Chương 96: Phiên Ngoại 2
Phó Tiên Trần đã sớm biết Sở Doanh Doanh mang theo hai cái đệ đệ đến núi Lê Đình, hắn cũng đã tính toán thời gian cho rằng bọn họ không bao lâu nữa sẽ đến, chưa từng nghĩ đến mấy ngày nay tuyết đột nhiên rơi nhiều như thế?
Phó Tiên Trần không yên lòng mấy đứa hài tử bọn họ, lo lắng bọn họ bị mắc kẹt ở nơi hoang vu hẻo lánh, thế là liền thuận tay mang theo Sở Tứ cùng một chỗ hạ sơn, dự định đi xuống nhìn xem có thể gặp ba đứa hài tử hay không? Kết quả sau khi hai người đi một ngày lộ trình, lại nhìn thấy ở cách đó không xa Sở Doanh Doanh bị một đám sơn phỉ bao vây?
Phó Tiên Trần bởi vì quá mức sốt ruột liền bỏ ngựa lại, một đường dùng khinh công tiến đến chỗ Sở Doanh Doanh. Sở Tứ trêи cả đoạn đường đi đều mang mặt lạnh, thế nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương như Sở Doanh Doanh, bị một đám đại hán da dày thịt béo bao vây, cũng nhịn không được bỏ ngựa đuổi theo.
Trêи đường tới đây Phó Tiên Trần đã nói qua với Sở Tứ rất nhiều lần, nói tỷ tỷ của hắn là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, để hắn lúc đến đó không nên dùng khuôn mặt lạnh băng như thế này, nhìn thật giống như cả thiên hạ thiếu nợ hắn.
Nhưng mà Sở Tứ chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, hắn đối với mọi người thoạt nhìn đều lạnh như băng, thế nhưng chỉ người có thân cận với hắn mới hiểu rõ, hắn mặc dù làm như không quan tâm đến chuyện gì, nhưng thật ra tâm tư bên trong lại hết sức tinh tế thập phần coi trọng tình cảm.
Hắn từ nhỏ đã bị Ngọc Lăng Liệt mang ra khỏi kinh đô, vẫn luôn sống ở núi Lê Đình bế quan tập võ. Mười năm qua của hắn thập phần buồn tẻ vô vị. Ngoại trừ việc tập võ không ngừng nghỉ còn phải đọc sách viết chữ.
Mặc dù Sở Trác cùng Trần Y Y đã đáp ứng để cho hắn đi theo Ngọc Lăng Liệt, thế nhưng không có nghĩa là họ sẽ không còn quan tâm đứa nhi tử này nữa. Sở Trác không chỉ một lần nói với Ngọc Lăng Liệt rằng, ngoại trừ dạy cho Sở Tứ học võ, còn phải dạy hắn đọc sách viết chữ để hắn biết phân biệt thị phi.
Trần Y Y liên tục gửi thư và những đồ vật khác qua bên đó, thậm chí đem nha hoàn Thu Quỳ đáng tin cậy ở bên người cũng đưa sang, chỉ vì lo lắng cho nhi tử của mình ở bên kia sống không tốt.
Ngọc Lăng Liệt mặc dù đại đa số thời điểm đều không đáng tin cậy, nhưng là hắn đối đãi với Sở Tứ thập phần dụng tâm. Bởi vì Sở Tứ so với Sở Hủ cùng Sở Trác càng có thiên phú tập võ hơn, hắn hoàn mỹ kế thừa tất cả những ưu điểm của phụ mẫu. Hắn không chỉ là một tiểu quái vật trời sinh thần lực, mà còn là một võ học kỳ tài dạy một chút liền hiểu.
Hắn ở trêи người Sở Tứ hao tốn rất nhiều tinh lực, một lòng muốn đem người bồi dưỡng thành người thừa kế của mình. Nhưng mà làm cho Ngọc Lăng Liệt thập phần ngoài ý muốn chính là, đứa nhỏ Sở Tứ này từ nhỏ đã đi theo hắn, thế nhưng là tính cách của Sở Tứ một chút cũng không giống hắn, ngược lại phi thường giống Sở Trác ở xa vạn dặm.
Trước đó khi Sở Trác cùng Trần Y Y đến thăm nhi tử, Ngọc Lăng Liệt còn ở một bên chăm chọc khiêu khích vài câu, còn cười mắng Sở Tứ là tên ăn cháo đá bát.
Rõ ràng người nuôi dưỡng Sở Tứ là Ngọc Lăng Liệt, thế nhưng đứa nhỏ này không chỉ không giống hắn, ngày bình thường cũng không chịu nghe lời hắn nói. Mỗi lần Ngọc Lăng Liệt muốn nói đạo lý với hắn, Sở Tứ liền cầm những phong thư phụ mẫu rồi lại tai trái nghe tai phải ra.
Đối với người nhà, Sở Tứ cũng có mong ngóng, nhưng mà tính tình của hắn giống như Sở Trác, là một cái người không biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài.
Lúc còn rất nhỏ hắn luyện võ quá mệt mỏi quá cực khổ, có lúc nhịn không được sẽ vụng trộm thầm khóc một mình. Về sau khi dần dần trưởng thành rồi, hắn cũng không còn khóc như lúc trước nữa. Bởi vì lúc đó, hắn đã có thể hiểu được ý của những phong thư. Hắn thông qua thư của phụ mẫu, biết được hắn không phải bị người nhà ghét bỏ. Nỗi chua xót trong lòng hắn lúc đó, cũng đã tan biến theo những lá thư những đồ vật được gửi tới.
Lúc này hắn đã mười hai tuổi, đã có mấy phần khí thế của thiếu niên oai hùng. Hắn mặc một thân trường bào màu đen, gió lớn thổi vạt áo của hắn bay bay, hắn cúi đầu nhìn về phía Sở Doanh Doanh đang ngồi trêи lưng ngựa. Người này …. chính là người luôn viết thư cho hắn, nhưng là hắn chưa từng gặp mặt tỷ tỷ ….
Thật ra cũng không thể xem là chưa từng gặp mặt, trước kia Sở Doanh Doanh đã hoạ rất nhiều chân dung gửi cho hắn, mặc dù người trong mỗi bức vẽ đều không đều không giống nhau lắm, nhưng là hắn vẫn mơ hồ biết được bộ dáng của tỷ tỷ. Bởi vì trước đó Phó Tiên Trần có nói qua tỷ tỷ giống phụ thân, còn hắn thì lại trông giống mẫu thân.
Sở Minh Yến bị gió lớn thổi những bông tuyết vào mặt, nàng vô thức nheo mắt lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thiếu niên khinh công đến trước mặt, đang cúi đầu ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng. Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, một loại cảm giác không nói rõ ràng lan tràn ở trong lòng.
Thiếu niên này thập phần đẹp mắt, thậm chí có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, nhất là đôi mắt đẹp toả sáng của đối phương, ngoại trừ sự lạnh lẽo cùng lăng lệ trong đáy mắt, đôi mắt đen nhánh tuyệt đẹp này thật sự rất giống nương của nàng.
Trêи người thiếu niên mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa. Một thân màu mực của hắn, ở tại địa phương ngập tràn băng tuyết như thế này trở nên thật đặc biệt. Giống như trêи một tờ giấy trắng, bị người nào đó không cẩn thận nhỏ một giọt mực chướng mắt lên phía trêи.
Sở Doanh Doanh đã ở bên ngoài rất lâu, cả khuôn mặt của nàng có chút cứng nhắc bởi vì lạnh cóng. Nàng theo bản năng muốn cười với đệ đệ một cái, nhưng là trêи mặt nàng đã muốn đông cứng, lúc nở nụ cười nhìn thập phần cổ quái.
Sở Doanh Doanh không biết là, bộ dạng của nàng lúc này trong mắt Sở Tứ, vành mắt hồng hồng cái mũi cũng hồng hồng, nhìn giống như là con thỏ nhỏ bị ủy khuất.
