Chương 77
Ôn Diệp càng cảm thấy hứng thú hơn, vội nói: "Cho người khiêng vào."
Mấy gã sai vặt chỉ có thể đứng chờ bên ngoài viện, quãng đường từ cửa viện đến nội thất chỉ có thể để bọn nha hoàn hợp sức nâng.
Chờ đến khi rương đã được khiêng vào phòng, Liễu Nha phất tay cho bọn nha hoàn lui xuống, rồi lần nữa đóng cửa nội thất lại.
Hai chiếc rương rất nặng, so với rương gỗ đựng sách mà Ôn Diệp tặng cho Từ Cảnh Dung phải to gấp mấy lần.
Ôn Diệp: "Mau mở ra."
Liễu Nha và Liễu Tâm nghe vậy lập tức đi qua, mỗi người mở một rương.
Ba chủ tớ ở một bên nhìn, đặc biệt là Ôn Diệp và Đào Chi, chờ mong trong mắt có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Cả hai chiếc rương đều bị khóa lại, nhưng lúc Liễu Nha và Liễu Tâm qua đây đã mang theo chìa khóa.
Theo nắp rương từ từ mở ra, ánh mắt của Ôn Diệp cũng bám sát không rời.
Kết quả là cái gì.
Thế mà lại là hai rương tranh cuộn đầy ắp!
Liễu Nha biết Ôn Diệp thích xem sách, giá sách ở thư phòng Tây gian lúc trước là qua tay nàng ấy, giờ đây thấy hai rương thư họa này, nàng ấy không khỏi nói: "Lang quân thật hiểu Nhị phu nhân, biết người thích xem sách."
Ôn Diệp gập quyển thoại bản mặt trên viết hai chữ "Thi Kinh" lại, mặt mũi hơi ngây ra.
Quả nhiên không thể đặt kỳ vọng quá cao vào nam nhân.
"Đúng vậy." Ôn Diệp khẽ nhếch miệng, lúc quay đầu lại phân phó, giọng nói cũng lạnh hơn một chút: "Vân Chi Đào Chi, đem tâm ý của lang quân cất cho kỹ vào."
"Canh giờ đã không còn sớm nữa, các ngươi cũng lui xuống đi." Ôn Diệp suy nghĩ giây lát, lại bổ sung thêm một câu với Liễu Tâm: "Thay ta cảm ơn lang quân."
"Vâng, Nhị phu nhân." Liễu Nha và Liễu Tâm đồng loạt lui xuống.
Sau khi ra khỏi chính đường ở Tây viện, Liễu Nha nói ra nghi ngờ trong lòng: "Sao ta cứ cảm thấy hình như Nhị phu nhân không thích lắm?"
Liễu Tâm có ne nếp nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, rõ ràng Nhị phu nhân còn đặc biệt dặn ta nói cảm ơn với lang quân mà, sao có thể không thích được?"
Liễu Nha không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: "Thật sao?"
Liễu Tâm liếc nàng ấy một cái, nói: "Được rồi, ta đi tiền viện đây, ngươi cũng về phòng đi."
Trong thư phòng ở tiền viện, Liễu Tâm bẩm báo lại với Từ Nguyệt Gia không sót một chữ.
Từ Nguyệt Gia dừng bút lại, hỏi: "Phu nhân có lật xem không?”
Liễu Tâm cúi đầu nói: "Vẫn chưa, chỉ sai Vân Chi và Đào Chi đem cất cẩn thận."
Trên mặt Từ Nguyệt Gia vẫn không có biến hóa gì như cũ, tiếp tục cúi đầu thêm mực, nhưng trong giọng nói lại giảm bớt mấy phần lạnh lùng: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Liễu Tâm nói "vâng" xong lập tức rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Từ Nguyệt Gia gập lại bản tấu chương đã viết xong, một người cảm xúc lúc nào cũng nhạt nhão, ấy vậy mà giờ phút này lại khẽ nhúc nhích khóe môi.
*
Tây viện, tâm trạng tốt bị hai rương thư họa của Từ Nguyệt Gia quấy phá khó có thể hồi phục lại, Ôn Diệp không xem thoại bản nữa.
Nàng nhìn thoáng qua hai rương thư họa, không có một bức thế gia đại tác nào cả, dù mua cũng không tốn mấy bạc.
Từ Nguyệt Gia thuần túy là muốn cho nàng ngột ngạt.
Ôn Diệp cẩn thận nghĩ lại mình có chỗ nào đắc tội hắn không, cũng chỉ có chuyện đưa canh khiến người khác hiểu lầm hắn không được vào lúc sáng.
Xem ra nam nhân trên đời này đều rất để ý chuyện người khác nghi ngờ bản thân có "được" hay không.
Đào Chi cũng giận lắm, nhưng cũng không thể không ngồi sắp xếp hai rương thư họa này với Vân Chị, phu nhân bảo các nàng lấy hết thư họa ra xếp lên giá sách đó của lang quân.
Xếp từng cuốn từng cuốn một, Đào Chi nhớ đại khái cũng sắp ba mươi quyển rồi, vậy mà chỉ mới một rương thôi đấy, bên dưới hình như còn hai tâng nữa cơ.
Vân Chi thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của nàng thì an ủi: "Được rồi, nhanh xếp cho xong, chờ lát nữa còn phải hầu hạ phu nhân tắm rửa nữa đấy."
Đào Chi thở dài thườn thượt, tốc độ trên tay càng nhanh hơn.
Lúc nàng ấy cầm đến sách ở tầng thứ hai từ dưới lên thì không khỏi kinh hô ra tiếng, vội vã lôi kéo người bên cạnh: "Vân Chi, ngươi nhìn này!"
