Chương 115
Cho du chỉ là một ngôi nhà to bằng bàn tay, bà ấy cũng lười quản.
Lục thị nhớ lại một số chuyện xảy ra sau khi Ôn thị gả vào, không khỏi mỉm cười: "Cô mẫu đoán chuẩn thật."
Đại cô thái nhướng mày, nói: "Nghe con nói như vậy, ta cũng muốn sớm gặp con bé."
Đợi mẹ chồng nàng dâu tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, Lục thị mới rời đi.
Sau khi trở lại chính viện, Lục thị cũng không nhàn rỗi, buổi tối muốn ở chính viện dùng bữa, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị.
Khẩu vị của Đại cô thái thái cùng biểu đệ muội Diêu thị phải thêm vào danh sách đồ ăn, còn có các nàng kiêng ăn cái gì, cũng phải cẩn thận tránh đi.
Chờ phân phó xong, Lục thị mới có thời gian rảnh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhìn tuyết trắng dày nặng trong viện, nàng ấy không khỏi bắt đầu lo lắng với Tiển ma ma: "Sớm biết tuyết sẽ rơi lớn như vậy, sẽ không cho Ôn thị hôm nay đi tuần tra thôn trang."
Lục thị hiện tại có chút hối hận, trời lạnh như vậy, qua đêm ở thôn trang phải chịu nhiều khổ.
Tiển ma ma trấn an nói: "Phu nhân yên tâm, chỗ ở trên thôn trang mặc dù so ra kém trong phủ, nhưng cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, Nhị phu nhân chỉ ở đó ủy khuất một đêm, đợi ngày mai tuyết ngừng, là có thể trở về."
Lục thị thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy."
"Đúng rồi." Lục thị bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bỏ thêm một câu:"Ngươi quay đầu tìm lại cái áo lông cáo thuần sắc trong khố phòng ta ra, chờ đệ muội trở về, ngươi sai Thanh Tuyết đưa qua."
Nói cho cùng Ôn thị giờ phút này bị vây ở thôn trang vẫn là do nàng ấy cố ý giả bệnh ở bên trong.
Nên bồi thường cho nàng.
Nhưng một cái áo lông cáo có phải thiếu hay không?
Lục thị cuối cùng lại nói: "Lấy một vạn lượng lợi nhuận từ cửa hàng trên danh nghĩa nhị đệ, ở trong phòng riêng của ta lại lấy ra hai ngàn lượng, cùng với lông cáo đưa đi."
Thiếu chút nữa quên mất, Tết sắp đến rồi, thông gia Quốc công phủ đông đảo, gửi quà cho nhau, mặc dù phủ đã lập danh sách để người bên dưới chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng khó tránh khỏi sẽ có một ít sơ hở nhỏ trước mắt nhìn không thấy.
Đến lúc đó cũng không thể để Ôn Diệp lấy bạc hồi môn của mình ra bổ sung được.
Lục thị không biết Ôn Diệp đã lấy được mấy hộp lá vàng và lá bạc từ Từ Nguyệt Gia, cho rằng trong tay nàng chỉ là một ngàn lượng ngân phiếu lần trước nàng ấy đưa cho để nhận lỗi.
Một ngàn lượng thì có tác dụng gì?
Tiển ma ma đáp: "Vâng, lão nô đã nhớ kỹ rồi."
Mà Ôn Diệp, người đang chịu khổ trong miệng Lục thị, vừa tuần tra xong hai thôn trang khác trở về.
Quả thật chịu một chút khổ, bữa trưa ăn nhiều đồ hầm, no đến muốn khóc.
Tuần tra liên tục hai thôn trang, trời cũng tối, đến giờ dùng bữa tối, Ôn Diệp chỉ có thể nhìn hai tỳ nữ ăn trước mặt mình.
Nàng thật khổ.
