Chương 13
Ở chỗ này tiếng kêu rêи không ngừng, Sở Minh Yến cũng chạy theo người báo tin chạy đến.
Từ lúc Trần Y Y và Sở Trác đi ra ngoài, người của Sở Minh Yến vẫn luôn đi theo bọn họ.
Về sau khi Trần Y Y vào Trần gia, một người trong số đó ngoài chờ tại Trần gia, còn một người khác đi theo đám người Thang Viên.
Thời điểm đám hài tử ác độc xuất hiện, người luôn theo dõi kia vốn muốn ra mặt bảo vệ nhị gia.
Sau đó, nhìn thấy Trần Y Y đến, dáng vẻ như muốn cùng đám hài tử ác độc này tính sổ một trận.
Người của Sở Minh Yến lộ lắng sự tình càng lúc càng lớn, liền vội vã quay trở về báo tin.
Trêи đường Sở Minh Yến đến, người kia cũng đã báo cáo rõ ràng tình huống bên này.
Trêи đường Sở Minh Yến chạy tới, trái tim như treo lơ lửng trêи đường, lo sợ nhị ca nhà mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Kết quả không nghĩ đến là sau khi Sở Minh Yến đuổi tới, nhìn đến người bị khi dễ không phải ca ca của mình, mà là Trần Y Y ngang bướng càn rỡ khi dễ người khác?
Nguyên bản Trần Y Y thật sự không muốn bạo lực như vậy. Nàng chính là nghĩ muốn bọn người kia xin lỗi Sở Trác một cách thật tâm, cũng không thực sự nghĩ là sẽ đối với bọn họ như thê.
Nhưng là bọn họ ngậm miệng há miệng, một mực lấy đứa hài tử vẫn còn nhỏ làm lý do, muốn đem chuyện này bỏ qua.
Trần Y Y buồn nôn nhất với những người như vậy, nhỏ tuổi thì thế nào? Nhỏ tuổi thì có thể giết người phóng hoả sao?
Nếu như là Trần Y Y trước khi xuyên qua, có lẽ sẽ nhịn xuống cơn giận này.
Nhưng nàng hiện tại nàng đã xuyên không rồi, nếu còn sống một cách nghẹn khuất như vậy, nàng cảm thấy mình quả thực vô cùng uất ức.
Nếu như bọn họ nhất định không chịu nói đạo lý, nàng cũng liền không nói đạo lý với bọn họ.
Mọi người chung quanh bị chọi đá vừa la vừa hét.
Nữ tử áo tím trước đó che chở cho tiểu hài tử của mình, mặt đầy phẫn nộ chỉ về phía Trần Y Y nói ” Nhanh làm cho bọn họ dừng tay! Nhanh làm cho bọn họ dừng tay!”
Trần Y Y đưa tay sờ vào búi tóc của mình, rồi lại mỉm cười nhìn vào đôi tay xinh đẹp của mình, bộ dạng như không nghe thấy gì.
Nàng nhớ kỹ khi đó đám hài tử ác độc kia khi dễ phu quân nhà nàng, người vây xem cũng chính là bộ dạng này.
Những người vây xem còn có phụ mẫu và thân nhân của đám hài tử kia.
Bọn hắn đám người này, đối với đứa hài tử nhà mình cũng không quản không hỏi.
Nay vài cái tiểu ăn mày giương oai, cùng với người nàng không quên không biết có quan hệ gì?
Sở Minh Yến thấy chung quanh loạn thành một bầy, nàng hắng giọng nói với Trần Y Y” Thích hợp mà tới ”
Sở Minh Yến cảm thấy Trần Y Y có chút quá mức, nhưng cũng không có ý tứ muốn trách cứ nàng.
Trần Y Y làm vậy có gì không tốt, nàng làm như vậy cũng vì muốn trả thù cho Sở Trác.
Nói thật, sau khi biết tình hình thực tế, nhìn lại xung quanh một đám người dáng vẻ chật vật, Sở Minh Yến cảm thấy trong lòng vô cùng thống kɧօáϊ.
Bất quá chuyện này cũng chỉ có Trần Y Y mới có thể làm, bởi vì Trần Y Y là thê tử của Sở Trác.
Sở Trác bị người khác khi dễ vô cớ, thân làm thê tử tức giận làm ra chuyện này cũng vô cùng chính đáng.