Sở Tứ quét mắt nhìn hai mắt phiếm hồng của nàng một chút, tưởng lầm rằng Sở Doanh Doanh bị tình huống vừa rồi doạ sợ. Hắn suy nghĩ một chút ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, sau đó thân ảnh của hắn lập tức lao vào trận chiến hỗn loạn phía trước. Cho dù hắn đứng ở một bên không nhúc nhích, lấy thực lực của Phó Tiên Trần cũng có thể dễ dàng giải quyết đám người kia. Nhưng là khi hắn nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của Sở Doanh Doanh, vẫn là nhịn không được muôn thả lỏng gân cốt trêи người.
Sở Doanh Doanh ngơ ngác nhìn thân ảnh của Sở Tứ. Mặc dù nàng đã thông qua Phó Tiên Trần mà biết được võ công của Sở Tứ rất lợi hại, nhưng là nàng vẫn cho là cùng lắm cũng chỉ lợi hại giống như Sở Thước mà thôi. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy thân ảnh nhanh như gió của đệ đệ, Sở Doanh Doanh quả quyết trở thành trợ thủ trung thành của đệ đệ.
Phó Tiên Trần giải quyết xong người cuối cùng trong tay, liền xoay người nhìn về phía Sở Doanh Doanh trêи lưng ngựa nở nụ cười. Bọn họ cũng đã mấy năm không gặp, không thể tượng tưởng được tiểu cô nương ngày xưa đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều như thế này, đã không còn là tiểu mập mạp đáng yêu hung dữ nữa.
Khi Sở Doanh Doanh bắt gặp ánh mắt của Phó Tiên Trần, liền lập tức nhớ tới hắc lịch sử của mình khi còn bé. Nương nàng không chỉ kể với nàng một lần, khi còn bé có một lần nàng rất đói, liền nắm lấy đầu Phó Tiên Trần gặm gặm. Mặc dù nàng đối với chuyện khi còn bé không có ấn tượng gì, nhưng là chỉ cần nàng nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy cay mắt.
Bởi vì Phó Tiên Trần chứng kiến qua rất nhiều chuyện xấu hổ của nàng, lúc này đột nhiên gặp lại hắn, trong lòng nàng có một loại cảm xúc khó chịu không nói nên lời.
Về sau Phó Tiên Trần cùng Sở Tứ đi tìm ngựa của bọn hắn về, sau đó liền mang theo Sở Doanh Doanh trở về tiểu sơn trang lúc trước. Sở Doanh Doanh mặc dù không tìm được cái thôn nào, nhưng lại có thể trực tiếp mang được một cái ” đại phu ” về. Thiên phú học võ của Phó Tiên Trần, mặc dù kém xa với Sở Tứ, nhưng là khinh công cùng y thuật của hắn lại đạt đến đỉnh cao.
Lấy rất nhiều năm về trước, lúc hắn mang theo Sở Doanh Doanh vẫn còn là tiểu mập mạp ra khỏi vương phủ, khi đó cũng đã có thể nhìn ra khinh công của hắn thập phần cao minh.
Phó Tiên Trần sau khi chẩn mạch cho Tiểu Lạc xong, liền lấy ra một viên dược hoàn từ trong tay nãi tùy thân ra đưa cho Tiểu Lạc uống. Sau đó hắn quay người nhìn về phía đám người Sở Doanh Doanh nói:” Hắn chỉ hơi bị nhiễm phong hàn, sau khi uống thuốc xong nghỉ ngơi một chút liền không sao ”
Sở Doanh Doanh nghe vậy mới cảm thấy yên lòng, nàng đưa tay sờ sờ trán Tiểu Lạc, sau đó liền mang hắn trở về phòng, để hắn tranh thủ thời gian nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Lạc bởi vì bị nhiễm phong hàn nhẹ, lúc này trêи khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ. Hắn vốn còn muốn cùng Sở Tứ trò chuyện, bất quá chưa đầy một lúc công hiệu của dược hoàn đã phát ra, Tiểu Lạc khi được đưa đến giường liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sở Trác nhìn dáng vẻ Sở Doanh Doanh chiếu cố Tiểu Lạc, không biết tại sao lại nghĩ đến mình. Trong lòng của hắn đột nhiên cảm thấy chua xót một chút. Tỷ ấy rõ ràng … là tỷ tỷ của hắn …. Ý nghĩ như vậy vừa loé lên trong lòng Sở Tứ, liền bị hắn thật nhanh xoá đi.
Đám người bọn họ ở lại tiểu sơn trang hai ngày, sau đó liền cùng một chỗ đi đến núi Lê Đình. Bọn họ thật vất vả mới đến được núi Lê Đình, dự định ở lại núi Lê Đình rong chơi một đoạn thời gian, sau đó sẽ mang theo Sở Tứ cùng một chỗ trở về kinh đô ăn tết.
Ngọc Lăng Liệt đã đem những gì mình có thể dạy truyền đạt hết cho Sở Tứ, hắn lo lắng Sớ Tứ chưa có tiếp xúc qua bao nhiêu người, không hiểu rõ thế gian này còn có rất nhiều hiểm ác chi đồ, cho nên muốn Sở Tứ trở lại kinh đô tiếp xúc với đám con cháu thế gia kia một chút.
*Hiểm ác chi đồ: đại loại có thể hiểu người ác, việc ác.
Đôi khi xem nhiều sách hơn nữa, nghe nhiều đạo lý hơn nữa, cũng không bằng tự mình đi trải nghiệm tự mình khắc sâu bài học trong lòng. Hơn nữa Sở Tứ đã ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đã đến lúc về với thân nhân của mình.
Ngọc Lăng Liệt một chút cũng không lo lắng, Sở Tứ sau khi trở về kinh đô sẽ bị người khác khi dễ. Bởi vì ở kinh đô bên kia không chỉ có trưởng bối của hắn, còn có một đám huynh đệ tỷ muội giúp đỡ hắn. Hơn nữa lần này hắn đã ở bên ngoài đủ lâu rồi, cũng nên trở về kinh đô sống một đoạn thời gian yên bình thoải mái.
Sở Doanh Doanh từ nhỏ đã là một bá vương, không bao lâu liền quen với địa hình xung quanh ở núi Lê Đình, mỗi ngày đều mang theo ba cái đệ đệ chạy loạn khắp nơi. Hôm nay đi săn ở trong núi, đã mang theo mấy con thỏ xám trở về. Ngày mai bọn họ lại trèo lên cây để bắt chim, nhưng không bắt được chim mà lại bắt được một con rắn đang ngủ đông. Ngày mốt lại đi giúp Phó Tiên Trần tìm thảo dược, sau đó hái một lượng lớn cỏ dại mang trở về.
Dù sao mỗi ngày trôi qua bọn họ đều không có nhàn rỗi, trong toàn bộ hành trình Sở Tứ đều lạnh mặt, đối với những trò bọn họ chơi hắn khi còn bé cũng đã từng chơi qua, nhưng là lúc đó đều là một mình hắn tự chơi, cùng một đám người đồng lứa chơi đùa hắn có cảm giác khác hẳn lúc trước. Mặc dù trong toàn bộ hành trình Sở Tứ không nói nhiều lời, nhưng là sâu trong đáy mắt của hắn lại tràn đầy niềm vui chân thành.
Thế là trong vòng nửa tháng, Sở Tứ đã bị Sở Doanh Doanh thay đổi trở nên hoang dã, nguyên bản là một tiểu thiếu niên đặc biệt thích sạch sẽ, mỗi ngày đều là người đầy bùn đất trở về.
Ngọc Lăng Liệt thấy thế, càng cảm thấy việc để Sở Tứ hồi kinh là rất đúng. Tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, không thể cứ đem người trói buộc lại như thế, nếu không sẽ trở thành ông cụ non.
Về sau một đoàn người thu thập đồ đạc một chút, cùng một chỗ chạy về phía kinh đô phồn vinh. Bọn họ phải trở về kinh đô trước khi khi năm mới đến, sau đó có thể đoàn tụ cùng nhau đón năm mới.
