Chương 80
Tuy rằng Ôn gia có tài sản từ thời tổ tiên tích góp để lại nhưng vẫn không so được với Quốc công phủ gia đại nghiệp đại. Nhưng dù vậy, trước đây Ôn Diệp cũng hiếm khi thấy Thẩm thị rảnh rỗi.
Huống chi Quốc công phủ còn to như vậy.
Lục thị thấy nàng kiểu mình nói cái gì thì chính là cái đó, trong nhất thời giọng điệu khỏi khỏi mềm xuống: "Muội cũng không cần sợ, dù làm sai, ta cũng sẽ không trách phạt muội, lấy bản lĩnh trêu chọc Tuyên Nhi lúc trước của muội ra đây."
Ôn Diệp mỉm cười: "..."
Đời người vốn đã gian nan, có một số việc không nên vạch trần.
Nghe nhắc đến tên mình, hài tử đang dựa vào người Ôn Diệp mơ mơ màng màng lập tức mở to đôi mắt màu hổ phách, thân hình dau mình ba khúc cựa quậy tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm.
Dáng vẻ ngây thơ chất phác đó khiến người khác yêu thích không thôi.
Lục thị cười xong, thấy Ôn Diệp không ho he tiếng nào thì nhướng mày nói: "Thế nào? Chẳng lẽ lời ta nói có chỗ nào không đúng?"
Ôn Diệp lập tức lắc đầu: "Tẩu tẩu nói đều đúng."
Lục thị: ”..."
Sao trước đây nàng ấy không phát hiện ra Ôn thị rất giỏi nịnh nọt nhỉ.
"Ta chọn cho muội một quyển đơn giản, muội thử tính xem, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta." Lục thị duỗi tay sang bên cạnh lấy một quyển sổ mà bản thân đã chọn sẵn từ trước đưa qua.
Ôn Diệp dùng hai tay tiếp nhận, mắt hơi cúi xuống, không tiếng động thở dài một hơi, thật là một quyển sổ dày nặng a.
Bên kia, Thanh Tuyết cầm bàn tính đã chuẩn bị sẵn bày ra trước mặt Ôn Diệp, phím bàn tính làm từ ngọc xanh, nhìn gần ôn nhuận sáng bóng, bên trong không có một tia tạp chất.
Gia đình quyền quý có khác, chỉ là bàn tính thôi cũng tinh tế như vậy.
"Xem đi." Dưới ánh mắt thúc giục của Lục thị, Ôn Diệp rốt cuộc cũng mở ra trang đầu tiên.
Đây là sổ sách của một cửa hàng tơ lụa, nhìn từ trang đầu tiên quả thật không được coi là phức tạp, rất dễ xem, chỉ là Ôn Diệp đã quyết tâm làm "người ngốc", mắt dừng lại ở trang đầu rất lâu.
Hài tử bên cạnh duỗi cái đầu lại gần, có lẽ nhóc con nhớ đến cảnh tượng cùng xem thoại bản với Ôn Diệp ở trong buồng xe vào ngày lại mặt đó, lúc này lại nóng lòng muốn thử, nghĩ chui vào trong lòng Ôn Diệp.
Động tĩnh của hai mẫu tử bên này hiển nhiên không qua được mắt Lục thị đang không ngừng gảy bàn tính, nàng ấy bớt thì giờ ngước mắt lên nhìn một cái rồi nói: "Tuyên Nhi, đừng làm phiền mẫu thân con xem sổ sách."
Từ Ngọc Tuyên sao có thể vì một câu nhẹ như không của Lục thị mà dừng lại được, giờ phút này cả thân mình của cậu nhóc đã nghiêng quá nửa về phía Ôn Diệp, Ôn Diệp lặng lẽ dịch tay trái ra sau lưng Từ Ngọc Tuyên rồi túm lấy, Từ Ngọc Tuyên lập tức chui tọt vào trong lòng nàng.
Sau khi thực hiện được ý đồ, Từ Ngọc Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng cười khanh khách. Ôn Diệp lần nữa sờ đầu cậu nhóc, trong lòng thầm nói, tiếp theo đây phải dựa vào con rồi.
Cứ như vậy, chờ đến khi Lục thị ngẩng đầu lên lần nữa, Từ Ngọc Tuyên đã nằm gọn trong lòng Ôn Diệp, ánh mắt của cả hai người đồng thời dừng lại trên quyển sổ mà nàng ấy vừa đưa lúc nãy.
Một lát sau, cả hai khuôn mặt đều lộ ra vẻ mê mang giống nhau.
Một lớn một nhỏ đều sở hữu khuôn mặt tròn đây mượt mà, nhìn thoáng qua lại có một hai phần tương tự.
Lục thị nhìn như vậy một lúc, bàn tính của Ôn Diệp chỉ động đậy ba bốn lần, sổ sách vẫn dừng lại ở trang đầu tiên, nhịn không được nói: "Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi."
Lúc này ngược lại chất phác hơn nhiều, lúc trước trêu chọc Tuyên Nhi còn rất hăng đâu.
Ôn Diệp vội chỉ vào một chỗ, đưa sổ sách qua chỉ cho Lục thị xem: "Tẩu tẩu, ta không hiểu chỗ này."
Bởi vì thân mình hơi nghiêng về trước một chút, dẫn đến hài tử trong lòng cũng nghiêng theo, Ôn Diệp nhanh tay le mắt duỗi ra một cánh tay chụp lại cái eo mập của Từ Ngọc Tuyên.
