Chương 127
Ngủ đến giờ này mới dậy cũng không cần ăn sáng nữa, bởi thế Ôn Diệp nói: "Trực tiếp chuẩn bị bữa trưa luôn đi."
Vân Chi lại hỏi thêm: "Có cần chuẩn bị phần của lang quân luôn không?"
Ôn Diệp dời mắt khỏi bóng mình trong gương, ngạc nhiên hỏi: "Lang quân vẫn còn trong phủ hả?"
Vân Chỉ nói đúng sự thật: "Sau khi lang quân thức dậy có ra ngoài một chuyến, nhưng hơn một khắc sau đã trở lại trong phủ rồi, trước mắt vẫn luôn ở trong thư phòng."
Phu nhân nhà nàng mặc kệ mọi chuyện, đối xử bình đẳng với các tôi tớ ở Tây viện, dần dà, ranh giới giữa tiền viện và hậu viện của Tây viện không còn rõ ràng nữa.
Chỉ cần không đề cập đến chuyện riêng tư của chủ tử, giống như chuyện này vậy, Vân Chi và Đào Chỉ đều có thể biết được từ chỗ Liễu Nha và Liễu Tâm.
Ôn Diệp không quan tâm Từ Nguyệt Gia đi chỗ nào, nhưng nếu hắn đã ở Tây viện thì không thể không chuẩn bị bữa trưa cho hắn.
Ôn Diệp ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì làm thêm mấy món lang quân thích ăn, đúng rồi, thực đơn mà Liễu Tâm đưa trước đó có còn không?”
Vân Chi gật đầu: "Còn, nô tỳ vẫn còn giữ."
Ôn Diệp: "Vậy thì chọn hai món từ trong thực đơn đó."
Danh sách yêu ghét mà Từ Nguyệt Gia đã đưa trước đó quá chung chung, sau này Ôn Diệp phải bảo Vân Chi đi tìm Liễu Tâm hỏi xin một phiên bản cụ thể hơn.
Trên đời không việc khó, chỉ khó do không chuyên tâm.
Cứ như vậy, có lẽ những chuyện quá phận mà nàng đã làm tối hôm qua có thể tiêu trừ hơn nửa rồi nhỉ.
Ôn Diệp tự nhận bản thân không phải là một người xúc động, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai lần như vậy, xúc động một phát là không thể thu hồi.
Chuyện thường tình của con người thôi mà.
Hơn nữa, tối hôm qua không chỉ có một mình nàng hưởng thụ vui sướng, nếu Từ Nguyệt Gia muốn trở mặt không nhận thì nàng tuyệt đối không cho phép đâu.
Đào Chi chải xong búi tóc cho Ôn Diệp, Vân Chi cầm y phục đã huân sẵn đưa tới, chờ Ôn Diệp mặc xong hết thảy thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Chưa tới mười ngày nữa là năm hết tết đến rồi, phòng bếp lớn của Quốc công phủ đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cân cho bữa cơm tất niên, có một số nguyên liệu phải đặt trước mấy ngày, so với phòng bếp lớn bận rộn thì phòng bếp nhỏ của các viện thanh nhàn hơn nhiều.
Hồng Hạnh là người mà năm đó Ôn Diệp đã phát hiện ra ở phòng bếp lớn của Ôn gia, trước khi đến Hoành Vu viện, nàng ấy chỉ là một nha đầu nhóm lửa, sau khi trải qua mấy năm học tập rèn luyện, trù nghệ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ là bày biện món ăn còn kém chút, nhưng từ trong các món ăn gần đây, Ôn Diệp phát hiện ra nha đầu này đã rất cố gắng rồi.
Sau khi Ôn Diệp ngồi vào bàn, Từ Nguyệt Gia cũng đúng lúc xuất hiện ở Tây viện. Hắn mặc một thân trường bào nguyệt nha, thân như cây ngọc, khiến cả người trông càng thanh lãnh tự phụ, Ôn Diệp chăm chú thưởng thức, bỗng nhiên cảm thấy Từ Nguyệt Gia ngủ lại Tây viện tối hôm qua và người trước mắt này không phải cùng một người.
