Chương 32
Lúc cô nương câm tìm tới chỗ Trần Y Y cùng Sở Trác, Trần Y Y chính là đang có ý định lôi kéo Sở Trác trở về.
Lúc này đã đến giữa trưa, mắt thấy trêи đỉnh đầu mặt trời càng ngày càng chói mắt, Trần Y Y liền không có ý định tiếp tục đi dạo xuống dưới.
Cô nương câm bước nhanh đến chỗ hai người, sau đó đưa tay nhận lấy cái rổ trong tay Trần Y Y.
Nàng len lén liếc nhị gia một cái, liền phát hiện thần sắc nhị gia có điểm là lạ.
Cô nương câm trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nhưng là nàng cũng không dám nhìn nhiều, sợ không cẩn thận bị nhị gia phát hiện.
Vì thế ba người cùng nhau đi trở về, mãi cho đến khi đến chỗ đám người Sở Minh Yến bắt cá mới dừng lại.
Sở Minh Yến lúc này đang kéo tay áo, trong tay mang theo hai con cá lớn đã dùng dây cỏ xuyên qua.
Nàng thấy Trần Y Y cùng Sở Trác đã trở về, liền hướng tới chỗ hai người phất phất tay.
Sở Minh Yến nói:” Các ngươi có muốn xuống cùng chúng ta bắt cá hay không? Nơi này có thật nhiều cá, vừa lớn lại vừa mập. “
Tâm tình Sở Minh Yến hiển hiển nhiên rất không tệ, trêи mặt lộ ra một chút tính trẻ con khó thấy.
Trần Y Y nghe vậy liếc mắt nhìn Sở Trác một cái, thấy bộ dạng hắn “Siêu nhiên thế ngoại”, nhịn không được buồn cười nói:”Các ngươi bắt đi, ta thấy hắn lúc này giống như đã mệt, trước tiên nên mang hắn về nghỉ ngơi.”
*Siêu nhiên thế ngoại: đại loại có thể hiểu là thờ ơ, không màng thế sự.
Sở Minh Yến lúc này mới chú ý đến Sở Trác, nàng thấy ánh mắt nhị ca có chút rã rời nhịn không được hơi lo lắng.
Nhưng là nàng nhìn thấy đôi má hắn có chút phiếm hồng,nghĩ rằng:Thần sắc nhị ca hình như không tệ, ánh mắt không có tính thần như thế hẳn là do mệt nhọc.
Sở Minh Yến:”Tốt, vậy các ngươi đi về trước đi.”
Trần Y Y lôi kéo Sở Trác muốn trở về, thấy cô nương câm mắt nhắm đi theo phía sau, vì vậy liền nói:”Ngươi ở lại đây đi, khó có được đi ra ngoài chơi một chuyến, ngươi không cần phải đi theo chúng ta.”
Ở trong mắt Trần Y Y, cô nương câm bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Ở chỗ họ, con cái lớn như vậy vẫn là cục cưng trong mắt bố mẹ, ai nấy cũng đều tràn đầy sức sống và tinh thần của thời thanh xuân.
Không giống Sở Minh Yến, cô nương câm, bộ dạng bọn họ cứ như ông cụ non vậy.
Cô nương câm nghe vậy lắc đầu, nàng đối với việc bắt cá cũng không có hứng thú gì. Nàng vẫn là nên đi theo hai vị chủ tử, tránh khỏi thời điểm chủ tử cần dùng đến nàng mà nàng không ở đó.
Trần Y Y thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, liền lôi kéo Sở Trác vẫn còn không được tự nhiên tiếp tục đi trở về.
Ba người một đường hướng về phía nhà chậm rãi đi tới, không đi bao xa đã nhìn thấy cái tiểu thịt viên màu vàng đất, đang theo những con chó khác trong thôn nháo thành một đoàn.
Một cái nam đồng béo lùn chắc nịch, chỉ vào tiểu thịt viên màu vàng đất hô:”Cái con chó béo mập kia, cùng với con lợn con quả thực giống nhau.”
Một cái tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, không nhanh không chậm đi theo sau lưng nam đồng.
Nàng nghe vậy nhìn nhìn bộ dạng đệ đệ mập mạp nhà mình, nhịn không được lên tiếng cười nói:”Nhị Oa, ngươi không biết là ngươi cùng với nó rất giống nhau ư??”