Mặc dù Sở Minh Yến là muội muội của Sở Trác, không có biện pháp làm loạn giống như Trần Y Y.
Bởi vì Sở Minh Yến là bộ mặt tượng trưng của Sở gia, muốn làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Nếu Trần Y Y đã là cái mặt đen này, thì Sở Minh Yến chỉ còn có thể làm cái mặt trắng.
Vì Sở Minh Yến đích thân ra mặt, chuyện lần này đám hài tử ác độc kia cuối cùng xin lỗi Sở Trác, Sở gia sẽ chi trả tiền thuốc men cho mọi người, mọi chuyện kết thúc.
Mặc dù đám người kia vô cùng không cam tâm, nhưng chính bọn họ nói tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, còn nói linh tinh là tiểu hài tử đánh người không đau chút nào.
Nếu bọn họ thật sự muốn cùng Sở gia so đo, họ giống như là hung hăng đánh thật mạnh vào mặt mình, đồng thời còn đắc tội với người không dễ chọc như Sở Minh Yến.
Sở gia lần này tốn không ít bạc, nhưng là tất cả mọi người đã biết Sở gia đã xả được cơn giận dữ.
Những đứa hài tử ác độc cùng người thân của chúng bị đám tiểu ăn mày hung hăng đánh một trận.
Bọn họ không chỉ có bị thương, mà bọn họ còn phải xin lỗi một tên ngốc tử.
Đáng giận hơn nữa là đám tiểu ăn mày kia sau khi đánh người xong, toàn bộ đều được Sở gia mua về.
Ngày sau, bọn họ muốn tìm tiểu ăn mày tính sổ cũng không có cách nào.
Sau khi kịch nháo kết thúc, Trần Y Y liền mang theo bà người kia đi y quán.
Bởi vì Vân Bích cùng Thang Viên che chở cho Sở Trác, Sở Trác cũng chỉ bị thương một chút ngoài da.
Nhưng là hai cái nha đầu này da thịt mềm mịn, trải qua chuyện chịu tội không ít.
Hai người có công bảo hộ chủ tử, Sở Minh Yến thưởng cho các nàng không ít bạc.
Từ sau khi từ y quán đi ra, Trần Y Y nhìn hai nha hoàn nói ” Hôm nay khó có dịp ra ngoài một lần, hai người cầm bạc này đi chơi đi “
Vân Bích nghe vậy đôi mắt liền sáng lên, lôi kéo Thang Viên đang có chút thất thần lập tức nói ” Tạ ơn phu nhân ”
Thang Viên bị Vân Bích lôi kéo trêи đường đi, các nàng thân làm nha hoàn có rất ít thời gian của bản thân.
Mỗi lần muốn xuất phủ, đều phải được quản sự cho phép.
Thang Viên cảm thấy hôm nay Trần Y Y có điểm kỳ lạ, đầu tiên là thay nhị gia dạy dỗ đám hài tử ác độc, sau lại đặc cách cho các nàng đi dạo phố.
Luôn cảm thấy Trần Y Y giống như bị cái gì đó kϊƈɦ thích?
Bằng không làm sao có thể đột nhiên giống như biến thành một người khác.
Trần Y Y hôm nay đúng là bị kϊƈɦ thích.
Khi nàng nhìn thấy Sở Trác không có sức lực để chống trả bị đám hài tử độc ác kia khi dễ. Trong nháy mắt nàng nhớ lại một sự kiện lúc còn học tiểu học.
Sự việc kia đã xảy ra rất lâu, nhưng nó vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng.
Hoàn cảnh cùng hôm nay kỳ thật không khác biệt lắm, khác biệt duy nhất là người bị bắt nạt kia sau đó đã chết.
Người kia là bạn ngồi cùng bàn lúc Trần Y Y còn học tiểu học, là một bạn nhỏ yaba không biết nói.
Trần Y Y thấy cô bạn kia bị bắt nạt, đã bí mật nói với giáo sư.
Sau khi nói cho giáo sư biết, giáo sư sẽ nghiêm khắc phê bình những người đã bắt nạt cô bạn kia.
Về sau, bạn nhỏ yaba lại bị bắt nạt thảm hại hơn.
Sau đó Trần Y Y bị bệnh nặng, bị người nhà dẫn lên thành phố lớn đi học.
