Chương 183
Du xuân diễn ra gân Xuân Phong Đình ở ngoại 6 kinh thành, nơi đó có một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy dài, phong cảnh hữu tình.
Dọc theo đường đi, Tiết Tĩnh Nhàn nói với Văn thị: "Nếu không phải ngươi mời, ta có lẽ đã không thể đi ra ngoài."
Nhà chồng Tiết Tĩnh Nhàn cũng là nhà thanh quý, chỉ là bà bà nàng có chút nịnh bợ.
Văn thị đối với bà bà của bạn thân cũng đã nghe qua, quan trọng nhất là cháu trai bà ta, mà người làm mẹ của cháu trai bà, Tĩnh Nhàn nhất định phải trông nom cẩn thận, một tấc cũng không rời.
Chỉ là đối với việc này, Văn thị là người ngoài cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Hôm nay ra ngoài chỉ để chơi, những chuyện khác, chúng ta tạm thời bỏ qua một bên đi."
Tiết Tĩnh Nhàn nghĩ nghĩ cũng đúng, lại cười hớn hở, vẻ u sầu trên mặt bớt đi rất nhiều.
Đến nơi, sau khi đi lòng vòng chung quanh, Văn thị, Diêu thị cùng với Tiết Tĩnh Nhàn liền đến Xuân Phong đình ngôi nói chuyện phiếm, nhân tiện thưởng thức xuân ý toát ra từ bốn phương tám hướng.
Ôn Diệp không đi, nàng chuẩn bị cần câu, muốn thử câu vài con cá, bữa trưa làm cá nướng ăn.
Ngoại trừ tỳ nữ bà tử đi theo, các nhà đều phái thị vệ ẩn nấp xung quanh, phụ trách an toàn của mọi người.
Những người này cũng không có gì phiền toái, mỗi người đều có chức trách của mình, cũng may Ôn Diệp đã chuẩn bị trước, để Thu thúc mang con trai mình tới.
Hôm nay hai cha con này, một người trông coi xe ngựa, một người thay Ôn Diệp đi đào giun.
Tiết Tĩnh Dao cũng ngồi không yên, lần đầu tiên cô bé cảm thấy Ôn Diệp là một người dễ gần, sau đó đối phương cười với cô bé, cô bé lại càng chắc chắn hơn.
Thu Thạch, con trai của Thu thúc vừa đào giun về, hiện tại đang xỏ vào móc câu.
Tiết Tĩnh Dao nhìn thấy cảnh này, không khỏi lui vê phía sau một bước: "Diệp tỷ tỷ, là muốn dùng thứ này để câu cá sao?"
Ôn Diệp đang đợi Thu Thạch xỏ xong, nghe cô bé hỏi, thuận tiện trả lời: "Đúng vậy, cá thích ăn thứ này nhất."
Tiết Tĩnh Dao lớn như vậy, còn chưa thấy qua con côn trùng nào xấu như thế này.
Đợi Ôn Diệp quăng cần câu xuống nước, cô bé mới chậm rãi tới gần, tò mò hỏi: "Như vậy có thể câu được cá sao?”
Trên bãi cỏ trải đệm, Ôn Diệp ngồi trên đó, tay cầm cần câu, nói: "Đương nhiên, ta là cao thủ câu cá mà."
Tiết Tĩnh Dao nửa tin nửa ngờ, cũng bảo tỳ nữ trải đệm, ngồi xuống bên cạnh Ôn Diệp.
Trong Xuân Phong đình, Tiết Tĩnh Nhàn thấy cảnh như vậy, không khỏi cảm khái: "Không nghĩ tới Tĩnh Dao và Từ nhị phu nhân lại có thể ở cạnh nhau như vậy."
Văn thị cười nói: "Nhị biểu tẩu là người phóng khoáng và thú vị, là người có thể thu hút tiểu cô nương đang độ ham chơi như Tĩnh Dao."
Diêu thị nghe vậy cũng gật đầu tán thành. Tiết Tĩnh Nhàn gần hai năm nay chưa từng ra khỏi phủ, nàng ấy hoàn toàn không quen biết Ôn Diệp.