Còn có đêm tân hôn ngày hôm đó nữa, Ôn Diệp chỉ thấy hắn mặc y phục đỏ một lần đó thôi, với nàng mà nói, lại là một phen cảm thụ khác.
Ôn Diệp bỗng nhiên nhớ tới lần gặp gỡ trên phố lúc trước, hắn mặc một thân quan phục màu đỏ, thân như cây ngọc đón gió, cực kỳ uy nghiêm.
Năm đó lúc Từ Nguyệt Gia trúng cử cao cưỡi ngựa dạo phố, nàng lười không đi, bỏ lỡ thời khắc hắn hăng hái khí phách nhất, bây giờ nghĩ lại thật sự tiếc nuối.
Chuyện càng khiến nàng thấy đáng tiếc hơn nữa là, không phải mỗi một mặt khác nhau của Từ Nguyệt Gia đều có cơ hội thể nghiệm.
Ôn Diệp không chút nào che dấu ánh mắt khiến Từ Nguyệt Gia không thể không dời mắt về phía nàng, đời này Từ Nguyệt Gia gặp rất nhiều ánh mắt tán dương thưởng thức kiểu đó, nhưng chỉ có duy nhất nữ nhân này, ở rất nhiều thời điểm sự thưởng thức của nàng xen lẫn một loại không thể nói rõ "tình dục”.
Mà loại tình dục này lại hết sức thẳng thắn vô tư, không một chút hạ lưu trơ trẽn.
Ôn Diệp là một người cực kỳ mâu thuẫn, Từ Nguyệt Gia nhìn thấu nàng, rồi lại như không hề nhìn thấu nàng.
Sau khi thưởng thức xong, Ôn Diệp mời Từ Nguyệt Gia ngồi xuống.
Đêm qua tiêu hao khá nhiều sức lực, sau khi uống hết một bát canh, Ôn Diệp ăn liên tục hai bát cơm, lại ăn thêm không ít thịt và rau xanh.
Vân Chi lại hỏi thêm: "Có cần chuẩn bị phần của lang quân luôn không?"
Ôn Diệp dời mắt khỏi bóng mình trong gương, ngạc nhiên hỏi: "Lang quân vẫn còn trong phủ hả?"
Vân Chỉ nói đúng sự thật: "Sau khi lang quân thức dậy có ra ngoài một chuyến, nhưng hơn một khắc sau đã trở lại trong phủ rồi, trước mắt vẫn luôn ở trong thư phòng."
Phu nhân nhà nàng mặc kệ mọi chuyện, đối xử bình đẳng với các tôi tớ ở Tây viện, dần dà, ranh giới giữa tiền viện và hậu viện của Tây viện không còn rõ ràng nữa.
Chỉ cần không đề cập đến chuyện riêng tư của chủ tử, giống như chuyện này vậy, Vân Chi và Đào Chỉ đều có thể biết được từ chỗ Liễu Nha và Liễu Tâm.
Ôn Diệp không quan tâm Từ Nguyệt Gia đi chỗ nào, nhưng nếu hắn đã ở Tây viện thì không thể không chuẩn bị bữa trưa cho hắn.
Ôn Diệp ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì làm thêm mấy món lang quân thích ăn, đúng rồi, thực đơn mà Liễu Tâm đưa trước đó có còn không?”
Vân Chi gật đầu: "Còn, nô tỳ vẫn còn giữ."
Ôn Diệp: "Vậy thì chọn hai món từ trong thực đơn đó."
Danh sách yêu ghét mà Từ Nguyệt Gia đã đưa trước đó quá chung chung, sau này Ôn Diệp phải bảo Vân Chi đi tìm Liễu Tâm hỏi xin một phiên bản cụ thể hơn.
Trên đời không việc khó, chỉ khó do không chuyên tâm.
Cứ như vậy, có lẽ những chuyện quá phận mà nàng đã làm tối hôm qua có thể tiêu trừ hơn nửa rồi nhỉ.
