Chương 22
Sở Minh Yến nhìn thấy Trần Y Y đột nhiên dừng lại, nhịn không được kỳ quái hỏi:” Làm sao vậy?”
Trần Y Y nghe vậy giơ tay lên chỉ vào ánh lửa đỏ phía chân trời lẩm bẩm nói:” Sắp biến thiên.”
Bọn người Sở Minh Yến hướng phía trước nhìn tới, mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là bầu trời phản chiếu một màu đỏ, làm cho bọn họ một trận kinh hãi.
Không biết vì sao, khi bọn họ nhìn thấy mảng lửa màu đỏ kia, sâu trong đáy lòng hiện lên một tia rét lạnh.
Thật giống như cực kỳ lâu trước đó, bọn họ cũng đã từng gặp chuyện này.
Những người khác không biết ánh lửa kia có ý vị như thế nào, Trần Y Y là người duy nhất biết rõ điều đó.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Trác,nếu như không phải nàng đột nhiên đến.
Mấy tháng về sau, người thống khổ chết đi bên trong mảng lửa đỏ kia chính là những người bên cạnh này.
Sở Minh Yến sẽ vì bảo hộ người nhà, mà một mình thu hút phần lớn kẻ xấu.
Dưới sự thô tục của những tên xấu xa kia, nàng không muốn chịu nhục nên tự kết liễu mình tại cửa chính Sở gia.
Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả bậc thang trước cửa Sở gia.
Sau đó lão phu nhân, quản sự bọn họ cũng sẽ chết.
Mà Thang Viên cùng Vân Bích sau khi phải chịu cảnh bị giày vò,tra tấn cũng qua đời …
Còn có ….
Người vô tội nhất đứng trước mặt Trần Y Y, thậm chí không biết người nhà mình chết rồi, ngốc ngốc ở bên ngoài lang bạc kỳ hồ.
Tranh giành thức ăn cùng những con chó lang thang đầu đường, cùng một đám ăn mày ôm nhau ngủ ở đầu đường cuối ngõ …
Cuối cùng …. Sau khi nhận hết mọi trắc trở, hắn còn bị Cố công tử xem như con rối ….
Trần Y Y phiền chán lắc đầu, không để cho mình tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm.
Mặc dù nàng cứu được Sở gia, đồng thời lại hại chết những người vô tội khác, nhưng nàng thật sự cũng không còn cách nào khác.
Nàng mặc dù có bàn tay vàng, nhưng nàng thực sự không phải thần thánh, căn bản không có cách nào cứu nhiều người hơn nữa.
Nay những người kia thay thế Sở gia chết oan, cùng những người chết trong chiến loạn về sau, muốn hận liền hận cái người gọi là Tam vương kia đi.
Về sau đoàn người Trần Y Y đi tới cửa hàng gần nhất của Sở gia, Sở Minh Yến cùng cô nương câm đi vào dẫn xe ngựa.
Trần Y Y mang theo Sở Trác cùng Vân Bích tránh ở một chỗ bên trong hẻm nhỏ.
Đại khái là bên kia lửa cháy quá lớn, tiếng kêu thảm thiết quá thê lương.
Rõ ràng đã là đêm khuya, vẫn như cũ có người khoác áo đi ra ngoài trông xem như thế nào.
Trần Y Y trốn ở trong bóng tối, hết sức kỳ quái đám người truy đuổi bọn họ, vì cái gì không có đuổi theo?
Mấy người kia là không muốn để cho những người khác nhìn thấy, hay bởi vì chậm trễ chuyện gì?
Ngay tại thời điểm trong lòng Trần Y Y tràn đầy sầu lo, Sở Trác một mực yên lặng đột nhiên lôi kéo nàng.
Trần Y Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn, chợt thấy Sở Trác chỉ tay vào bụng nói:” Đói “
Bởi vì thời điểm chạy trốn đi quá vội vàng, Trần Y Y không có chải tóc cho Sở Trác.
Lúc này tóc hắn xoã dài, trêи người có mấy nút áo không được cài tốt, lộ ra một mảnh đá thịt tuyết trắng.
Trần Y Y vừa chỉnh cổ áo cho Sở Trác, vừa hướng Vân Bích nói:” Ngươi đi nhìn xem, các nàng vì sao vẫn chưa về?”
Vân Bích nghe vậy, liền cẩn thận đi vào một bên cửa hàng.
Trần Y Y thấy Vân Bích đi rồi, từ trong không gian lấy ra sữa dê và bánh ngọt.
Sở Trác vừa nhìn thấy đồ ăn liền ngoan ngoãn hé miệng, bộ dáng chờ đợi nàng đưa cho ăn.
Trần Y Y vốn là tâm tình nặng nề, lúc nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
Nàng đem sữa dê và bánh ngọt cho hắn ăn, nhẹ giọng dặn dò:” Ăn trước một chút điểm tâm này, chờ sau khi chúng ta ra khỏi thành, sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon.
Sở Trác nghe cũng không hiểu, hắn chẳng qua là chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Rất nhanh Vân Bích cùng bọn người Sở Minh Yến đã đi ra, sau lưng còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi theo.
Sở Minh Yến giúp đỡ mấy người bọn họ lên xe ngựa, thuận miệng giải thích nói:” Hắn gọi là Kỳ Sinh, là một người đáng tin.
