Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 126

Sau khi Đào Chi và Vân Chi giúp Ôn Diệp vắt khô tóc, Từ Nguyệt Gia cũng vừa từ trắc gian đi ra, trên người chỉ mặc đồ ngủ, trên người vẫn còn ẩm ướt.

Hai người Vân Chi và Đào Chi thấy vậy lập tức lặng lẽ lui ra ngoài.

Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Diệp nằm ở mặt trong giường lật xem thoại bản.

Ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi quyển thoại bản trên tay, thành thục gọi một tiếng "lang quân" rồi không nói gì nữa.

Từ Nguyệt Gia đi qua nằm xuống, giữa hai người có ranh giới rõ ràng.

Nào có bầu không khí "tân hôn yến nhĩ" (/) mà Lục thị đã nghĩ.

(⁄) tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, oán trách chồng mãi vui bên người vợ mới, về sau dùng để chúc mừng tân hôn, hình dung khoảng thời gian tân hôn vui vẻ.

Một lúc sau, Ôn Diệp lưu luyến không rời khép sách lại, Từ Nguyệt Gia ở lại qua đêm có một điểm bất tiện như vậy, đã đúng giờ thì phải đi ngủ.

Ban ngày nàng đã ngủ nhiều rồi, bây giờ chẳng buồn ngủ chút nào.

Ôn Diệp quay mặt sang, đang muốn nhờ Từ Nguyệt Gia cất thoại bản giùm thì thấy Từ Nguyệt Gia cũng đang cầm sách lên xem.

Ôn Diệp khiếp sợ vô cùng, nàng hỏi: "Lang quân không ngủ sao?"

Từ Nguyệt Gia chậm rãi ngước mắt lên, hỏi ngược lại: "Nàng xem xong rôi?"

Ôn Diệp không để ý nói: "Thoại bản cũng không mọc chân chạy đi, ngày mai xem tiếp cũng không muộn”"

Từ Nguyệt Gia thấy nàng nói vậy thì thả sách xuống, kéo màn trướng che lại ánh nến bên ngoài.

Ôn Diệp thuận thế nằm xuống, sau đó chờ hai mắt dần thích nghi với bóng tối, cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ, khiến nàng có chút ý tưởng.

Tính ngày cũng vừa vặn.

Thừa dịp cái gì cũng không thấy, Ôn Diệp chủ động lên tiếng: "Lang quân, chúng ta chơi trò chơi nhé?"

Từ Nguyệt Gia bình tĩnh nói: "Lại là "mèo nhỏ câu cá" à?"

Sau khi chơi trò đó với nàng bốn đêm, ký ức của Từ Nguyệt Gia vẫn như mới.

Ôn Diệp lập tức phủ nhận: "Cái gì mà mèo nhỏ câu cá, ấu tm ta nói là trò chơi hỗ trợ giấc ngủ của người trưởng thành."

Từ Nguyệt Gia:

Từ trong miệng của nàng luôn có thể nghe được một số từ ngữ vừa quái dị vừa cưc kỳ thỏa đáng.

Nhưng cứ khô khan mãi thì cũng nhàm chán, Ôn Diệp duỗi tay vào trong chăn của Từ Nguyệt Gia, sau đó quấn lấy dây áo ngủ của hắn.

Dạo gần đây đọc không ít thoại bản, trong đó có một vài quyển, khụ khụ, thật ra có thể thử cho biết. Dù sao với tình cách của Từ Nguyệt Gia thì ở trong loại chuyện này, du chuyện có khó chấp nhận hơn nữa hắn cũng sẽ thuận theo ý nàng.

Trông mong hắn chủ động đi học, còn không bằng mong chờ ngày mai mặt trời mọc từ hướng tây.

Ôn Diệp mềm giọng gọi: "Lang quân -"

Trong bóng đêm, hầu kết của Từ Nguyệt Gia ực một cái.

Thế gian này không có Liễu Hạ Huệ chân chính, Từ Nguyệt Gia cũng không phải là Thánh nhân.

Chờ nam nhân phủ người lên, Ôn Diệp chủ động ôm cổ đối phương, đầu ngón tay mát lạnh rất không thành thật mà du tẩu khắp nơi.

Hơi thở của Từ Nguyệt Gia bỗng trở nên trâm trọng hơn, nhưng vẫn khắc chế nói: "Nàng trang trọng chút."

Ôn Diệp hận không thể trợn trắng mát với hắn, nói: "Ở trong loại chuyện này, lang quân thử trang trọng cho ta xem?”

Nói xong, nàng hơi dùng sức, kéo người lại gần, sau đó hôn lên.

Một đêm này, Ôn Diệp dùng hành động thực tế đạp đổ phong cách lão cán bộ của Từ Nguyệt Gia....

Hôm sau, thái dương vẫn theo lẽ thường mọc từ đằng đông, lúc Từ Nguyệt Gia tỉnh dậy đã sắp giờ thìn.

Đêm qua trong phòng gọi mấy lần nước, vì vậy sáng sớm nay Vân Chi và Đào Chi không tới đây quấy nhiễu.

Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cái người tối hôm qua sau khi xong việc lập tức đá hắn ra, không biết từ lúc nào đã tự quấn chăn của mình lăn tít vào chỗ sâu nhất trong giường, hô hấp kéo dài, ngủ rất say.

Chỉ để lộ cái ót.

Động tác tời giường của Từ Nguyệt Gia rất khẽ, Ôn Diệp không hề phát hiện, lúc nàng tỉnh dậy thì giờ ty đã qua quá nửa.

Ôn Diệp cảm thấy xương cốt cả người đều nhức mỏi, hướng ra ngoài gọi: "Đào Chi."

Đào Chi bưng nước nóng vào phòng, dùng khăn trắng thấm nước, khẽ vắt khô rồi đưa cho Ôn Diệp lúc này đã ngồi dậy.

Ôn Diệp lau mặt xong thì người cũng tỉnh táo hơn không ít.

Vân Chi theo sau vào phòng rồi nói: "Phu nhân, có muốn gọi đồ ăn sáng lên không?”