Chương 53
Ôn Diệp: "Không cần đi, phu nhân nhà ngươi đã ngần này tuổi rồi, việc nhỏ như vậy, cùng lắm là bị cấm túc mấy ngày thôi."
Hơn nữa, mất mặt không chỉ có một mình nàng.
Ngày mốt nàng còn phải lại mặt, cho dù Lục thị thật sự vì chuyện này mà tức giận, dù sao cũng phải chờ nàng lại mặt xong mới tính.
Không lâu sau, Liễu Nha lại đây nói rằng Thanh Tuyết cô nương của chính viện xin cầu kiến.
Vân Chi nghe xong lập tức cảm thấy chuyện mà mình lo lắng sắp xảy ra.
Ôn Diệp an ủi nàng hai câu rồi xuống khỏi trường tháp, mang giày, điều chỉnh váy áo, sau đó ra khỏi nội thất.
Liễu Nha đã dẫn Thanh Tuyết vào nội đường chờ.
Ôn Diệp ngồi xuống, bình thản hỏi: "Chuyến này Thanh Tuyết cô nương đến Tây viện là có việc gì?"
Thanh Tuyết phúc thân hành lễ với nàng rồi mới cung kính nói: "Hồi bẩm Nhị phu nhân, đây là đồ mà phu nhân lệnh cho nô tỳ mang đến."
Sau khi nói xong, nàng ấy quay đầu lại ra hiệu, tỳ nữ ôm hộp gấm lập tức bước lên trước.
Thanh Tuyết đi tới mở hộp ra.
Ôn Diệp không rõ nội tình, dõi mắt nhìn theo, lập tức có chút không thể dời mắt.
Không ngờ bên trong là ngân phiếu hai ngàn lượng và một đôi Ngọc Như Ý.
Nàng nghe Thanh Tuyết nói: "Thế tử ở chính viện..., đây là nhận lỗi với Nhị phu nhân."
Chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, lúc này nói rõ đối với Nhị phu nhân hay đối với Thế tử đều không tốt.
Ôn Diệp nhướng mày: "Cho ta hả?"
Thanh Tuyết: "Vâng."
Vân Chi và Đào Chi nghe mà như lọt vào sương mù, Ôn Diệp thì đại khái đã hiểu, có lẽ là nhãi ranh Thế tử nói xấu nàng trước mặt Lục thị đây mà.
Mấy thứ này là Lục thị băn khoăn nên muốn bồi thường cho nàng.
Nít ranh thì nàng gặp nhiều rồi, Ôn Diệp lại thoáng liếc ngân phiếu trong hộp gấm, trong lòng nghĩ, nàng là một người độ lượng.
Ôn Diệp để Đào Chi nhận lấy ngân phiếu và Ngọc Như Ý, sau đó nói: "Ý của tẩu tẩu, ta đã hiểu rồi."
Thanh Tuyết không nán lại Tây viện quá lâu, chờ nàng ấy đi rồi, Ôn Diệp lập tức lấy ngân phiếu hai ngàn lượng trong hộp gấm ra đưa cho Vân Chi, rồi dặn: "Sau này tìm cơ hội đổi hết thành bạc trắng."
Ngân phiếu mỏng tang dễ rơi mất.
Đầu của Đào Chi như muốn to ra: "Sao Quốc công phu nhân lại đưa những thứ này cho phu nhân? Chẳng lẽ là tán đồng với hàng vi dán giấy lên mặt tiểu công tử của phu nhân?"
Ôn Diệp liếc nàng ấy một cái rồi nói: "Có lẽ?" Thái độ của Thanh Tuyết khiến Vân Chi yên lòng, nàng ấy nói: "Dù sao không có chuyện gì là tốt rồi."
Ôn Diệp gật đầu, trong lòng lại có chút tiếc nuối nhè nhẹ, sao Lục thị lại không tức giận chứ.
Ngân phiếu quả thực rất tuyệt, nhưng nếu Lục thị cấm túc nàng thêm mười ngày nửa tháng nữa thì tốt rồi.