Lúc này thấy phản ứng của hai người trước mắt, trong lòng nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy chỉ có một muội muội này, tính tình có chút lỗ mãng, hôm nay không tới một năm nữa sẽ cập kê, Tiết Tĩnh Nhàn sợ cô bé sẽ không cẩn thận đắc tội với người khác, ảnh hưởng đến hôn sự tương lai.
Văn thị vỗ vỗ tay bạn thân nói: "Ngươi yên tâm đi, nhị biểu tẩu ta rất có chừng mực."
Bên dòng suối, nửa canh giờ trôi qua.
Tiết Tĩnh Dao nhìn đám cá đang bơi thưa thớt trong thùng gõ, nhịn không được nói: "Diệp tỷ tỷ, muội cảm thấy trực tiếp gọi người xuống dùng sọt trúc vớt sẽ nhanh hơn đấy."
Ôn Diệp nửa canh giờ câu được ba con cá nhỏ: "..."
Tiết Tĩnh sau khi biết mình nói sai, vội vàng bổ sung: "Diệp tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi đào rau dại đi, muội vẫn chưa đào."
Ôn Diệp khẽ ho một tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng: "Nếu muội đã muốn, thì ta sẽ cùng muội đi đào."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng buông cần câu xuống.
Đào Chi nghẹn cười nhỏ giọng dặn Thu Thạch lấy giỏ trúc đi vớt chút cá nhỏ.
Nước suối cạn, cá lớn không nhiều còn giảo hoạt, chỉ có thể vớt nhiêu cá nhỏ, quay lại thôn trang, làm cá bọc bột trứng, chiên trong chảo dầu, là món ăn vặt không tồi.
Dù sao thì cũng không cần phải nghĩ đến việc nướng cá.
Rau dại Ôn Diệp chỉ biết mỗi cây tể thái, nên nàng chỉ đào loại này.
Tiết Tĩnh Dao ngay cả một loại cũng không nhận ra, sau khi hỏi vài lần, đào được rổ nhỏ phần lớn vẫn là cỏ dại.
Dọc theo đường đi, Tiết Tĩnh Nhàn nói với Văn thị: "Nếu không phải ngươi mời, ta có lẽ đã không thể đi ra ngoài."
Nhà chồng Tiết Tĩnh Nhàn cũng là nhà thanh quý, chỉ là bà bà nàng có chút nịnh bợ.
Văn thị đối với bà bà của bạn thân cũng đã nghe qua, quan trọng nhất là cháu trai bà ta, mà người làm mẹ của cháu trai bà, Tĩnh Nhàn nhất định phải trông nom cẩn thận, một tấc cũng không rời.
Chỉ là đối với việc này, Văn thị là người ngoài cũng không tiện nói nhiều, chỉ nói: "Hôm nay ra ngoài chỉ để chơi, những chuyện khác, chúng ta tạm thời bỏ qua một bên đi."
Tiết Tĩnh Nhàn nghĩ nghĩ cũng đúng, lại cười hớn hở, vẻ u sầu trên mặt bớt đi rất nhiều.
Đến nơi, sau khi đi lòng vòng chung quanh, Văn thị, Diêu thị cùng với Tiết Tĩnh Nhàn liền đến Xuân Phong đình ngôi nói chuyện phiếm, nhân tiện thưởng thức xuân ý toát ra từ bốn phương tám hướng.
Ôn Diệp không đi, nàng chuẩn bị cần câu, muốn thử câu vài con cá, bữa trưa làm cá nướng ăn.
Ngoại trừ tỳ nữ bà tử đi theo, các nhà đều phái thị vệ ẩn nấp xung quanh, phụ trách an toàn của mọi người.
Những người này cũng không có gì phiền toái, mỗi người đều có chức trách của mình, cũng may Ôn Diệp đã chuẩn bị trước, để Thu thúc mang con trai mình tới.
Hôm nay hai cha con này, một người trông coi xe ngựa, một người thay Ôn Diệp đi đào giun.