Nhị Oa nghe được tỷ tỷ nói đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác nhìn xuống thân ảnh của chính mình, lúc hiểu được lời nói của tỷ tỷ lập tức liền không vui.
Hắn đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất, thở phì phò vuốt bàn chân béo kêu lên: “Ngươi nói bậy? Người xấu! Ta mới không có mập như nó. “
Chung quanh có người trong thôn đi qua đường thấy thế, nhịn không được cùng trêu đùa Nhị Oa.
Nhị Oa lập tức ủy khuất không được, liền bắt đầu gào khan.
Trần Y Y kéo theo Sở Trác đứng bên cạnh những người đi qua đường, nhịn không được cười nhìn thân ảnh béo cuồn cuộn của Nhị Oa.
Nàng nhìn kỹ một chút, thật đúng là cùng tiểu thịt viên nhà mình rất giống nhau.
Trần Y Y cười hô một tiếng:”Tiểu thịt viên.”
Tiểu thịt viên ở nơi xa chính là đang chơi đùa quên trời quên đất, đột nhiên nghe thâý thanh âm Trần Y Y, lập tức hướng tới chỗ Trần Y Y chạy như điên tới.
Tiểu thịt viên mặc dù rất mập, chân cũng rất ngắn, nhưng là tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh.
Trần Y Y nhìn thấy bộ dáng tiểu thịt viên toàn thân bẩn thỉu, lập tức nhíu mày lui về sau hai bước.
Tiểu thịt viên nguyên bản đang muốn bay nhào tới, một chút không chú ý liền nhào vào sai người.
Lúc nó đụng đầu vào chân Sở Trác, tiểu thịt viên đần độn ngẩng đầu chó lên, liền đối mặt với đôi mắt tản ra hàn quang yếu ớt của Sở Trác.
Chó nhó giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức cụp đuôi lao ra ngoài.
Nó một bên chạy, một bên vẫn không quên hướng tới Sở Trác sủa.
Dáng vẻ đó vừa sợ lại vừa ngốc, thật là không có mắt mà.
Trần Y Y bởi vì dịch ra hai bước, cho nên căn bản không có nhìn thấy ánh mắt của Sở Trác.
Nhưng cô nương câm ở một bên, nhìn thấy vô cùng rõ ràng ánh mắt rét lạnh của Sở Trác.
Cô nương câm nhịn không được run một cái, cúi đầu xuống làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Trần Y Y vẻ mặt kỳ quái nhìn chó nhỏ chạy đi xa, đưa tay giật trước mặt Sở Trác một cái nói:”Ngươi có phải hay không thừa dịp lúc ta không biết, len lén khi dễ tiểu thịt viên?
Bằng không nó gần đây mỗi lần nhìn thấy ngươi, làm sao giống như nhìn thấy quỷ?”
Sở Trác nghe vậy cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn sẽ không nói cho Trần Y Y biết hắn sợ chó, mà hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn đang tức giận.
Trần Y Y thấy hắn lại trở nên khó hiểu, có chút bất đắc dĩ gãi gãi lòng bàn tay của hắn.
Tâm lòng bàn tay Sở Trác bị cào, thân thể không tự chủ được cứng nhắc lại một chút, một cỗ tê dại lan từ lòng bàn tay đến phía sau lưng.
Sở Trác cứng nhắc rút tay mình về, sau đó mím chặt môi đi lên phía trước.
Cô nương câm thấy bộ dáng nhị gia một mực muốn tự mình trở về nhà, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Trần Y Y.
Lúc này Trần Y Y nhìn tay mình một chút, nhìn Sở Trác đã đi thật xa nói:” Mặc dù ngươi muốn tự mình trở về nhà, là một quyết định phi thường dũng cảm.
Nhưng là ta rất muốn nói …. Phương hướng ngươi đi là sai đường. “
Thân ảnh đung đung đưa đưa phía trước đột nhiên cứng đờ, sau đó ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, mới chậm rãi xoay người đi trở về trước mặt Trần Y Y.
Trần Y Y ngay từ đầu vì bận tâm mặt mũi Sở Trác, vô cùng cố gắng đè nén xuống ý cười mãnh liệt.
