Chương 16: Giấc mộng đài cao
Ôi đệt.
Mạnh Trọng Quang không hề hay biết sự thay đổi bất ngờ trong lòng Từ Hành Chi, hắn lầm lũi nói: “Không biết thật hay giả ra sao... Sư huynh, huynh cảm thấy chủ Phong Sơn có nói láo không?”
Từ Hành Chi không có gì để nói, chỉ có thể có trách nhiệm thầm nói trong lòng với hắn rằng, tin tức này không sai, vì ông đây viết trong truyện như thế thật.
Từ Hành Chi giả vờ cười đến mức gương mặt cứng đơ: “Sau đó ngươi thỏa mãn nguyện vọng của gã hả?”
Mạnh Trọng Quang cười nói: “Sao thế được? Chỉ nói giết gã thế thôi, ta giữ gã lại vẫn còn tác dụng.”
Từ Hành Chi quyết định, nếu có một ngày không may thân phận của mình bị bại lộ, y sẽ dùng dao găm cứa cổ mình ngay lập tức, đỡ bị lão yêu tinh Mạnh Trọng Quang chơi đùa sống không sống nổi, chết cũng không xong.
Rất nhanh sau đó, lão yêu tinh thuộc họ mèo này được y vuốt ve đã ngủ thiếp đi. Hắn co người lại ôm đầu gối, ngủ say hệt như mèo con, mái tóc đen xõa tung trên đầu gối cảm giác sờ vào rất tốt.
Bàn tay phải bằng gỗ hương của Từ Hành Chi vuốt tóc hắn, tay trái lại nắm chặt chuôi dao găm, chậm rãi rút nó ra khỏi vỏ.
Mạnh Trọng Quang đã biết tung tích của mảnh vỡ chìa khóa tiếp theo, đây là thời điểm nên giết hắn đúng không?
Mũi nhọn dao găm nhắm thẳng vào giữa trán Mạnh Trọng Quang.
Vừa nãy ở đó cũng có dấu ấn của yêu đỏ đậm lên vì kích động, là vị trí dấu ấn mà Từ Hành Chi tìm thấy một cách dễ như ăn cháo.
Mạnh Trọng Quang ngủ không hề đề phòng chút nào, gương mặt vô hại yên tâm trốn dưới mái tóc đen, cứ như nơi hắn ngủ yên lúc này là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Từ Hành Chi chọc gáy hắn mà hắn cũng không dậy, chỉ lẩm bẩm: “Sư huynh, sư huynh.”
Cứ gọi mãi, đột nhiên hắn bật cười ngốc nghếch như gọi cái tên này có thể khiến hắn cực kỳ vui sướng.
Cuối cùng Từ Hành Chi vẫn cất dao găm đi, ngã người ra sau, vắt tay lên trán.
Chết tiệt. Dẹp đi.
Y không phải quân tử, nhưng y không ra tay được với gương mặt không hề đề phòng của Mạnh Trọng Quang.
Nếu y làm chuyện đó, dù y về lại được thế giới vốn có, e là lúc nào mặt Mạnh Trọng Quang cũng đi vào giấc mơ của y.
Như thế thì chi bằng y cầm dao găm cứa cổ mình cho rồi.
Đương nhiên, từ trước đến nay, Từ Hành Chi sống với quan niệm “Chết vinh còn hơn sống nhục” sẽ không chết dễ dàng như thế.
Sau khi cất gọn dao găm vào, Từ Hành Chi mệt nhọc vất vả nhấc Mạnh Trọng Quang lên giường.
Chắc là hôm nay hắn đối phó với kẻ địch tiêu hao không ít sức lực, ngủ một giấc cũng tốt.
Thấy hắn ngủ ngon như thế, thậm chí y thấy hơi ghen tị, y bèn bóp cái mũi đẹp như túi mật của hắn: “Đúng là oan gia sống mà.”
Dứt lời, y định ra ngoài đi dạo giải sầu. Ai ngờ y vừa ngồi dậy bước khỏi giường được hai bước, Mạnh Trọng Quang đã trầm thấp “ưm” một tiếng, giọng điệu khàn khàn từ tính, chọc Từ Hành Chi rung động, quay đầu nhìn lại.
Mạnh Trọng Quang nhíu chặt mày, đôi môi hồng hào ban nãy đã bị giấu đi, mím chặt thành một đường thẳng.
Từ Hành Chi thử thăm dò xoa mi tâm hắn.
Đầu ngón tay y vừa mới chạm vào Mạnh Trọng Quang, mặt Mạnh Trọng Quang đã thả lỏng ra một cách lạ kỳ.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ mỉm cười, không đi ra ngoài nữa, nhấc chân lên giường, nằm xuống cạnh hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Xem ra Mạnh Trọng Quang cũng mệt quá rồi, chỉ khi mình ở bên cạnh hắn thì hắn mới ngủ ngon giấc được.
Nói ra thì Mạnh Trọng Quang được nguyên chủ nhặt về từ nhỏ, tình cảm quyến luyến không muốn xa rời đối với nguyên chủ như phụ thân, huynh trưởng cũng không khó hiểu chút nào.
Dù sao cũng rảnh rỗi, Từ Hành Chi dùng tay phải lót sau đầu, mắt nhìn nóc giường, nhớ tới những lời nhục mạ của người da thú lúc nãy.
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Từ Hành Chi giết sư phụ, phản bội chính đạo!”
“Lòng lang dạ thú, vô đạo đức, giết sư phụ...”
Người đời cho rằng Từ Hành Chi giết sư phụ, ký ức của nguyên chủ lại nói cho y biết, Mạnh Trọng Quang làm điều ngang ngược, giết hại sư phụ trong lúc tinh thần hoảng hốt, cuối cùng khiến y chịu nỗi oan này.