Mấy năm sau quay trở lại, mới biết người bạn kia đã chết.
Nghe người quê quán nói là do tự sát.
Nhưng là trêи thi thể của người bạn đó, có rất nhiều vết thương do bị ngược đãi.
Có lúc Trần Y Y nhớ tới người bạn đó, thậm chí sẽ cảm thấy là do mình gián tiếp hại chết người ta..
Nếu thời điểm lúc người bạn kia bị bắt nạt, Trần Y Y dũng cảm tiến lên ngăn cản.
Có phải hay không là cô bạn kia sẽ không chết?
Vào thời điểm đó, Trần Y Y chưa đầy mười ba tuổi, trong lòng nàng thật lo lắng mà gọi điện báo cho cảnh sát.
Nổ lực thuyết phục người lớn rằng, cô bạn kia là bị người ta bắt nạt đến chết.
Nhưng là bởi vì kia là bản án của vài năm trước, cộng thêm người nhà đối phương cũng không muốn truy cứu nữa, cuối cùng sự việc kia cũng không được giải quyết.
Cũng chính vì như vậy, nàng mới thống hận những người tâm địa độc ác đến như vậy.
Mà nàng thống hận hơn nữa chính là, những người lớn không quan tâm người khác như thế nào, đem con cái nhà mình sủng thành ác ma đại nhân.
Đồng thời Trần Y Y cũng thống hận chính mình.
Nàng cảm thấy mình quá vô dụng, quá yếu đuối …
Trần Y Y nguyên bản đang đắm chìm trong hồi ức. Đột nhiên cảm thấy một bàn tay trong lòng bàn tay mình động một chút.
Động tác thật nhẹ, làm lòng bàn tay Trần Y Y hơi ngứa một chút.
Nàng có chút nghi hoặc dừng bước, Sở Trác bị nàng kéo đi cũng dừng lại.
Sở Minh Yến giải quyết xong sự việc bên này cũng lập tức rời đi.
Sở Minh Yến cho người đem vài cái tiểu ăn mày, trực tiếp lĩnh về Sở gia.
Bởi vì lúc đến Sở Minh Yến quá mức sốt ruột, chuyện của cửa hàng nàng còn chưa xử lý xong.
Sở Minh Yến sau khi đi, lưu lại cho Trần Y Y hai gã sai vặt, cũng dặn dò Trần Y Y đừng có chạy lung tung.
Hai cái gã sai vặt thấy hai vị chủ tử dừng lại, lập tức cũng dừng lại tỏ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trần Y Y quay người nhìn về phía Sở Trác, hắn cao hơn nàng rất nhiều. Khi muốn nhìn hắn, nàng không thể không ngẩng đầu lên.
Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Trác một lúc lâu, ý đồ muốn nhìn từ đôi mắt vô thần của hắn nhìn ra được chút gì đó.
Nhưng là nhìn hơn nữa ngày, cũng không có nhìn ra cái gì.
Chẳng kẽ vừa rồi là ảo giác của nàng hay sao?
Trần Y Y nghĩ như vậy, bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Giọng nói của nguyên chủ căn bản rất nũng nịu, chẳng sợ giờ phút nàng ngập tràn bất mãn hừ một tiếng, nghe qua giống như đang ngân nga.
Hai gã sai vặt thấy chung quanh luận là thấy nam nhân hay nữ nhân, đều nhìn chằm chằm nhị thiếu phu nhân.
Hai người hết sức ăn ý một trái một phải, ý đồ muốn dùng thân thể của mình ngăn cản ánh mắt của những người khác.
Nhưng mà hai người chặn bên này, liền không chặn được một bên khác.
Người chung quanh, vẫn là không nhịn được mà nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Trước đó Trần Y Y náo động một hồi, đã sớm truyền ra ngoài.
Mọi người nhìn nàng chằm chằm, một là bởi vì đối với nàng rất hiếu kỳ, hai là bởi vì cảm thấy nàng rất xinh đẹp.
Nữ tử kiều mị động lòng người như thế này, cho dù là ai cũng muốn nhìn nhiều nhiều hơn một chút.
Đương nhiên một trong số bọn họ cũng không phải bởi vì sắc đẹp của nàng mê hoặc, mà là đơn thuần cảm thấy Trần Y Y rất thú vị.
