Chương 52
Lục thị ôm Từ Cảnh Lâm vào lòng, sau khi quan tâm hỏi han hai câu thì bắt đầu vào chủ đề chính: "Lần trước con với đại ca đến nhà ngoại tổ chơi có vui không?”
Từ Cảnh Lâm đơn thuần nói: "Vui ạ! Tiểu cữu cữu tốt với tụi con lắm!"
Đệ đệ nhỏ nhất của Lục thị vừa mới mười một, người ngợm chắc nịch, khi hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm ở Hầu phủ luôn chơi chung với nó.
Lục thị lại hỏi: "Còn gì nữa không? Ví dụ như đại ca con có bỏ con một mình không?”
Từ Cảnh Lâm giống như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên tức giận nói: "Nương, đại ca hư lắm!"
Trong lòng Lục thị kích động: "Nó làm gì con?”
Từ Cảnh Lâm cuộn chặt nắm tay nhỏ nói: "Ngoại tổ mẫu sai Triệu ma ma làm quế hoa cao, huynh ấy lén ăn một mình! Một khối cũng không chừa lại cho conI! Quá xấu xa rồi!"
Lục thị: "... Không còn chuyện nào khác hả? Ví dụ như có ai nói chuyện riêng với đại ca của con không?”
Từ Cảnh Lâm: "Đương nhiên là có! Ngoại tổ phụ đặc biệt mua điểm tâm của Phù Dung Ký về, đại ca cũng ăn hết không chừa cho con!"
Cậu nhóc vừa dứt lời thì cái bụng nhỏ kêu lên rột rột.
Lục thị: ”..."
Đây là thân sinh nhi tử của nàng ấy ư?
Từ Cảnh Lâm lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vã che bụng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: "Nương..."
Lục thị bất đắc dĩ, nàng ấy sai Thanh Tuyết bưng một đĩa điểm tâm đến cho Từ Cảnh Lâm, sau đó gọi người dẫn cậu nhóc về Đông viện.
Xem ra không thể hỏi được gì từ chỗ tiểu nhỉ tử rồi, Lục thị quay đầu nói với người bên cạnh: "Tiển ma ma, bà đi tra xem trong phủ có ai ở bên tai Thế tử nói gì hay không."
Tiển ma ma lập tức hiểu ý, đáp ngay: "Lão nô đi ngay."
Sau đó Lục thị lại nhìn về phía Thanh Tuyết: "Ngày mai ngươi ve Hầu phủ một chuyến tìm mẫu thân của ta, lúc ở Hầu phủ Thế tử đã tiếp xúc với những ai, sau khi tra xong thì vê báo với ta."
Thanh Tuyết phúc thân: "Nô tỳ đã biết."
Sau khi Tiển ma ma rời đi, Lục thị nghĩ đến Ôn thị ở Tây viện, tạm ngừng một lát rồi quay người lại nói với Thanh Tuyết: "Đến khố phòng của ta lấy hai ngàn lượng, tìm thêm đôi Ngọc Như Ý lần trước, ngươi đích thân đưa tới Tây viện."
Thanh Tuyết hiểu đây là Đại phu nhân bồi thường cho Nhị phu nhân, bởi vì Thế tử nói năng lỗ mãng với Nhị phu nhân.
*
Sau khi tiễn đứa nhỏ đi, chẳng bao lâu sau Ôn Diệp đã phủi tay không chơi nữa.
Bởi vì nàng bấm tay tính toán, vận khí hôm nay bình thường, không thích hợp đấu địa chủ. Đào Chi bận rộn xếp bài lại, nghe Ôn Diệp bia chuyện thì cười hừ: "Rõ ràng là phu nhân kỹ thuật không bằng người, nếu không sao cộng thêm mặt tiểu công tử nữa cũng không đủ chỗ dán giấy."
Ôn Diệp hất mặt lên, ra vẻ đứng đắn nói: "Đào Chi, móng heo nướng tối nay, không có phần của ngươi nữa.”
Đào Chi nghe vậy thì dỗi: "Phu nhân, người chơi xấu! Đã nói nếu nô tỳ thắng liên tiếp mười ván thì giò heo nướng có một phần của nô tỳ mài"
Ôn Diệp đơn giản nhắm mắt lại, không đối mặt với nàng ấy, ngồi thiền trên trường tháp: "Ngươi cũng nói rồi, ta là phu nhân, cho nên ta nói là tính."
Đào Chi nghe vậy liên nghẹn một hơi.
Lúc này Vân Chi bưng trà bước vào, thấy vẻ mặt tủi thân của Đào Chỉ thì cười nói: "Được rồi, muội so đo với phu nhân làm gì."
Đào Chi tức thở phì phì: "Hừ."
Vân Chi không khuyên nàng ấy nữa, đến gần Ôn Diệp rót trà cho nàng, sau đó lo lắng nói: "Phu nhân dán đầy giấy lên mặt tiểu công tử, cũng không biết Quốc công phu nhân biết rồi có giận không."
Nàng ấy và Thường di nương có cùng một mối lo, lo sau khi Ôn Diệp đến Quốc công phủ sẽ vì thân phận kế mẫu mà đón phải những ánh mắt khác thường.
Ai mà không biết vị tiểu công tử đó cực kỳ tôn quý.
Ôn Diệp mở mắt ra, thầm thở dài trong lòng rồi nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vân Chi vẫn không yên tâm: "Hay là nô tỳ đi nghe ngóng xem sao."