Đối với chuyện chăm sóc hài tử, Ôn Diệp xin được miễn thứ cho kẻ bất tài.
*
Từ lúc nhận thân vào giờ mão kết thúc, mãi đến giờ thân Ôn Diệp mới thấy Từ Nguyệt Gia.
Theo Ôn Diệp được biết, Từ Nguyệt Gia có năm ngày nghỉ phép kết hôn.
Nhưng mà với sinh vật như nam nhân, thỉnh thoảng gặp một chút là được rồi.
Vì thế đối với hành vi mới ngày thứ hai sau kết hôn đã hăng hái công tác của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp tỏ vẻ ủng hộ.
"Lang quân có muốn dùng vãn thiện ở Tây viện hay không?" Ôn Diệp thuận tay đặt quyển thoại bản trên tay xuống, đi ra khỏi thư phòng Tây gian.
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng, vẻ mặt nhàn nhạt đáp: "Ừ”"
Ôn Diệp sai tỳ nữ chuẩn bị bữa tối, còn mình thì trực tiếp lướt qua nam nhân đi vào nội thất.
Từ Nguyệt Gia trở lại, thư phòng Tây gian lập tức không thuộc về nàng nữa.
Ôn Diệp ngồi lên trường tháp, khẽ nghiêng người dựa ra sau. Sau khi thở dài thườn thượt, nàng cứ cảm thấy mình đã quên cái gì đó.
Chẳng mấy phút sau, nàng bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, xốc tấm đệm che trên đầu gối lên, nhanh chân chạy ra khỏi nội thất, chạy về phía thư phòng ở Tây gian.
Lúc này, Từ Nguyệt Gia đã cầm quyển thoại bản mà Ôn Diệp thuận tay quẳng trên thư án cách đó không lâu lên.
"Chờ đã!" Ôn Diệp suýt nữa lạc giọng, may mà ngăn kịp.
Nàng lập tức cướp lấy quyển sách mà Từ Nguyệt Gia chỉ mới lật trang bìa, khôi phục lại giọng nói dịu dàng: "Quyển sách này không phù hợp với lang quân."
Hơn nữa, mất mặt không chỉ có một mình nàng.
Ngày mốt nàng còn phải lại mặt, cho dù Lục thị thật sự vì chuyện này mà tức giận, dù sao cũng phải chờ nàng lại mặt xong mới tính.
Không lâu sau, Liễu Nha lại đây nói rằng Thanh Tuyết cô nương của chính viện xin cầu kiến.
Vân Chi nghe xong lập tức cảm thấy chuyện mà mình lo lắng sắp xảy ra.
Ôn Diệp an ủi nàng hai câu rồi xuống khỏi trường tháp, mang giày, điều chỉnh váy áo, sau đó ra khỏi nội thất.
Liễu Nha đã dẫn Thanh Tuyết vào nội đường chờ.
Ôn Diệp ngồi xuống, bình thản hỏi: "Chuyến này Thanh Tuyết cô nương đến Tây viện là có việc gì?"
Thanh Tuyết phúc thân hành lễ với nàng rồi mới cung kính nói: "Hồi bẩm Nhị phu nhân, đây là đồ mà phu nhân lệnh cho nô tỳ mang đến."
Sau khi nói xong, nàng ấy quay đầu lại ra hiệu, tỳ nữ ôm hộp gấm lập tức bước lên trước.
Thanh Tuyết đi tới mở hộp ra.
Ôn Diệp không rõ nội tình, dõi mắt nhìn theo, lập tức có chút không thể dời mắt.
Không ngờ bên trong là ngân phiếu hai ngàn lượng và một đôi Ngọc Như Ý.
Nàng nghe Thanh Tuyết nói: "Thế tử ở chính viện..., đây là nhận lỗi với Nhị phu nhân."
Chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng, lúc này nói rõ đối với Nhị phu nhân hay đối với Thế tử đều không tốt.
Ôn Diệp nhướng mày: "Cho ta hả?"
Thanh Tuyết: "Vâng."