Trần Y Y nghe vậy chính là nhẹ gật đầu, cũng không hỏi tại sao lại mang theo hắn?
Lúc hướng tới cửa thành chạy đi, Trần Y Y nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc.
Nàng ở trêи xe ngựa kêu hắn một tiếng, thân ảnh nhỏ bé kia lập tức chạy đến.
Tiểu gia hoả này chính là một trong những cái tiểu ăn mày, Trần Y Y chỉ nói một câu:” Những chuyện kia không cần làm nữa, các ngươi tranh thủ trời vừa sáng liền chạy ra khỏi thành ”
Tiểu ăn mày không rõ tại sao lại không làm nữa? Nhưng là hắn biết rõ phu nhân sẽ không hại bọn hắn.
Tiểu ăn mày nói:” Vâng, phu nhân.”
Đợi cho xe ngựa của Trần Y Y đi xa, tiểu ăn mày lập tức chạy chậm trở về báo tin.
Mấy người Trần Y Y đến cửa thành lúc trời còn chưa sáng, muốn ra khỏi thành đoán chừng phải đợi thêm hai canh giờ.
Mặc dù những người phía sau không có đuổi theo, nhưng bọn họ vẫn như cũ không dám chờ lâu.
Hai người binh sĩ tiến lên ngăn cản xe ngựa của bọn họ, Sở Minh Yến lập tức xuống xe ngựa.
Nàng vụng trôm kín đáo đưa cho hai người kia thỏi bạc, vừa cười nói:”Tại hạ muốn mang người nhà đi núi Minh An tế bái người thân, xin hai vị quan gia giúp đỡ một chút …. “
Một cái lão binh chân có chút què nhìn thỏi bạc trong tay một chút, mặt khổ sở nói:” Các người không nhìn thấy hiện tại là lúc nào hay sao? Bên kia ánh lửa thấu trời sợ là đã xảy ra chuyện lớn, các người hiện tại còn muốn ra khỏi thành….. “
Không đợi hắn nói hết lời, Sở Minh Yến lấy ra thêm mấy thỏi vàng nữa.
Lão binh quét qua người Sở Minh Yến nhìn lên xe ngựa, thấy trêи xe chỉ có ba cái nữ tử cùng một người điên, vì thế vẫy vẫy tay ra hiệu mở cửa thành cho đi qua.
Đợi cho xe ngựa đi ra khỏi thành, một người nhìn có vẻ trẻ tuổi nhìn không được nói với lão binh kia:” Lương thúc, ngươi cứ như vậy thả bọn họ đi, ngươi không sợ người phía trêи trách tội xuống sao?”
Lão binh mang vàng trong tay phân ra, chính mình lấy phần nhiều nhất.
Lão binh cười nói:” Hứa gia bên kia xảy ra chuyện là do giặc cướp, theo chân đám nữ nhân bọn họ có quan hệ gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện bên kia là do các nàng làm ra?”
Những người khác vừa nãy cũng thấy tình huống bên trong xe ngựa, nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói thập phần có đạo lý.
Vì thế bọn hắn bảy mồm tám lưỡi bàn luận, đều nói Hứa gia này là trêu chọc phải người nào, mới có thể rước lấy tai hoạ lớn như vậy?
Lúc này người của quan phủ, sớm đã được báo mà chạy đến.
Nhưng là bọn hắn đi đến quá muộn, thời điểm đi đến người đã chết hết rồi.
Lúc bọn hắn bàn luận khí thế ngất trời, lão gia binh kia đi đến một chỗ trong bóng tối.
Hắn duỗi bàn tay thô ráp ra, sờ lên vết thương cũ trêи chân của mình.
Năm năm trước lúc hắn đuổi bắt một kẻ liều mạng, thiếu chút nữa chết trong tay đối phương, là Đại công tử Sở gia xuất thủ cứu hắn một mạng
Lúc Sở Minh Yến xuống xe, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nha đầu của Sở gia.
Năm đó hắn vẫn muốn tìm cơ hội báo ân, nhưng là về sau Sở Hủ muốn trở nên nổi bật, một mình ly biệt quê hương lên chiến trường.
Trước khi đi Sở Hủ có đến tìm hắn.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn thập phần cao lớn anh tuấn, mơ hồ đã có bộ dáng đại nhân.
Sở Hủ nói với hắn:” Lương đại ca, ta biết ngươi vẫn luôn muốn báo đáp ta, nhưng là ta cũng không cần.
Ta chỉ hy vọng Lương đại ca vì chút ân tình này của ta, về sau có thể giúp đỡ đệ đệ và muội muội của ta một chút. “
Về sau Sở Hủ mất tích, người người đều nói hắn đã chết.
Rất nhiều người cùng Sở gia kết thù, nhao nhao muốn giẫm Sở gia một cước.
Hắn lúc trông coi cửa thành, mỗi lần nghe đến những chuyện này ngoại trừ áy nãy, cũng chỉ còn có tội lỗi.
Lại không nghĩ tới ngay vừa rồi, hắn còn có cơ hội giúp đỡ bọn họ một phen.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn giống như vơi bớt một gánh nặng ….
Hắn trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy.
Sau này khi chết rồi, hắn cũng đã có một chút gì đó báo ân cho Sở Hủ.