Mấy gã sai vặt chỉ có thể đứng chờ bên ngoài viện, quãng đường từ cửa viện đến nội thất chỉ có thể để bọn nha hoàn hợp sức nâng.
Chờ đến khi rương đã được khiêng vào phòng, Liễu Nha phất tay cho bọn nha hoàn lui xuống, rồi lần nữa đóng cửa nội thất lại.
Hai chiếc rương rất nặng, so với rương gỗ đựng sách mà Ôn Diệp tặng cho Từ Cảnh Dung phải to gấp mấy lần.
Ôn Diệp: "Mau mở ra."
Liễu Nha và Liễu Tâm nghe vậy lập tức đi qua, mỗi người mở một rương.
Ba chủ tớ ở một bên nhìn, đặc biệt là Ôn Diệp và Đào Chi, chờ mong trong mắt có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Cả hai chiếc rương đều bị khóa lại, nhưng lúc Liễu Nha và Liễu Tâm qua đây đã mang theo chìa khóa.
Theo nắp rương từ từ mở ra, ánh mắt của Ôn Diệp cũng bám sát không rời.
Kết quả là cái gì.
Thế mà lại là hai rương tranh cuộn đầy ắp!
Liễu Nha biết Ôn Diệp thích xem sách, giá sách ở thư phòng Tây gian lúc trước là qua tay nàng ấy, giờ đây thấy hai rương thư họa này, nàng ấy không khỏi nói: "Lang quân thật hiểu Nhị phu nhân, biết người thích xem sách."
Ôn Diệp gập quyển thoại bản mặt trên viết hai chữ "Thi Kinh" lại, mặt mũi hơi ngây ra.
Quả nhiên không thể đặt kỳ vọng quá cao vào nam nhân.
"Đúng vậy." Ôn Diệp khẽ nhếch miệng, lúc quay đầu lại phân phó, giọng nói cũng lạnh hơn một chút: "Vân Chi Đào Chi, đem tâm ý của lang quân cất cho kỹ vào."
"Canh giờ đã không còn sớm nữa, các ngươi cũng lui xuống đi." Ôn Diệp suy nghĩ giây lát, lại bổ sung thêm một câu với Liễu Tâm: "Thay ta cảm ơn lang quân."
"Vâng, Nhị phu nhân." Liễu Nha và Liễu Tâm đồng loạt lui xuống.
Sau khi ra khỏi chính đường ở Tây viện, Liễu Nha nói ra nghi ngờ trong lòng: "Sao ta cứ cảm thấy hình như Nhị phu nhân không thích lắm?"
Liễu Tâm có ne nếp nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, rõ ràng Nhị phu nhân còn đặc biệt dặn ta nói cảm ơn với lang quân mà, sao có thể không thích được?"
Liễu Nha không nhịn được nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm: "Thật sao?"
Liễu Tâm liếc nàng ấy một cái, nói: "Được rồi, ta đi tiền viện đây, ngươi cũng về phòng đi."
Trong thư phòng ở tiền viện, Liễu Tâm bẩm báo lại với Từ Nguyệt Gia không sót một chữ.
Từ Nguyệt Gia dừng bút lại, hỏi: "Phu nhân có lật xem không?”
Liễu Tâm cúi đầu nói: "Vẫn chưa, chỉ sai Vân Chi và Đào Chi đem cất cẩn thận."
Trên mặt Từ Nguyệt Gia vẫn không có biến hóa gì như cũ, tiếp tục cúi đầu thêm mực, nhưng trong giọng nói lại giảm bớt mấy phần lạnh lùng: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Liễu Tâm nói "vâng" xong lập tức rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Từ Nguyệt Gia gập lại bản tấu chương đã viết xong, một người cảm xúc lúc nào cũng nhạt nhão, ấy vậy mà giờ phút này lại khẽ nhúc nhích khóe môi.
*
Tây viện, tâm trạng tốt bị hai rương thư họa của Từ Nguyệt Gia quấy phá khó có thể hồi phục lại, Ôn Diệp không xem thoại bản nữa.
Nàng nhìn thoáng qua hai rương thư họa, không có một bức thế gia đại tác nào cả, dù mua cũng không tốn mấy bạc.
Từ Nguyệt Gia thuần túy là muốn cho nàng ngột ngạt.
Ôn Diệp cẩn thận nghĩ lại mình có chỗ nào đắc tội hắn không, cũng chỉ có chuyện đưa canh khiến người khác hiểu lầm hắn không được vào lúc sáng.
Xem ra nam nhân trên đời này đều rất để ý chuyện người khác nghi ngờ bản thân có "được" hay không.
Đào Chi cũng giận lắm, nhưng cũng không thể không ngồi sắp xếp hai rương thư họa này với Vân Chị, phu nhân bảo các nàng lấy hết thư họa ra xếp lên giá sách đó của lang quân.
Xếp từng cuốn từng cuốn một, Đào Chi nhớ đại khái cũng sắp ba mươi quyển rồi, vậy mà chỉ mới một rương thôi đấy, bên dưới hình như còn hai tâng nữa cơ.
Vân Chi thấy dáng vẻ tức giận bừng bừng của nàng thì an ủi: "Được rồi, nhanh xếp cho xong, chờ lát nữa còn phải hầu hạ phu nhân tắm rửa nữa đấy."
Đào Chi thở dài thườn thượt, tốc độ trên tay càng nhanh hơn.
Lúc nàng ấy cầm đến sách ở tầng thứ hai từ dưới lên thì không khỏi kinh hô ra tiếng, vội vã lôi kéo người bên cạnh: "Vân Chi, ngươi nhìn này!"