Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 92

Ôn Diệp tự nhiên phát hiện ánh mắt Lục thị nhìn mình khác với trước kia, chỉ là nàng không thể giả bộ cả đời, sớm muộn gì cũng lộ ra trước mặt Lục thị.

Lục thị chỉ là trưởng tẩu, nhiều lắm cũng chỉ là nửa trưởng bối, Ôn Diệp dự liệu được tình huống xấu nhất sau khi bại lộ bản tính, ước chừng sẽ bị cấm túc và không cho phép nàng gặp Từ Ngọc Tuyên, nhưng hai thứ này nàng cầu còn không được, không có ảnh hưởng gì lớn.

Chỉ là kế hoạch ban đầu của nàng là làm ẩm đồ vật và im lặng xé từng lớp vỏ, nàng không muốn xé bỏ một nửa trong số đó cùng một lúc.

Nhưng bây giờ làm như vậy cũng tốt, còn có thể giúp nàng tiết kiệm được rất nhiều công sức phải không?

Bữa sáng, Ôn Diệp hiếm khi ăn cháo hoa, ngay cả dưa muối giòn mà ngày xưa thích nhất cũng không gắp.

Trước đó vài ngày vừa là thịt nướng lại là nồi lẩu rồi trà sữa, có chút nóng trong người, trong miệng nổi lên mấy cái bọc nước, chỉ có thể ăn uống thanh đạm trước.

Tình trạng này đã được vài ngày rồi.

Nhưng ăn chán đồ mặn, thỉnh thoảng đổi sang ăn cháo cũng không tệ lắm, lại có vị ngọt khó tả.

Lục thị nhìn Ôn Diệp đang ăn cháo ngon lành như vậy, trong lòng lại dâng lên sự bất công viển vông, liền nói: "Còn chưa tới một tháng nữa là năm mới, hiện tại sự vụ trong phủ bận rộn, một mình ta rất khó ứng đối.

Không bằng đệ muội ngươi kế tiếp đi theo bên cạnh ta, vừa vặn cũng có thể xem nhiều nghe nhiều nhớ nhiều một chút, thân nhân trong quốc công phủ đông đảo, ngươi cùng nhị đệ lại là tân hôn, thừa dịp cơ hội lần này, nhận mặt một chút, ngày sau ra ngoài làm khách mới không mất quy củ thể thống."

Ôn Diệp: "..."

Quả nhiên sống trên đời không thể quá đắc ý mà quên điểm mau chốt được, nàng mới lên hai cân thịt vẫn là quá phách lối.

Tuy rằng quốc công phủ đích mạch đến đời Từ quốc công, chỉ có hai người là y với Từ Nguyệt Gia, nhưng lão quốc công kia ngoại trừ ba vị đệ muội ra còn có bảy tám chi thứ, những chi thứ này lại có không ít nhân thân gả cưới, con nối xum xuê, kéo dài đến nay.

Có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn gương mặt cần được ghi nhớ.

Tâm tình Ôn Diệp thoáng cái đã không còn vui vẻ nữa, nàng đặt muỗng cháo xuống, đột nhiên không nếm được mùi vị.

Lục thị vừa thấy, chợt cảm thấy mỹ mãn, khẩu vị cũng tốt lên không ít.

Từ Nguyệt Gia cũng chú ý tới động tác này của Ôn Diệp, ánh mắt liếc về phía sườn mặt tròn trịa của nàng, trong đầu đột nhiên hiện lên gã sai vặt trực bên ngoài thư phòng của hắn.

Tựa hồ... Cũng béo lên không ít.

Nói đúng ra, ngoại trừ hắn, người của Tây viện từ trên xuống dưới đều tròn trịa hơn.

* Buổi tối, Ôn Diệp tựa vào giường, tay cầm quyển sách, nhíu mày.

Từ Nguyệt Gia rửa mặt xong từ phòng tắm di ra, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hắn đến gần, nhấc chăn một góc giường lên, nằm ở bên ngoài, nói: "Có chuyện gì không thoả đáng sao?"

Ánh mắt Ôn Diệp vẫn dừng trên trang sách, không nhanh không chậm trả lời: "Thân thích nhà lang quân nhiều quá."

Kỳ thật là trước bữa tối, Lục thị thông báo cho nàng năm ngày sau là ngày đầy năm của trưởng tôn nhà Xương Nam Hầu phu nhân, thiệp mời đã được chuyển đến Quốc công phủ vào sáng nay, có hai bản, thế là Ôn Diệp đành phải tới đó.

Nhưng thân thích Từ gia quá nhiều cũng là sự thật.

Từ Nguyệt Gia nghe vậy, hơi dừng lại, nói: "Cũng đều là thân thích nhà nàng mà."

Ôn Diệp không nói chuyện này với hắn, cuối cùng dời ánh mắt khỏi quyển sách, quay đầu nhìn về phía hắn: "Thật nhàm chán, sao chúng ta không làm việc khác nhỉ?"

Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn quyển sách trong tay nàng, vẻ mặt có chút nghi hoặc trong nháy mắt, sau đó hỏi ngược lại: "Đọc hết sách này rồi à?"

"Đây không phải là sách." Ôn Diệp oán hận đẩy cuốn sách ra trước mặt hắn, trịnh trọng nói: "Là Thiền Kinh đó, gân đây ta đang nghiên cứu thứ này."

Thật vất vả mới có một lần không xem sách truyện, nhất định phải để cho hắn thấy rõ.

Lúc Từ Nguyệt Gia không bận, vẫn sẽ ngủ lại Tây viện, phòng ngừa mọi người nghị luận phu thê bọn họ không hòa thuận.

Tuy nhiên, phần lớn Ôn Diệp và hắn đều ôm chăn ngủ như Sở Hà Hán Giới tâm lặng như nước.