Mà bên đám người Trần Y Y, rốt cuộc được như ý nguyện ra khỏi thành.
Trần Y Y nghĩ lại số vàng Sở Minh Yến cho đi, nhịn không được thay Sở Minh Yến tiếc một trận.
Những thứ như vàng đã được Sở Minh Yến chuẩn bị tốt từ trước, bằng không bọn họ ngay cả cửa thành cũng không ra được.
Trần Y Y mặc dù vô cùng đau lòng vàng, nhưng vàng so với mạng vẫn là mạng quan trọng hơn.
Chờ sau khi xác định đã an toàn, cô nương câm giúp Vân Bích băng bó miệng vết thương.
Miệng vết thương Vân Bích không nghiêm trọng lắm lúc này đã sớm không còn đau.
Vân Bích nói cảm ơn với cô nương câm, liền nhớ tới Trần Y Y dùng đại lực ném tên kia.
Vân Bích nói:” Tiểu …. Tiểu thư, khí lực của người sao lại lớn như vậy? ”
Sau khi Vân Bích hỏi ra lời, mấy người khác cũng nhao nhao vểnh tai lên nghe.
Kỳ thật trước đó bọn họ đã rất muốn hỏi, nhưng bởi vì thời cơ không thích hợp nên cố gắng kìm nén.
Trần Y Y nhìn thoáng qua Sở Trác đang ngủ trêи chân mình, nghĩ rằng:Vẫn là làm ngốc tử dễ chịu hơn, cái gì cũng không cần lo lắng, còn có thể an nhàn nằm ngủ.
Trần Y Y hắng giọng, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện nói dối.
” Vân Bích, ngươi có nhớ được chuyện trước đây khi ta còn bé sống ở nông thôn. “
Vân Bích nghi hoặc:” Nhớ kỹ, nô tỳ đương nhiên nhớ kỹ. Tiểu …. Phu nhân sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây?”
Trần Y Y:” Ta từ lúc sinh ra cho đến khi bốn tuổi, đều cùng mẫu thân sống ở nông thôn.
Lúc ta còn rất nhỏ, mẫu thân liền phát hiện ta trời sinh thần lực ( sức mạnh ghê gớm).
Mẫu thân vốn cho đây là trời ban, thường coi đây là vinh quang cùng với hàng xóm ở quê nhà khoe khoang.
Nhưng là sau đó ta bị mắc một cơn bệnh nặng, tìm rất nhiều đại phu đều không trị hết.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy, ta e rằng tuổi còn nhỏ đã muốn chết yểu, là một vị đạo sĩ đi chân trần đã cứu mạng nhỏ này của ta. “
Trần Y Y nói đến đây dừng lại một chút, chỉ nhìn thấy những người khác vẻ mặt thành thật nhìn nàng.
Nàng chẳng hiểu sao trong tâm có chút chột dạ, nhưng là vì bảo vệ bí mật, nàng phải tiếp tục cái chuyện đang nói dối này.
Vân Bích:” Cái này nô tỳ có nghe nói qua, vốn là phu nhân được cái vị đạo sư kia cứu?
Cái kia ….. Phu nhân trời sinh thần lực cùng với vị đạo sĩ kia có liên quan gì sao?
Trần Y Y nói lời này nửa thật nửa giả, coi như Vân Bích từ nhỏ hầu hạ bên cạnh nàng, chỉ sợ cũng không có biện pháp nào phát hiện ra manh mối.
Mẫu thân của nguyên chủ là vụng trộm mang thai hài tử, vì muốn bảo vệ mạng nhỏ của nguyên chủ.
Mẫu thân nguyên chủ lúc đang mang thai rời khỏi Trần gia, muốn im hơi lặng tiếng nuôi con lớn.
Kết quả không nghĩ đến nguyên chủ lúc ba tuổi rưỡi đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
Mẫu thân nguyên chủ vì muốn cứu nguyên chủ, bốn phía cầu y nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng chỉ có thể mang theo nguyên chủ tới tìm Trần Bách Sam.
Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, Trần Bách Sam cũng tới nông thôn tìm nữ nhi.
Bệnh của nguyên chủ một mực không chữa khỏi, lại được một vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch trị khỏi.
Về sau nguyên chủ trở về Trần gia, từ trêи xuống dưới Trần gia truyền thật lâu chuyện nguyên chủ bị bệnh.
Ngay cả ở tại thành Nam, Sở Minh Yến ít nhiều cũng có nghe qua một chút.
Trần Y Y nói:” Không chỉ có liên quan, mà còn liên quan cực kỳ lớn.
Bởi vì cái vị đạo sĩ kia nói ta là thần tiên hạ phàm, cho nên từ nhỏ trời sinh đã có thần lực.
Bởi vì xương cốt của người bình thường, không có cách nào chịu được cái thần lực đáng sợ kia, cho nên thân thể của ta mới sinh ra bệnh nặng.
Đạo sĩ vì cứu mạng của ta, liền đem thần lực của ta phong ấn lại.
Sau khi thần lực bị phong ấn, bệnh của ta không cần uống thuốc mà vẫn khỏi.
Vân Bích nhịn không được hỏi lại:” Kia …. Tại sao phu nhân đột nhiên khôi phục thần lực? Thân thể phu nhân sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Trần Y Y nhìn lướt qua Sở Minh Yến, thấy trêи mặt Sở Minh Yến cũng không có quá nhiều biểu lộ, không biết vị muội muội này là có tin nàng hay không?