Tiểu công tử rời khỏi Tây viện đã sắp một canh giờ rồi.
Từ Cảnh Lâm đơn thuần nói: "Vui ạ! Tiểu cữu cữu tốt với tụi con lắm!"
Đệ đệ nhỏ nhất của Lục thị vừa mới mười một, người ngợm chắc nịch, khi hai huynh đệ Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm ở Hầu phủ luôn chơi chung với nó.
Lục thị lại hỏi: "Còn gì nữa không? Ví dụ như đại ca con có bỏ con một mình không?”
Từ Cảnh Lâm giống như nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên tức giận nói: "Nương, đại ca hư lắm!"
Trong lòng Lục thị kích động: "Nó làm gì con?”
Từ Cảnh Lâm cuộn chặt nắm tay nhỏ nói: "Ngoại tổ mẫu sai Triệu ma ma làm quế hoa cao, huynh ấy lén ăn một mình! Một khối cũng không chừa lại cho conI! Quá xấu xa rồi!"
Lục thị: "... Không còn chuyện nào khác hả? Ví dụ như có ai nói chuyện riêng với đại ca của con không?”
Từ Cảnh Lâm: "Đương nhiên là có! Ngoại tổ phụ đặc biệt mua điểm tâm của Phù Dung Ký về, đại ca cũng ăn hết không chừa cho con!"
Cậu nhóc vừa dứt lời thì cái bụng nhỏ kêu lên rột rột.
Lục thị: ”..."
Đây là thân sinh nhi tử của nàng ấy ư?
Từ Cảnh Lâm lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vã che bụng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, ngượng ngùng nói: "Nương..."
Lục thị bất đắc dĩ, nàng ấy sai Thanh Tuyết bưng một đĩa điểm tâm đến cho Từ Cảnh Lâm, sau đó gọi người dẫn cậu nhóc về Đông viện.
Xem ra không thể hỏi được gì từ chỗ tiểu nhỉ tử rồi, Lục thị quay đầu nói với người bên cạnh: "Tiển ma ma, bà đi tra xem trong phủ có ai ở bên tai Thế tử nói gì hay không."
Tiển ma ma lập tức hiểu ý, đáp ngay: "Lão nô đi ngay."
Sau đó Lục thị lại nhìn về phía Thanh Tuyết: "Ngày mai ngươi ve Hầu phủ một chuyến tìm mẫu thân của ta, lúc ở Hầu phủ Thế tử đã tiếp xúc với những ai, sau khi tra xong thì vê báo với ta."
Thanh Tuyết phúc thân: "Nô tỳ đã biết."
Sau khi Tiển ma ma rời đi, Lục thị nghĩ đến Ôn thị ở Tây viện, tạm ngừng một lát rồi quay người lại nói với Thanh Tuyết: "Đến khố phòng của ta lấy hai ngàn lượng, tìm thêm đôi Ngọc Như Ý lần trước, ngươi đích thân đưa tới Tây viện."
Thanh Tuyết hiểu đây là Đại phu nhân bồi thường cho Nhị phu nhân, bởi vì Thế tử nói năng lỗ mãng với Nhị phu nhân.
*
Sau khi tiễn đứa nhỏ đi, chẳng bao lâu sau Ôn Diệp đã phủi tay không chơi nữa.
Bởi vì nàng bấm tay tính toán, vận khí hôm nay bình thường, không thích hợp đấu địa chủ. Đào Chi bận rộn xếp bài lại, nghe Ôn Diệp bia chuyện thì cười hừ: "Rõ ràng là phu nhân kỹ thuật không bằng người, nếu không sao cộng thêm mặt tiểu công tử nữa cũng không đủ chỗ dán giấy."
Ôn Diệp hất mặt lên, ra vẻ đứng đắn nói: "Đào Chi, móng heo nướng tối nay, không có phần của ngươi nữa.”
Đào Chi nghe vậy thì dỗi: "Phu nhân, người chơi xấu! Đã nói nếu nô tỳ thắng liên tiếp mười ván thì giò heo nướng có một phần của nô tỳ mài"
Ôn Diệp đơn giản nhắm mắt lại, không đối mặt với nàng ấy, ngồi thiền trên trường tháp: "Ngươi cũng nói rồi, ta là phu nhân, cho nên ta nói là tính."
Đào Chi nghe vậy liên nghẹn một hơi.
Lúc này Vân Chi bưng trà bước vào, thấy vẻ mặt tủi thân của Đào Chỉ thì cười nói: "Được rồi, muội so đo với phu nhân làm gì."
Đào Chi tức thở phì phì: "Hừ."
Vân Chi không khuyên nàng ấy nữa, đến gần Ôn Diệp rót trà cho nàng, sau đó lo lắng nói: "Phu nhân dán đầy giấy lên mặt tiểu công tử, cũng không biết Quốc công phu nhân biết rồi có giận không."
Nàng ấy và Thường di nương có cùng một mối lo, lo sau khi Ôn Diệp đến Quốc công phủ sẽ vì thân phận kế mẫu mà đón phải những ánh mắt khác thường.
Ai mà không biết vị tiểu công tử đó cực kỳ tôn quý.
Ôn Diệp mở mắt ra, thầm thở dài trong lòng rồi nói: "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
Vân Chi vẫn không yên tâm: "Hay là nô tỳ đi nghe ngóng xem sao."
Tiểu công tử rời khỏi Tây viện đã sắp một canh giờ rồi.