Chương 71
Trêи người Trần Y Y đang mặc chiếc tiết khố kỳ quái kia, trêи dưới tiết khố đều có dây buộc. Đây là lúc ở sơn trang của sư phụ Sở Trác, A Viện rảnh rỗi đã làm cho Trần Y Y. Tiết khố màu hồng nhạt mặc trêи người nàng, nửa kín nửa hở lộ ra vòng eo tinh tế, phảng phất giống như tiểu yêu tinh, mị hoặc đến nỗi khiến người ta hồn siêu phách lạc.
Trần Y Y cười đi đến bên người Sở Trác, Sở Trác vào lúc thân thể yêu mị của nàng mềm nhũn tựa vào trong lòng mình liền vươn tay đem người ôm chặt trong ngực, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của nàng.
Tính tình Trần Y Y vừa quật cường vừa háo thắng, lúc này cả đầu nàng đều là biểu tình không tin tưởng của Sở Trác. Nàng dù sao cũng là một nhân sĩ xuyên không a, cho dù không dám nói là tốt nhất nhưng so với những cổ nhân mang tư tưởng lạc hậu thì nàng vẫn rất tự tin nha. Trần Y Y vừa cố nhớ lại một đoạn phim A đã từng xem trước kia, vừa đem dây buộc của tiết khố đưa cho Sở Trác.
* Phim A: phim khiêu ɖâʍ đó bà con. Thứ lỗi cho bổn cung a~ ta chỉ nhớ man mán bên TQ gọi phim khiêu ɖâʍ là phim A. Không biết có nhớ nhầm hong nữa (╥_╥)
Sở Trác biểu tình mờ mịt nhìn Trần Y Y một chút, lại nghi hoặc nhìn sợi dây hồng phấn trong tay, sau đó mơ mơ hồ hồ dùng lực kéo một cái. Tiết khố của Trần Y Y lập tức rơi xuống, Sở Trác mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh tựa như có ngàn vụn sao nơi đáy mắt lúc này tràn đầy kinh ngạc. Biểu tình hắn lúc này cùng hai năm trước có chút giống nhau, mang theo một tia ngốc nghếch lại thập phần chọc người yêu mến.
Trần Y Y vốn còn có chút quẫn bách, nhưng nhìn người trước mặt phảng phất như lại biến thành đồ ngốc của hai năm trước, nàng liền hơi thả lỏng, cũng không có ngượng ngùng như trong tưởng tượng.
Trước kia nàng từng nghe người khác nói qua, giữa hai phu thê đều sẽ có thời điểm nào đó, người này cường thế hơn so với người kia. Trước kia thời điểm nàng và Sở Trác ở cùng một chỗ, bất kể là làm chuyện gì, nàng luôn là người cường thế hơn. Khi đó nàng giúp Sở Trác thay y phục, giúp hắn tắm rửa, cũng chưa từng vì hắn là nam nhân mà sinh ra chút thẹn thùng nào.
Về sau nàng và Sở Trác lại lần nữa tương phùng, bởi vì Sở Trác đã tỉnh táo hoàn toàn, lại luôn hành quân đánh trận suốt một năm trời, cho nên trêи người lúc nào cũng tản ra một tầng sát khí trấn áp người khác. Hôm nay lúc Trần Y Y đối mặt với hắn, bởi vì nội tâm có chút chột dạ cùng áy náy, cho nên vẫn luôn cảm thấy bản thân bị lép vế trước Sở Trác a.
Nay nàng nhìn Sở Trác đang bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, liền nhanh chóng tìm được cảm giác cường thế ngày trước, nhịn không được muốn trêu đùa hắn một phen. Ngón tay như ngọc của nàng nhéo nhéo lỗ tai Sở Trác, đôi mắt bình tĩnh nhìn dái tai hắn dần dần phiếm đỏ, đôi tay nghịch ngợm đang muốn dời đến chiếc cằm cương nghị của hắn, lại bị Sở Trác thình lình nghiêng người đè nàng trêи giường.
Tóc đen như mực của nàng tản ra trêи gối, khiến gương mặt vốn đã trắng nõn của nàng lại càng thêm mềm mại, trắng sáng như ngọc.
Trần Y Y nhìn biểu tình ngốc nghếch của Sở Trác đột nhiên thay đổi, nàng làm sao có thể quên? Sở Trác cho dù có lộ ra biểu tình ngốc nghếch cũng không phải là đồ ngốc như trước kia. Nàng đột nhiên rất nhớ Sở ngốc tử của hai năm trước a, nếu là đồ ngốc của lúc đó, nhất định sẽ đối với nàng nói gì nghe nấy.
Đôi mắt Sở Trác vốn đã rất đẹp, vào thời điểm hắn nhìn chằm chằm vào người khác, con ngươi mang theo một chút thâm trầm, đặc biệt câu nhân. Hắn lúc này đôi mắt tỏa sáng, mang theo một tia tà khí gắt gao nhìn nàng, làm Trần Y Y có xúc động muốn nhắm chặt hai mắt. Hắn nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trải rộng khắp người Trần Y Y, những cái này đều là ấn ký của riêng hắn a.