Nàng hôm nay nói nhiều lời như vậy, cũng là bởi vì lừa gạt Sở Minh Yến.
Nếu Sở Minh Yến không tin nàng, chuyện này sau đó sẽ rất phiền phức.
Trần Y Y nói:” Ta lúc đó vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không có nói rõ, đây đều là mẫu thân nói với ta.
Người nói nếu như thần lực của ta xuất hiện lần nữa, đây là đại biểu cho bên cạnh ta sẽ có một mối tai hoạ lớn, nhưng không có nói là thân thể của ta có hay không sẽ sinh bệnh trở lại.
Bất quá cũng chính là thần lực đột nhiên xuất hiện, làm cho ta dự đoán được Sở gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Minh Yến trêи mặt thần sắc biến đổi, vừa rồi tại thời điểm bọn họ chạy trốn, nàng liền nghi hoặc Trần Y Y vì cái gì lại bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ thật sự giống như là Trần Y Y nói, bởi vì thần lực xuất hiện nên nàng sớm đã dự đoán được nguy hiểm?
Vân Bích một mặt cả kinh nói:” Thì ra là thế, thì ra là thế? Trách không được phu nhân đã sớm biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Thiếu phu nhân người thật sự rất lợi hại!”
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Sở Minh Yến, Trần Y Y không tránh khỏi một trận chột dạ.
Cái gì mà thần tiên hạ phàm, cái gì mà trời sinh thần lực??
Phi phi, thật không biết xấu hổ!!
Ngay tại lúc Trần Y Y không dám nhìn thẳng Vân Bích, liền hạ ánh mắt xuống hai chân của mình, liền phát hiện Sở Trác chẳng biết mở mắt từ lúc nào.
Bên trong xe ngựa chỉ treo một chiếc đèn lồng tinh xảo, sắc màu ấm tán vầng sáng trêи mặt Sở Trác, làm cho người vốn đã nhìn đẹp mắt, lộ ra vẻ mặt phát sáng giống như ngọc.
Sau đó toàn bộ người trêи xe ngựa, chợt nghe Sở Trác phun ra hai chữ.
“Tin tưởng!”
Đây là sau khi hắn có thể mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên một hơi nói ra hai chữ.
Cùng với thanh âm cứng nhắc trước đó, thanh âm của hắn bây giờ dễ nghe hơn không ít, nhưng mà nghe qua vẫn như cũ thập phần khàn khàn.
Sở Minh Yến vốn là còn kinh nghi bất định (không hoàn toàn tin tưởng), lúc nghe nhị ca nói hai chữ này, lập tức mặc cảm cúi đầu xuống.
Trước kia mặc dù Trần Y Y rất xấu xa, nhưng nay nàng vì Sở gia làm nhiều chuyện như vậy?
Nàng vốn là có thể đào tẩu một mình, lại nguyện ý lưu lại vì bọn họ mà mạo hiểm.
Mà bản thân nàng sau khi Trần Y Y giúp đỡ bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, còn ôm tâm tính thăm dò cùng hoài nghi.
Sở Minh Yến lập tức vô cùng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng vậy mà không hiểu thấu bằng nhị ca đã bị ngốc.
Trần Y Y nguyên bản còn có chút thấp thỏm, nhưng là sau khi nghe Sở Trác nói, trong nội tâm bất đắc dĩ lại muốn cười.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt Sở Trác, vừa cười vừa nói:” Đồ ngốc, ngươi có biết ta đang nói cái gì sao? Liền muốn tin tưởng ta?”
Trần Y Y ở trong lòng nói bổ sung: Tin tưởng nàng như thế, cũng không sợ nàng bán đi.
Sở Trác há môi có chút khô khốc, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt hắn giống như đang rất muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút trắng bệch, có một vòng đỏ ửng hiện lên.
Sở Minh Yến nhìn thấy dáng vẻ của nhị ca, nhịn không được cười theo.
Sở Minh Yến đối với Sở Trác cưng chiều nói:” Tốt tốt, muội hiểu ý của huynh, đừng ép bản thân mình kìm nén trước mặt người khác nữa.
Muội cũng tin tưởng Nhị tẩu, cái đầu nhỏ của huynh cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Sở Minh Yến nói lời này mặc dù đang nhìn Sở Trác, nhưng kỳ thật là muốn nói cho Trần Y Y nghe.
Trần Y Y nghe được Sở Minh Yến nói trong lòng nhìn không được liền buông lỏng.
Sở Minh Yến thấy dáng vẻ nhị ca như là muốn nói chuyện, nhịn không được vươn tay ra sờ lên trán hắn.
Sở Trác không chút khách khí đẩy tay Sở Minh Yến ra, ánh mắt loé lên một chút cảm xúc ghét bỏ.
Cô nương câm canh giữ bên cạnh Sở Trác thấy thế, nhịn không được cúi đầu cười không ra tiếng.
Trần Y Y nghe vậy giơ tay lên chỉ vào ánh lửa đỏ phía chân trời lẩm bẩm nói:” Sắp biến thiên.”
