Chương 155
Đến nay cậu vẫn chưa quên được dư vị lần trước, đáng tiếc là từ đó trở đi, cậu không được ăn thêm lần nào nữa.
Ôn Diệp nghe xong thì nhướng mày, nhìn cậu rồi nói: "Ta còn thấy lạ sao mấy ngày nay con cứ đến Tây viện hoài, thì ra là đánh cái chủ ý này."
Từ Cảnh Dung lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Làm gì có, con thích Nhị thẩm thẩm nên mới tới Tây viện chơi với người.
Ôn Diệp cười hả hả, trong lòng lại nghĩ, con không tới ta càng thoải mái.
Nàng khép thoại bản lại, nói: "Hôm nay không có sườn dê với chân giò, nhưng Nhị thẩm thẩm quyết định mời con ăn đồ nướng, muốn hay không muốn?"
Dạo tết vừa rồi ăn uống đầy đủ quá, Ôn Diệp béo lên mấy cân, nàng chuẩn bị tháng nàng ăn thanh đạm chút để lấy lại vóc dáng năm ngoái.
Cho nên phải kiêng ăn sườn dê nướng và chân giò nướng, nàng không thể ăn, tự nhiên cũng không muốn người khác ăn trước mặt mình.
Món nướng có rất nhiều sự lựa chọn, đến lúc đó ăn nhiều rau, ăn ít thịt lại, một bữa mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Từ Cảnh Dung vội vàng gật đầu: "Muốn muốn muốn!"
Tuy không có sườn dê nướng với chân giò nướng, nhưng có thể ăn được đồ nướng cũng rất tốt rồi. Lần trước cậu chỉ lo gặm sườn dê với chân giò mà quên mất món nướng khác.
Ôn Diệp lập tức bảo Đào Chi đi phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị.
Vì đã quyết tâm dựa dẫm vào Lục thị, Ôn Diệp tính toán tranh thủ lúc nhàn rỗi nghiên cứu mấy món canh bồi bổ cho nàng ấy.
Nhưng trước đó nàng cần phải hiểu rõ khẩu vị của Lục thị trước đã, giờ đây nàng sẽ tìm hiểu thói quen ăn uống của Lục thị từ chỗ Từ Cảnh Dung.
Thật là đúng lúc.
Món nướng thì đơn giản rồi, chỉ cần rửa sạch thịt với rau, cắt thành từng miếng hoặc lát mỏng, xiên vào que, đốt nóng than, phết một lớp dầu lên lưới thép rồi đặt loại xiên mình muốn ăn lên nướng.
Thỉnh thoảng trở mặt khác nướng rồi rắc chút bột ớt và bột thì là.
Chờ đến khi thịt xiên đã ngấm dầu nổ tách tách và tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt thì có thể ăn rồi, người ăn cay được có thể rắc thêm tí ớt bột trước khi ăn.
Từ Cảnh Lâm vừa nghe nói trưa nay ăn đồ nướng thì ngay cả đồ chơi cũng không cần nữa, thay vào đó liên tục bám đít Đại ca nhà mình, chỉ sợ đối phương bỏ mình lại.
Còn hơn một tháng nữa Từ Cảnh Lâm sẽ tròn sáu tuổi, thái độ của Ôn Diệp đối với hài tử chính là, hài tử sau năm tuổi, chỉ cần thức ăn không có độc, muốn ăn gì thì ăn, nàng sẽ không ngăn cản.
Về phần từ năm tuổi đổ lại, vậy thì chỉ có thể dựa vào sở trường đã sớm thất truyền của nàng, sở trường lừa gạt.
Cho nên lúc Từ Ngọc Tuyên trúc trắc biểu đạt mình cũng muốn ăn đồ nướng với các ca ca, Ôn Diệp dịu dàng sờ đầu cậu nhóc, không hề do dự mà đáp ứng ngay: "Yên tâm, dù mẫu thân có quên ai cũng sẽ không quên Tuyên nhi."
Tuy nhiên, sau khi nói xong lại để Hồng Hạnh chuẩn bị các loại que xiên bánh bao sữa, thịt xào thái lát và bắp cải xào đã chế biến sẵn.
Từ Ngọc Tuyên không hề phát hiện, còn tưởng rằng Ôn Diệp thương mình, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Kỷ ma ma ở bên cạnh lại âm thâm thở dài, không biết đến bao giờ tiểu công tử mới có thể nhìn thấu chút trò vặt đó của Nhị phu nhân.
Nói thật lòng, bà ấy làm hạ nhân mấy năm nay, đây là lân đầu tiên gặp được người có tính cách như Nhị phu nhân vậy, nói những hành vi đó của nàng ấy không thỏa đáng, nhưng mỗi lần đều có thể nắm bắt đúng mực.
Mà xuất phát điểm đều là vì tốt cho tiểu công tử, chỉ là cách làm có chút không giống ai.
Kỷ ma ma từ kinh hoàng thấp thỏm lúc ban đầu đến giờ phút này đã là tâm lặng như nước, thậm chí còn có thể dư thừa tinh lực thương hại cho tiểu công tử.
Đồ nướng cho Từ Cảnh Lâm rắc vị thì là, còn Từ Ngọc Tuyên thì ăn xiên bánh bao sữa mà Ôn Diệp trở một lần trên bếp than, còn có xiên thịt và xiên bắp cải trắng đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu nhóc nữa. Từ Cảnh Dung khẩu vị nặng, cũng rắc một lớp ớt bột lên xiên nướng giống Ôn Diệp.