Sở Trác cúi đầu chôn mặt vào hõm cổ Trần Y Y, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi nàng: ” Vừa nãy, có phải nàng lại nhớ đến chuyện trước kia hay không? “
Trần Y Y nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ mấy cái, nói: ” Làm sao chàng đoán được a? “
Sở Trác há miệng cắn một ngụm lên cần cổ trắng tuyết của nàng, làm hại sống lưng nàng một trận tê dại. Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, Sở Trác cười khẽ một tiếng, nói: ” Ta nhớ trước kia nàng thực thích ta gọi nàng là tỷ tỷ. “
Trần Y Y nghe vậy một mặt không hiểu nhìn hắn, đang muốn mở miệng hỏi lời này của hắn có ý tứ gì. Chợt nghe Sở Trác ám giọng nói khẽ: ” Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ tốt của ta ~ đồ ngốc thực nhớ nàng ~”
Cả người Trần Y Y đột nhiên cứng đờ, nhìn hốc mắt Sở Trác đang chậm rãi đỏ lên, trong lúc nhất thời lòng nàng trào lên một trận ê ẩm, nàng rướn người hôn lên trán hắn một cái. Mặc dù nàng biết rõ Sở Trác đang cố ý, nhưng khi nghe thấy hắn bắt chước ngữ khí nói chuyện của trước đây, nói ra lời nói như vậy, Trần Y Y lập tức có chút chịu không nổi.
Sau đó, sau đó hai người lại quấn lấy nhau hồ nháo suốt cả ngày. Sở Trác một bên làm mấy chuyện xấu hổ khó mà mở miệng, một bên thấp giọng kêu Trần Y Y là tỷ tỷ tốt, làm hại nàng thiếu chút nữa hưng phấn sắp điên rồi.
Một ngày cứ thế trôi qua, Trần Y Y cảm thấy mình không thể lại ngốc ở trong phòng, toàn thân nàng hiện tại vừa xót vừa đau, giống như vừa bị người ta hung hăng đánh một trận. Nàng lo lắng nếu nàng tiếp tục dung túng Sở Trác, tên hỗn đản đó sẽ được nước lấn tới, nàng thầm nghĩ vụng trộm thay đổi y phục ra ngoài đi dạo một chút. Kết quả vừa đổi xong y phục, còn chưa kịp ra cửa đã bị người nào đó ôm trở về phòng.
Sở Trác âm trầm cười: ” Tỷ tỷ tốt của ta~ Nàng đây là muốn đi đâu? “
Trần Y Y: ” Sở Trác, chàng không nên quá đáng nha ~ chàng còn như thế ta, ta…ta liền thật sự tức giận! “
Sở Trác cười khẽ: ” Phải không? Sau khi tức giận nàng sẽ làm gì? Sẽ lại mang nhóc mập kia rời bỏ ta? “
Trần Y Y cả giận nói: ” Không sai! “
Sở Trác nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, sau đó vuốt ve cổ chân vừa trắng nộn lại yếu ớt của nàng, nói: ” Vậy ta liền đánh gãy chân nàng, để nàng sau này thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không ra được. “
Trong lòng Trần Y Y lộp bộp một chút, người này sau khi thanh tỉnh đúng là khó đối phó mà.
Xế chiều hôm đó, đại môn phủ tướng quân lại náo nhiệt lên. Gã sai vặt trông coi đại môn ngay lập tức nghĩ đến lại có một đám người muốn đến đây giả mạo thân thích để làm tiền. Cho nên khi nghe đám người đó nói muốn tìm tướng quân, hắn cũng không đem lời nói bọn họ để ở trong lòng, cũng không giúp họ đi truyền lời.
Bởi vì lúc trước tướng quân hồi phủ đã căn dặn quản sự mấy ngày nay hắn không có thời gian tiếp khách. Cho nên bọn hắn cũng thuận lí thành chương đem những người này ngăn ngoài cửa.
* Thuận lí thành chương: có nghĩa là thuận theo lý thuyết/ lời nói đương nhiên, ở đây hiểu theo nghĩa thứ hai.
Nhưng mà làm cho người trông cửa hết sức kinh ngạc là, người đó thấy thái độ hắn thập phần lạnh lùng, liền lấy ra một khối ngọc bội đại diện cho thân phận của người Sở gia.