Từ Ngọc Tuyên duõỗi đầu ra nhìn một cái, sau đó học vẹt: "Không hiểu?"
Huống chi Quốc công phủ còn to như vậy.
Lục thị thấy nàng kiểu mình nói cái gì thì chính là cái đó, trong nhất thời giọng điệu khỏi khỏi mềm xuống: "Muội cũng không cần sợ, dù làm sai, ta cũng sẽ không trách phạt muội, lấy bản lĩnh trêu chọc Tuyên Nhi lúc trước của muội ra đây."
Ôn Diệp mỉm cười: "..."
Đời người vốn đã gian nan, có một số việc không nên vạch trần.
Nghe nhắc đến tên mình, hài tử đang dựa vào người Ôn Diệp mơ mơ màng màng lập tức mở to đôi mắt màu hổ phách, thân hình dau mình ba khúc cựa quậy tìm kiếm nguồn gốc của thanh âm.
Dáng vẻ ngây thơ chất phác đó khiến người khác yêu thích không thôi.
Lục thị cười xong, thấy Ôn Diệp không ho he tiếng nào thì nhướng mày nói: "Thế nào? Chẳng lẽ lời ta nói có chỗ nào không đúng?"
Ôn Diệp lập tức lắc đầu: "Tẩu tẩu nói đều đúng."
Lục thị: ”..."
Sao trước đây nàng ấy không phát hiện ra Ôn thị rất giỏi nịnh nọt nhỉ.
"Ta chọn cho muội một quyển đơn giản, muội thử tính xem, có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta." Lục thị duỗi tay sang bên cạnh lấy một quyển sổ mà bản thân đã chọn sẵn từ trước đưa qua.
Ôn Diệp dùng hai tay tiếp nhận, mắt hơi cúi xuống, không tiếng động thở dài một hơi, thật là một quyển sổ dày nặng a.
Bên kia, Thanh Tuyết cầm bàn tính đã chuẩn bị sẵn bày ra trước mặt Ôn Diệp, phím bàn tính làm từ ngọc xanh, nhìn gần ôn nhuận sáng bóng, bên trong không có một tia tạp chất.
Gia đình quyền quý có khác, chỉ là bàn tính thôi cũng tinh tế như vậy.
"Xem đi." Dưới ánh mắt thúc giục của Lục thị, Ôn Diệp rốt cuộc cũng mở ra trang đầu tiên.
Đây là sổ sách của một cửa hàng tơ lụa, nhìn từ trang đầu tiên quả thật không được coi là phức tạp, rất dễ xem, chỉ là Ôn Diệp đã quyết tâm làm "người ngốc", mắt dừng lại ở trang đầu rất lâu.
Hài tử bên cạnh duỗi cái đầu lại gần, có lẽ nhóc con nhớ đến cảnh tượng cùng xem thoại bản với Ôn Diệp ở trong buồng xe vào ngày lại mặt đó, lúc này lại nóng lòng muốn thử, nghĩ chui vào trong lòng Ôn Diệp.
Động tĩnh của hai mẫu tử bên này hiển nhiên không qua được mắt Lục thị đang không ngừng gảy bàn tính, nàng ấy bớt thì giờ ngước mắt lên nhìn một cái rồi nói: "Tuyên Nhi, đừng làm phiền mẫu thân con xem sổ sách."
Từ Ngọc Tuyên sao có thể vì một câu nhẹ như không của Lục thị mà dừng lại được, giờ phút này cả thân mình của cậu nhóc đã nghiêng quá nửa về phía Ôn Diệp, Ôn Diệp lặng lẽ dịch tay trái ra sau lưng Từ Ngọc Tuyên rồi túm lấy, Từ Ngọc Tuyên lập tức chui tọt vào trong lòng nàng.
Sau khi thực hiện được ý đồ, Từ Ngọc Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng cười khanh khách. Ôn Diệp lần nữa sờ đầu cậu nhóc, trong lòng thầm nói, tiếp theo đây phải dựa vào con rồi.
Cứ như vậy, chờ đến khi Lục thị ngẩng đầu lên lần nữa, Từ Ngọc Tuyên đã nằm gọn trong lòng Ôn Diệp, ánh mắt của cả hai người đồng thời dừng lại trên quyển sổ mà nàng ấy vừa đưa lúc nãy.
Một lát sau, cả hai khuôn mặt đều lộ ra vẻ mê mang giống nhau.
Một lớn một nhỏ đều sở hữu khuôn mặt tròn đây mượt mà, nhìn thoáng qua lại có một hai phần tương tự.
Lục thị nhìn như vậy một lúc, bàn tính của Ôn Diệp chỉ động đậy ba bốn lần, sổ sách vẫn dừng lại ở trang đầu tiên, nhịn không được nói: "Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi."
Lúc này ngược lại chất phác hơn nhiều, lúc trước trêu chọc Tuyên Nhi còn rất hăng đâu.
Ôn Diệp vội chỉ vào một chỗ, đưa sổ sách qua chỉ cho Lục thị xem: "Tẩu tẩu, ta không hiểu chỗ này."
Bởi vì thân mình hơi nghiêng về trước một chút, dẫn đến hài tử trong lòng cũng nghiêng theo, Ôn Diệp nhanh tay le mắt duỗi ra một cánh tay chụp lại cái eo mập của Từ Ngọc Tuyên.
Từ Ngọc Tuyên duõỗi đầu ra nhìn một cái, sau đó học vẹt: "Không hiểu?"