Từ Cảnh Dung cay đến mức chịu không nổi, liên tục hít hà.
Ôn Diệp nghe xong thì nhướng mày, nhìn cậu rồi nói: "Ta còn thấy lạ sao mấy ngày nay con cứ đến Tây viện hoài, thì ra là đánh cái chủ ý này."
Từ Cảnh Dung lập tức tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Làm gì có, con thích Nhị thẩm thẩm nên mới tới Tây viện chơi với người.
Ôn Diệp cười hả hả, trong lòng lại nghĩ, con không tới ta càng thoải mái.
Nàng khép thoại bản lại, nói: "Hôm nay không có sườn dê với chân giò, nhưng Nhị thẩm thẩm quyết định mời con ăn đồ nướng, muốn hay không muốn?"
Dạo tết vừa rồi ăn uống đầy đủ quá, Ôn Diệp béo lên mấy cân, nàng chuẩn bị tháng nàng ăn thanh đạm chút để lấy lại vóc dáng năm ngoái.
Cho nên phải kiêng ăn sườn dê nướng và chân giò nướng, nàng không thể ăn, tự nhiên cũng không muốn người khác ăn trước mặt mình.
Món nướng có rất nhiều sự lựa chọn, đến lúc đó ăn nhiều rau, ăn ít thịt lại, một bữa mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Từ Cảnh Dung vội vàng gật đầu: "Muốn muốn muốn!"
Tuy không có sườn dê nướng với chân giò nướng, nhưng có thể ăn được đồ nướng cũng rất tốt rồi. Lần trước cậu chỉ lo gặm sườn dê với chân giò mà quên mất món nướng khác.
Ôn Diệp lập tức bảo Đào Chi đi phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị.
Vì đã quyết tâm dựa dẫm vào Lục thị, Ôn Diệp tính toán tranh thủ lúc nhàn rỗi nghiên cứu mấy món canh bồi bổ cho nàng ấy.
Nhưng trước đó nàng cần phải hiểu rõ khẩu vị của Lục thị trước đã, giờ đây nàng sẽ tìm hiểu thói quen ăn uống của Lục thị từ chỗ Từ Cảnh Dung.
Thật là đúng lúc.
Món nướng thì đơn giản rồi, chỉ cần rửa sạch thịt với rau, cắt thành từng miếng hoặc lát mỏng, xiên vào que, đốt nóng than, phết một lớp dầu lên lưới thép rồi đặt loại xiên mình muốn ăn lên nướng.
Thỉnh thoảng trở mặt khác nướng rồi rắc chút bột ớt và bột thì là.
Chờ đến khi thịt xiên đã ngấm dầu nổ tách tách và tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt thì có thể ăn rồi, người ăn cay được có thể rắc thêm tí ớt bột trước khi ăn.
Từ Cảnh Lâm vừa nghe nói trưa nay ăn đồ nướng thì ngay cả đồ chơi cũng không cần nữa, thay vào đó liên tục bám đít Đại ca nhà mình, chỉ sợ đối phương bỏ mình lại.
Còn hơn một tháng nữa Từ Cảnh Lâm sẽ tròn sáu tuổi, thái độ của Ôn Diệp đối với hài tử chính là, hài tử sau năm tuổi, chỉ cần thức ăn không có độc, muốn ăn gì thì ăn, nàng sẽ không ngăn cản.
Về phần từ năm tuổi đổ lại, vậy thì chỉ có thể dựa vào sở trường đã sớm thất truyền của nàng, sở trường lừa gạt.
Cho nên lúc Từ Ngọc Tuyên trúc trắc biểu đạt mình cũng muốn ăn đồ nướng với các ca ca, Ôn Diệp dịu dàng sờ đầu cậu nhóc, không hề do dự mà đáp ứng ngay: "Yên tâm, dù mẫu thân có quên ai cũng sẽ không quên Tuyên nhi."
Tuy nhiên, sau khi nói xong lại để Hồng Hạnh chuẩn bị các loại que xiên bánh bao sữa, thịt xào thái lát và bắp cải xào đã chế biến sẵn.
Từ Ngọc Tuyên không hề phát hiện, còn tưởng rằng Ôn Diệp thương mình, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Kỷ ma ma ở bên cạnh lại âm thâm thở dài, không biết đến bao giờ tiểu công tử mới có thể nhìn thấu chút trò vặt đó của Nhị phu nhân.
Nói thật lòng, bà ấy làm hạ nhân mấy năm nay, đây là lân đầu tiên gặp được người có tính cách như Nhị phu nhân vậy, nói những hành vi đó của nàng ấy không thỏa đáng, nhưng mỗi lần đều có thể nắm bắt đúng mực.
Mà xuất phát điểm đều là vì tốt cho tiểu công tử, chỉ là cách làm có chút không giống ai.
Kỷ ma ma từ kinh hoàng thấp thỏm lúc ban đầu đến giờ phút này đã là tâm lặng như nước, thậm chí còn có thể dư thừa tinh lực thương hại cho tiểu công tử.
Đồ nướng cho Từ Cảnh Lâm rắc vị thì là, còn Từ Ngọc Tuyên thì ăn xiên bánh bao sữa mà Ôn Diệp trở một lần trên bếp than, còn có xiên thịt và xiên bắp cải trắng đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu nhóc nữa. Từ Cảnh Dung khẩu vị nặng, cũng rắc một lớp ớt bột lên xiên nướng giống Ôn Diệp.
Từ Cảnh Dung cay đến mức chịu không nổi, liên tục hít hà.