Từ khi Sở Hủ trở thành nhϊế͙p͙ chính vương, Sở gia mặc dù nhân khẩu thưa thớt, nhưng địa vị ở kinh đô lại như mặt trời ban trưa. Những người trước đây từng lui tới cùng Sở gia, đều trăm phương ngàn kế nghĩ cách lôi kéo quan hệ với Sở gia. Nhưng chân chính có quan hệ tốt với Sở gia, cho đến nay cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Ngay từ đầu người trông cửa còn chưa tin, muốn đem những người kia đuổi đi. Về sau lại thấy cái người trêи tay cầm ngọc bội, thân phận thoạt nhìn không tầm thường, tuyệt không giống đám người râu ria muốn tới làm tiền. Hắn liền nhận lấy ngọc bội đưa đến chỗ quản sự, hỏi một chút mới biết được đây thật sự là tí nữa vật của Sở gia.
Quản sự đích thân ra gặp mặt những người kia, sau khi xác định bọn họ thật sự có quan hệ không tầm thường cùng Sở gia, mới đồng ý mang bọn họ vào phủ tướng quân.
Bởi vì Sở Trác đã nói ba ngày này không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn. Cho nên, mặc dù quản sự mang người vào phủ tướng quân, cũng không có gan đi làm phiền Sở tướng quân.
Đến lúc Trần Y Y biết được chuyện này, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Hôm nay Sở Trác sau khi tỉnh dậy liền cùng Vân Mộc Hà đi quân doanh.
Trạng thái Trần Y Y hôm nay thật không tốt, hệt như người bệnh nặng nằm liệt trêи giường. Nàng vừa mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm bất động, vừa ở trong lòng hung hăng mắng Sở Trác là đồ hỗn đản.
* Hỗn đản: khốn nạn.
A Viện tiến vào thấy sắc mặt nàng thực khó coi, bèn sai người nấu cho nàng một bát cháo tổ yến. Trần Y Y được A Viện hầu hạ uống một chút cháo, sau đó liền mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Trần Y Y bị Sở Trác hành hạ ba ngày, ba ngày qua nàng không có lúc nào là không nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Nhưng Sở Trác đã nói, nếu nàng lại chạy, liền đánh gãy chân nàng, đem nàng giam cầm cả đời. Lời này do chính miệng Sở Trác nói ra, Trần Y Y biết hắn nhất định nói được làm được. Cho nên, sau một hồi đắn đo, nàng quyết định, từ bỏ kế hoạch chạy trốn.
Đợi cho Trần Y Y tỉnh lại lần nữa, đã là xế chiều. Nàng gọi A Viện vào hỗ trợ, thoải mái mà tắm rửa một phen. Trong suốt quá trình tắm rửa, mặt A Viện đều đỏ đến sắp nhỏ máu. Mặc dù nàng biết tướng quân và phu nhân tình cảm thực tốt, nhưng là tận mắt nhìn thấy các loại dấu vết ái muội trêи người phu nhân, nàng vẫn là không nhịn được, cảm thấy thực ngượng ngùng a.
Trần Y Y ban đầu cũng thật thẹn thùng a, nhưng nàng nhìn mặt A Viện so với nàng còn đỏ hơn gấp mấy lần, liền cảm thấy cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng cả. Dù sao trong mắt người ngoài, nàng cùng Sở Trác vốn đã là phu thê. Mặc dù hai người các nàng từ trước đến nay đều là phu thê trêи danh nghĩa. Thật sự trở thành vợ chồng cũng chỉ mới hai ngày trước mà thôi. Nhưng là, nàng vẫn phải giả vờ giả vịt một phen.
Đợi sau khi Trần Y Y thu thập ổn thỏa mọi thứ, Thu Quỳ mới đem chuyện phủ tướng quân có khách đến thăm nói cho nàng nghe. Trần Y Y nghe vậy nhịn không được kinh ngạc, bằng hữu thế giao của Sở gia có rất nhiều, nhưng trêи tay lại có tín vật của Sở gia thì lại vô cùng ít ỏi. Trong lúc nhất thời Trần Y Y cũng không nhớ nổi, chỉ có thể không cam lòng mang người đi xem một chút.
*Thế giao: nhiều đời thân nhau
Năm đó lúc Sở lão gia còn tại thế, Sở Hủ cũng chưa tiến vào quân đội, ở Minh An thành Sở gia vẫn được tính là đại gia tộc số một số hai. Lúc đó, nhị vị công tử của Sở gia đều thập phần xuất chúng, có không ít người ôm tâm tư muốn cùng Sở gia bàn chuyện kết thông gia.
Nhưng là về sau Sở Trác gặp nạn biến thành tên ngốc, Sở Hủ lại rời nhà đến quân doanh rèn luyện, Sở lão gia cũng đột nhiên qua đời….
Một đám thế giao tự xưng có quan hệ tốt với Sở gia, giống như là sợ Sở gia sẽ liên lụy bọn họ, hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Sở gia. Bắt đầu từ lúc này, Sở gia không có bằng hữa thế giao mà chỉ có kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt.