Nhưng là lúc nàng nhìn thấy hắn ngoan ngoãn trở về, lập tức không cẩn thận một chút liền cười phun ra.
Trần Y Y:”Ha ha ha ha …. Thật là một cái đồ ngốc, vốn cho là thông minh lại biến thành đại ngốc tử, kết quả vẫn là một cái ….. “
Không đợi Trần Y Y ở bên cạnh tiếp tục vừa cười vừa nói, Sở Trác vội vươn tay muốn che miệng của nàng.
Đừng cười, đừng cười, ngốc tử vẫn là cần mặt mũi.
Mặt Trần Y Y rất nhỏ, Sở Trác khẽ vươn tay cơ hồ bưng kín phân nửa khuôn mặt nàng.
Nàng vốn là cái người rất khó bị chọc cười, lúc này bị Sở Trác che miệng lại vẫn như cũ cười không ngừng.
Thời điểm nàng cười không ngừng, trêи má thơm hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, trong đôi mắt cũng hàm chứa một tia ướt át.
Bởi vì vẫn đang cười, bờ môi của nàng thỉnh thoảng cọ sát qua lòng bàn tay hắn.
Sở Trác giống như là bị phổng, mạnh mẽ thu hồi tay mình.
Hắn cấp tốc nắm tay rút vào trong tay áo rộng thùng thình, đầu ngón tay vô thức vuốt ve lòng bàn tay, bởi vì giờ phút này chỗ đó nóng đến mức khiến tâm hắn loạn.
Sau khi về đến nhà, ròng rã đến buổi trưa Sở Trác cũng không quan tâm Trần Y Y.
Trần Y Y phát hiện ra, trí lực của Sở Trác so với đứa hài tử ba bốn tuổi cũng không sai biệt lắm.
Nàng thấy người đang giận dỗi mình, đặc biệt giống như Nhị Oa vừa gặp hôm nay.
Khác biệt chính là Nhị Oa người ta làm ầm làm ĩ, Sở Trác thì lại một mình tức giận một cách âm thầm.
Đến lúc chạng vạng tối, Kỳ Sinh mang theo ba con cá lớn trở về.
Trần Y Y kêu Vân Bích lấy một con làm cá giấm đường, hai con còn lại nuôi dưỡng ở chum nước trong viện, đợi ngày mai hầm canh cá cho Sở Trác uống.
Sở Trác đến trưa cũng không có quan tâm Trần Y Y, đến lúc ăn cơm tối lại bưng chén nhỏ chuyên dụng của hắn, chủ động tiến tới trước mặt Trần Y Y, bộ dáng chờ đợi Trần Y Y đút cơm cho ăn.
Trần Y Y lúc này vốn đang suy nghĩ, bất thình lình trông thấy bộ dáng này của hắn lập tức bị kϊƈɦ động.
Nàng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn ở trêи mặt Sở Trác hôn một cái.
Cũng may chung quanh còn có Vân Bích cùng cô nương câm, mới thành công cản trở ý niệm kỳ quái này của nàng.
Trần Y Y ra vẻ bộ dáng nghiệm chỉnh, sau đó bắt đầu rất nghiêm túc lựa xương cá cho hắn.
Lúc Trần Y Y lựa xương xá cho Sở Trác, hắn liền không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt của hắn đặc biệt đẹp, thời điểm nhìn Trần Y Y chằm chằm, bên trong tựa hồ có một mảnh vụn sao trời đang phát sáng.
Sau khi Trần Y Y lựa xương cá xong, liền đem chén nhỏ đẩy đến trước mặt Sở Trác.
Trần Y Y:”Tốt, ăn đi.”
Sở Trác nghe vậy nhẹ nhàng nháy động con mắt, môi mỏng có chút nhẹ nhàng mà giật giật, ánh mắt lại như trước nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Trần Y Y cho là hắn không muốn tự mình ăn, có chút im lặng phê bình nói:”Ngươi ngày càng lười như thế, cũng không phải chuyện gì tốt. Đến, chính mình cầm lấy thìa mà tự ăn.
Trần Y Y nói xong, cầm lấy thìa nhét vào trong tay Sở Trác, Sở Trác yên lặng nắm chặt thìa trong tay, sau đó hạ đôi mắt xuống bắt đầu ăn.