Bọn người Sở Minh Yến hướng phía trước nhìn tới, mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là bầu trời phản chiếu một màu đỏ, làm cho bọn họ một trận kinh hãi.
Không biết vì sao, khi bọn họ nhìn thấy mảng lửa màu đỏ kia, sâu trong đáy lòng hiện lên một tia rét lạnh.
Thật giống như cực kỳ lâu trước đó, bọn họ cũng đã từng gặp chuyện này.
Những người khác không biết ánh lửa kia có ý vị như thế nào, Trần Y Y là người duy nhất biết rõ điều đó.
Nàng quay đầu nhìn về phía Sở Trác,nếu như không phải nàng đột nhiên đến.
Mấy tháng về sau, người thống khổ chết đi bên trong mảng lửa đỏ kia chính là những người bên cạnh này.
Sở Minh Yến sẽ vì bảo hộ người nhà, mà một mình thu hút phần lớn kẻ xấu.
Dưới sự thô tục của những tên xấu xa kia, nàng không muốn chịu nhục nên tự kết liễu mình tại cửa chính Sở gia.
Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả bậc thang trước cửa Sở gia.
Sau đó lão phu nhân, quản sự bọn họ cũng sẽ chết.
Mà Thang Viên cùng Vân Bích sau khi phải chịu cảnh bị giày vò,tra tấn cũng qua đời …
Còn có ….
Người vô tội nhất đứng trước mặt Trần Y Y, thậm chí không biết người nhà mình chết rồi, ngốc ngốc ở bên ngoài lang bạc kỳ hồ.
Tranh giành thức ăn cùng những con chó lang thang đầu đường, cùng một đám ăn mày ôm nhau ngủ ở đầu đường cuối ngõ …
Cuối cùng …. Sau khi nhận hết mọi trắc trở, hắn còn bị Cố công tử xem như con rối ….
Trần Y Y phiền chán lắc đầu, không để cho mình tiếp tục suy nghĩ nhiều thêm.
Mặc dù nàng cứu được Sở gia, đồng thời lại hại chết những người vô tội khác, nhưng nàng thật sự cũng không còn cách nào khác.
Nàng mặc dù có bàn tay vàng, nhưng nàng thực sự không phải thần thánh, căn bản không có cách nào cứu nhiều người hơn nữa.
Nay những người kia thay thế Sở gia chết oan, cùng những người chết trong chiến loạn về sau, muốn hận liền hận cái người gọi là Tam vương kia đi.
Về sau đoàn người Trần Y Y đi tới cửa hàng gần nhất của Sở gia, Sở Minh Yến cùng cô nương câm đi vào dẫn xe ngựa.
Trần Y Y mang theo Sở Trác cùng Vân Bích tránh ở một chỗ bên trong hẻm nhỏ.
Đại khái là bên kia lửa cháy quá lớn, tiếng kêu thảm thiết quá thê lương.
Rõ ràng đã là đêm khuya, vẫn như cũ có người khoác áo đi ra ngoài trông xem như thế nào.
Trần Y Y trốn ở trong bóng tối, hết sức kỳ quái đám người truy đuổi bọn họ, vì cái gì không có đuổi theo?
Mấy người kia là không muốn để cho những người khác nhìn thấy, hay bởi vì chậm trễ chuyện gì?
Ngay tại thời điểm trong lòng Trần Y Y tràn đầy sầu lo, Sở Trác một mực yên lặng đột nhiên lôi kéo nàng.
Trần Y Y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hắn, chợt thấy Sở Trác chỉ tay vào bụng nói:” Đói “
Bởi vì thời điểm chạy trốn đi quá vội vàng, Trần Y Y không có chải tóc cho Sở Trác.
Lúc này tóc hắn xoã dài, trêи người có mấy nút áo không được cài tốt, lộ ra một mảnh đá thịt tuyết trắng.
Trần Y Y vừa chỉnh cổ áo cho Sở Trác, vừa hướng Vân Bích nói:” Ngươi đi nhìn xem, các nàng vì sao vẫn chưa về?”
Vân Bích nghe vậy, liền cẩn thận đi vào một bên cửa hàng.
Trần Y Y thấy Vân Bích đi rồi, từ trong không gian lấy ra sữa dê và bánh ngọt.
Sở Trác vừa nhìn thấy đồ ăn liền ngoan ngoãn hé miệng, bộ dáng chờ đợi nàng đưa cho ăn.
Trần Y Y vốn là tâm tình nặng nề, lúc nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười.
Nàng đem sữa dê và bánh ngọt cho hắn ăn, nhẹ giọng dặn dò:” Ăn trước một chút điểm tâm này, chờ sau khi chúng ta ra khỏi thành, sẽ có thật nhiều đồ ăn ngon.
Sở Trác nghe cũng không hiểu, hắn chẳng qua là chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, đôi mắt đẹp như ngọc lưu ly, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Y Y.
Rất nhanh Vân Bích cùng bọn người Sở Minh Yến đã đi ra, sau lưng còn có một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đi theo.
Sở Minh Yến giúp đỡ mấy người bọn họ lên xe ngựa, thuận miệng giải thích nói:” Hắn gọi là Kỳ Sinh, là một người đáng tin.
Trần Y Y nghe vậy chính là nhẹ gật đầu, cũng không hỏi tại sao lại mang theo hắn?
Lúc hướng tới cửa thành chạy đi, Trần Y Y nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc.