Từ sau khi Sở Hủ trở thành nhϊế͙p͙ chính vương, bất kể là người đã từng khi dễ hay từng thương tổn người của Sở gia, vì tránh Sở Hủ tìm đến trả thù, cả một đám đều cực lực chạy trốn, đồng loạt đi ẩn cư sơn lâm. Nay căn bản không có ai dám lấy danh nghĩa thế giao với Sở gia để đến tìm hai huynh đệ Sở Trác cùng Sở Hủ.
Đợi lúc Trần Y Y thật sự nhìn thấy đám người kia, nàng cũng không nhận ra bọn họ là ai. Bất quá nàng không nhận ra bọn họ, nhưng một tiểu cô nương trong số họ lại nhận ra nàng. Cô nương kia có một đôi mắt trong veo như làn thu thủy, gương mặt trứng ngỗng lớn cỡ bàn tay. Nàng ta vừa trông thấy Trần Y Y, liền không nhịn được lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Tuổi cô nương kia so với Trần Y Y thì nhỏ hơn một chút, bộ dáng thoạt nhìn như tiểu muội điềm đạm đáng yêu nhà bên cạnh[1]. Nàng nhìn Trần Y Y nói: ” Vị phu nhân này, không biết có phải là Minh An thành, Trần gia nhị tiểu thư? “
[1] Chỗ này bản cv dùng từ “em gái cùng phòng”  ̄へ ̄. Bổn cung rối rắm hồi lâu đã quyết định dùng cụm từ “tiểu muội nhà bên” để thay thế. Nghe cũng hợp lí nhỉ?
Trần Y Y nghe vậy dùng khóe mắt liếc nàng ta một cái, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của nàng ta mà là đưa mắt dừng lại trêи người của cô nương đứng bên cạnh nàng ta. Vị nữ tử này bộ dáng có phần tương tự với tiểu cô nương kia, nàng nhìn có vẻ giống như là cô nương đã xuất giá. Dáng vấp nàng ta so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn vài phần, bất quá vẫn không đẹp bằng Trần Y Y.
Trong lúc Trần Y Y bất động thanh sắc quan sát nàng ta. Nàng ta cũng đang âm thầm đánh giá Trần Y Y.
Thời điểm bọn họ đột nhiên trông thấy Trần Y Y, đầu tiên còn không nhận ra người đang đến là nàng. Chẳng qua chỉ cảm thấy nữ tử đang hướng chỗ bọn họ đi đến thập phần xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng mang đến cho người khác cảm giác áp bách khó chịu, giống như chỉ không chú ý một chút hồn phách liền bị nàng đoạt mất.
Thu Quỳ là một nha hoàn cực kỳ bảo hộ chủ tử. Nàng thấy ánh mắt của đám người kia có chút kỳ lạ, nhịn không được tiến lên một bước, hỏi: ” Các ngươi đã có trong tay tín vật Sở gia, tự nhiên cũng là người Minh An thành. Ta nghe quản sự nói các ngươi mang họ Lâm, là cố ý muốn tới tìm tướng quân chúng ta? “
Thu Quỳ thấy bọn họ đa phần đều là nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, lúc nói chuyện càng thêm nhấn mạnh hai chữ “cố ý”.
Mấy người Lâm gia nghe vậy, thần sắc trêи mặt lập tức trở nên khó coi. Nữ tử dò xét Trần Y Y lúc nãy, liếc mắt nhìn Thu Quỳ một cái, cũng không bởi vì thái độ vô lễ của Thu Quỳ mà tức giận, ngược lại vô cùng tốt tính cười nói: ” Phu nhân không nhớ ta sao? Rất nhiều năm trước ta cùng người còn là khuê mật của nhau a. “
* Khuê mật: bạn thân từ nhỏ.
Trần Y Y nghe vậy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, trêи mặt nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: ” Thu Quỳ, ngươi vừa mới nói bọn hắn họ gì? “
* Tựa tiếu phi tiếu: như cười như không.
Thu Quỳ nói: ” Hồi phu nhân, bọn hắn họ Lâm, là người Minh An thành. “
Trần Y Y phụt một tiếng nở nụ cười, tất cả mọi người đều không hiểu phản ứng này của nàng là có ý gì. Ngay cả mấy người Lâm gia cũng thế, một mặt không hiểu nhìn nàng.
Trần Y Y nghĩ đến những khổ sở mà nàng phải chịu mấy ngày qua, nghĩ đến hôm đó Sở Trác hung dữ nói muốn đánh gãy chân nàng, trong lòng nàng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận.
Nàng nhìn mấy người chủ động tìm tới cửa ở trước mặt, liền muốn tìm chút chuyện phiền toái cho Sở Trác làm. Chỉ mình Trần Y Y nàng không thoải mái làm sao được? Nếu đã không vui, nàng liền khiến mọi người phải khó chịu cùng nàng.