Sở Trác vừa ăn một miếng liền cảm thấy con cá này thịt thật ngon thật mềm.
Cũng không biết là bởi vì cá nơi này ngon, hay là bởi vì cá do tự tay Trần Y Y bóc xương nên mới ngon?
Sở Trác cúi thấp đầu đôi mắt hiện lên một tia ấm áp, miếng thịt cá đi theo trong miệng tựa hồ cũng trở nên thơm hơn.
Sau mấy ngày, một nhà Sở gia đã dần dần cùng người trong thôn trở nên quen thuộc.
Bọn họ liền phát hiện người ở Vô Hoa thôn, đại đa số đều là người tốt nói chuyện vô cùng thành thật.
Đương nhiên cũng có vài người đặc thù, cũng tỷ như trong thôn có một kẻ nổi danh vô lại, còn có một quả phụ phá lệ đanh đá.
Ngày thứ năm vào Vô Hoa thôn, Sở Minh Yến liền mang theo bọn người Kỳ Sinh, đi trồng một chút rau theo mùa.
Bởi vì Trần Y Y muốn chiếu cố Sở Trác chỉ có thể hỗ trợ những việc như đưa đến một ít trà hoặc thứ gì khác.
Hai người bọn họ phần lớn thời gian, đều là rèn luyện thân thể hoặc là điều tra hoàn cảnh phụ cận Vô Hoa thôn.
Đợi cho đến ngày thứ bảy, Trần Y Y rốt cục không giữ được bình tĩnh, nàng muốn đi lên núi xem một chút.
Ngày hôm nay nàng mang theo Kỳ Sinh, thừa dịp Sở Trác không chú ý, len lén chạy ra khỏi gia môn.
Hai người không có tùy tiện lên núi, mà là đi đến chỗ lão thợ săn trong thôn nghe ngóng tình hình.
Sau đó Trần Y Y liền phát hiện, trêи núi so với tưởng tượng của nàng còn nguy hiểm hơn.
Hôm đó Trần Y Y cùng Kỳ Sinh cũng không có đi lên núi. Bọn họ tại chân núi bắt được một con thỏ, liền vội vội vàng vàng trở về.
Trần Y Y vừa mang thỏ trở về, liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không đúng?
Nàng liếc mắt một cái nhìn thần sắc cổ quái của Vân Bích, Vân Bích hướng tới nàng im ắng nói:”Nhị gia, tức giận.”
Trần Y Y đem con thỏ giao cho Vân Bích, vừa hướng tới trong phòng đi vừa nói:”Ngươi đi làm cơm tối, ta vào xem.”
Trần Y Y lúc đi vào, cô nương câm mặt không huyết sắc quỳ gối bên chân của Sở Trác.
Nàng thấy thế ho nhẹ một tiếng, phất tay để cho cô nương câm đi ra ngoài trước.
Cô nương câm cung kính lui ra ngoài thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Sở Trác lúc này đang ngồi ở trêи ghế, một tay nắm lấy cái cằm, đôi mắt đẹp nhắm chặt lại.
Vân Bích cùng cô nương câm, đều thực sự sợ hãi Sở Trác.
Vân Bích là bởi vì Sở Trác nổi điên đả thương nàng, cho nên đối với Sở Trác có bóng ma tâm lý.
Cô nương câm bởi vì Sở Trác là ân nhân của nàng, cho nên đối với hắn mới kính trọng hữu lễ như vậy.
Nhưng là Trần Y Y không có sợ hãi hắn, dù là giờ phút này Sở Trác thoạt nhìn rất không cao hứng, nàng cũng không cảm thấy một chút sợ hãi nào.
Trần Y Y tiến lên một bước, đưa tay chạm vào má Sở Trác.
Người đang nhắm mắt dưỡng thần, không vui nhíu mày một cái.
Lúc hắn mở mắt ra, trong đáy mắt tựa hồ hiện lên một tia âm hàn, trong lòng Trần Y Y nhất thời hơi hồi hợp một chút.
Đang lúc Trần Y Y muốn xác định không phải là mình hoa mắt, Sở Trác đột nhiên đưa tay ôm eo của nàng.
Trần Y Y trong lòng mềm nhũn “Đây là thế nào?”