Tiết Tĩnh Dao cũng ngồi không yên, lần đầu tiên cô bé cảm thấy Ôn Diệp là một người dễ gần, sau đó đối phương cười với cô bé, cô bé lại càng chắc chắn hơn.
Thu Thạch, con trai của Thu thúc vừa đào giun về, hiện tại đang xỏ vào móc câu.
Tiết Tĩnh Dao nhìn thấy cảnh này, không khỏi lui vê phía sau một bước: "Diệp tỷ tỷ, là muốn dùng thứ này để câu cá sao?"
Ôn Diệp đang đợi Thu Thạch xỏ xong, nghe cô bé hỏi, thuận tiện trả lời: "Đúng vậy, cá thích ăn thứ này nhất."
Tiết Tĩnh Dao lớn như vậy, còn chưa thấy qua con côn trùng nào xấu như thế này.
Đợi Ôn Diệp quăng cần câu xuống nước, cô bé mới chậm rãi tới gần, tò mò hỏi: "Như vậy có thể câu được cá sao?”
Trên bãi cỏ trải đệm, Ôn Diệp ngồi trên đó, tay cầm cần câu, nói: "Đương nhiên, ta là cao thủ câu cá mà."
Tiết Tĩnh Dao nửa tin nửa ngờ, cũng bảo tỳ nữ trải đệm, ngồi xuống bên cạnh Ôn Diệp.
Trong Xuân Phong đình, Tiết Tĩnh Nhàn thấy cảnh như vậy, không khỏi cảm khái: "Không nghĩ tới Tĩnh Dao và Từ nhị phu nhân lại có thể ở cạnh nhau như vậy."
Văn thị cười nói: "Nhị biểu tẩu là người phóng khoáng và thú vị, là người có thể thu hút tiểu cô nương đang độ ham chơi như Tĩnh Dao."
Diêu thị nghe vậy cũng gật đầu tán thành. Tiết Tĩnh Nhàn gần hai năm nay chưa từng ra khỏi phủ, nàng ấy hoàn toàn không quen biết Ôn Diệp.
Lúc này thấy phản ứng của hai người trước mắt, trong lòng nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy chỉ có một muội muội này, tính tình có chút lỗ mãng, hôm nay không tới một năm nữa sẽ cập kê, Tiết Tĩnh Nhàn sợ cô bé sẽ không cẩn thận đắc tội với người khác, ảnh hưởng đến hôn sự tương lai.
Văn thị vỗ vỗ tay bạn thân nói: "Ngươi yên tâm đi, nhị biểu tẩu ta rất có chừng mực."
Bên dòng suối, nửa canh giờ trôi qua.
Tiết Tĩnh Dao nhìn đám cá đang bơi thưa thớt trong thùng gõ, nhịn không được nói: "Diệp tỷ tỷ, muội cảm thấy trực tiếp gọi người xuống dùng sọt trúc vớt sẽ nhanh hơn đấy."
Ôn Diệp nửa canh giờ câu được ba con cá nhỏ: "..."
Tiết Tĩnh sau khi biết mình nói sai, vội vàng bổ sung: "Diệp tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi đào rau dại đi, muội vẫn chưa đào."
Ôn Diệp khẽ ho một tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng: "Nếu muội đã muốn, thì ta sẽ cùng muội đi đào."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng buông cần câu xuống.
Đào Chi nghẹn cười nhỏ giọng dặn Thu Thạch lấy giỏ trúc đi vớt chút cá nhỏ.
Nước suối cạn, cá lớn không nhiều còn giảo hoạt, chỉ có thể vớt nhiêu cá nhỏ, quay lại thôn trang, làm cá bọc bột trứng, chiên trong chảo dầu, là món ăn vặt không tồi.
Dù sao thì cũng không cần phải nghĩ đến việc nướng cá.
Rau dại Ôn Diệp chỉ biết mỗi cây tể thái, nên nàng chỉ đào loại này.
Tiết Tĩnh Dao ngay cả một loại cũng không nhận ra, sau khi hỏi vài lần, đào được rổ nhỏ phần lớn vẫn là cỏ dại.