Trần Y Y nghĩ như vậy, đưa tay ra vô cùng thân thiết lôi kéo cô nương kia, sau đó quay đầu nói với Thu Quỳ nói: ” Đi! Mời tướng quân hồi phủ, bảo chàng ấy là có khách quý đến thăm. “
Trần Y Y cười đi đến bên người Sở Trác, Sở Trác vào lúc thân thể yêu mị của nàng mềm nhũn tựa vào trong lòng mình liền vươn tay đem người ôm chặt trong ngực, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của nàng.
Tính tình Trần Y Y vừa quật cường vừa háo thắng, lúc này cả đầu nàng đều là biểu tình không tin tưởng của Sở Trác. Nàng dù sao cũng là một nhân sĩ xuyên không a, cho dù không dám nói là tốt nhất nhưng so với những cổ nhân mang tư tưởng lạc hậu thì nàng vẫn rất tự tin nha. Trần Y Y vừa cố nhớ lại một đoạn phim A đã từng xem trước kia, vừa đem dây buộc của tiết khố đưa cho Sở Trác.
* Phim A: phim khiêu ɖâʍ đó bà con. Thứ lỗi cho bổn cung a~ ta chỉ nhớ man mán bên TQ gọi phim khiêu ɖâʍ là phim A. Không biết có nhớ nhầm hong nữa (╥_╥)
Sở Trác biểu tình mờ mịt nhìn Trần Y Y một chút, lại nghi hoặc nhìn sợi dây hồng phấn trong tay, sau đó mơ mơ hồ hồ dùng lực kéo một cái. Tiết khố của Trần Y Y lập tức rơi xuống, Sở Trác mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh tựa như có ngàn vụn sao nơi đáy mắt lúc này tràn đầy kinh ngạc. Biểu tình hắn lúc này cùng hai năm trước có chút giống nhau, mang theo một tia ngốc nghếch lại thập phần chọc người yêu mến.
Trần Y Y vốn còn có chút quẫn bách, nhưng nhìn người trước mặt phảng phất như lại biến thành đồ ngốc của hai năm trước, nàng liền hơi thả lỏng, cũng không có ngượng ngùng như trong tưởng tượng.
Trước kia nàng từng nghe người khác nói qua, giữa hai phu thê đều sẽ có thời điểm nào đó, người này cường thế hơn so với người kia. Trước kia thời điểm nàng và Sở Trác ở cùng một chỗ, bất kể là làm chuyện gì, nàng luôn là người cường thế hơn. Khi đó nàng giúp Sở Trác thay y phục, giúp hắn tắm rửa, cũng chưa từng vì hắn là nam nhân mà sinh ra chút thẹn thùng nào.
Về sau nàng và Sở Trác lại lần nữa tương phùng, bởi vì Sở Trác đã tỉnh táo hoàn toàn, lại luôn hành quân đánh trận suốt một năm trời, cho nên trêи người lúc nào cũng tản ra một tầng sát khí trấn áp người khác. Hôm nay lúc Trần Y Y đối mặt với hắn, bởi vì nội tâm có chút chột dạ cùng áy náy, cho nên vẫn luôn cảm thấy bản thân bị lép vế trước Sở Trác a.
Nay nàng nhìn Sở Trác đang bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, liền nhanh chóng tìm được cảm giác cường thế ngày trước, nhịn không được muốn trêu đùa hắn một phen. Ngón tay như ngọc của nàng nhéo nhéo lỗ tai Sở Trác, đôi mắt bình tĩnh nhìn dái tai hắn dần dần phiếm đỏ, đôi tay nghịch ngợm đang muốn dời đến chiếc cằm cương nghị của hắn, lại bị Sở Trác thình lình nghiêng người đè nàng trêи giường.
Tóc đen như mực của nàng tản ra trêи gối, khiến gương mặt vốn đã trắng nõn của nàng lại càng thêm mềm mại, trắng sáng như ngọc.
Trần Y Y nhìn biểu tình ngốc nghếch của Sở Trác đột nhiên thay đổi, nàng làm sao có thể quên? Sở Trác cho dù có lộ ra biểu tình ngốc nghếch cũng không phải là đồ ngốc như trước kia. Nàng đột nhiên rất nhớ Sở ngốc tử của hai năm trước a, nếu là đồ ngốc của lúc đó, nhất định sẽ đối với nàng nói gì nghe nấy.
Đôi mắt Sở Trác vốn đã rất đẹp, vào thời điểm hắn nhìn chằm chằm vào người khác, con ngươi mang theo một chút thâm trầm, đặc biệt câu nhân. Hắn lúc này đôi mắt tỏa sáng, mang theo một tia tà khí gắt gao nhìn nàng, làm Trần Y Y có xúc động muốn nhắm chặt hai mắt. Hắn nhìn những dấu vết xanh xanh tím tím trải rộng khắp người Trần Y Y, những cái này đều là ấn ký của riêng hắn a.