Bữa tối tương đối đơn giản chỉ là khoai tây hầm với nửa con gà còn sót lại giữa trưa, bên trong bỏ thêm mì sợi cán tay của đầu bếp, mì sợi hơi hơi vàng ăn vào ngon miệng.
Ôn Diệp ăn hai miếng, căn bản không đỡ thèm.
Chạng vạng tối tuyết càng rơi càng lớn, trắng xóa một khoảng, căn bản không có đường để đi.
Ôn Diệp uống một ly rượu, nói với Đào Chỉ: "Sáng mai không cần gọi ta, ta muốn ngủ thêm một lát."
Đào Chỉ nói: "Phu nhân người uống ít thôi."
Ôn Diệp lơ đễnh: "Chỉ một ly thôi, ta biết kiềm chế mà."
Tửu lượng của nàng rất tốt.
Lúc này Vân Chi từ ngoài phòng đi vào, quy củ trên thôn trang không nhiều, tối nay hai người các nàng đều ngủ ở chỗ Ôn Diệp, trong phòng vừa vặn có hai cái giường.
Ôn Diệp thấy nàng ấy đi vào, hỏi: "Những người khác đã sắp xếp xong chưa?"
Vân Chi trả lời: "Deu sắp xếp xong rồi ạ."
Ôn Diệp gật đầu, nói: "Mau tới đây làm ấm người đi."
Ra khỏi thành tuần tra thôn trang, ba người không thể bổ sung thêm xe phu, ngoại trừ hầu phòng sai vặt các tỳ nữ của nàng, còn có mười mấy thị vệ của Quốc công phủ thị vệ mà Lục thị cung.
Vân Chi đến gần nói: "Còn có một việc, người của Quốc công phủ báo cho biết, hôm nay Đại cô thái thái đã hồi kinh."
Người tới chính là gã sai vặt chân chạy của chính viện, một đường cưỡi ngựa tới đây, người đều đông cứng, Vân Chi bảo bà thu ngân chuẩn bị quần áo khô ráo cùng canh nóng đồ ăn nóng cho gã, ăn xong rồi nghỉ ngơi.
Lục thị nhớ lại một số chuyện xảy ra sau khi Ôn thị gả vào, không khỏi mỉm cười: "Cô mẫu đoán chuẩn thật."
Đại cô thái nhướng mày, nói: "Nghe con nói như vậy, ta cũng muốn sớm gặp con bé."
Đợi mẹ chồng nàng dâu tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, Lục thị mới rời đi.
Sau khi trở lại chính viện, Lục thị cũng không nhàn rỗi, buổi tối muốn ở chính viện dùng bữa, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị.
Khẩu vị của Đại cô thái thái cùng biểu đệ muội Diêu thị phải thêm vào danh sách đồ ăn, còn có các nàng kiêng ăn cái gì, cũng phải cẩn thận tránh đi.
Chờ phân phó xong, Lục thị mới có thời gian rảnh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nhìn tuyết trắng dày nặng trong viện, nàng ấy không khỏi bắt đầu lo lắng với Tiển ma ma: "Sớm biết tuyết sẽ rơi lớn như vậy, sẽ không cho Ôn thị hôm nay đi tuần tra thôn trang."
Lục thị hiện tại có chút hối hận, trời lạnh như vậy, qua đêm ở thôn trang phải chịu nhiều khổ.
Tiển ma ma trấn an nói: "Phu nhân yên tâm, chỗ ở trên thôn trang mặc dù so ra kém trong phủ, nhưng cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, Nhị phu nhân chỉ ở đó ủy khuất một đêm, đợi ngày mai tuyết ngừng, là có thể trở về."
Lục thị thở dài: "Cũng chỉ có thể như vậy."
"Đúng rồi." Lục thị bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bỏ thêm một câu:"Ngươi quay đầu tìm lại cái áo lông cáo thuần sắc trong khố phòng ta ra, chờ đệ muội trở về, ngươi sai Thanh Tuyết đưa qua."
