Chương 300
"Đúng vậy nhỉ." Ôn Diệp sực nhớ ra, trẻ con quá nhỏ đúng là không hợp ngâm suối nước nóng: "Vậy chờ thằng bé lớn chút rồi nói."
Hai người trò chuyện câu được câu không, Từ Nguyệt Gia mãi vẫn chưa lật sang trang thứ hai.
Trong lúc đó, Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy dường như hôm nay trôi qua thật nhanh.
*
Sau bữa tối, Từ Ngọc Tuyên lấy quà sinh nhật mà cậu bé chuẩn bị từ sáng sớm ra.
Là tờ chữ to đầu tiên mà cậu bé viết, dấu mực nước bên trên đã kéo thành một cái khung lớn, sau đó thấy cậu bé bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Quà không giá trị nhưng quý ở tấm lòng, phụ thân, sinh nhật vui vẻ."
Ôn Diệp phải cố gắng lắm mới không cười thành tiếng.
Vì tỏ vẻ trang trọng, Từ Ngọc Tuyên còn để vào trong một hộp gấm nhỏ, giơ cao lên.
Ôn Diệp bỡn cợt hỏi: "Lang quân?"
Từ Nguyệt Gia lườm nàng một cái, đưa tay nhận hộp gấm, nói: "Tấm lòng của con, phụ thân đã nhận được rồi."
Từ Ngọc Tuyên mím môi, có thể thấy cậu bé rất vui mừng.
Tặng quà sinh nhật xong, Từ Ngọc Tuyên hài lòng rời đi.
Trong phòng chỉ còn Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp.
Ôn Diệp mãi nhìn, tuy rằng Từ Nguyệt Gia khá là thờ ơ trước quà sinh nhận do Từ Ngọc Tuyên tặng nhưng hắn vẫn cẩn thận cầm tờ giấy viết chữ to ấy cất vào hộp gấm.
Nàng thầm so sánh với phần quà mình chuẩn bị, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tốt hơn Từ Ngọc Tuyên nhiều.
Theo lý thì Từ Nguyệt Gia không thất vọng mới đúng.
Ôn Diệp đang tự hỏi, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ánh mắt của Từ Nguyệt Gia, nàng hơi nhíu mày, nói: "Ta đi lấy ngay."
Nói xong, nàng đứng dậy di vào thư phòng Tây sườn, đi vào một góc mà Từ Nguyệt Gia chưa từng đặt chân qua, ôm một cái hộp gỗ nhỏ ra.
Nàng đặt cái hộp gỗ nhỏ lên trên bàn, nói: "Tất cả đều nằm ở trong đây, đều là quà sinh nhật ta tặng cho lang quân.”
Từ Nguyệt Gia thấy cái hộp ngày rất quen mắt, ngày hôm ấy nàng đi từ trong Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện ra, tỳ nữ đi theo bên cạnh nàng đã ôm theo nó.
Ôn Diệp thúc giục: "Mở ra xem đi."
Cái hộp này khóa bằng khóa dưới, Từ Nguyệt Gia mở nắp hộp lên dễ như trở bàn tay, liếc mắt nhìn vào, hắn thấy những cuốn sách được sắp xếp chỉnh te.
Ôn Diệp nói: "Phía trước thấy hình như lang quân đang tìm kiếm những thư tịch liên quan đến tu soạn luật pháp từ triều đại trước, ta nghĩ Tang Thư Các của Tùng Sơn học viện có lịch sử vài trăm năm, nói không chừng có thể tìm được thứ mà lang quân chưa tìm thấy, kết quả ta thật sự đã tìm được mấy quyển này, lang quân có thích không?”
Từ Nguyệt Gia nhẹ nhàng lật một một quyển sách trong số đó, một lát sau, hắn ngẩng đầu xác nhận với nàng: “Quà sinh nhật?”
Ôn Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Chẳng phải vừa rồi nàng đã nói rồi sao.