Vào ngày bọn hắn trở lại kinh đô, Trần Y Y từ sáng sớm đã lôi kéo Sở Trác đến cổng thành đợi. Mặc dù biết rõ bọn hắn có thể đến buổi chiều mới đến nơi, nhưng là Trần Y Y vẫn nhịn không được muốn tới sớm đứng chờ ở nơi đó.
Rõ ràng đã mười năm trôi qua, nhưng là năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trêи người bọn họ. Nếu nhất định phải tìm ra dấu vết lưu trêи người bọn họ, thì chính là ba năm trước đây, chẳng biết tại sao một chùm tóc trêи trán của Sở Trác đột nhiên trở nên bạc trắng?
Lúc ấy Trần Y Y cảm thấy rất lo lắng, liên tục tìm rất nhiều danh y tới, nhưng là đều không tra ra được có cái gì bất ổn. Về sau vẫn là Sở Hủ tự mình tới một chuyến, nói một câu Sở Hủ không có việc, nàng lúc ấy mới cảm thấy hơi an tâm.
Về sau Trần Y Y cũng không bận tâm đến nữa, ngược lại còn cảm thấy chùm tóc trắng kia của Sở Trác, thoạt nhìn trông giống như Dương Quá trong Thần điêu đại hiệp. Quả nhiên là nam nhân anh tuấn, cho dù bạc đầu cũng vẫn rất đẹp mắt. Giống như là lão đầu Ngọc Lăng Liệt kia, rõ ràng hiện tại đã lớn tuổi, tóc dài bạc trắng, nhưng là bởi vì giá trị nhan sắc của hắn, bây giờ nhìn lại vẫn như cũ là một đại thúc mỹ mạo.
Trần Y Y tựa đầu vào vai của Sở Trác, một bên chờ một bên nhịn không được nói:” Chàng nói xem lâu như vậy mới gặp lại một lần, đứa nhỏ kia có cảm thấy ghét chúng ta không?”
Sở Trác đưa tay sờ sờ tay có chút lạnh của nàng, đem tay của nàng nhét vào trong tay áo mình, sau đó mới nói khẽ một câu “sẽ không đâu ”. Trước đó Sở Tứ có viết qua mấy phong thư gửi về nhà, mặc dù hắn viết không nhiều, nhưng là Sở Trác vẫn nhìn ra được là hắn không ghét bọn họ.
Trần Y Y từ trước đến nay đều thập phần tin tưởng lời hắn nói, nghe vậy tâm tình bất ổn trước đó liền lắng xuống. Kỳ thật trước kia nàng thập phần lo lắng Sở Tứ sẽ oán hận bọn họ, thế nhưng là Trần Y Y cảm thấy nam nhi chí tại bốn phương, đi theo Ngọc Lăng Liệt học hỏi là một chuyện tốt.
Vạn nhất về sau, nàng cùng Sở Trác không còn bên cạnh. Sở Tứ không chỉ có thể bảo vệ cho mình, mà còn có chiếu cố Đoàn Đoàn tính cách thích bay nhảy. Hơn nữa Sở gia bọn họ không phải là gia tộc bình thường, mà Sở Tứ cùng Đoàn Đoàn là hài tử của bọn họ, thế đạo về sau không có biện pháp một mực giữ nguyên như tình trạng hiện tại.
Về sau sẽ có rất nhiều chuyện không thể dự liệu được, nếu như đến lúc đó Sở gia thật sự thất thủ, thiên hạ này lại một lần nữa rơi vào trong tay người khác, chí ít lấy võ công của Sở Tứ cũng có thể mang theo Đoàn Đoàn đào tẩu.
Trần Y Y trước kia chưa từng làm phụ mẫu, một mực không thể lý giải được tâm tình của người làm phụ mẫu. Nhưng mà sau này khi đã có hai cái hài tử, nàng một bên hy vọng bọn hắn có tiền đồ có bản lĩnh, một bên lại không nỡ để bọn hắn ra ngoài chịu khổ.
Trần Y Y cảm thấy mình không phải một mẫu thân tốt, nếu như đem Sở Tứ đưa cho nàng nuôi dưỡng, khẳng định sẽ bị nàng nuôi thành dáng vẻ yếu ớt như Đoàn Đoàn.
Ngay tại lúc Trần Y Y đang thất thần suy nghĩ điều gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của phu xe:” Tướng quân, phu nhân, là đại tiểu thư cùng vài vị công tử!”
Trần Y Y nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, nàng vội vàng lôi kéo tay Sở Trác muốn đi xuống xe ngựa, thế nhưng là vừa đứng lên liền ngồi xuống trở lại.
Trần Y Y quay đầu nhìn Sở Trác nói:” Chàng nhìn một chút xem, ta như vậy có đẹp hay không?” Nàng một bên nói, một bên đưa tay sờ sờ búi tóc trêи đầu.
Nàng sắp được gặp nhi tử bảo bối của mình, Trần Y Y đột nhiên nhịn không được có chút khẩn trương, nàng dầu dì cũng đã ba mốt ba hai tuổi, nhưng lại bối rối giống như một cái tiểu hài tử.
Sở Trác đưa tay giúp nàng nâng cây trâm trêи đầu lên, vẻ mặt thành thật cúi đầu giúp nàng sửa sang lại vạt áo một chút. Sau đó hắn cầm lấy tay như ngọc của Trần Y Y, đưa đến môi của mình tinh tế hôn hai cái, lúc này mới nâng môi mỏng lên khẽ cười một tiếng, nói:” Nàng bộ dáng gì cũng đều đẹp mắt. ”
Trần Y Y nghe vậy hé miệng cười một tiếng, được nam nhân nhà mình dỗ dành đến tâm hoa nộ phóng, vì vậy liền phản hồi đối phương một nụ hôn như hồ điệp. Ngay tại lúc Sở Trác thấp giọng cười nhẹ, muốn ôm lấy kiều thê của mình hôn trả lấy một ngụm.
*Tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng
Đám người Sở Doanh Doanh đã chạy đến trước xe ngựa, bên ngoài vang lên giọng nói của Sở Doanh Doanh:” Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã mang theo đệ đệ trở lại.”
Sở Doanh Doanh một bên hô hào, một bên dẫn đầu từ trêи lưng ngựa nhảy xuống, động tác của tiểu cô nương phá lệ xinh đẹp trơn tru, làm cho không ít người xung quanh nhìn đến bên này.
Mấy người khác thấy thế, cũng theo sát từng người từng người nhảy xuống. Ngoại trừ Tiểu Lạc thân thể không tốt, tại thời điểm nhảy xuống ngựa có run một chút, còn những người khác lúc nhảy xuống đều thập phần sạch sẽ soái khí.
Tiểu Lạc sau khi đứng vững vàng trêи mặt đất, nhịn không được thật nhanh liếc nhìn lén những người xung quanh một chút, thấy những người chung quanh không có nhìn hắn, hắn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà tại thời điểm hắn âm thầm thở dài, đột nhiên bắt gặp một đôi con ngươi đen như trân châu. Biểu lộ trêи mặt Tiểu Lạc lập tức cứng đờ, có chút đáng thương nhìn Sở Tứ. Sở Tứ thấy hắn đáng thương nhìn mình, chỉ có thể nháy mắt một cái làm bộ như không nhìn thấy gì.
Trêи xe ngựa, Trần Y Y sốt ruột đấm Sở Trác một quyền, thiếu chút nữa đem người đang ôm nàng nện ngã xuống đất. Cũng may mấy năm nay thân thể Sở Trác càng ngày càng tốt, năng lực chống đỡ cú đấm của nàng cũng càng ngày càng cường hãn hơn. Bằng không vừa rồi hắn đã bị Trần Y Y nện nằm gục xuống đất.
Khi Sở Trác buông Trần Y Y ra, nàng liền vội vàng bước nhanh xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Doanh Doanh đứng trước xe ngựa.
