Chương 295
Từ Nguyệt Gia nhìn về phía nàng, sau mấy giây nín thở bỗng hỏi: "Nàng còn chuyện gì giấu ta sao?"
Bầu không khí dịu dàng lập tức biến mất chỉ trong phút chốc.
Chớp mắt Ôn Diệp không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên nàng nghĩ có phải giữa nàng và Từ Nguyệt Gia có trở ngại giao tiếp nào đó không.
Nàng hiếm khi nghiêm túc một lần, đã qua thôn này thì không còn cửa hàng nào khác nữa đâu....
Trước mắt Từ Nguyệt Gia chỉ bận rộn suy nghĩ về chuyện mà nàng không nói với hắn, rốt cuộc nàng vào Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện để mượn sách gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Nguyệt Gia vẫn nói ra suy đoán của mình: "Đừng nói với ta là hôm qua nàng không đi mượn sách, mà là lén thả sách gì đó vào Tàng Thư Các nhé."
Ôn Diệp nghe vậy thì cạn lời, một lúc lâu nàng mới có thể lấy lại giọng nói của mình: "Sức tưởng tượng của lang quân không tệ."
Nàng là người không biết chừng mực như vậy sao? Dường như Từ Nguyệt Gia đã chịu kích thích nào đó rồi mới nghĩ nàng như thế.
Từ Nguyệt Gia thản nhiên nói: "Không phải thì tốt."
Ôn Diệp: "..."
Đúng là giữa bọn họ có trở ngại giao tiếp thật.
*
Lan Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ non nửa tháng trôi qua, đã lan truyên ồn ào huyên náo ở Thịnh Kinh.
Lục Thị nhận được tin tức của Ôn Diệp đầu tiên, sau khi biết chính xác thời gian họ hồi phủ, nàng ấy canh chừng thời gian vừa lúc thì sai phòng bếp hầm canh tẩm bổ.
Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia về đến Quốc Công phủ đã quá canh giờ dùng bữa tối từ lâu, có điều Lục Thị vẫn chuẩn bị riêng cho họ một bàn đồ ăn, luôn được để trên bếp giữ ấm.
Thấy Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia ăn gần lửng bụng, Lục Thị sai người mang canh tẩm bổ đã hầm sẵn lên.
Ôn Diệp không nhìn ra canh này dùng đồ bổ gì để hầm, nàng giãy giụa nói: "Tẩu tẩu à, ta đã ăn hai miếng thức ăn ở Vân Chi Lâu."
Lục Thị lại nói: "Đương nhiên ta biết, cho nên mới hầm canh này tẩm bổ cho muội đó."
Từ Cảnh Dung ngồi phía đối diện lập tức tiếp lời: "Nhị thẩm thẩm chỉ ăn có hai miếng, không giống ta phải uống thuốc đắng tận nửa tháng."
Ôn Diệp nghe vậy thì âm thầm so sánh, trong lòng bỗng thấy hơi dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất thì nàng còn không thấy chén canh này đắng nữa.
Thấy Ôn Diệp ăn canh, Lục Thị an tâm mỉm cười, một lát sau, nàng ấy nhìn về phía Từ Nguyệt Gia nói: "Nhị đệ, đệ cũng phải ăn một chén."
Sau khi tận mắt nhìn thấy hai người họ ăn xong canh tẩm bổ, Lục Thị mới thả cho họ về. Ôn Diệp vừa về đến Tây viện đã lập tức nằm liệt trên giường.
No quá.
No như vậy sao ngủ cho được chứ.
Nằm đó một lát, nàng nhúc nhích khuỷu tay nhìn vê phía nam nhân của mình, lên tiếng hỏi thử: "Lang quân à?”
Từ Nguyệt Gia cởi áo ngoài, không thèm quay đầu lại, hỏi: "Ngày mai phải vào cung, đêm ngay nghỉ ngơi sớm đi."
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, cho dù Ôn Diệp có gạt sang một bên thì công lao của nàng vẫn không thể chối bỏ được.
Trước khi trở về, ý chỉ triệu kiến nàng vào cung đã đến Quốc Công phủ rồi.
Trong lòng Ôn Diệp thấy hơi tiếc nuối, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ta cũng có nói gì đâu."
Nói xong, nàng lại nằm xuống lần nữa.
Từ Nguyệt Gia xoay người về phía nàng, trong mắt lóe lên chút quan tâm: "Khó chịu lắm sao?"
Ôn Diệp yếu ớt đáp lại: "Ừm."
Từ Nguyệt Gia kéo nàng: "Ra ngoài đi dạo một chút, để tiêu thực."
Sau khi Ôn Diệp bị kéo lên đã thuận thế ngã vào trong lòng Từ Nguyệt Gia, nàng cố ý hạ thấp giọng xuống nói: "Lang quân đi cùng ta."
Vành tai Từ Nguyệt Gia đỏ ửng: "Nàng đứng ngay ngắn trước đã."
Ôn Diệp chơi xấu, ôm chặt cổ hắn: "Đứng không vững."
Không ăn được thịt thì húp miếng canh cũng được.
Từ Nguyệt Gia: "..."
*
Hôm sau, trời vừa sáng.
Ôn Diệp đang ngủ ngon lành bỗng cảm cảm thấy chóp mũi hơi ngứa ngáy, nàng cố sức mở mắt ra, lập tức thấy ngay khuôn mặt bánh bao.
Đúng là một thời gian dài không gặp Từ Ngọc Tuyên.
Hôm qua họ về tới phủ đã gần đến giờ Hợi, giờ đó Từ Ngọc Tuyên đã ngủ từ sớm rồi nên nàng vẫn chưa thấy mặt cậu bé.