"Có điều lang quân chỉ có thể giữ chúng nó một tháng." Ôn Diệp chỉ mượn một tháng, sau này còn phải trả lại.
Từ Nguyệt Gia: "..." Vậy cũng được gọi là quà sinh nhật đó hả!?
Về phần quà sinh nhật, hắn đã nghĩ vô số khả năng, kết quả nó vẫn nằm ngoài dự tính của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Nàng phát hiện ra ta tìm những thư tịch liên quan đến tu soạn pháp luật từ khi nào?”
Sao Ôn Diệp lại nói trắng ra được cơ chứ: "Đương nhiên là vì ta luôn rất tinh tế cẩn thận."
Từ Nguyệt Gia nhớ lại mấy gã sai vặt càng ngày càng béo núc ở tiền viện, trong lòng đã có suy đoán.
"Lang quân thích không?”
"Thích"
Vẻ mặt của hắn không hề có vẻ bất ngờ và ngạc nhiên, trông vẫn như bình thường.
Ôn Diệp thử dò hỏi: "Canh giờ không còn sớm nữa?"
Từ Nguyệt Gia đóng cái hộp lại, nói tiếp: "Ta đi rửa mặt."
Ôn Diệp: "... Được."
Ba mươi phút sau, Từ Nguyệt Gia tay cầm một quyển kinh thư, ngồi ở mép giường.
Ôn Diệp đi từ trắc gian ra, vừa bước hai bước về phía giường đã phát hiện.
Cuốn kinh thư trong tay nam nhân chính là cuốn lúc trước nàng đã đọc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Từ Nguyệt Gia tự giác buông kinh thư xuống, ngước mắt nhìn nàng.
Một ngày tốt như vậy, dù thế nào cũng phải ăn mừng một chút.
Ôn Diệp cảm thấy đêm nay Từ Nguyệt Gia có hơi nặng nề về mọi mặt.
Chẳng lẽ là hắn không hài lòng về quà sinh nhật nàng tặng?
Hai người trò chuyện câu được câu không, Từ Nguyệt Gia mãi vẫn chưa lật sang trang thứ hai.
Trong lúc đó, Từ Nguyệt Gia liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy dường như hôm nay trôi qua thật nhanh.
*
Sau bữa tối, Từ Ngọc Tuyên lấy quà sinh nhật mà cậu bé chuẩn bị từ sáng sớm ra.
Là tờ chữ to đầu tiên mà cậu bé viết, dấu mực nước bên trên đã kéo thành một cái khung lớn, sau đó thấy cậu bé bày ra khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Quà không giá trị nhưng quý ở tấm lòng, phụ thân, sinh nhật vui vẻ."
Ôn Diệp phải cố gắng lắm mới không cười thành tiếng.
Vì tỏ vẻ trang trọng, Từ Ngọc Tuyên còn để vào trong một hộp gấm nhỏ, giơ cao lên.
Ôn Diệp bỡn cợt hỏi: "Lang quân?"
Từ Nguyệt Gia lườm nàng một cái, đưa tay nhận hộp gấm, nói: "Tấm lòng của con, phụ thân đã nhận được rồi."
Từ Ngọc Tuyên mím môi, có thể thấy cậu bé rất vui mừng.
Tặng quà sinh nhật xong, Từ Ngọc Tuyên hài lòng rời đi.
Trong phòng chỉ còn Từ Nguyệt Gia và Ôn Diệp.
Ôn Diệp mãi nhìn, tuy rằng Từ Nguyệt Gia khá là thờ ơ trước quà sinh nhận do Từ Ngọc Tuyên tặng nhưng hắn vẫn cẩn thận cầm tờ giấy viết chữ to ấy cất vào hộp gấm.
Nàng thầm so sánh với phần quà mình chuẩn bị, nghĩ thế nào cũng cảm thấy tốt hơn Từ Ngọc Tuyên nhiều.