Nói cho cùng Ôn thị giờ phút này bị vây ở thôn trang vẫn là do nàng ấy cố ý giả bệnh ở bên trong.
Nên bồi thường cho nàng.
Nhưng một cái áo lông cáo có phải thiếu hay không?
Lục thị cuối cùng lại nói: "Lấy một vạn lượng lợi nhuận từ cửa hàng trên danh nghĩa nhị đệ, ở trong phòng riêng của ta lại lấy ra hai ngàn lượng, cùng với lông cáo đưa đi."
Thiếu chút nữa quên mất, Tết sắp đến rồi, thông gia Quốc công phủ đông đảo, gửi quà cho nhau, mặc dù phủ đã lập danh sách để người bên dưới chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng khó tránh khỏi sẽ có một ít sơ hở nhỏ trước mắt nhìn không thấy.
Đến lúc đó cũng không thể để Ôn Diệp lấy bạc hồi môn của mình ra bổ sung được.
Lục thị không biết Ôn Diệp đã lấy được mấy hộp lá vàng và lá bạc từ Từ Nguyệt Gia, cho rằng trong tay nàng chỉ là một ngàn lượng ngân phiếu lần trước nàng ấy đưa cho để nhận lỗi.
Một ngàn lượng thì có tác dụng gì?
Tiển ma ma đáp: "Vâng, lão nô đã nhớ kỹ rồi."
Mà Ôn Diệp, người đang chịu khổ trong miệng Lục thị, vừa tuần tra xong hai thôn trang khác trở về.
Quả thật chịu một chút khổ, bữa trưa ăn nhiều đồ hầm, no đến muốn khóc.
Tuần tra liên tục hai thôn trang, trời cũng tối, đến giờ dùng bữa tối, Ôn Diệp chỉ có thể nhìn hai tỳ nữ ăn trước mặt mình.
Nàng thật khổ.
Bữa tối tương đối đơn giản chỉ là khoai tây hầm với nửa con gà còn sót lại giữa trưa, bên trong bỏ thêm mì sợi cán tay của đầu bếp, mì sợi hơi hơi vàng ăn vào ngon miệng.
Ôn Diệp ăn hai miếng, căn bản không đỡ thèm.
Chạng vạng tối tuyết càng rơi càng lớn, trắng xóa một khoảng, căn bản không có đường để đi.
Ôn Diệp uống một ly rượu, nói với Đào Chỉ: "Sáng mai không cần gọi ta, ta muốn ngủ thêm một lát."
Đào Chỉ nói: "Phu nhân người uống ít thôi."
Ôn Diệp lơ đễnh: "Chỉ một ly thôi, ta biết kiềm chế mà."
Tửu lượng của nàng rất tốt.
Lúc này Vân Chi từ ngoài phòng đi vào, quy củ trên thôn trang không nhiều, tối nay hai người các nàng đều ngủ ở chỗ Ôn Diệp, trong phòng vừa vặn có hai cái giường.
Ôn Diệp thấy nàng ấy đi vào, hỏi: "Những người khác đã sắp xếp xong chưa?"
Vân Chi trả lời: "Deu sắp xếp xong rồi ạ."
Ôn Diệp gật đầu, nói: "Mau tới đây làm ấm người đi."
Ra khỏi thành tuần tra thôn trang, ba người không thể bổ sung thêm xe phu, ngoại trừ hầu phòng sai vặt các tỳ nữ của nàng, còn có mười mấy thị vệ của Quốc công phủ thị vệ mà Lục thị cung.
Vân Chi đến gần nói: "Còn có một việc, người của Quốc công phủ báo cho biết, hôm nay Đại cô thái thái đã hồi kinh."
Người tới chính là gã sai vặt chân chạy của chính viện, một đường cưỡi ngựa tới đây, người đều đông cứng, Vân Chi bảo bà thu ngân chuẩn bị quần áo khô ráo cùng canh nóng đồ ăn nóng cho gã, ăn xong rồi nghỉ ngơi.