Trần Y Y nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều nhà mình, không khỏi nhớ đến rất nhiều cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lúc này đã sớm được định việc hôn nhân đại sự. Mà khuê nữ bá vương nhà nàng, vẫn còn là một bộ dáng ngây thơ chưa hiểu chuyện. Trần Y Y nhịn không được thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy mình đã đem nữ nhi bảo hộ quá chặt chẽ rồi.
Thời điểm Trần Y Y nghĩ như vậy, ánh mắt liền chuyển hướng đến tiểu thiếu niên sau lưng Sở Doanh Doanh.
Cái tiểu thiếu niên kia rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi, nhưng là đã cao gần bằng Sở Doanh Doanh. Trêи người hắn mặt một thân cẩm bào màu đen, cái cẩm bào kia thoạt nhìn không được đẹp đẽ cao quý như những người khác, nhưng là nó vẫn không che giấu được khí thế hung hăng vênh váo trêи người hắn. Hắn rõ ràng một câu cũng không nói, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể coi thường.
Trần Y Y sững sờ nhìn tiểu thiếu niên, đột nhiên có một loại cảm giác như là nàng đang nhìn Sở Trác thuở thiếu thời. Tại rất rất nhiều năm trước đó, một Sở Trác mà nàng chưa từng gặp, khi hắn vẫn còn là kỳ tài ngút trời trong mắt mọi người, có phải bộ dáng của hắn khi đó cũng giống với Sở Tứ bây giờ, khí thế áp đảo những người khác.
Sở Doanh Doanh thấy nương sững sờ nhìn đệ đệ, vội vâng lên tiếng hỏi:” Nương, đệ đệ của ta đẹp mắt như vậy ư? So với phụ thân nhìn còn đẹp mắt hơn sao?”
Trước kia mỗi lúc nương nàng nhìn chằm chằm phụ thân, liền thường xuyên làm bộ dáng nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Đôi khi Sở Doanh Doanh thậm chí còn có cảm giác, ánh mắt của nương nàng nhìn chằm chằm phụ thân, giống như là …. Ân, dân chạy nạn đã đói bụng vài ngày, đột nhiên nhìn thấy một cái bánh bao hấp cỡ lớn?
Trần Y Y nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, nhịn không được oán trách nhìn Sở Doanh Doanh một cái, nha đầu này thật đúng là không có đầu óc.
Sở Trác lúc này cũng đã xuống ngựa theo, ánh mắt của hắn trực tiếp lướt qua khuê nữ ngốc, nhìn thoáng qua Sở Tứ đang không được tự nhiên.
Về sau hắn liền vung tay lên, ra hiệu cho tất cả mọi người lên xe ngựa. Thời tiết lạnh như vậy, cũng chỉ có đám hài tử này, mới không cảm giác được trời đông gió rét ở bên ngoài.
Sở Doanh Doanh lúc này kỳ thực đã sắp chết cóng rồi, nghe vậy liền xoay người một cái trèo lên xe ngựa. Trong xe ngựa nhà bọn họ có đặt lò sưởi, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.
Theo sát nàng đi lên là Tiểu Lạc, sau đó là Sở Thước, tiếp đến nữa là Sở Tứ bị đẩy lên.
Về phần Ngọc Lăng Liệt cùng Phó Tiên Trần đang ở đâu? Hai người bọn họ đi được nửa đường đã chuyển hướng đến một sơn trang ngoài thành, định mang tay nãi bỏ lại rồi mới trở lại kinh thành.
Về sau một đoàn người trực tiếp đi đến
Vương phủ, bởi vì Tết Nguyên Đán sắp tới, lễ mừng năm mới mỗi năm Sở Trác đều mang theo người nhà đến vương phủ.
Sở Tứ lúc đầu vẫn còn chưa thích ứng được với cuộc sống ở nơi này, nhưng là về sau hắn liền phát hiện người trong nhà đều rất tốt, ngay cả đại bá một mặt uy nghiêm cũng rất quan tâm hắn.
Về sau Sở Hủ đích thân đến đón Ngọc Lăng Liệt cùng Phó Tiên Trần, sau đó tất cả mọi người cùng nhau trải qua một năm mới phi thường náo nhiệt ở vương phủ.
Vào đêm giao thừa, Sở Doanh Doanh rủ Sở Tứ đi theo bọn người kia đốt pháo nổ, ngay từ đầu Sở Tứ cò làm bộ không muốn đi. Kết quả làm bộ không được bao lâu, đã bị náo nhiệt trong viện tử hấp dẫn.
Sau đó ….. Sau đó hắn bắt đầu cùng chơi với mọi người, mặc dù thời điểm hắn đốt pháo nổ vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh, thế nhưng là Sở Doanh Doanh đứng ở một bên lại phát hiện, đệ đệ cao lãnh nhà nàng kỳ thực đang rất khẩn trương.
Nhưng là với tư cách là một người tỷ tỷ, Sở Doanh Doanh không những không có vạch trần hắn, mà còn cười nhẹ nhàng yểm trợ cho hắn.
Ở bên kia, Sở Trác đang cầm tay Trần Y Y đốt pháo nổ. Trần Y Y lúc này thực sự rất sợ đốt pháo nổ, sợ bản thân sơ ý làm nổ luôn tay của mình.
Nàng đốt xong liền kéo Sở Trác chạy sang một bên, nàng vừa chạy vừa nhịn không được phàn nàn nói:” Mỗi lần vào lễ mừng năm mới, chàng đều buộc ta cùng đốt pháo nổ với chàng, rõ ràng biết ta có chút sợ thứ này ….”
Sở Trác vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hắn thấy xung quanh một mảng khói lửa mờ mịt, căn bản không có ai chú ý đến góc bên này, liền đưa tay kéo Trần Y Y vào trong ngực của mình.
Hắn thấp giọng nói:” Càng sợ hãi, thì phải càng cố gắng vượt qua. Nàng yên tâm đi, trước khi chúng ta già, ta sẽ rèn luyện cho nàng, để nàng không còn sợ pháo nổ nữa.”
Trần Y Y vừa định phản bác lại lời của hắn, từ xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, nàng nhịn không được quay đầu nhìn về phía bên kia, lờ mờ nhìn thấy một đám hài tử đang náo thành một đoàn.
Sở Thước:” Ha ha ha, ta không nghĩ tới một tiểu tử trưởng thành như vậy lại còn sợ pháo nổ, thật là quá buồn cười, sợ tại sao lại không nói a.”
Sở Tứ:” Ta không sợ, vừa rồi là do không cẩn thận.”
Sở Doanh Doanh:” Đúng, đệ đệ của ta không có sợ pháo nổ đâu, mấy người nhất định là nhìn lầm rồi.”
Tiểu khuê nữ nhà Sở Minh Yến nghe vậy, lập tức kiểng chân lên nói:” Nhưng là ta đã nhìn thấy tay của ca ca run.”
Tiểu Lạc:” Có thể là muội đã nhìn lầm rồi.”
Sở Trác thấy đám hài tử bên kia đã náo thành một đoàn, nhịn không được nhỏ giọng nói bên tai Trần Y Y:” Hắn ngay cả điểm này cũng di truyền từ nàng, thực không hổ danh là nhi tử của nàng. ”
Trần Y Y nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, nàng vừa định giơ tay lên đẩy cánh tay Sở Trác ra, đột nhiên nghe thấy bên kia lại truyền đến một trận thanh âm ổn ào.
Trần Y Y lo lắng Sở Tứ bị mấy hài tử khác khi dễ, vội vàng lôi kéo bước nhanh về phía bên kia, sau đó nàng liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình trêи mặt chột dạ đứng yên một chỗ.