Nàng ở trêи xe ngựa kêu hắn một tiếng, thân ảnh nhỏ bé kia lập tức chạy đến.
Tiểu gia hoả này chính là một trong những cái tiểu ăn mày, Trần Y Y chỉ nói một câu:” Những chuyện kia không cần làm nữa, các ngươi tranh thủ trời vừa sáng liền chạy ra khỏi thành ”
Tiểu ăn mày không rõ tại sao lại không làm nữa? Nhưng là hắn biết rõ phu nhân sẽ không hại bọn hắn.
Tiểu ăn mày nói:” Vâng, phu nhân.”
Đợi cho xe ngựa của Trần Y Y đi xa, tiểu ăn mày lập tức chạy chậm trở về báo tin.
Mấy người Trần Y Y đến cửa thành lúc trời còn chưa sáng, muốn ra khỏi thành đoán chừng phải đợi thêm hai canh giờ.
Mặc dù những người phía sau không có đuổi theo, nhưng bọn họ vẫn như cũ không dám chờ lâu.
Hai người binh sĩ tiến lên ngăn cản xe ngựa của bọn họ, Sở Minh Yến lập tức xuống xe ngựa.
Nàng vụng trôm kín đáo đưa cho hai người kia thỏi bạc, vừa cười nói:”Tại hạ muốn mang người nhà đi núi Minh An tế bái người thân, xin hai vị quan gia giúp đỡ một chút …. “
Một cái lão binh chân có chút què nhìn thỏi bạc trong tay một chút, mặt khổ sở nói:” Các người không nhìn thấy hiện tại là lúc nào hay sao? Bên kia ánh lửa thấu trời sợ là đã xảy ra chuyện lớn, các người hiện tại còn muốn ra khỏi thành….. “
Không đợi hắn nói hết lời, Sở Minh Yến lấy ra thêm mấy thỏi vàng nữa.
Lão binh quét qua người Sở Minh Yến nhìn lên xe ngựa, thấy trêи xe chỉ có ba cái nữ tử cùng một người điên, vì thế vẫy vẫy tay ra hiệu mở cửa thành cho đi qua.
Đợi cho xe ngựa đi ra khỏi thành, một người nhìn có vẻ trẻ tuổi nhìn không được nói với lão binh kia:” Lương thúc, ngươi cứ như vậy thả bọn họ đi, ngươi không sợ người phía trêи trách tội xuống sao?”
Lão binh mang vàng trong tay phân ra, chính mình lấy phần nhiều nhất.
Lão binh cười nói:” Hứa gia bên kia xảy ra chuyện là do giặc cướp, theo chân đám nữ nhân bọn họ có quan hệ gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện bên kia là do các nàng làm ra?”
Những người khác vừa nãy cũng thấy tình huống bên trong xe ngựa, nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói thập phần có đạo lý.
Vì thế bọn hắn bảy mồm tám lưỡi bàn luận, đều nói Hứa gia này là trêu chọc phải người nào, mới có thể rước lấy tai hoạ lớn như vậy?
Lúc này người của quan phủ, sớm đã được báo mà chạy đến.
Nhưng là bọn hắn đi đến quá muộn, thời điểm đi đến người đã chết hết rồi.
Lúc bọn hắn bàn luận khí thế ngất trời, lão gia binh kia đi đến một chỗ trong bóng tối.
Hắn duỗi bàn tay thô ráp ra, sờ lên vết thương cũ trêи chân của mình.
Năm năm trước lúc hắn đuổi bắt một kẻ liều mạng, thiếu chút nữa chết trong tay đối phương, là Đại công tử Sở gia xuất thủ cứu hắn một mạng
Lúc Sở Minh Yến xuống xe, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nha đầu của Sở gia.
Năm đó hắn vẫn muốn tìm cơ hội báo ân, nhưng là về sau Sở Hủ muốn trở nên nổi bật, một mình ly biệt quê hương lên chiến trường.
Trước khi đi Sở Hủ có đến tìm hắn.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thoạt nhìn thập phần cao lớn anh tuấn, mơ hồ đã có bộ dáng đại nhân.
Sở Hủ nói với hắn:” Lương đại ca, ta biết ngươi vẫn luôn muốn báo đáp ta, nhưng là ta cũng không cần.
Ta chỉ hy vọng Lương đại ca vì chút ân tình này của ta, về sau có thể giúp đỡ đệ đệ và muội muội của ta một chút. “
Về sau Sở Hủ mất tích, người người đều nói hắn đã chết.
Rất nhiều người cùng Sở gia kết thù, nhao nhao muốn giẫm Sở gia một cước.
Hắn lúc trông coi cửa thành, mỗi lần nghe đến những chuyện này ngoại trừ áy nãy, cũng chỉ còn có tội lỗi.
Lại không nghĩ tới ngay vừa rồi, hắn còn có cơ hội giúp đỡ bọn họ một phen.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn giống như vơi bớt một gánh nặng ….
Hắn trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên cảm thấy thoải mái như vậy.
Sau này khi chết rồi, hắn cũng đã có một chút gì đó báo ân cho Sở Hủ.
Mà bên đám người Trần Y Y, rốt cuộc được như ý nguyện ra khỏi thành.