Lúc này đã đến giữa trưa, mắt thấy trêи đỉnh đầu mặt trời càng ngày càng chói mắt, Trần Y Y liền không có ý định tiếp tục đi dạo xuống dưới.
Cô nương câm bước nhanh đến chỗ hai người, sau đó đưa tay nhận lấy cái rổ trong tay Trần Y Y.
Nàng len lén liếc nhị gia một cái, liền phát hiện thần sắc nhị gia có điểm là lạ.
Cô nương câm trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nhưng là nàng cũng không dám nhìn nhiều, sợ không cẩn thận bị nhị gia phát hiện.
Vì thế ba người cùng nhau đi trở về, mãi cho đến khi đến chỗ đám người Sở Minh Yến bắt cá mới dừng lại.
Sở Minh Yến lúc này đang kéo tay áo, trong tay mang theo hai con cá lớn đã dùng dây cỏ xuyên qua.
Nàng thấy Trần Y Y cùng Sở Trác đã trở về, liền hướng tới chỗ hai người phất phất tay.
Sở Minh Yến nói:” Các ngươi có muốn xuống cùng chúng ta bắt cá hay không? Nơi này có thật nhiều cá, vừa lớn lại vừa mập. “
Tâm tình Sở Minh Yến hiển hiển nhiên rất không tệ, trêи mặt lộ ra một chút tính trẻ con khó thấy.
Trần Y Y nghe vậy liếc mắt nhìn Sở Trác một cái, thấy bộ dạng hắn “Siêu nhiên thế ngoại”, nhịn không được buồn cười nói:”Các ngươi bắt đi, ta thấy hắn lúc này giống như đã mệt, trước tiên nên mang hắn về nghỉ ngơi.”
*Siêu nhiên thế ngoại: đại loại có thể hiểu là thờ ơ, không màng thế sự.
Sở Minh Yến lúc này mới chú ý đến Sở Trác, nàng thấy ánh mắt nhị ca có chút rã rời nhịn không được hơi lo lắng.
Nhưng là nàng nhìn thấy đôi má hắn có chút phiếm hồng,nghĩ rằng:Thần sắc nhị ca hình như không tệ, ánh mắt không có tính thần như thế hẳn là do mệt nhọc.
Sở Minh Yến:”Tốt, vậy các ngươi đi về trước đi.”
Trần Y Y lôi kéo Sở Trác muốn trở về, thấy cô nương câm mắt nhắm đi theo phía sau, vì vậy liền nói:”Ngươi ở lại đây đi, khó có được đi ra ngoài chơi một chuyến, ngươi không cần phải đi theo chúng ta.”
Ở trong mắt Trần Y Y, cô nương câm bất quá cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi.
Ở chỗ họ, con cái lớn như vậy vẫn là cục cưng trong mắt bố mẹ, ai nấy cũng đều tràn đầy sức sống và tinh thần của thời thanh xuân.
Không giống Sở Minh Yến, cô nương câm, bộ dạng bọn họ cứ như ông cụ non vậy.
Cô nương câm nghe vậy lắc đầu, nàng đối với việc bắt cá cũng không có hứng thú gì. Nàng vẫn là nên đi theo hai vị chủ tử, tránh khỏi thời điểm chủ tử cần dùng đến nàng mà nàng không ở đó.
Trần Y Y thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, liền lôi kéo Sở Trác vẫn còn không được tự nhiên tiếp tục đi trở về.
Ba người một đường hướng về phía nhà chậm rãi đi tới, không đi bao xa đã nhìn thấy cái tiểu thịt viên màu vàng đất, đang theo những con chó khác trong thôn nháo thành một đoàn.
Một cái nam đồng béo lùn chắc nịch, chỉ vào tiểu thịt viên màu vàng đất hô:”Cái con chó béo mập kia, cùng với con lợn con quả thực giống nhau.”
Một cái tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, không nhanh không chậm đi theo sau lưng nam đồng.
Nàng nghe vậy nhìn nhìn bộ dạng đệ đệ mập mạp nhà mình, nhịn không được lên tiếng cười nói:”Nhị Oa, ngươi không biết là ngươi cùng với nó rất giống nhau ư??”
Nhị Oa nghe được tỷ tỷ nói đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác nhìn xuống thân ảnh của chính mình, lúc hiểu được lời nói của tỷ tỷ lập tức liền không vui.