Vân Chi và Đào Chi nghe mà như lọt vào sương mù, Ôn Diệp thì đại khái đã hiểu, có lẽ là nhãi ranh Thế tử nói xấu nàng trước mặt Lục thị đây mà.
Mấy thứ này là Lục thị băn khoăn nên muốn bồi thường cho nàng.
Nít ranh thì nàng gặp nhiều rồi, Ôn Diệp lại thoáng liếc ngân phiếu trong hộp gấm, trong lòng nghĩ, nàng là một người độ lượng.
Ôn Diệp để Đào Chi nhận lấy ngân phiếu và Ngọc Như Ý, sau đó nói: "Ý của tẩu tẩu, ta đã hiểu rồi."
Thanh Tuyết không nán lại Tây viện quá lâu, chờ nàng ấy đi rồi, Ôn Diệp lập tức lấy ngân phiếu hai ngàn lượng trong hộp gấm ra đưa cho Vân Chi, rồi dặn: "Sau này tìm cơ hội đổi hết thành bạc trắng."
Ngân phiếu mỏng tang dễ rơi mất.
Đầu của Đào Chi như muốn to ra: "Sao Quốc công phu nhân lại đưa những thứ này cho phu nhân? Chẳng lẽ là tán đồng với hàng vi dán giấy lên mặt tiểu công tử của phu nhân?"
Ôn Diệp liếc nàng ấy một cái rồi nói: "Có lẽ?" Thái độ của Thanh Tuyết khiến Vân Chi yên lòng, nàng ấy nói: "Dù sao không có chuyện gì là tốt rồi."
Ôn Diệp gật đầu, trong lòng lại có chút tiếc nuối nhè nhẹ, sao Lục thị lại không tức giận chứ.
Ngân phiếu quả thực rất tuyệt, nhưng nếu Lục thị cấm túc nàng thêm mười ngày nửa tháng nữa thì tốt rồi.
Đối với chuyện chăm sóc hài tử, Ôn Diệp xin được miễn thứ cho kẻ bất tài.
*
Từ lúc nhận thân vào giờ mão kết thúc, mãi đến giờ thân Ôn Diệp mới thấy Từ Nguyệt Gia.
Theo Ôn Diệp được biết, Từ Nguyệt Gia có năm ngày nghỉ phép kết hôn.
Nhưng mà với sinh vật như nam nhân, thỉnh thoảng gặp một chút là được rồi.
Vì thế đối với hành vi mới ngày thứ hai sau kết hôn đã hăng hái công tác của Từ Nguyệt Gia, Ôn Diệp tỏ vẻ ủng hộ.
"Lang quân có muốn dùng vãn thiện ở Tây viện hay không?" Ôn Diệp thuận tay đặt quyển thoại bản trên tay xuống, đi ra khỏi thư phòng Tây gian.
Từ Nguyệt Gia nhìn nàng, vẻ mặt nhàn nhạt đáp: "Ừ”"
Ôn Diệp sai tỳ nữ chuẩn bị bữa tối, còn mình thì trực tiếp lướt qua nam nhân đi vào nội thất.
Từ Nguyệt Gia trở lại, thư phòng Tây gian lập tức không thuộc về nàng nữa.
Ôn Diệp ngồi lên trường tháp, khẽ nghiêng người dựa ra sau. Sau khi thở dài thườn thượt, nàng cứ cảm thấy mình đã quên cái gì đó.
Chẳng mấy phút sau, nàng bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, xốc tấm đệm che trên đầu gối lên, nhanh chân chạy ra khỏi nội thất, chạy về phía thư phòng ở Tây gian.
Lúc này, Từ Nguyệt Gia đã cầm quyển thoại bản mà Ôn Diệp thuận tay quẳng trên thư án cách đó không lâu lên.
"Chờ đã!" Ôn Diệp suýt nữa lạc giọng, may mà ngăn kịp.
Nàng lập tức cướp lấy quyển sách mà Từ Nguyệt Gia chỉ mới lật trang bìa, khôi phục lại giọng nói dịu dàng: "Quyển sách này không phù hợp với lang quân."