Trần Y Y nhìn khuê nữ nhà mình, không hiểu hỏi:”Thế nào đây là đang xảy ra chuyện gì? ”
Phó Tiên Trần không yên lòng mấy đứa hài tử bọn họ, lo lắng bọn họ bị mắc kẹt ở nơi hoang vu hẻo lánh, thế là liền thuận tay mang theo Sở Tứ cùng một chỗ hạ sơn, dự định đi xuống nhìn xem có thể gặp ba đứa hài tử hay không? Kết quả sau khi hai người đi một ngày lộ trình, lại nhìn thấy ở cách đó không xa Sở Doanh Doanh bị một đám sơn phỉ bao vây?
Phó Tiên Trần bởi vì quá mức sốt ruột liền bỏ ngựa lại, một đường dùng khinh công tiến đến chỗ Sở Doanh Doanh. Sở Tứ trêи cả đoạn đường đi đều mang mặt lạnh, thế nhưng khi nhìn thấy tiểu cô nương như Sở Doanh Doanh, bị một đám đại hán da dày thịt béo bao vây, cũng nhịn không được bỏ ngựa đuổi theo.
Trêи đường tới đây Phó Tiên Trần đã nói qua với Sở Tứ rất nhiều lần, nói tỷ tỷ của hắn là một tiểu cô nương rất xinh đẹp, để hắn lúc đến đó không nên dùng khuôn mặt lạnh băng như thế này, nhìn thật giống như cả thiên hạ thiếu nợ hắn.
Nhưng mà Sở Tứ chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, hắn đối với mọi người thoạt nhìn đều lạnh như băng, thế nhưng chỉ người có thân cận với hắn mới hiểu rõ, hắn mặc dù làm như không quan tâm đến chuyện gì, nhưng thật ra tâm tư bên trong lại hết sức tinh tế thập phần coi trọng tình cảm.
Hắn từ nhỏ đã bị Ngọc Lăng Liệt mang ra khỏi kinh đô, vẫn luôn sống ở núi Lê Đình bế quan tập võ. Mười năm qua của hắn thập phần buồn tẻ vô vị. Ngoại trừ việc tập võ không ngừng nghỉ còn phải đọc sách viết chữ.
Mặc dù Sở Trác cùng Trần Y Y đã đáp ứng để cho hắn đi theo Ngọc Lăng Liệt, thế nhưng không có nghĩa là họ sẽ không còn quan tâm đứa nhi tử này nữa. Sở Trác không chỉ một lần nói với Ngọc Lăng Liệt rằng, ngoại trừ dạy cho Sở Tứ học võ, còn phải dạy hắn đọc sách viết chữ để hắn biết phân biệt thị phi.
Trần Y Y liên tục gửi thư và những đồ vật khác qua bên đó, thậm chí đem nha hoàn Thu Quỳ đáng tin cậy ở bên người cũng đưa sang, chỉ vì lo lắng cho nhi tử của mình ở bên kia sống không tốt.
Ngọc Lăng Liệt mặc dù đại đa số thời điểm đều không đáng tin cậy, nhưng là hắn đối đãi với Sở Tứ thập phần dụng tâm. Bởi vì Sở Tứ so với Sở Hủ cùng Sở Trác càng có thiên phú tập võ hơn, hắn hoàn mỹ kế thừa tất cả những ưu điểm của phụ mẫu. Hắn không chỉ là một tiểu quái vật trời sinh thần lực, mà còn là một võ học kỳ tài dạy một chút liền hiểu.
Hắn ở trêи người Sở Tứ hao tốn rất nhiều tinh lực, một lòng muốn đem người bồi dưỡng thành người thừa kế của mình. Nhưng mà làm cho Ngọc Lăng Liệt thập phần ngoài ý muốn chính là, đứa nhỏ Sở Tứ này từ nhỏ đã đi theo hắn, thế nhưng là tính cách của Sở Tứ một chút cũng không giống hắn, ngược lại phi thường giống Sở Trác ở xa vạn dặm.
Trước đó khi Sở Trác cùng Trần Y Y đến thăm nhi tử, Ngọc Lăng Liệt còn ở một bên chăm chọc khiêu khích vài câu, còn cười mắng Sở Tứ là tên ăn cháo đá bát.
Rõ ràng người nuôi dưỡng Sở Tứ là Ngọc Lăng Liệt, thế nhưng đứa nhỏ này không chỉ không giống hắn, ngày bình thường cũng không chịu nghe lời hắn nói. Mỗi lần Ngọc Lăng Liệt muốn nói đạo lý với hắn, Sở Tứ liền cầm những phong thư phụ mẫu rồi lại tai trái nghe tai phải ra.
Đối với người nhà, Sở Tứ cũng có mong ngóng, nhưng mà tính tình của hắn giống như Sở Trác, là một cái người không biểu đạt cảm xúc ra bên ngoài.
Lúc còn rất nhỏ hắn luyện võ quá mệt mỏi quá cực khổ, có lúc nhịn không được sẽ vụng trộm thầm khóc một mình. Về sau khi dần dần trưởng thành rồi, hắn cũng không còn khóc như lúc trước nữa. Bởi vì lúc đó, hắn đã có thể hiểu được ý của những phong thư. Hắn thông qua thư của phụ mẫu, biết được hắn không phải bị người nhà ghét bỏ. Nỗi chua xót trong lòng hắn lúc đó, cũng đã tan biến theo những lá thư những đồ vật được gửi tới.
Lúc này hắn đã mười hai tuổi, đã có mấy phần khí thế của thiếu niên oai hùng. Hắn mặc một thân trường bào màu đen, gió lớn thổi vạt áo của hắn bay bay, hắn cúi đầu nhìn về phía Sở Doanh Doanh đang ngồi trêи lưng ngựa. Người này …. chính là người luôn viết thư cho hắn, nhưng là hắn chưa từng gặp mặt tỷ tỷ ….
Thật ra cũng không thể xem là chưa từng gặp mặt, trước kia Sở Doanh Doanh đã hoạ rất nhiều chân dung gửi cho hắn, mặc dù người trong mỗi bức vẽ đều không đều không giống nhau lắm, nhưng là hắn vẫn mơ hồ biết được bộ dáng của tỷ tỷ. Bởi vì trước đó Phó Tiên Trần có nói qua tỷ tỷ giống phụ thân, còn hắn thì lại trông giống mẫu thân.
Sở Minh Yến bị gió lớn thổi những bông tuyết vào mặt, nàng vô thức nheo mắt lại, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một thiếu niên khinh công đến trước mặt, đang cúi đầu ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng. Khi ánh mắt hai người đối diện nhau, một loại cảm giác không nói rõ ràng lan tràn ở trong lòng.
Thiếu niên này thập phần đẹp mắt, thậm chí có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, nhất là đôi mắt đẹp toả sáng của đối phương, ngoại trừ sự lạnh lẽo cùng lăng lệ trong đáy mắt, đôi mắt đen nhánh tuyệt đẹp này thật sự rất giống nương của nàng.
Trêи người thiếu niên mặc một thân trường bào màu đen, tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa. Một thân màu mực của hắn, ở tại địa phương ngập tràn băng tuyết như thế này trở nên thật đặc biệt. Giống như trêи một tờ giấy trắng, bị người nào đó không cẩn thận nhỏ một giọt mực chướng mắt lên phía trêи.
Sở Doanh Doanh đã ở bên ngoài rất lâu, cả khuôn mặt của nàng có chút cứng nhắc bởi vì lạnh cóng. Nàng theo bản năng muốn cười với đệ đệ một cái, nhưng là trêи mặt nàng đã muốn đông cứng, lúc nở nụ cười nhìn thập phần cổ quái.
Sở Doanh Doanh không biết là, bộ dạng của nàng lúc này trong mắt Sở Tứ, vành mắt hồng hồng cái mũi cũng hồng hồng, nhìn giống như là con thỏ nhỏ bị ủy khuất.