Hắn đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất, thở phì phò vuốt bàn chân béo kêu lên: “Ngươi nói bậy? Người xấu! Ta mới không có mập như nó. “
Chung quanh có người trong thôn đi qua đường thấy thế, nhịn không được cùng trêu đùa Nhị Oa.
Nhị Oa lập tức ủy khuất không được, liền bắt đầu gào khan.
Trần Y Y kéo theo Sở Trác đứng bên cạnh những người đi qua đường, nhịn không được cười nhìn thân ảnh béo cuồn cuộn của Nhị Oa.
Nàng nhìn kỹ một chút, thật đúng là cùng tiểu thịt viên nhà mình rất giống nhau.
Trần Y Y cười hô một tiếng:”Tiểu thịt viên.”
Tiểu thịt viên ở nơi xa chính là đang chơi đùa quên trời quên đất, đột nhiên nghe thâý thanh âm Trần Y Y, lập tức hướng tới chỗ Trần Y Y chạy như điên tới.
Tiểu thịt viên mặc dù rất mập, chân cũng rất ngắn, nhưng là tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh.
Trần Y Y nhìn thấy bộ dáng tiểu thịt viên toàn thân bẩn thỉu, lập tức nhíu mày lui về sau hai bước.
Tiểu thịt viên nguyên bản đang muốn bay nhào tới, một chút không chú ý liền nhào vào sai người.
Lúc nó đụng đầu vào chân Sở Trác, tiểu thịt viên đần độn ngẩng đầu chó lên, liền đối mặt với đôi mắt tản ra hàn quang yếu ớt của Sở Trác.
Chó nhó giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức cụp đuôi lao ra ngoài.
Nó một bên chạy, một bên vẫn không quên hướng tới Sở Trác sủa.
Dáng vẻ đó vừa sợ lại vừa ngốc, thật là không có mắt mà.
Trần Y Y bởi vì dịch ra hai bước, cho nên căn bản không có nhìn thấy ánh mắt của Sở Trác.
Nhưng cô nương câm ở một bên, nhìn thấy vô cùng rõ ràng ánh mắt rét lạnh của Sở Trác.
Cô nương câm nhịn không được run một cái, cúi đầu xuống làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Trần Y Y vẻ mặt kỳ quái nhìn chó nhỏ chạy đi xa, đưa tay giật trước mặt Sở Trác một cái nói:”Ngươi có phải hay không thừa dịp lúc ta không biết, len lén khi dễ tiểu thịt viên?
Bằng không nó gần đây mỗi lần nhìn thấy ngươi, làm sao giống như nhìn thấy quỷ?”
Sở Trác nghe vậy cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn sẽ không nói cho Trần Y Y biết hắn sợ chó, mà hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn đang tức giận.
Trần Y Y thấy hắn lại trở nên khó hiểu, có chút bất đắc dĩ gãi gãi lòng bàn tay của hắn.
Tâm lòng bàn tay Sở Trác bị cào, thân thể không tự chủ được cứng nhắc lại một chút, một cỗ tê dại lan từ lòng bàn tay đến phía sau lưng.
Sở Trác cứng nhắc rút tay mình về, sau đó mím chặt môi đi lên phía trước.
Cô nương câm thấy bộ dáng nhị gia một mực muốn tự mình trở về nhà, muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Trần Y Y.
Lúc này Trần Y Y nhìn tay mình một chút, nhìn Sở Trác đã đi thật xa nói:” Mặc dù ngươi muốn tự mình trở về nhà, là một quyết định phi thường dũng cảm.
Nhưng là ta rất muốn nói …. Phương hướng ngươi đi là sai đường. “
Thân ảnh đung đung đưa đưa phía trước đột nhiên cứng đờ, sau đó ngơ ngác đứng tại chỗ thật lâu, mới chậm rãi xoay người đi trở về trước mặt Trần Y Y.
Trần Y Y ngay từ đầu vì bận tâm mặt mũi Sở Trác, vô cùng cố gắng đè nén xuống ý cười mãnh liệt.
Nhưng là lúc nàng nhìn thấy hắn ngoan ngoãn trở về, lập tức không cẩn thận một chút liền cười phun ra.