Trần Y Y nghĩ lại số vàng Sở Minh Yến cho đi, nhịn không được thay Sở Minh Yến tiếc một trận.
Những thứ như vàng đã được Sở Minh Yến chuẩn bị tốt từ trước, bằng không bọn họ ngay cả cửa thành cũng không ra được.
Trần Y Y mặc dù vô cùng đau lòng vàng, nhưng vàng so với mạng vẫn là mạng quan trọng hơn.
Chờ sau khi xác định đã an toàn, cô nương câm giúp Vân Bích băng bó miệng vết thương.
Miệng vết thương Vân Bích không nghiêm trọng lắm lúc này đã sớm không còn đau.
Vân Bích nói cảm ơn với cô nương câm, liền nhớ tới Trần Y Y dùng đại lực ném tên kia.
Vân Bích nói:” Tiểu …. Tiểu thư, khí lực của người sao lại lớn như vậy? ”
Sau khi Vân Bích hỏi ra lời, mấy người khác cũng nhao nhao vểnh tai lên nghe.
Kỳ thật trước đó bọn họ đã rất muốn hỏi, nhưng bởi vì thời cơ không thích hợp nên cố gắng kìm nén.
Trần Y Y nhìn thoáng qua Sở Trác đang ngủ trêи chân mình, nghĩ rằng:Vẫn là làm ngốc tử dễ chịu hơn, cái gì cũng không cần lo lắng, còn có thể an nhàn nằm ngủ.
Trần Y Y hắng giọng, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc bịa chuyện nói dối.
” Vân Bích, ngươi có nhớ được chuyện trước đây khi ta còn bé sống ở nông thôn. “
Vân Bích nghi hoặc:” Nhớ kỹ, nô tỳ đương nhiên nhớ kỹ. Tiểu …. Phu nhân sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây?”
Trần Y Y:” Ta từ lúc sinh ra cho đến khi bốn tuổi, đều cùng mẫu thân sống ở nông thôn.
Lúc ta còn rất nhỏ, mẫu thân liền phát hiện ta trời sinh thần lực ( sức mạnh ghê gớm).
Mẫu thân vốn cho đây là trời ban, thường coi đây là vinh quang cùng với hàng xóm ở quê nhà khoe khoang.
Nhưng là sau đó ta bị mắc một cơn bệnh nặng, tìm rất nhiều đại phu đều không trị hết.
Lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy, ta e rằng tuổi còn nhỏ đã muốn chết yểu, là một vị đạo sĩ đi chân trần đã cứu mạng nhỏ này của ta. “
Trần Y Y nói đến đây dừng lại một chút, chỉ nhìn thấy những người khác vẻ mặt thành thật nhìn nàng.
Nàng chẳng hiểu sao trong tâm có chút chột dạ, nhưng là vì bảo vệ bí mật, nàng phải tiếp tục cái chuyện đang nói dối này.
Vân Bích:” Cái này nô tỳ có nghe nói qua, vốn là phu nhân được cái vị đạo sư kia cứu?
Cái kia ….. Phu nhân trời sinh thần lực cùng với vị đạo sĩ kia có liên quan gì sao?
Trần Y Y nói lời này nửa thật nửa giả, coi như Vân Bích từ nhỏ hầu hạ bên cạnh nàng, chỉ sợ cũng không có biện pháp nào phát hiện ra manh mối.
Mẫu thân của nguyên chủ là vụng trộm mang thai hài tử, vì muốn bảo vệ mạng nhỏ của nguyên chủ.
Mẫu thân nguyên chủ lúc đang mang thai rời khỏi Trần gia, muốn im hơi lặng tiếng nuôi con lớn.
Kết quả không nghĩ đến nguyên chủ lúc ba tuổi rưỡi đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo.
Mẫu thân nguyên chủ vì muốn cứu nguyên chủ, bốn phía cầu y nhưng đều không có kết quả. Cuối cùng chỉ có thể mang theo nguyên chủ tới tìm Trần Bách Sam.
Nhắc tới cũng thật là trùng hợp, Trần Bách Sam cũng tới nông thôn tìm nữ nhi.
Bệnh của nguyên chủ một mực không chữa khỏi, lại được một vị đạo sĩ lôi thôi lếch thếch trị khỏi.
Về sau nguyên chủ trở về Trần gia, từ trêи xuống dưới Trần gia truyền thật lâu chuyện nguyên chủ bị bệnh.
Ngay cả ở tại thành Nam, Sở Minh Yến ít nhiều cũng có nghe qua một chút.
Trần Y Y nói:” Không chỉ có liên quan, mà còn liên quan cực kỳ lớn.
Bởi vì cái vị đạo sĩ kia nói ta là thần tiên hạ phàm, cho nên từ nhỏ trời sinh đã có thần lực.
Bởi vì xương cốt của người bình thường, không có cách nào chịu được cái thần lực đáng sợ kia, cho nên thân thể của ta mới sinh ra bệnh nặng.
Đạo sĩ vì cứu mạng của ta, liền đem thần lực của ta phong ấn lại.
Sau khi thần lực bị phong ấn, bệnh của ta không cần uống thuốc mà vẫn khỏi.
Vân Bích nhịn không được hỏi lại:” Kia …. Tại sao phu nhân đột nhiên khôi phục thần lực? Thân thể phu nhân sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Trần Y Y nhìn lướt qua Sở Minh Yến, thấy trêи mặt Sở Minh Yến cũng không có quá nhiều biểu lộ, không biết vị muội muội này là có tin nàng hay không?