Sở Tứ quét mắt nhìn hai mắt phiếm hồng của nàng một chút, tưởng lầm rằng Sở Doanh Doanh bị tình huống vừa rồi doạ sợ. Hắn suy nghĩ một chút ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, sau đó thân ảnh của hắn lập tức lao vào trận chiến hỗn loạn phía trước. Cho dù hắn đứng ở một bên không nhúc nhích, lấy thực lực của Phó Tiên Trần cũng có thể dễ dàng giải quyết đám người kia. Nhưng là khi hắn nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng của Sở Doanh Doanh, vẫn là nhịn không được muôn thả lỏng gân cốt trêи người.
Sở Doanh Doanh ngơ ngác nhìn thân ảnh của Sở Tứ. Mặc dù nàng đã thông qua Phó Tiên Trần mà biết được võ công của Sở Tứ rất lợi hại, nhưng là nàng vẫn cho là cùng lắm cũng chỉ lợi hại giống như Sở Thước mà thôi. Thế nhưng giờ phút này nhìn thấy thân ảnh nhanh như gió của đệ đệ, Sở Doanh Doanh quả quyết trở thành trợ thủ trung thành của đệ đệ.
Phó Tiên Trần giải quyết xong người cuối cùng trong tay, liền xoay người nhìn về phía Sở Doanh Doanh trêи lưng ngựa nở nụ cười. Bọn họ cũng đã mấy năm không gặp, không thể tượng tưởng được tiểu cô nương ngày xưa đã trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều như thế này, đã không còn là tiểu mập mạp đáng yêu hung dữ nữa.
Khi Sở Doanh Doanh bắt gặp ánh mắt của Phó Tiên Trần, liền lập tức nhớ tới hắc lịch sử của mình khi còn bé. Nương nàng không chỉ kể với nàng một lần, khi còn bé có một lần nàng rất đói, liền nắm lấy đầu Phó Tiên Trần gặm gặm. Mặc dù nàng đối với chuyện khi còn bé không có ấn tượng gì, nhưng là chỉ cần nàng nghĩ đến hình ảnh kia liền cảm thấy cay mắt.
Bởi vì Phó Tiên Trần chứng kiến qua rất nhiều chuyện xấu hổ của nàng, lúc này đột nhiên gặp lại hắn, trong lòng nàng có một loại cảm xúc khó chịu không nói nên lời.
Về sau Phó Tiên Trần cùng Sở Tứ đi tìm ngựa của bọn hắn về, sau đó liền mang theo Sở Doanh Doanh trở về tiểu sơn trang lúc trước. Sở Doanh Doanh mặc dù không tìm được cái thôn nào, nhưng lại có thể trực tiếp mang được một cái ” đại phu ” về. Thiên phú học võ của Phó Tiên Trần, mặc dù kém xa với Sở Tứ, nhưng là khinh công cùng y thuật của hắn lại đạt đến đỉnh cao.
Lấy rất nhiều năm về trước, lúc hắn mang theo Sở Doanh Doanh vẫn còn là tiểu mập mạp ra khỏi vương phủ, khi đó cũng đã có thể nhìn ra khinh công của hắn thập phần cao minh.
Phó Tiên Trần sau khi chẩn mạch cho Tiểu Lạc xong, liền lấy ra một viên dược hoàn từ trong tay nãi tùy thân ra đưa cho Tiểu Lạc uống. Sau đó hắn quay người nhìn về phía đám người Sở Doanh Doanh nói:” Hắn chỉ hơi bị nhiễm phong hàn, sau khi uống thuốc xong nghỉ ngơi một chút liền không sao ”
Sở Doanh Doanh nghe vậy mới cảm thấy yên lòng, nàng đưa tay sờ sờ trán Tiểu Lạc, sau đó liền mang hắn trở về phòng, để hắn tranh thủ thời gian nằm xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Lạc bởi vì bị nhiễm phong hàn nhẹ, lúc này trêи khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ. Hắn vốn còn muốn cùng Sở Tứ trò chuyện, bất quá chưa đầy một lúc công hiệu của dược hoàn đã phát ra, Tiểu Lạc khi được đưa đến giường liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Sở Trác nhìn dáng vẻ Sở Doanh Doanh chiếu cố Tiểu Lạc, không biết tại sao lại nghĩ đến mình. Trong lòng của hắn đột nhiên cảm thấy chua xót một chút. Tỷ ấy rõ ràng … là tỷ tỷ của hắn …. Ý nghĩ như vậy vừa loé lên trong lòng Sở Tứ, liền bị hắn thật nhanh xoá đi.
Đám người bọn họ ở lại tiểu sơn trang hai ngày, sau đó liền cùng một chỗ đi đến núi Lê Đình. Bọn họ thật vất vả mới đến được núi Lê Đình, dự định ở lại núi Lê Đình rong chơi một đoạn thời gian, sau đó sẽ mang theo Sở Tứ cùng một chỗ trở về kinh đô ăn tết.
Ngọc Lăng Liệt đã đem những gì mình có thể dạy truyền đạt hết cho Sở Tứ, hắn lo lắng Sớ Tứ chưa có tiếp xúc qua bao nhiêu người, không hiểu rõ thế gian này còn có rất nhiều hiểm ác chi đồ, cho nên muốn Sở Tứ trở lại kinh đô tiếp xúc với đám con cháu thế gia kia một chút.
*Hiểm ác chi đồ: đại loại có thể hiểu người ác, việc ác.
Đôi khi xem nhiều sách hơn nữa, nghe nhiều đạo lý hơn nữa, cũng không bằng tự mình đi trải nghiệm tự mình khắc sâu bài học trong lòng. Hơn nữa Sở Tứ đã ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đã đến lúc về với thân nhân của mình.
Ngọc Lăng Liệt một chút cũng không lo lắng, Sở Tứ sau khi trở về kinh đô sẽ bị người khác khi dễ. Bởi vì ở kinh đô bên kia không chỉ có trưởng bối của hắn, còn có một đám huynh đệ tỷ muội giúp đỡ hắn. Hơn nữa lần này hắn đã ở bên ngoài đủ lâu rồi, cũng nên trở về kinh đô sống một đoạn thời gian yên bình thoải mái.
Sở Doanh Doanh từ nhỏ đã là một bá vương, không bao lâu liền quen với địa hình xung quanh ở núi Lê Đình, mỗi ngày đều mang theo ba cái đệ đệ chạy loạn khắp nơi. Hôm nay đi săn ở trong núi, đã mang theo mấy con thỏ xám trở về. Ngày mai bọn họ lại trèo lên cây để bắt chim, nhưng không bắt được chim mà lại bắt được một con rắn đang ngủ đông. Ngày mốt lại đi giúp Phó Tiên Trần tìm thảo dược, sau đó hái một lượng lớn cỏ dại mang trở về.
Dù sao mỗi ngày trôi qua bọn họ đều không có nhàn rỗi, trong toàn bộ hành trình Sở Tứ đều lạnh mặt, đối với những trò bọn họ chơi hắn khi còn bé cũng đã từng chơi qua, nhưng là lúc đó đều là một mình hắn tự chơi, cùng một đám người đồng lứa chơi đùa hắn có cảm giác khác hẳn lúc trước. Mặc dù trong toàn bộ hành trình Sở Tứ không nói nhiều lời, nhưng là sâu trong đáy mắt của hắn lại tràn đầy niềm vui chân thành.
Thế là trong vòng nửa tháng, Sở Tứ đã bị Sở Doanh Doanh thay đổi trở nên hoang dã, nguyên bản là một tiểu thiếu niên đặc biệt thích sạch sẽ, mỗi ngày đều là người đầy bùn đất trở về.
Ngọc Lăng Liệt thấy thế, càng cảm thấy việc để Sở Tứ hồi kinh là rất đúng. Tiểu hài tử quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, không thể cứ đem người trói buộc lại như thế, nếu không sẽ trở thành ông cụ non.
Về sau một đoàn người thu thập đồ đạc một chút, cùng một chỗ chạy về phía kinh đô phồn vinh. Bọn họ phải trở về kinh đô trước khi khi năm mới đến, sau đó có thể đoàn tụ cùng nhau đón năm mới.