Trần Y Y:”Ha ha ha ha …. Thật là một cái đồ ngốc, vốn cho là thông minh lại biến thành đại ngốc tử, kết quả vẫn là một cái ….. “
Không đợi Trần Y Y ở bên cạnh tiếp tục vừa cười vừa nói, Sở Trác vội vươn tay muốn che miệng của nàng.
Đừng cười, đừng cười, ngốc tử vẫn là cần mặt mũi.
Mặt Trần Y Y rất nhỏ, Sở Trác khẽ vươn tay cơ hồ bưng kín phân nửa khuôn mặt nàng.
Nàng vốn là cái người rất khó bị chọc cười, lúc này bị Sở Trác che miệng lại vẫn như cũ cười không ngừng.
Thời điểm nàng cười không ngừng, trêи má thơm hiện lên màu đỏ ửng nhàn nhạt, trong đôi mắt cũng hàm chứa một tia ướt át.
Bởi vì vẫn đang cười, bờ môi của nàng thỉnh thoảng cọ sát qua lòng bàn tay hắn.
Sở Trác giống như là bị phổng, mạnh mẽ thu hồi tay mình.
Hắn cấp tốc nắm tay rút vào trong tay áo rộng thùng thình, đầu ngón tay vô thức vuốt ve lòng bàn tay, bởi vì giờ phút này chỗ đó nóng đến mức khiến tâm hắn loạn.
Sau khi về đến nhà, ròng rã đến buổi trưa Sở Trác cũng không quan tâm Trần Y Y.
Trần Y Y phát hiện ra, trí lực của Sở Trác so với đứa hài tử ba bốn tuổi cũng không sai biệt lắm.
Nàng thấy người đang giận dỗi mình, đặc biệt giống như Nhị Oa vừa gặp hôm nay.
Khác biệt chính là Nhị Oa người ta làm ầm làm ĩ, Sở Trác thì lại một mình tức giận một cách âm thầm.
Đến lúc chạng vạng tối, Kỳ Sinh mang theo ba con cá lớn trở về.
Trần Y Y kêu Vân Bích lấy một con làm cá giấm đường, hai con còn lại nuôi dưỡng ở chum nước trong viện, đợi ngày mai hầm canh cá cho Sở Trác uống.
Sở Trác đến trưa cũng không có quan tâm Trần Y Y, đến lúc ăn cơm tối lại bưng chén nhỏ chuyên dụng của hắn, chủ động tiến tới trước mặt Trần Y Y, bộ dáng chờ đợi Trần Y Y đút cơm cho ăn.
Trần Y Y lúc này vốn đang suy nghĩ, bất thình lình trông thấy bộ dáng này của hắn lập tức bị kϊƈɦ động.
Nàng thiếu chút nữa nhịn không được, muốn ở trêи mặt Sở Trác hôn một cái.
Cũng may chung quanh còn có Vân Bích cùng cô nương câm, mới thành công cản trở ý niệm kỳ quái này của nàng.
Trần Y Y ra vẻ bộ dáng nghiệm chỉnh, sau đó bắt đầu rất nghiêm túc lựa xương cá cho hắn.
Lúc Trần Y Y lựa xương xá cho Sở Trác, hắn liền không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt của hắn đặc biệt đẹp, thời điểm nhìn Trần Y Y chằm chằm, bên trong tựa hồ có một mảnh vụn sao trời đang phát sáng.
Sau khi Trần Y Y lựa xương cá xong, liền đem chén nhỏ đẩy đến trước mặt Sở Trác.
Trần Y Y:”Tốt, ăn đi.”
Sở Trác nghe vậy nhẹ nhàng nháy động con mắt, môi mỏng có chút nhẹ nhàng mà giật giật, ánh mắt lại như trước nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Trần Y Y cho là hắn không muốn tự mình ăn, có chút im lặng phê bình nói:”Ngươi ngày càng lười như thế, cũng không phải chuyện gì tốt. Đến, chính mình cầm lấy thìa mà tự ăn.
Trần Y Y nói xong, cầm lấy thìa nhét vào trong tay Sở Trác, Sở Trác yên lặng nắm chặt thìa trong tay, sau đó hạ đôi mắt xuống bắt đầu ăn.
