Chương 182
Bà ấy cũng muốn di du xuân.
Nhưng ai bảo huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Tĩnh An Hầu phu nhân làm việc ở Lại bộ chứ, người ta đều nói nhi tử lớn lên thì không cần quan tâm, đại cô thái thái lại không nghĩ như vậy.
Nhi tử của bà ấy đã coi như không thua kém ai, còn làm cho người ta quan tâm như vậy.
Đại cô thái thái hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu như người mình sinh ra là một công tử bột, vậy đời trước bà ấy phải tạo bao nhiêu nghiệt chứ.
Diêu thị hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt bà bà mình, khi biết được hôm nay bà bà muốn cùng đại biểu tẩu đến Tĩnh An Hầu phủ dự tiệc, đáy lòng nàng ấy lặng lẽ dâng lên một sự vui sướng.
Diêu thị biết điều này không đúng, nhưng nàng ấy nhịn không được, đây hình như là lần đầu tiên mà nàng ấy ra ngoài du ngoạn, mà bà bà lại phải đi xã giao.
Xung quanh có người, nàng ấy còn có thể duy trì được một chút, đợi lên kiệu, trong xe chỉ có nàng ấy và Ôn Diệp, Diêu thị cuối cùng cũng nhịn không được, len lén cười ra tiếng.
Ôn Diệp cười nhìn lại, hỏi nàng ấy: "Muội nghĩ đến chuyện gì thú vị sao?"
Diêu thị lắc đầu nói: "Nhị biểu tẩu không biết đâu, nếu ở Lăng thành thì hôm nay đến lượt ta đi dự yến hội, bà bà ta cũng đến đây du xuân cho xem."
Hai tháng ở chung, Diêu thị biết Ôn Diệp và bà bà mình là cùng một dạng người, vừa vặn có mấy lời muốn nói với nàng ấy.
Ôn Diệp tò mò về cuộc sống của đại cô thái thái ở Lăng Thành, không khỏi cười hỏi: "Đại cô thú vị như vậy sao?"
Diêu thị bật chế độ tán gấu, nói: "Đúng vậy, ta với lang quân thành thân vẻn vẹn hai tháng, bà bà liền đem quyền quản gia giao cho ta, từ đó về sau chính là ta đi ứng đối với những phu nhân nhà quan lại ở Lăng thành, mà bà bà chỉ để ý tiêu dao khoái hoạt."
Thời gian dài, Diêu thị thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra một ít ý nghĩ hoang đường, sao bà bà không sinh thêm một đứa con trai, như vậy nàng ấy hẳn là có thể có một chị em dâu cùng nhau chia sẻ.
Vẻ mặt Diêu thị rối rắm, hưng phấn cùng áy náy đồng thời xuất hiện trên mặt nàng ấy.
"Nói thật, kỳ thật ta rất đau lòng cho mẹ chồng, một mình nuôi dưỡng lang quân lớn, lại vì tiên đồ của chàng mà trù tính, hiện giờ lang quân đã thành gia lập nghiệp, bà bà muốn thoải mái một chút, ta đều có thể hiểu được, chỉ là chút vấn đề là bà bà luôn thích ở trước mặt ta tiêu dao."
Trước kia Diêu thị không hiểu vì sao phải như vậy, hôm nay nhìn thấy ánh mắt của bà bà, nàng ấy mơ hồ hiểu được chút ít.
Dường như nếu làm được điều này, hạnh phúc sẽ được nhân đôi.
Ôn Diệp đương nhiên đã hiểu, suy nghĩ của đại cô không khác gì nàng.
Bởi vậy nàng rất thấu hiểu đối phương.
Ôn Diệp cười vỗ vỗ đầu gối Diêu thị nói: "Hôm nay muội vui vẻ chơi đi, không cần cảm thấy mắc nợ, dù sao muội cũng chỉ có thể thoải mái một ngày này, đại cô mẫu cũng mệt mỏi hai ngày nay rồi."
Diêu thị nghe xong, hai mắt trừng lớn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Nhị biểu tẩu, tau thật... biết an ủi người khác."
Các nàng cùng Văn thị ước định gặp nhau ở ngoài cửa thành.
Ngoại trừ Ôn Diệp và Diêu thị, Văn thị chỉ mời bạn thân nhất trong khuê phòng của mình, bạn thân lại dẫn theo muội muội cùng đi.
Khi Ôn Diệp và Diêu thị tới ngoài thành, Văn thị đã ở đó.
Nàng ấy giới thiệu với hai người: "Tĩnh Nhàn là bạn thân của ta, vị này là muội muội Tĩnh Dao của nàng ấy"
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, thông qua Văn thị, Ôn Diệp biết thân phận của hai người, là cô nương Lễ bộ Thị lang Tiết gia, nhưng Tiết Tĩnh Nhàn xuất các đã hai năm, hài tử đều đã một tuổi.
Tiết Tĩnh Dao mới mười bốn tuổi, nói là mùa đông ở trong phủ nhàm chán, biết được trưởng tỷ muốn cùng bạn thân ra ngoài chơi tiết thanh minh, liền năn nỉ nói cũng muốn ra ngoài.
Tiểu cô nương vẫn còn trẻ con, đôi má vẫn hơi tròn trịa, đôi mày tràn đầy nghị lực, thoạt nhìn có vẻ như một cô gái giản dị, vừa nhìn đã biết là một cô nương đơn thuần không có gì phiền não.
Ôn Diệp cười thân thiện với cô bé, tiểu cô nương thật đáng yêu.