Ôn Diệp tự nhận bản thân không phải là một người xúc động, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một hai lần như vậy, xúc động một phát là không thể thu hồi.
Chuyện thường tình của con người thôi mà.
Hơn nữa, tối hôm qua không chỉ có một mình nàng hưởng thụ vui sướng, nếu Từ Nguyệt Gia muốn trở mặt không nhận thì nàng tuyệt đối không cho phép đâu.
Đào Chi chải xong búi tóc cho Ôn Diệp, Vân Chi cầm y phục đã huân sẵn đưa tới, chờ Ôn Diệp mặc xong hết thảy thì cũng đã đến giờ ăn trưa.
Chưa tới mười ngày nữa là năm hết tết đến rồi, phòng bếp lớn của Quốc công phủ đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cân cho bữa cơm tất niên, có một số nguyên liệu phải đặt trước mấy ngày, so với phòng bếp lớn bận rộn thì phòng bếp nhỏ của các viện thanh nhàn hơn nhiều.
Hồng Hạnh là người mà năm đó Ôn Diệp đã phát hiện ra ở phòng bếp lớn của Ôn gia, trước khi đến Hoành Vu viện, nàng ấy chỉ là một nha đầu nhóm lửa, sau khi trải qua mấy năm học tập rèn luyện, trù nghệ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Chỉ là bày biện món ăn còn kém chút, nhưng từ trong các món ăn gần đây, Ôn Diệp phát hiện ra nha đầu này đã rất cố gắng rồi.
Sau khi Ôn Diệp ngồi vào bàn, Từ Nguyệt Gia cũng đúng lúc xuất hiện ở Tây viện. Hắn mặc một thân trường bào nguyệt nha, thân như cây ngọc, khiến cả người trông càng thanh lãnh tự phụ, Ôn Diệp chăm chú thưởng thức, bỗng nhiên cảm thấy Từ Nguyệt Gia ngủ lại Tây viện tối hôm qua và người trước mắt này không phải cùng một người.
Còn có đêm tân hôn ngày hôm đó nữa, Ôn Diệp chỉ thấy hắn mặc y phục đỏ một lần đó thôi, với nàng mà nói, lại là một phen cảm thụ khác.
Ôn Diệp bỗng nhiên nhớ tới lần gặp gỡ trên phố lúc trước, hắn mặc một thân quan phục màu đỏ, thân như cây ngọc đón gió, cực kỳ uy nghiêm.
Năm đó lúc Từ Nguyệt Gia trúng cử cao cưỡi ngựa dạo phố, nàng lười không đi, bỏ lỡ thời khắc hắn hăng hái khí phách nhất, bây giờ nghĩ lại thật sự tiếc nuối.
Chuyện càng khiến nàng thấy đáng tiếc hơn nữa là, không phải mỗi một mặt khác nhau của Từ Nguyệt Gia đều có cơ hội thể nghiệm.
Ôn Diệp không chút nào che dấu ánh mắt khiến Từ Nguyệt Gia không thể không dời mắt về phía nàng, đời này Từ Nguyệt Gia gặp rất nhiều ánh mắt tán dương thưởng thức kiểu đó, nhưng chỉ có duy nhất nữ nhân này, ở rất nhiều thời điểm sự thưởng thức của nàng xen lẫn một loại không thể nói rõ "tình dục”.
Mà loại tình dục này lại hết sức thẳng thắn vô tư, không một chút hạ lưu trơ trẽn.
Ôn Diệp là một người cực kỳ mâu thuẫn, Từ Nguyệt Gia nhìn thấu nàng, rồi lại như không hề nhìn thấu nàng.
Sau khi thưởng thức xong, Ôn Diệp mời Từ Nguyệt Gia ngồi xuống.
Đêm qua tiêu hao khá nhiều sức lực, sau khi uống hết một bát canh, Ôn Diệp ăn liên tục hai bát cơm, lại ăn thêm không ít thịt và rau xanh.