Sở Trác vừa ăn một miếng liền cảm thấy con cá này thịt thật ngon thật mềm.
Cũng không biết là bởi vì cá nơi này ngon, hay là bởi vì cá do tự tay Trần Y Y bóc xương nên mới ngon?
Sở Trác cúi thấp đầu đôi mắt hiện lên một tia ấm áp, miếng thịt cá đi theo trong miệng tựa hồ cũng trở nên thơm hơn.
Sau mấy ngày, một nhà Sở gia đã dần dần cùng người trong thôn trở nên quen thuộc.
Bọn họ liền phát hiện người ở Vô Hoa thôn, đại đa số đều là người tốt nói chuyện vô cùng thành thật.
Đương nhiên cũng có vài người đặc thù, cũng tỷ như trong thôn có một kẻ nổi danh vô lại, còn có một quả phụ phá lệ đanh đá.
Ngày thứ năm vào Vô Hoa thôn, Sở Minh Yến liền mang theo bọn người Kỳ Sinh, đi trồng một chút rau theo mùa.
Bởi vì Trần Y Y muốn chiếu cố Sở Trác chỉ có thể hỗ trợ những việc như đưa đến một ít trà hoặc thứ gì khác.
Hai người bọn họ phần lớn thời gian, đều là rèn luyện thân thể hoặc là điều tra hoàn cảnh phụ cận Vô Hoa thôn.
Đợi cho đến ngày thứ bảy, Trần Y Y rốt cục không giữ được bình tĩnh, nàng muốn đi lên núi xem một chút.
Ngày hôm nay nàng mang theo Kỳ Sinh, thừa dịp Sở Trác không chú ý, len lén chạy ra khỏi gia môn.
Hai người không có tùy tiện lên núi, mà là đi đến chỗ lão thợ săn trong thôn nghe ngóng tình hình.
Sau đó Trần Y Y liền phát hiện, trêи núi so với tưởng tượng của nàng còn nguy hiểm hơn.
Hôm đó Trần Y Y cùng Kỳ Sinh cũng không có đi lên núi. Bọn họ tại chân núi bắt được một con thỏ, liền vội vội vàng vàng trở về.
Trần Y Y vừa mang thỏ trở về, liền phát hiện bầu không khí trong nhà có chút không đúng?
Nàng liếc mắt một cái nhìn thần sắc cổ quái của Vân Bích, Vân Bích hướng tới nàng im ắng nói:”Nhị gia, tức giận.”
Trần Y Y đem con thỏ giao cho Vân Bích, vừa hướng tới trong phòng đi vừa nói:”Ngươi đi làm cơm tối, ta vào xem.”
Trần Y Y lúc đi vào, cô nương câm mặt không huyết sắc quỳ gối bên chân của Sở Trác.
Nàng thấy thế ho nhẹ một tiếng, phất tay để cho cô nương câm đi ra ngoài trước.
Cô nương câm cung kính lui ra ngoài thuận tay đem cửa phòng đóng lại.
Sở Trác lúc này đang ngồi ở trêи ghế, một tay nắm lấy cái cằm, đôi mắt đẹp nhắm chặt lại.
Vân Bích cùng cô nương câm, đều thực sự sợ hãi Sở Trác.
Vân Bích là bởi vì Sở Trác nổi điên đả thương nàng, cho nên đối với Sở Trác có bóng ma tâm lý.
Cô nương câm bởi vì Sở Trác là ân nhân của nàng, cho nên đối với hắn mới kính trọng hữu lễ như vậy.
Nhưng là Trần Y Y không có sợ hãi hắn, dù là giờ phút này Sở Trác thoạt nhìn rất không cao hứng, nàng cũng không cảm thấy một chút sợ hãi nào.
Trần Y Y tiến lên một bước, đưa tay chạm vào má Sở Trác.
Người đang nhắm mắt dưỡng thần, không vui nhíu mày một cái.
Lúc hắn mở mắt ra, trong đáy mắt tựa hồ hiện lên một tia âm hàn, trong lòng Trần Y Y nhất thời hơi hồi hợp một chút.
Đang lúc Trần Y Y muốn xác định không phải là mình hoa mắt, Sở Trác đột nhiên đưa tay ôm eo của nàng.
Trần Y Y trong lòng mềm nhũn “Đây là thế nào?”