Từ lúc Trần Y Y và Sở Trác đi ra ngoài, người của Sở Minh Yến vẫn luôn đi theo bọn họ.
Về sau khi Trần Y Y vào Trần gia, một người trong số đó ngoài chờ tại Trần gia, còn một người khác đi theo đám người Thang Viên.
Thời điểm đám hài tử ác độc xuất hiện, người luôn theo dõi kia vốn muốn ra mặt bảo vệ nhị gia.
Sau đó, nhìn thấy Trần Y Y đến, dáng vẻ như muốn cùng đám hài tử ác độc này tính sổ một trận.
Người của Sở Minh Yến lộ lắng sự tình càng lúc càng lớn, liền vội vã quay trở về báo tin.
Trêи đường Sở Minh Yến đến, người kia cũng đã báo cáo rõ ràng tình huống bên này.
Trêи đường Sở Minh Yến chạy tới, trái tim như treo lơ lửng trêи đường, lo sợ nhị ca nhà mình sẽ xảy ra chuyện gì.
Kết quả không nghĩ đến là sau khi Sở Minh Yến đuổi tới, nhìn đến người bị khi dễ không phải ca ca của mình, mà là Trần Y Y ngang bướng càn rỡ khi dễ người khác?
Nguyên bản Trần Y Y thật sự không muốn bạo lực như vậy. Nàng chính là nghĩ muốn bọn người kia xin lỗi Sở Trác một cách thật tâm, cũng không thực sự nghĩ là sẽ đối với bọn họ như thê.
Nhưng là bọn họ ngậm miệng há miệng, một mực lấy đứa hài tử vẫn còn nhỏ làm lý do, muốn đem chuyện này bỏ qua.
Trần Y Y buồn nôn nhất với những người như vậy, nhỏ tuổi thì thế nào? Nhỏ tuổi thì có thể giết người phóng hoả sao?
Nếu như là Trần Y Y trước khi xuyên qua, có lẽ sẽ nhịn xuống cơn giận này.
Nhưng nàng hiện tại nàng đã xuyên không rồi, nếu còn sống một cách nghẹn khuất như vậy, nàng cảm thấy mình quả thực vô cùng uất ức.
Nếu như bọn họ nhất định không chịu nói đạo lý, nàng cũng liền không nói đạo lý với bọn họ.
Mọi người chung quanh bị chọi đá vừa la vừa hét.
Nữ tử áo tím trước đó che chở cho tiểu hài tử của mình, mặt đầy phẫn nộ chỉ về phía Trần Y Y nói ” Nhanh làm cho bọn họ dừng tay! Nhanh làm cho bọn họ dừng tay!”
Trần Y Y đưa tay sờ vào búi tóc của mình, rồi lại mỉm cười nhìn vào đôi tay xinh đẹp của mình, bộ dạng như không nghe thấy gì.
Nàng nhớ kỹ khi đó đám hài tử ác độc kia khi dễ phu quân nhà nàng, người vây xem cũng chính là bộ dạng này.
Những người vây xem còn có phụ mẫu và thân nhân của đám hài tử kia.
Bọn hắn đám người này, đối với đứa hài tử nhà mình cũng không quản không hỏi.
Nay vài cái tiểu ăn mày giương oai, cùng với người nàng không quên không biết có quan hệ gì?
Sở Minh Yến thấy chung quanh loạn thành một bầy, nàng hắng giọng nói với Trần Y Y” Thích hợp mà tới ”
Sở Minh Yến cảm thấy Trần Y Y có chút quá mức, nhưng cũng không có ý tứ muốn trách cứ nàng.
Trần Y Y làm vậy có gì không tốt, nàng làm như vậy cũng vì muốn trả thù cho Sở Trác.
Nói thật, sau khi biết tình hình thực tế, nhìn lại xung quanh một đám người dáng vẻ chật vật, Sở Minh Yến cảm thấy trong lòng vô cùng thống kɧօáϊ.
Bất quá chuyện này cũng chỉ có Trần Y Y mới có thể làm, bởi vì Trần Y Y là thê tử của Sở Trác.
Sở Trác bị người khác khi dễ vô cớ, thân làm thê tử tức giận làm ra chuyện này cũng vô cùng chính đáng.
Mặc dù Sở Minh Yến là muội muội của Sở Trác, không có biện pháp làm loạn giống như Trần Y Y.