Bầu không khí dịu dàng lập tức biến mất chỉ trong phút chốc.
Chớp mắt Ôn Diệp không biết nên nói gì cho phải, đột nhiên nàng nghĩ có phải giữa nàng và Từ Nguyệt Gia có trở ngại giao tiếp nào đó không.
Nàng hiếm khi nghiêm túc một lần, đã qua thôn này thì không còn cửa hàng nào khác nữa đâu....
Trước mắt Từ Nguyệt Gia chỉ bận rộn suy nghĩ về chuyện mà nàng không nói với hắn, rốt cuộc nàng vào Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện để mượn sách gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Nguyệt Gia vẫn nói ra suy đoán của mình: "Đừng nói với ta là hôm qua nàng không đi mượn sách, mà là lén thả sách gì đó vào Tàng Thư Các nhé."
Ôn Diệp nghe vậy thì cạn lời, một lúc lâu nàng mới có thể lấy lại giọng nói của mình: "Sức tưởng tượng của lang quân không tệ."
Nàng là người không biết chừng mực như vậy sao? Dường như Từ Nguyệt Gia đã chịu kích thích nào đó rồi mới nghĩ nàng như thế.
Từ Nguyệt Gia thản nhiên nói: "Không phải thì tốt."
Ôn Diệp: "..."
Đúng là giữa bọn họ có trở ngại giao tiếp thật.
*
Lan Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ non nửa tháng trôi qua, đã lan truyên ồn ào huyên náo ở Thịnh Kinh.
Lục Thị nhận được tin tức của Ôn Diệp đầu tiên, sau khi biết chính xác thời gian họ hồi phủ, nàng ấy canh chừng thời gian vừa lúc thì sai phòng bếp hầm canh tẩm bổ.
Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia về đến Quốc Công phủ đã quá canh giờ dùng bữa tối từ lâu, có điều Lục Thị vẫn chuẩn bị riêng cho họ một bàn đồ ăn, luôn được để trên bếp giữ ấm.
Thấy Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia ăn gần lửng bụng, Lục Thị sai người mang canh tẩm bổ đã hầm sẵn lên.
Ôn Diệp không nhìn ra canh này dùng đồ bổ gì để hầm, nàng giãy giụa nói: "Tẩu tẩu à, ta đã ăn hai miếng thức ăn ở Vân Chi Lâu."
Lục Thị lại nói: "Đương nhiên ta biết, cho nên mới hầm canh này tẩm bổ cho muội đó."
Từ Cảnh Dung ngồi phía đối diện lập tức tiếp lời: "Nhị thẩm thẩm chỉ ăn có hai miếng, không giống ta phải uống thuốc đắng tận nửa tháng."
Ôn Diệp nghe vậy thì âm thầm so sánh, trong lòng bỗng thấy hơi dễ chịu hơn một chút.
Ít nhất thì nàng còn không thấy chén canh này đắng nữa.
Thấy Ôn Diệp ăn canh, Lục Thị an tâm mỉm cười, một lát sau, nàng ấy nhìn về phía Từ Nguyệt Gia nói: "Nhị đệ, đệ cũng phải ăn một chén."
Sau khi tận mắt nhìn thấy hai người họ ăn xong canh tẩm bổ, Lục Thị mới thả cho họ về. Ôn Diệp vừa về đến Tây viện đã lập tức nằm liệt trên giường.
No quá.
No như vậy sao ngủ cho được chứ.
Nằm đó một lát, nàng nhúc nhích khuỷu tay nhìn vê phía nam nhân của mình, lên tiếng hỏi thử: "Lang quân à?”
Từ Nguyệt Gia cởi áo ngoài, không thèm quay đầu lại, hỏi: "Ngày mai phải vào cung, đêm ngay nghỉ ngơi sớm đi."
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, cho dù Ôn Diệp có gạt sang một bên thì công lao của nàng vẫn không thể chối bỏ được.
Trước khi trở về, ý chỉ triệu kiến nàng vào cung đã đến Quốc Công phủ rồi.
Trong lòng Ôn Diệp thấy hơi tiếc nuối, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ta cũng có nói gì đâu."
Nói xong, nàng lại nằm xuống lần nữa.
Từ Nguyệt Gia xoay người về phía nàng, trong mắt lóe lên chút quan tâm: "Khó chịu lắm sao?"
Ôn Diệp yếu ớt đáp lại: "Ừm."
Từ Nguyệt Gia kéo nàng: "Ra ngoài đi dạo một chút, để tiêu thực."
Sau khi Ôn Diệp bị kéo lên đã thuận thế ngã vào trong lòng Từ Nguyệt Gia, nàng cố ý hạ thấp giọng xuống nói: "Lang quân đi cùng ta."
Vành tai Từ Nguyệt Gia đỏ ửng: "Nàng đứng ngay ngắn trước đã."
Ôn Diệp chơi xấu, ôm chặt cổ hắn: "Đứng không vững."
Không ăn được thịt thì húp miếng canh cũng được.
Từ Nguyệt Gia: "..."
*
Hôm sau, trời vừa sáng.
Ôn Diệp đang ngủ ngon lành bỗng cảm cảm thấy chóp mũi hơi ngứa ngáy, nàng cố sức mở mắt ra, lập tức thấy ngay khuôn mặt bánh bao.
Đúng là một thời gian dài không gặp Từ Ngọc Tuyên.
Hôm qua họ về tới phủ đã gần đến giờ Hợi, giờ đó Từ Ngọc Tuyên đã ngủ từ sớm rồi nên nàng vẫn chưa thấy mặt cậu bé.