Sở Trác cúi đầu chôn mặt vào hõm cổ Trần Y Y, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi nàng: ” Vừa nãy, có phải nàng lại nhớ đến chuyện trước kia hay không? “
Trần Y Y nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp chớp nhẹ mấy cái, nói: ” Làm sao chàng đoán được a? “
Sở Trác há miệng cắn một ngụm lên cần cổ trắng tuyết của nàng, làm hại sống lưng nàng một trận tê dại. Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, Sở Trác cười khẽ một tiếng, nói: ” Ta nhớ trước kia nàng thực thích ta gọi nàng là tỷ tỷ. “
Trần Y Y nghe vậy một mặt không hiểu nhìn hắn, đang muốn mở miệng hỏi lời này của hắn có ý tứ gì. Chợt nghe Sở Trác ám giọng nói khẽ: ” Tỷ tỷ ~ tỷ tỷ tốt của ta ~ đồ ngốc thực nhớ nàng ~”
Cả người Trần Y Y đột nhiên cứng đờ, nhìn hốc mắt Sở Trác đang chậm rãi đỏ lên, trong lúc nhất thời lòng nàng trào lên một trận ê ẩm, nàng rướn người hôn lên trán hắn một cái. Mặc dù nàng biết rõ Sở Trác đang cố ý, nhưng khi nghe thấy hắn bắt chước ngữ khí nói chuyện của trước đây, nói ra lời nói như vậy, Trần Y Y lập tức có chút chịu không nổi.
Sau đó, sau đó hai người lại quấn lấy nhau hồ nháo suốt cả ngày. Sở Trác một bên làm mấy chuyện xấu hổ khó mà mở miệng, một bên thấp giọng kêu Trần Y Y là tỷ tỷ tốt, làm hại nàng thiếu chút nữa hưng phấn sắp điên rồi.
Một ngày cứ thế trôi qua, Trần Y Y cảm thấy mình không thể lại ngốc ở trong phòng, toàn thân nàng hiện tại vừa xót vừa đau, giống như vừa bị người ta hung hăng đánh một trận. Nàng lo lắng nếu nàng tiếp tục dung túng Sở Trác, tên hỗn đản đó sẽ được nước lấn tới, nàng thầm nghĩ vụng trộm thay đổi y phục ra ngoài đi dạo một chút. Kết quả vừa đổi xong y phục, còn chưa kịp ra cửa đã bị người nào đó ôm trở về phòng.
Sở Trác âm trầm cười: ” Tỷ tỷ tốt của ta~ Nàng đây là muốn đi đâu? “
Trần Y Y: ” Sở Trác, chàng không nên quá đáng nha ~ chàng còn như thế ta, ta…ta liền thật sự tức giận! “
Sở Trác cười khẽ: ” Phải không? Sau khi tức giận nàng sẽ làm gì? Sẽ lại mang nhóc mập kia rời bỏ ta? “
Trần Y Y cả giận nói: ” Không sai! “
Sở Trác nghe vậy ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, sau đó vuốt ve cổ chân vừa trắng nộn lại yếu ớt của nàng, nói: ” Vậy ta liền đánh gãy chân nàng, để nàng sau này thậm chí ngay cả cửa phòng cũng không ra được. “
Trong lòng Trần Y Y lộp bộp một chút, người này sau khi thanh tỉnh đúng là khó đối phó mà.
Xế chiều hôm đó, đại môn phủ tướng quân lại náo nhiệt lên. Gã sai vặt trông coi đại môn ngay lập tức nghĩ đến lại có một đám người muốn đến đây giả mạo thân thích để làm tiền. Cho nên khi nghe đám người đó nói muốn tìm tướng quân, hắn cũng không đem lời nói bọn họ để ở trong lòng, cũng không giúp họ đi truyền lời.
Bởi vì lúc trước tướng quân hồi phủ đã căn dặn quản sự mấy ngày nay hắn không có thời gian tiếp khách. Cho nên bọn hắn cũng thuận lí thành chương đem những người này ngăn ngoài cửa.
* Thuận lí thành chương: có nghĩa là thuận theo lý thuyết/ lời nói đương nhiên, ở đây hiểu theo nghĩa thứ hai.
Nhưng mà làm cho người trông cửa hết sức kinh ngạc là, người đó thấy thái độ hắn thập phần lạnh lùng, liền lấy ra một khối ngọc bội đại diện cho thân phận của người Sở gia.
Từ khi Sở Hủ trở thành nhϊế͙p͙ chính vương, Sở gia mặc dù nhân khẩu thưa thớt, nhưng địa vị ở kinh đô lại như mặt trời ban trưa. Những người trước đây từng lui tới cùng Sở gia, đều trăm phương ngàn kế nghĩ cách lôi kéo quan hệ với Sở gia. Nhưng chân chính có quan hệ tốt với Sở gia, cho đến nay cũng chưa từng thấy xuất hiện.