Nhưng ai bảo huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Tĩnh An Hầu phu nhân làm việc ở Lại bộ chứ, người ta đều nói nhi tử lớn lên thì không cần quan tâm, đại cô thái thái lại không nghĩ như vậy.
Nhi tử của bà ấy đã coi như không thua kém ai, còn làm cho người ta quan tâm như vậy.
Đại cô thái thái hoàn toàn không thể tưởng tượng nếu như người mình sinh ra là một công tử bột, vậy đời trước bà ấy phải tạo bao nhiêu nghiệt chứ.
Diêu thị hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt bà bà mình, khi biết được hôm nay bà bà muốn cùng đại biểu tẩu đến Tĩnh An Hầu phủ dự tiệc, đáy lòng nàng ấy lặng lẽ dâng lên một sự vui sướng.
Diêu thị biết điều này không đúng, nhưng nàng ấy nhịn không được, đây hình như là lần đầu tiên mà nàng ấy ra ngoài du ngoạn, mà bà bà lại phải đi xã giao.
Xung quanh có người, nàng ấy còn có thể duy trì được một chút, đợi lên kiệu, trong xe chỉ có nàng ấy và Ôn Diệp, Diêu thị cuối cùng cũng nhịn không được, len lén cười ra tiếng.
Ôn Diệp cười nhìn lại, hỏi nàng ấy: "Muội nghĩ đến chuyện gì thú vị sao?"
Diêu thị lắc đầu nói: "Nhị biểu tẩu không biết đâu, nếu ở Lăng thành thì hôm nay đến lượt ta đi dự yến hội, bà bà ta cũng đến đây du xuân cho xem."
Hai tháng ở chung, Diêu thị biết Ôn Diệp và bà bà mình là cùng một dạng người, vừa vặn có mấy lời muốn nói với nàng ấy.
Ôn Diệp tò mò về cuộc sống của đại cô thái thái ở Lăng Thành, không khỏi cười hỏi: "Đại cô thú vị như vậy sao?"
Diêu thị bật chế độ tán gấu, nói: "Đúng vậy, ta với lang quân thành thân vẻn vẹn hai tháng, bà bà liền đem quyền quản gia giao cho ta, từ đó về sau chính là ta đi ứng đối với những phu nhân nhà quan lại ở Lăng thành, mà bà bà chỉ để ý tiêu dao khoái hoạt."
Thời gian dài, Diêu thị thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra một ít ý nghĩ hoang đường, sao bà bà không sinh thêm một đứa con trai, như vậy nàng ấy hẳn là có thể có một chị em dâu cùng nhau chia sẻ.
Vẻ mặt Diêu thị rối rắm, hưng phấn cùng áy náy đồng thời xuất hiện trên mặt nàng ấy.
"Nói thật, kỳ thật ta rất đau lòng cho mẹ chồng, một mình nuôi dưỡng lang quân lớn, lại vì tiên đồ của chàng mà trù tính, hiện giờ lang quân đã thành gia lập nghiệp, bà bà muốn thoải mái một chút, ta đều có thể hiểu được, chỉ là chút vấn đề là bà bà luôn thích ở trước mặt ta tiêu dao."
Trước kia Diêu thị không hiểu vì sao phải như vậy, hôm nay nhìn thấy ánh mắt của bà bà, nàng ấy mơ hồ hiểu được chút ít.
Dường như nếu làm được điều này, hạnh phúc sẽ được nhân đôi.
Ôn Diệp đương nhiên đã hiểu, suy nghĩ của đại cô không khác gì nàng.
Bởi vậy nàng rất thấu hiểu đối phương.
Ôn Diệp cười vỗ vỗ đầu gối Diêu thị nói: "Hôm nay muội vui vẻ chơi đi, không cần cảm thấy mắc nợ, dù sao muội cũng chỉ có thể thoải mái một ngày này, đại cô mẫu cũng mệt mỏi hai ngày nay rồi."
Diêu thị nghe xong, hai mắt trừng lớn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Nhị biểu tẩu, tau thật... biết an ủi người khác."
Các nàng cùng Văn thị ước định gặp nhau ở ngoài cửa thành.
Ngoại trừ Ôn Diệp và Diêu thị, Văn thị chỉ mời bạn thân nhất trong khuê phòng của mình, bạn thân lại dẫn theo muội muội cùng đi.
Khi Ôn Diệp và Diêu thị tới ngoài thành, Văn thị đã ở đó.
Nàng ấy giới thiệu với hai người: "Tĩnh Nhàn là bạn thân của ta, vị này là muội muội Tĩnh Dao của nàng ấy"
Mấy người chào hỏi lẫn nhau, thông qua Văn thị, Ôn Diệp biết thân phận của hai người, là cô nương Lễ bộ Thị lang Tiết gia, nhưng Tiết Tĩnh Nhàn xuất các đã hai năm, hài tử đều đã một tuổi.
Tiết Tĩnh Dao mới mười bốn tuổi, nói là mùa đông ở trong phủ nhàm chán, biết được trưởng tỷ muốn cùng bạn thân ra ngoài chơi tiết thanh minh, liền năn nỉ nói cũng muốn ra ngoài.
Tiểu cô nương vẫn còn trẻ con, đôi má vẫn hơi tròn trịa, đôi mày tràn đầy nghị lực, thoạt nhìn có vẻ như một cô gái giản dị, vừa nhìn đã biết là một cô nương đơn thuần không có gì phiền não.
Ôn Diệp cười thân thiện với cô bé, tiểu cô nương thật đáng yêu.