Theo lý thì Từ Nguyệt Gia không thất vọng mới đúng.
Ôn Diệp đang tự hỏi, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy ánh mắt của Từ Nguyệt Gia, nàng hơi nhíu mày, nói: "Ta đi lấy ngay."
Nói xong, nàng đứng dậy di vào thư phòng Tây sườn, đi vào một góc mà Từ Nguyệt Gia chưa từng đặt chân qua, ôm một cái hộp gỗ nhỏ ra.
Nàng đặt cái hộp gỗ nhỏ lên trên bàn, nói: "Tất cả đều nằm ở trong đây, đều là quà sinh nhật ta tặng cho lang quân.”
Từ Nguyệt Gia thấy cái hộp ngày rất quen mắt, ngày hôm ấy nàng đi từ trong Tàng Thư Các của Tùng Sơn học viện ra, tỳ nữ đi theo bên cạnh nàng đã ôm theo nó.
Ôn Diệp thúc giục: "Mở ra xem đi."
Cái hộp này khóa bằng khóa dưới, Từ Nguyệt Gia mở nắp hộp lên dễ như trở bàn tay, liếc mắt nhìn vào, hắn thấy những cuốn sách được sắp xếp chỉnh te.
Ôn Diệp nói: "Phía trước thấy hình như lang quân đang tìm kiếm những thư tịch liên quan đến tu soạn luật pháp từ triều đại trước, ta nghĩ Tang Thư Các của Tùng Sơn học viện có lịch sử vài trăm năm, nói không chừng có thể tìm được thứ mà lang quân chưa tìm thấy, kết quả ta thật sự đã tìm được mấy quyển này, lang quân có thích không?”
Từ Nguyệt Gia nhẹ nhàng lật một một quyển sách trong số đó, một lát sau, hắn ngẩng đầu xác nhận với nàng: “Quà sinh nhật?”
Ôn Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Chẳng phải vừa rồi nàng đã nói rồi sao.
"Có điều lang quân chỉ có thể giữ chúng nó một tháng." Ôn Diệp chỉ mượn một tháng, sau này còn phải trả lại.
Từ Nguyệt Gia: "..." Vậy cũng được gọi là quà sinh nhật đó hả!?
Về phần quà sinh nhật, hắn đã nghĩ vô số khả năng, kết quả nó vẫn nằm ngoài dự tính của hắn.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Nàng phát hiện ra ta tìm những thư tịch liên quan đến tu soạn pháp luật từ khi nào?”
Sao Ôn Diệp lại nói trắng ra được cơ chứ: "Đương nhiên là vì ta luôn rất tinh tế cẩn thận."
Từ Nguyệt Gia nhớ lại mấy gã sai vặt càng ngày càng béo núc ở tiền viện, trong lòng đã có suy đoán.
"Lang quân thích không?”
"Thích"
Vẻ mặt của hắn không hề có vẻ bất ngờ và ngạc nhiên, trông vẫn như bình thường.
Ôn Diệp thử dò hỏi: "Canh giờ không còn sớm nữa?"
Từ Nguyệt Gia đóng cái hộp lại, nói tiếp: "Ta đi rửa mặt."
Ôn Diệp: "... Được."
Ba mươi phút sau, Từ Nguyệt Gia tay cầm một quyển kinh thư, ngồi ở mép giường.
Ôn Diệp đi từ trắc gian ra, vừa bước hai bước về phía giường đã phát hiện.
Cuốn kinh thư trong tay nam nhân chính là cuốn lúc trước nàng đã đọc.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Từ Nguyệt Gia tự giác buông kinh thư xuống, ngước mắt nhìn nàng.
Một ngày tốt như vậy, dù thế nào cũng phải ăn mừng một chút.
Ôn Diệp cảm thấy đêm nay Từ Nguyệt Gia có hơi nặng nề về mọi mặt.
Chẳng lẽ là hắn không hài lòng về quà sinh nhật nàng tặng?