28 tuổi, còn trẻ như vậy, mà đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối, cô cứ trơ mắt nhìn bạn tốt như một đóa hoa từ từ khô héo mà không có cách nào. Mỗi khi nhìn thấy đỉnh đầu trọc lốc của Lê Tường là cô liền khó chịu như muốn đòi mạng.
“Kiều Kiều, cậu cứ ăn trước đi, tớ đi gọi điện thoại chúc tết Minh Nguyệt, hẳn là giờ này cậu ấy cũng dậy rồi.”
“Gọi điện thoại gì chứ, trực tiếp call video luôn đi, chắc là nửa tháng rồi Minh Nguyệt còn chưa thấy cậu, còn luôn than thở oán giận với tớ đấy.”
Lâm Kiều nhanh chóng bỏ đũa xuống, mò điện thoại của mình để gọi video cho cô bạn tốt Minh Nguyệt. Lê Tường muốn cản mà cản không được, cuối cùng chỉ có thể nhanh chân đi đến chỗ ghế salông để lấy mũ đội lên.
“Minh Nguyệt! Cái đồ sâu lười nhà cậu, giờ này mà vẫn còn ở trên giường, chút nữa chắc lại không ăn gì mà đi làm luôn đúng không!”
“Nói bừa, tớ có chuẩn bị sandwich rồi, một lát nữa vừa đi vừa ăn luôn. Kiều Kiều, cậu tránh qua một bên đi, tớ muốn nhìn Tương Tương.”
Lâm Kiều hừ một tiếng, sau đó đem điện thoại di động nhét vào tay Lê Tường.
“Minh Nguyệt, năm mới vui vẻ!”
“Tương Tương, cậu lại gầy đi rồi đúng không, chả trách không chịu nhận cuộc gọi video của tớ. Có nghe lời Kiều Kiều uống thuốc ăn cơm đúng giờ hay không? Công việc ở chỗ tớ sắp thu xếp xong rồi, chắc tầm tuần sau là tớ có thể trở về với cậu.”
Lê Tường vừa định trả lời là mình có uống thuốc đầy đủ, cổ họng bỗng dâng lên một cỗ tanh ngọt quen thuộc, cơn đau không có dấu hiệu lại bắt đầu phát tác.
Cô căn bản không dám mở miệng vì sợ bạn thân sẽ thấy cảnh m.á.u đầy trong miệng mình, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là trực tiếp cúp điện thoại rồi nằm nhoài trên ghế. Lâm Kiều thấy dáng vẻ thống khổ của cô thì trong lòng cũng rất căng thẳng.
“Tương Tương! Lại đau hả? Tớ đi lấy thuốc cho cậu!”
Hai người ở cùng một chỗ, hiển nhiên là Lâm Kiều rất quen thuộc với nơi cất thuốc, rất nhanh đã đổ đầy nước và cầm theo thuốc đến.
“Tương Tương, nào, mau uống thuốc đi, uống rồi thì sẽ không đau nữa.”
Mặt của Lê Tường đầy mồ hôi lạnh, trong dạ dày phảng phất như có một đôi tay đang lôi kéo lục phủ ngũ tạng của cô, sau khi nhịn không được, cô liền phun ra hai ngụm m.á.u rồi trực tiếp ngất đi. Lâm Kiều sợ đến mức nhanh chóng gọi 120 để đưa cô đi cấp cứu.
Kỳ thật những người mắc ung thu thời kì cuối như Lê Tường đáng lẽ phải nằm viện điều trị, chỉ là cô biết rõ mình chỉ còn khoảng thời gian là một tháng, cho nên mới kiên trì phải xuất viện để về nhà, ai cũng không ngăn nổi cô.
Hiện tại mới ra ngoài được nửa tháng, giờ cô lại phải trở về trong bệnh viện.
Lê Tường đau đến c.h.ế.t đi sống lại, sau đó cô ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, cô thật sự không muốn c.h.ế.t ở cái nơi lạnh lẽo như bệnh viện, cũng cực kì chán ghét không khí ở đây.
Có điều hẳn là cô cũng sắp được giải thoát rồi, mùi thuốc sát trùng cũng đã không còn quanh quẩn ở chóp mũi nữa, đau đớn trên người cũng biến mất từng chút từng chút một. Cũng không biết qua bao lâu, cô lại ngửi thấy một mùi cá dày đặc.
Hả? Chả lẽ người c.h.ế.t rồi thì sẽ biến thành cá ư?
Không đúng, cô lạnh quá!
Cứ như mùa đông khắc nghiệt mà trên người lại mặc một bộ quần áo ướt đẫm vậy, cực kì khó chịu.