Vào ngày bọn hắn trở lại kinh đô, Trần Y Y từ sáng sớm đã lôi kéo Sở Trác đến cổng thành đợi. Mặc dù biết rõ bọn hắn có thể đến buổi chiều mới đến nơi, nhưng là Trần Y Y vẫn nhịn không được muốn tới sớm đứng chờ ở nơi đó.
Rõ ràng đã mười năm trôi qua, nhưng là năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trêи người bọn họ. Nếu nhất định phải tìm ra dấu vết lưu trêи người bọn họ, thì chính là ba năm trước đây, chẳng biết tại sao một chùm tóc trêи trán của Sở Trác đột nhiên trở nên bạc trắng?
Lúc ấy Trần Y Y cảm thấy rất lo lắng, liên tục tìm rất nhiều danh y tới, nhưng là đều không tra ra được có cái gì bất ổn. Về sau vẫn là Sở Hủ tự mình tới một chuyến, nói một câu Sở Hủ không có việc, nàng lúc ấy mới cảm thấy hơi an tâm.
Về sau Trần Y Y cũng không bận tâm đến nữa, ngược lại còn cảm thấy chùm tóc trắng kia của Sở Trác, thoạt nhìn trông giống như Dương Quá trong Thần điêu đại hiệp. Quả nhiên là nam nhân anh tuấn, cho dù bạc đầu cũng vẫn rất đẹp mắt. Giống như là lão đầu Ngọc Lăng Liệt kia, rõ ràng hiện tại đã lớn tuổi, tóc dài bạc trắng, nhưng là bởi vì giá trị nhan sắc của hắn, bây giờ nhìn lại vẫn như cũ là một đại thúc mỹ mạo.
Trần Y Y tựa đầu vào vai của Sở Trác, một bên chờ một bên nhịn không được nói:” Chàng nói xem lâu như vậy mới gặp lại một lần, đứa nhỏ kia có cảm thấy ghét chúng ta không?”
Sở Trác đưa tay sờ sờ tay có chút lạnh của nàng, đem tay của nàng nhét vào trong tay áo mình, sau đó mới nói khẽ một câu “sẽ không đâu ”. Trước đó Sở Tứ có viết qua mấy phong thư gửi về nhà, mặc dù hắn viết không nhiều, nhưng là Sở Trác vẫn nhìn ra được là hắn không ghét bọn họ.
Trần Y Y từ trước đến nay đều thập phần tin tưởng lời hắn nói, nghe vậy tâm tình bất ổn trước đó liền lắng xuống. Kỳ thật trước kia nàng thập phần lo lắng Sở Tứ sẽ oán hận bọn họ, thế nhưng là Trần Y Y cảm thấy nam nhi chí tại bốn phương, đi theo Ngọc Lăng Liệt học hỏi là một chuyện tốt.
Vạn nhất về sau, nàng cùng Sở Trác không còn bên cạnh. Sở Tứ không chỉ có thể bảo vệ cho mình, mà còn có chiếu cố Đoàn Đoàn tính cách thích bay nhảy. Hơn nữa Sở gia bọn họ không phải là gia tộc bình thường, mà Sở Tứ cùng Đoàn Đoàn là hài tử của bọn họ, thế đạo về sau không có biện pháp một mực giữ nguyên như tình trạng hiện tại.
Về sau sẽ có rất nhiều chuyện không thể dự liệu được, nếu như đến lúc đó Sở gia thật sự thất thủ, thiên hạ này lại một lần nữa rơi vào trong tay người khác, chí ít lấy võ công của Sở Tứ cũng có thể mang theo Đoàn Đoàn đào tẩu.
Trần Y Y trước kia chưa từng làm phụ mẫu, một mực không thể lý giải được tâm tình của người làm phụ mẫu. Nhưng mà sau này khi đã có hai cái hài tử, nàng một bên hy vọng bọn hắn có tiền đồ có bản lĩnh, một bên lại không nỡ để bọn hắn ra ngoài chịu khổ.
Trần Y Y cảm thấy mình không phải một mẫu thân tốt, nếu như đem Sở Tứ đưa cho nàng nuôi dưỡng, khẳng định sẽ bị nàng nuôi thành dáng vẻ yếu ớt như Đoàn Đoàn.
Ngay tại lúc Trần Y Y đang thất thần suy nghĩ điều gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu của phu xe:” Tướng quân, phu nhân, là đại tiểu thư cùng vài vị công tử!”
Trần Y Y nghe vậy đôi mắt đẹp lập tức sáng lên, nàng vội vàng lôi kéo tay Sở Trác muốn đi xuống xe ngựa, thế nhưng là vừa đứng lên liền ngồi xuống trở lại.
Trần Y Y quay đầu nhìn Sở Trác nói:” Chàng nhìn một chút xem, ta như vậy có đẹp hay không?” Nàng một bên nói, một bên đưa tay sờ sờ búi tóc trêи đầu.
Nàng sắp được gặp nhi tử bảo bối của mình, Trần Y Y đột nhiên nhịn không được có chút khẩn trương, nàng dầu dì cũng đã ba mốt ba hai tuổi, nhưng lại bối rối giống như một cái tiểu hài tử.
Sở Trác đưa tay giúp nàng nâng cây trâm trêи đầu lên, vẻ mặt thành thật cúi đầu giúp nàng sửa sang lại vạt áo một chút. Sau đó hắn cầm lấy tay như ngọc của Trần Y Y, đưa đến môi của mình tinh tế hôn hai cái, lúc này mới nâng môi mỏng lên khẽ cười một tiếng, nói:” Nàng bộ dáng gì cũng đều đẹp mắt. ”
Trần Y Y nghe vậy hé miệng cười một tiếng, được nam nhân nhà mình dỗ dành đến tâm hoa nộ phóng, vì vậy liền phản hồi đối phương một nụ hôn như hồ điệp. Ngay tại lúc Sở Trác thấp giọng cười nhẹ, muốn ôm lấy kiều thê của mình hôn trả lấy một ngụm.
*Tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng
Đám người Sở Doanh Doanh đã chạy đến trước xe ngựa, bên ngoài vang lên giọng nói của Sở Doanh Doanh:” Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã mang theo đệ đệ trở lại.”
Sở Doanh Doanh một bên hô hào, một bên dẫn đầu từ trêи lưng ngựa nhảy xuống, động tác của tiểu cô nương phá lệ xinh đẹp trơn tru, làm cho không ít người xung quanh nhìn đến bên này.
Mấy người khác thấy thế, cũng theo sát từng người từng người nhảy xuống. Ngoại trừ Tiểu Lạc thân thể không tốt, tại thời điểm nhảy xuống ngựa có run một chút, còn những người khác lúc nhảy xuống đều thập phần sạch sẽ soái khí.
Tiểu Lạc sau khi đứng vững vàng trêи mặt đất, nhịn không được thật nhanh liếc nhìn lén những người xung quanh một chút, thấy những người chung quanh không có nhìn hắn, hắn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mà tại thời điểm hắn âm thầm thở dài, đột nhiên bắt gặp một đôi con ngươi đen như trân châu. Biểu lộ trêи mặt Tiểu Lạc lập tức cứng đờ, có chút đáng thương nhìn Sở Tứ. Sở Tứ thấy hắn đáng thương nhìn mình, chỉ có thể nháy mắt một cái làm bộ như không nhìn thấy gì.
Trêи xe ngựa, Trần Y Y sốt ruột đấm Sở Trác một quyền, thiếu chút nữa đem người đang ôm nàng nện ngã xuống đất. Cũng may mấy năm nay thân thể Sở Trác càng ngày càng tốt, năng lực chống đỡ cú đấm của nàng cũng càng ngày càng cường hãn hơn. Bằng không vừa rồi hắn đã bị Trần Y Y nện nằm gục xuống đất.
Khi Sở Trác buông Trần Y Y ra, nàng liền vội vàng bước nhanh xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Sở Doanh Doanh đứng trước xe ngựa.