Ngay từ đầu người trông cửa còn chưa tin, muốn đem những người kia đuổi đi. Về sau lại thấy cái người trêи tay cầm ngọc bội, thân phận thoạt nhìn không tầm thường, tuyệt không giống đám người râu ria muốn tới làm tiền. Hắn liền nhận lấy ngọc bội đưa đến chỗ quản sự, hỏi một chút mới biết được đây thật sự là tí nữa vật của Sở gia.
Quản sự đích thân ra gặp mặt những người kia, sau khi xác định bọn họ thật sự có quan hệ không tầm thường cùng Sở gia, mới đồng ý mang bọn họ vào phủ tướng quân.
Bởi vì Sở Trác đã nói ba ngày này không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy hắn. Cho nên, mặc dù quản sự mang người vào phủ tướng quân, cũng không có gan đi làm phiền Sở tướng quân.
Đến lúc Trần Y Y biết được chuyện này, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Hôm nay Sở Trác sau khi tỉnh dậy liền cùng Vân Mộc Hà đi quân doanh.
Trạng thái Trần Y Y hôm nay thật không tốt, hệt như người bệnh nặng nằm liệt trêи giường. Nàng vừa mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm bất động, vừa ở trong lòng hung hăng mắng Sở Trác là đồ hỗn đản.
* Hỗn đản: khốn nạn.
A Viện tiến vào thấy sắc mặt nàng thực khó coi, bèn sai người nấu cho nàng một bát cháo tổ yến. Trần Y Y được A Viện hầu hạ uống một chút cháo, sau đó liền mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Trần Y Y bị Sở Trác hành hạ ba ngày, ba ngày qua nàng không có lúc nào là không nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Nhưng Sở Trác đã nói, nếu nàng lại chạy, liền đánh gãy chân nàng, đem nàng giam cầm cả đời. Lời này do chính miệng Sở Trác nói ra, Trần Y Y biết hắn nhất định nói được làm được. Cho nên, sau một hồi đắn đo, nàng quyết định, từ bỏ kế hoạch chạy trốn.
Đợi cho Trần Y Y tỉnh lại lần nữa, đã là xế chiều. Nàng gọi A Viện vào hỗ trợ, thoải mái mà tắm rửa một phen. Trong suốt quá trình tắm rửa, mặt A Viện đều đỏ đến sắp nhỏ máu. Mặc dù nàng biết tướng quân và phu nhân tình cảm thực tốt, nhưng là tận mắt nhìn thấy các loại dấu vết ái muội trêи người phu nhân, nàng vẫn là không nhịn được, cảm thấy thực ngượng ngùng a.
Trần Y Y ban đầu cũng thật thẹn thùng a, nhưng nàng nhìn mặt A Viện so với nàng còn đỏ hơn gấp mấy lần, liền cảm thấy cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng cả. Dù sao trong mắt người ngoài, nàng cùng Sở Trác vốn đã là phu thê. Mặc dù hai người các nàng từ trước đến nay đều là phu thê trêи danh nghĩa. Thật sự trở thành vợ chồng cũng chỉ mới hai ngày trước mà thôi. Nhưng là, nàng vẫn phải giả vờ giả vịt một phen.
Đợi sau khi Trần Y Y thu thập ổn thỏa mọi thứ, Thu Quỳ mới đem chuyện phủ tướng quân có khách đến thăm nói cho nàng nghe. Trần Y Y nghe vậy nhịn không được kinh ngạc, bằng hữu thế giao của Sở gia có rất nhiều, nhưng trêи tay lại có tín vật của Sở gia thì lại vô cùng ít ỏi. Trong lúc nhất thời Trần Y Y cũng không nhớ nổi, chỉ có thể không cam lòng mang người đi xem một chút.
*Thế giao: nhiều đời thân nhau
Năm đó lúc Sở lão gia còn tại thế, Sở Hủ cũng chưa tiến vào quân đội, ở Minh An thành Sở gia vẫn được tính là đại gia tộc số một số hai. Lúc đó, nhị vị công tử của Sở gia đều thập phần xuất chúng, có không ít người ôm tâm tư muốn cùng Sở gia bàn chuyện kết thông gia.
Nhưng là về sau Sở Trác gặp nạn biến thành tên ngốc, Sở Hủ lại rời nhà đến quân doanh rèn luyện, Sở lão gia cũng đột nhiên qua đời….
Một đám thế giao tự xưng có quan hệ tốt với Sở gia, giống như là sợ Sở gia sẽ liên lụy bọn họ, hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với Sở gia. Bắt đầu từ lúc này, Sở gia không có bằng hữa thế giao mà chỉ có kẻ thù gặp nhau liền đỏ mắt.
Từ sau khi Sở Hủ trở thành nhϊế͙p͙ chính vương, bất kể là người đã từng khi dễ hay từng thương tổn người của Sở gia, vì tránh Sở Hủ tìm đến trả thù, cả một đám đều cực lực chạy trốn, đồng loạt đi ẩn cư sơn lâm. Nay căn bản không có ai dám lấy danh nghĩa thế giao với Sở gia để đến tìm hai huynh đệ Sở Trác cùng Sở Hủ.