Nàng hôm nay nói nhiều lời như vậy, cũng là bởi vì lừa gạt Sở Minh Yến.
Nếu Sở Minh Yến không tin nàng, chuyện này sau đó sẽ rất phiền phức.
Trần Y Y nói:” Ta lúc đó vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện không có nói rõ, đây đều là mẫu thân nói với ta.
Người nói nếu như thần lực của ta xuất hiện lần nữa, đây là đại biểu cho bên cạnh ta sẽ có một mối tai hoạ lớn, nhưng không có nói là thân thể của ta có hay không sẽ sinh bệnh trở lại.
Bất quá cũng chính là thần lực đột nhiên xuất hiện, làm cho ta dự đoán được Sở gia chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Sở Minh Yến trêи mặt thần sắc biến đổi, vừa rồi tại thời điểm bọn họ chạy trốn, nàng liền nghi hoặc Trần Y Y vì cái gì lại bình tĩnh như vậy.
Chẳng lẽ thật sự giống như là Trần Y Y nói, bởi vì thần lực xuất hiện nên nàng sớm đã dự đoán được nguy hiểm?
Vân Bích một mặt cả kinh nói:” Thì ra là thế, thì ra là thế? Trách không được phu nhân đã sớm biết chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Thiếu phu nhân người thật sự rất lợi hại!”
Đối mặt với ánh mắt sùng bái của Sở Minh Yến, Trần Y Y không tránh khỏi một trận chột dạ.
Cái gì mà thần tiên hạ phàm, cái gì mà trời sinh thần lực??
Phi phi, thật không biết xấu hổ!!
Ngay tại lúc Trần Y Y không dám nhìn thẳng Vân Bích, liền hạ ánh mắt xuống hai chân của mình, liền phát hiện Sở Trác chẳng biết mở mắt từ lúc nào.
Bên trong xe ngựa chỉ treo một chiếc đèn lồng tinh xảo, sắc màu ấm tán vầng sáng trêи mặt Sở Trác, làm cho người vốn đã nhìn đẹp mắt, lộ ra vẻ mặt phát sáng giống như ngọc.
Sau đó toàn bộ người trêи xe ngựa, chợt nghe Sở Trác phun ra hai chữ.
“Tin tưởng!”
Đây là sau khi hắn có thể mở miệng nói chuyện, lần đầu tiên một hơi nói ra hai chữ.
Cùng với thanh âm cứng nhắc trước đó, thanh âm của hắn bây giờ dễ nghe hơn không ít, nhưng mà nghe qua vẫn như cũ thập phần khàn khàn.
Sở Minh Yến vốn là còn kinh nghi bất định (không hoàn toàn tin tưởng), lúc nghe nhị ca nói hai chữ này, lập tức mặc cảm cúi đầu xuống.
Trước kia mặc dù Trần Y Y rất xấu xa, nhưng nay nàng vì Sở gia làm nhiều chuyện như vậy?
Nàng vốn là có thể đào tẩu một mình, lại nguyện ý lưu lại vì bọn họ mà mạo hiểm.
Mà bản thân nàng sau khi Trần Y Y giúp đỡ bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, còn ôm tâm tính thăm dò cùng hoài nghi.
Sở Minh Yến lập tức vô cùng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng vậy mà không hiểu thấu bằng nhị ca đã bị ngốc.
Trần Y Y nguyên bản còn có chút thấp thỏm, nhưng là sau khi nghe Sở Trác nói, trong nội tâm bất đắc dĩ lại muốn cười.
Nàng đưa tay sờ sờ mặt Sở Trác, vừa cười vừa nói:” Đồ ngốc, ngươi có biết ta đang nói cái gì sao? Liền muốn tin tưởng ta?”
Trần Y Y ở trong lòng nói bổ sung: Tin tưởng nàng như thế, cũng không sợ nàng bán đi.
Sở Trác há môi có chút khô khốc, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Vẻ mặt hắn giống như đang rất muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Trêи khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có chút trắng bệch, có một vòng đỏ ửng hiện lên.
Sở Minh Yến nhìn thấy dáng vẻ của nhị ca, nhịn không được cười theo.
Sở Minh Yến đối với Sở Trác cưng chiều nói:” Tốt tốt, muội hiểu ý của huynh, đừng ép bản thân mình kìm nén trước mặt người khác nữa.
Muội cũng tin tưởng Nhị tẩu, cái đầu nhỏ của huynh cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Sở Minh Yến nói lời này mặc dù đang nhìn Sở Trác, nhưng kỳ thật là muốn nói cho Trần Y Y nghe.
Trần Y Y nghe được Sở Minh Yến nói trong lòng nhìn không được liền buông lỏng.
Sở Minh Yến thấy dáng vẻ nhị ca như là muốn nói chuyện, nhịn không được vươn tay ra sờ lên trán hắn.
Sở Trác không chút khách khí đẩy tay Sở Minh Yến ra, ánh mắt loé lên một chút cảm xúc ghét bỏ.
Cô nương câm canh giữ bên cạnh Sở Trác thấy thế, nhịn không được cúi đầu cười không ra tiếng.