Bởi vì Sở Minh Yến là bộ mặt tượng trưng của Sở gia, muốn làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Nếu Trần Y Y đã là cái mặt đen này, thì Sở Minh Yến chỉ còn có thể làm cái mặt trắng.
Vì Sở Minh Yến đích thân ra mặt, chuyện lần này đám hài tử ác độc kia cuối cùng xin lỗi Sở Trác, Sở gia sẽ chi trả tiền thuốc men cho mọi người, mọi chuyện kết thúc.
Mặc dù đám người kia vô cùng không cam tâm, nhưng chính bọn họ nói tiểu hài tử còn nhỏ không hiểu chuyện, còn nói linh tinh là tiểu hài tử đánh người không đau chút nào.
Nếu bọn họ thật sự muốn cùng Sở gia so đo, họ giống như là hung hăng đánh thật mạnh vào mặt mình, đồng thời còn đắc tội với người không dễ chọc như Sở Minh Yến.
Sở gia lần này tốn không ít bạc, nhưng là tất cả mọi người đã biết Sở gia đã xả được cơn giận dữ.
Những đứa hài tử ác độc cùng người thân của chúng bị đám tiểu ăn mày hung hăng đánh một trận.
Bọn họ không chỉ có bị thương, mà bọn họ còn phải xin lỗi một tên ngốc tử.
Đáng giận hơn nữa là đám tiểu ăn mày kia sau khi đánh người xong, toàn bộ đều được Sở gia mua về.
Ngày sau, bọn họ muốn tìm tiểu ăn mày tính sổ cũng không có cách nào.
Sau khi kịch nháo kết thúc, Trần Y Y liền mang theo bà người kia đi y quán.
Bởi vì Vân Bích cùng Thang Viên che chở cho Sở Trác, Sở Trác cũng chỉ bị thương một chút ngoài da.
Nhưng là hai cái nha đầu này da thịt mềm mịn, trải qua chuyện chịu tội không ít.
Hai người có công bảo hộ chủ tử, Sở Minh Yến thưởng cho các nàng không ít bạc.
Từ sau khi từ y quán đi ra, Trần Y Y nhìn hai nha hoàn nói ” Hôm nay khó có dịp ra ngoài một lần, hai người cầm bạc này đi chơi đi “
Vân Bích nghe vậy đôi mắt liền sáng lên, lôi kéo Thang Viên đang có chút thất thần lập tức nói ” Tạ ơn phu nhân ”
Thang Viên bị Vân Bích lôi kéo trêи đường đi, các nàng thân làm nha hoàn có rất ít thời gian của bản thân.
Mỗi lần muốn xuất phủ, đều phải được quản sự cho phép.
Thang Viên cảm thấy hôm nay Trần Y Y có điểm kỳ lạ, đầu tiên là thay nhị gia dạy dỗ đám hài tử ác độc, sau lại đặc cách cho các nàng đi dạo phố.
Luôn cảm thấy Trần Y Y giống như bị cái gì đó kϊƈɦ thích?
Bằng không làm sao có thể đột nhiên giống như biến thành một người khác.
Trần Y Y hôm nay đúng là bị kϊƈɦ thích.
Khi nàng nhìn thấy Sở Trác không có sức lực để chống trả bị đám hài tử độc ác kia khi dễ. Trong nháy mắt nàng nhớ lại một sự kiện lúc còn học tiểu học.
Sự việc kia đã xảy ra rất lâu, nhưng nó vẫn luôn là cái gai trong lòng nàng.
Hoàn cảnh cùng hôm nay kỳ thật không khác biệt lắm, khác biệt duy nhất là người bị bắt nạt kia sau đó đã chết.
Người kia là bạn ngồi cùng bàn lúc Trần Y Y còn học tiểu học, là một bạn nhỏ yaba không biết nói.
Trần Y Y thấy cô bạn kia bị bắt nạt, đã bí mật nói với giáo sư.
Sau khi nói cho giáo sư biết, giáo sư sẽ nghiêm khắc phê bình những người đã bắt nạt cô bạn kia.
Về sau, bạn nhỏ yaba lại bị bắt nạt thảm hại hơn.
Sau đó Trần Y Y bị bệnh nặng, bị người nhà dẫn lên thành phố lớn đi học.