Đợi lúc Trần Y Y thật sự nhìn thấy đám người kia, nàng cũng không nhận ra bọn họ là ai. Bất quá nàng không nhận ra bọn họ, nhưng một tiểu cô nương trong số họ lại nhận ra nàng. Cô nương kia có một đôi mắt trong veo như làn thu thủy, gương mặt trứng ngỗng lớn cỡ bàn tay. Nàng ta vừa trông thấy Trần Y Y, liền không nhịn được lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Tuổi cô nương kia so với Trần Y Y thì nhỏ hơn một chút, bộ dáng thoạt nhìn như tiểu muội điềm đạm đáng yêu nhà bên cạnh[1]. Nàng nhìn Trần Y Y nói: ” Vị phu nhân này, không biết có phải là Minh An thành, Trần gia nhị tiểu thư? “
[1] Chỗ này bản cv dùng từ “em gái cùng phòng”  ̄へ ̄. Bổn cung rối rắm hồi lâu đã quyết định dùng cụm từ “tiểu muội nhà bên” để thay thế. Nghe cũng hợp lí nhỉ?
Trần Y Y nghe vậy dùng khóe mắt liếc nàng ta một cái, cũng không có ý định trả lời câu hỏi của nàng ta mà là đưa mắt dừng lại trêи người của cô nương đứng bên cạnh nàng ta. Vị nữ tử này bộ dáng có phần tương tự với tiểu cô nương kia, nàng nhìn có vẻ giống như là cô nương đã xuất giá. Dáng vấp nàng ta so với tiểu cô nương còn xinh đẹp hơn vài phần, bất quá vẫn không đẹp bằng Trần Y Y.
Trong lúc Trần Y Y bất động thanh sắc quan sát nàng ta. Nàng ta cũng đang âm thầm đánh giá Trần Y Y.
Thời điểm bọn họ đột nhiên trông thấy Trần Y Y, đầu tiên còn không nhận ra người đang đến là nàng. Chẳng qua chỉ cảm thấy nữ tử đang hướng chỗ bọn họ đi đến thập phần xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng mang đến cho người khác cảm giác áp bách khó chịu, giống như chỉ không chú ý một chút hồn phách liền bị nàng đoạt mất.
Thu Quỳ là một nha hoàn cực kỳ bảo hộ chủ tử. Nàng thấy ánh mắt của đám người kia có chút kỳ lạ, nhịn không được tiến lên một bước, hỏi: ” Các ngươi đã có trong tay tín vật Sở gia, tự nhiên cũng là người Minh An thành. Ta nghe quản sự nói các ngươi mang họ Lâm, là cố ý muốn tới tìm tướng quân chúng ta? “
Thu Quỳ thấy bọn họ đa phần đều là nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, lúc nói chuyện càng thêm nhấn mạnh hai chữ “cố ý”.
Mấy người Lâm gia nghe vậy, thần sắc trêи mặt lập tức trở nên khó coi. Nữ tử dò xét Trần Y Y lúc nãy, liếc mắt nhìn Thu Quỳ một cái, cũng không bởi vì thái độ vô lễ của Thu Quỳ mà tức giận, ngược lại vô cùng tốt tính cười nói: ” Phu nhân không nhớ ta sao? Rất nhiều năm trước ta cùng người còn là khuê mật của nhau a. “
* Khuê mật: bạn thân từ nhỏ.
Trần Y Y nghe vậy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, trêи mặt nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi: ” Thu Quỳ, ngươi vừa mới nói bọn hắn họ gì? “
* Tựa tiếu phi tiếu: như cười như không.
Thu Quỳ nói: ” Hồi phu nhân, bọn hắn họ Lâm, là người Minh An thành. “
Trần Y Y phụt một tiếng nở nụ cười, tất cả mọi người đều không hiểu phản ứng này của nàng là có ý gì. Ngay cả mấy người Lâm gia cũng thế, một mặt không hiểu nhìn nàng.
Trần Y Y nghĩ đến những khổ sở mà nàng phải chịu mấy ngày qua, nghĩ đến hôm đó Sở Trác hung dữ nói muốn đánh gãy chân nàng, trong lòng nàng lập tức dâng lên một cỗ lửa giận.
Nàng nhìn mấy người chủ động tìm tới cửa ở trước mặt, liền muốn tìm chút chuyện phiền toái cho Sở Trác làm. Chỉ mình Trần Y Y nàng không thoải mái làm sao được? Nếu đã không vui, nàng liền khiến mọi người phải khó chịu cùng nàng.
Trần Y Y nghĩ như vậy, đưa tay ra vô cùng thân thiết lôi kéo cô nương kia, sau đó quay đầu nói với Thu Quỳ nói: ” Đi! Mời tướng quân hồi phủ, bảo chàng ấy là có khách quý đến thăm. “