Trần Y Y nhìn nữ nhi duyên dáng yêu kiều nhà mình, không khỏi nhớ đến rất nhiều cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lúc này đã sớm được định việc hôn nhân đại sự. Mà khuê nữ bá vương nhà nàng, vẫn còn là một bộ dáng ngây thơ chưa hiểu chuyện. Trần Y Y nhịn không được thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy mình đã đem nữ nhi bảo hộ quá chặt chẽ rồi.
Thời điểm Trần Y Y nghĩ như vậy, ánh mắt liền chuyển hướng đến tiểu thiếu niên sau lưng Sở Doanh Doanh.
Cái tiểu thiếu niên kia rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi, nhưng là đã cao gần bằng Sở Doanh Doanh. Trêи người hắn mặt một thân cẩm bào màu đen, cái cẩm bào kia thoạt nhìn không được đẹp đẽ cao quý như những người khác, nhưng là nó vẫn không che giấu được khí thế hung hăng vênh váo trêи người hắn. Hắn rõ ràng một câu cũng không nói, thế nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể coi thường.
Trần Y Y sững sờ nhìn tiểu thiếu niên, đột nhiên có một loại cảm giác như là nàng đang nhìn Sở Trác thuở thiếu thời. Tại rất rất nhiều năm trước đó, một Sở Trác mà nàng chưa từng gặp, khi hắn vẫn còn là kỳ tài ngút trời trong mắt mọi người, có phải bộ dáng của hắn khi đó cũng giống với Sở Tứ bây giờ, khí thế áp đảo những người khác.
Sở Doanh Doanh thấy nương sững sờ nhìn đệ đệ, vội vâng lên tiếng hỏi:” Nương, đệ đệ của ta đẹp mắt như vậy ư? So với phụ thân nhìn còn đẹp mắt hơn sao?”
Trước kia mỗi lúc nương nàng nhìn chằm chằm phụ thân, liền thường xuyên làm bộ dáng nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Đôi khi Sở Doanh Doanh thậm chí còn có cảm giác, ánh mắt của nương nàng nhìn chằm chằm phụ thân, giống như là …. Ân, dân chạy nạn đã đói bụng vài ngày, đột nhiên nhìn thấy một cái bánh bao hấp cỡ lớn?
Trần Y Y nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại, nhịn không được oán trách nhìn Sở Doanh Doanh một cái, nha đầu này thật đúng là không có đầu óc.
Sở Trác lúc này cũng đã xuống ngựa theo, ánh mắt của hắn trực tiếp lướt qua khuê nữ ngốc, nhìn thoáng qua Sở Tứ đang không được tự nhiên.
Về sau hắn liền vung tay lên, ra hiệu cho tất cả mọi người lên xe ngựa. Thời tiết lạnh như vậy, cũng chỉ có đám hài tử này, mới không cảm giác được trời đông gió rét ở bên ngoài.
Sở Doanh Doanh lúc này kỳ thực đã sắp chết cóng rồi, nghe vậy liền xoay người một cái trèo lên xe ngựa. Trong xe ngựa nhà bọn họ có đặt lò sưởi, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.
Theo sát nàng đi lên là Tiểu Lạc, sau đó là Sở Thước, tiếp đến nữa là Sở Tứ bị đẩy lên.
Về phần Ngọc Lăng Liệt cùng Phó Tiên Trần đang ở đâu? Hai người bọn họ đi được nửa đường đã chuyển hướng đến một sơn trang ngoài thành, định mang tay nãi bỏ lại rồi mới trở lại kinh thành.
Về sau một đoàn người trực tiếp đi đến
Vương phủ, bởi vì Tết Nguyên Đán sắp tới, lễ mừng năm mới mỗi năm Sở Trác đều mang theo người nhà đến vương phủ.
Sở Tứ lúc đầu vẫn còn chưa thích ứng được với cuộc sống ở nơi này, nhưng là về sau hắn liền phát hiện người trong nhà đều rất tốt, ngay cả đại bá một mặt uy nghiêm cũng rất quan tâm hắn.
Về sau Sở Hủ đích thân đến đón Ngọc Lăng Liệt cùng Phó Tiên Trần, sau đó tất cả mọi người cùng nhau trải qua một năm mới phi thường náo nhiệt ở vương phủ.
Vào đêm giao thừa, Sở Doanh Doanh rủ Sở Tứ đi theo bọn người kia đốt pháo nổ, ngay từ đầu Sở Tứ cò làm bộ không muốn đi. Kết quả làm bộ không được bao lâu, đã bị náo nhiệt trong viện tử hấp dẫn.
Sau đó ….. Sau đó hắn bắt đầu cùng chơi với mọi người, mặc dù thời điểm hắn đốt pháo nổ vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh, thế nhưng là Sở Doanh Doanh đứng ở một bên lại phát hiện, đệ đệ cao lãnh nhà nàng kỳ thực đang rất khẩn trương.
Nhưng là với tư cách là một người tỷ tỷ, Sở Doanh Doanh không những không có vạch trần hắn, mà còn cười nhẹ nhàng yểm trợ cho hắn.
Ở bên kia, Sở Trác đang cầm tay Trần Y Y đốt pháo nổ. Trần Y Y lúc này thực sự rất sợ đốt pháo nổ, sợ bản thân sơ ý làm nổ luôn tay của mình.
Nàng đốt xong liền kéo Sở Trác chạy sang một bên, nàng vừa chạy vừa nhịn không được phàn nàn nói:” Mỗi lần vào lễ mừng năm mới, chàng đều buộc ta cùng đốt pháo nổ với chàng, rõ ràng biết ta có chút sợ thứ này ….”
Sở Trác vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, hắn thấy xung quanh một mảng khói lửa mờ mịt, căn bản không có ai chú ý đến góc bên này, liền đưa tay kéo Trần Y Y vào trong ngực của mình.
Hắn thấp giọng nói:” Càng sợ hãi, thì phải càng cố gắng vượt qua. Nàng yên tâm đi, trước khi chúng ta già, ta sẽ rèn luyện cho nàng, để nàng không còn sợ pháo nổ nữa.”
Trần Y Y vừa định phản bác lại lời của hắn, từ xa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, nàng nhịn không được quay đầu nhìn về phía bên kia, lờ mờ nhìn thấy một đám hài tử đang náo thành một đoàn.
Sở Thước:” Ha ha ha, ta không nghĩ tới một tiểu tử trưởng thành như vậy lại còn sợ pháo nổ, thật là quá buồn cười, sợ tại sao lại không nói a.”
Sở Tứ:” Ta không sợ, vừa rồi là do không cẩn thận.”
Sở Doanh Doanh:” Đúng, đệ đệ của ta không có sợ pháo nổ đâu, mấy người nhất định là nhìn lầm rồi.”
Tiểu khuê nữ nhà Sở Minh Yến nghe vậy, lập tức kiểng chân lên nói:” Nhưng là ta đã nhìn thấy tay của ca ca run.”
Tiểu Lạc:” Có thể là muội đã nhìn lầm rồi.”
Sở Trác thấy đám hài tử bên kia đã náo thành một đoàn, nhịn không được nhỏ giọng nói bên tai Trần Y Y:” Hắn ngay cả điểm này cũng di truyền từ nàng, thực không hổ danh là nhi tử của nàng. ”
Trần Y Y nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, nàng vừa định giơ tay lên đẩy cánh tay Sở Trác ra, đột nhiên nghe thấy bên kia lại truyền đến một trận thanh âm ổn ào.
Trần Y Y lo lắng Sở Tứ bị mấy hài tử khác khi dễ, vội vàng lôi kéo bước nhanh về phía bên kia, sau đó nàng liền nhìn thấy khuê nữ nhà mình trêи mặt chột dạ đứng yên một chỗ.
Trần Y Y nhìn khuê nữ nhà mình, không hiểu hỏi:”Thế nào đây là đang xảy ra chuyện gì? ”