Mấy năm sau quay trở lại, mới biết người bạn kia đã chết.
Nghe người quê quán nói là do tự sát.
Nhưng là trêи thi thể của người bạn đó, có rất nhiều vết thương do bị ngược đãi.
Có lúc Trần Y Y nhớ tới người bạn đó, thậm chí sẽ cảm thấy là do mình gián tiếp hại chết người ta..
Nếu thời điểm lúc người bạn kia bị bắt nạt, Trần Y Y dũng cảm tiến lên ngăn cản.
Có phải hay không là cô bạn kia sẽ không chết?
Vào thời điểm đó, Trần Y Y chưa đầy mười ba tuổi, trong lòng nàng thật lo lắng mà gọi điện báo cho cảnh sát.
Nổ lực thuyết phục người lớn rằng, cô bạn kia là bị người ta bắt nạt đến chết.
Nhưng là bởi vì kia là bản án của vài năm trước, cộng thêm người nhà đối phương cũng không muốn truy cứu nữa, cuối cùng sự việc kia cũng không được giải quyết.
Cũng chính vì như vậy, nàng mới thống hận những người tâm địa độc ác đến như vậy.
Mà nàng thống hận hơn nữa chính là, những người lớn không quan tâm người khác như thế nào, đem con cái nhà mình sủng thành ác ma đại nhân.
Đồng thời Trần Y Y cũng thống hận chính mình.
Nàng cảm thấy mình quá vô dụng, quá yếu đuối …
Trần Y Y nguyên bản đang đắm chìm trong hồi ức. Đột nhiên cảm thấy một bàn tay trong lòng bàn tay mình động một chút.
Động tác thật nhẹ, làm lòng bàn tay Trần Y Y hơi ngứa một chút.
Nàng có chút nghi hoặc dừng bước, Sở Trác bị nàng kéo đi cũng dừng lại.
Sở Minh Yến giải quyết xong sự việc bên này cũng lập tức rời đi.
Sở Minh Yến cho người đem vài cái tiểu ăn mày, trực tiếp lĩnh về Sở gia.
Bởi vì lúc đến Sở Minh Yến quá mức sốt ruột, chuyện của cửa hàng nàng còn chưa xử lý xong.
Sở Minh Yến sau khi đi, lưu lại cho Trần Y Y hai gã sai vặt, cũng dặn dò Trần Y Y đừng có chạy lung tung.
Hai cái gã sai vặt thấy hai vị chủ tử dừng lại, lập tức cũng dừng lại tỏ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Trần Y Y quay người nhìn về phía Sở Trác, hắn cao hơn nàng rất nhiều. Khi muốn nhìn hắn, nàng không thể không ngẩng đầu lên.
Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Trác một lúc lâu, ý đồ muốn nhìn từ đôi mắt vô thần của hắn nhìn ra được chút gì đó.
Nhưng là nhìn hơn nữa ngày, cũng không có nhìn ra cái gì.
Chẳng kẽ vừa rồi là ảo giác của nàng hay sao?
Trần Y Y nghĩ như vậy, bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Giọng nói của nguyên chủ căn bản rất nũng nịu, chẳng sợ giờ phút nàng ngập tràn bất mãn hừ một tiếng, nghe qua giống như đang ngân nga.
Hai gã sai vặt thấy chung quanh luận là thấy nam nhân hay nữ nhân, đều nhìn chằm chằm nhị thiếu phu nhân.
Hai người hết sức ăn ý một trái một phải, ý đồ muốn dùng thân thể của mình ngăn cản ánh mắt của những người khác.
Nhưng mà hai người chặn bên này, liền không chặn được một bên khác.
Người chung quanh, vẫn là không nhịn được mà nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Trước đó Trần Y Y náo động một hồi, đã sớm truyền ra ngoài.
Mọi người nhìn nàng chằm chằm, một là bởi vì đối với nàng rất hiếu kỳ, hai là bởi vì cảm thấy nàng rất xinh đẹp.
Nữ tử kiều mị động lòng người như thế này, cho dù là ai cũng muốn nhìn nhiều nhiều hơn một chút.
Đương nhiên một trong số bọn họ cũng không phải bởi vì sắc đẹp của nàng mê hoặc, mà là đơn thuần cảm thấy Trần Y Y rất thú vị.