Nhưng Từ Hành Chi thấy hành vi hiện giờ của Mạnh Trọng Quang rất trọng tình trọng nghĩa, nhìn thế nào cũng không giống hạng người vì muốn cướp vật ngoài thân mà không từ thủ đoạn.
Từ Hành Chi nghĩ, liệu có phải vì thần khí quá quý giá nên mới mê hoặc tâm trí hắn?
Y trở mình, cong người nằm nghiêng, bỗng thấy trong lòng buồn bực ngột ngạt cực kỳ.
Hình như tên sư phụ của nguyên chủ là “Thanh Tĩnh Quân”.
Cái tên này lặp đi lặp lại trong đầu Từ Hành Chi khiến y khó chịu, nhất thời hơi muốn nôn.
Y chống nửa người lên, cúi mặt ra khỏi giường, muốn nôn nhưng không được.
Từ Hành Chi vuốt ngực mấy lần, nằm xuống lại, cảm giác đau nhức nghẹn ứ ở lồng ngực giảm bớt.
Từ Hành Chi không biết cảm giác này bắt nguồn từ đâu, chỉ biết tự an ủi mình rằng y dùng thân thể của nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ có tình nghĩa sâu đậm với sư phụ, nhớ lại ông ấy đã chết từ lâu nên mới bị khó chịu ức ách khôn xiết.
Dựa vào nguyên tắc ngủ một giấc giải nỗi sầu nghìn năm, Từ Hành Chi mê man buồn ngủ.
Khi hô hấp y dần ổn định, Mạnh Trọng Quang mở mắt ra, lật người qua, nhẹ nhàng kéo Từ Hành Chi vào lòng, vươn tay xoa lồng ngực Từ Hành Chi.
Nhịp tim trong lồng ngực mạnh mẽ, vững vàng, từng tiếng lọt vào tai.
Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi từ phía sau, ghé vào tai y nhỏ giọng nói: “Sư huynh đừng buồn. Dù huynh muốn giết ta, ta cũng không đánh trả. Chỉ cần huynh vui...”
Hắn nói xong thì ngửi bên vành tai Từ Hành Chi như cún con, hé miệng ngậm lấy tai y, dùng răng nanh cắn nhẹ.
Từ Hành Chi cau mày khẽ rên một tiếng, không thức dậy.
Tối đó, Từ Hành Chi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ một lần nữa.
Lúc này y vừa mở mắt ra đã đứng trên lầu cao Dao Đài, cầm sách thẻ tre trong tay, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh trang trọng, hình như đang chuẩn bị giảng giải đạo giáo.
Bên dưới đài cao, đệ tử tập trung hết lại, y nhìn thấy một, hai gương mặt quen thuộc trong đó, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều đã không còn vẻ ngây ngô mà trở thành thanh niên tuấn tú, quỳ trên bồ đoàn tập trung chờ nghe giảng, nhưng hai người họ đều nhìn y chăm chú, không hề chớp mắt.
Thậm chí Mạnh Trọng Quang còn nhân lúc các đệ tử đang đứng nghiêm, không ai trông coi, vẫy tay chào với Từ Hành Chi trên đài cao.
Phía sau vang lên giọng nói trầm tĩnh gần gũi: “Hành Chi, bắt đầu đi.”
Nghe thấy tiếng nói này, cơ thể Từ Hành Chi cứng đờ.
Cảnh tượng nơi này khác hoàn toàn với Lộc Vọng Đài, đệ tử bên dưới mặc đồ chỉnh tề như một, đều mặc đồ trắng hoa văn mây, dây buộc tóc xanh lam nhạt.
Xem ra nơi này là Phong Lăng Sơn.
Mà người có thể bảo Từ Hành Chi - đại đệ tử bắt đầu giảng đạo, là “Thanh Tĩnh Quân” sao?
Từ Hành Chi muốn quay đầu lại nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, ngược lại mở sách thẻ tre ra bắt đầu giảng bài, đọc từng chữ cổ trúc trắc đó lên rồi giải thích.
Từ Hành Chi vốn tưởng rằng cảnh tượng này chân thực như thế chắc hẳn là ký ức của nguyên chủ, mãi đến khi một sợi dây leo thô ráp dính nhớp lặng lẽ trượt vào trong áo bào dày cộm của y.
Từ Hành Chi cảm thấy dưới thân trơn tuột, chưa tỉnh táo lại, ngón tay cầm sách thẻ tre đột nhiên căng cứng, tiếng kêu hoảng hốt xông tới bên miệng rồi bị y ghìm chặt giữa hàm răng, gượng ép nuốt xuống.
Đầu dây leo thấy Từ Hành Chi không dám phản kháng kêu lên thì càng suồng sã hơn, quấn lấy lướt qua lướt lại, mò qua trêu chọc giữa hai chân Từ Hành Chi, như nai khát nước, như cá bơi lội.
Từ Hành Chi hoang mang giương mắt lên nhưng không thấy ai bên ngoài chú ý tới sự khác thường của y.
Các đệ tử bên dưới đều ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ và sùng bái, mà Mạnh Trọng Quang cũng hòa lẫn trong đó, dùng ánh mắt nóng rực sáng ngời nhìn y chằm chằm.
Từ Hành Chi nhẫn nhịn nổi cả gân xanh, ngón tay siết chặt rồi lại thả lỏng, khổ sở kiềm chế, trán rịn mồ hôi lấp lánh: “... Trời dương đất âm, xuân dương thu âm, hạ dương đông âm, ngày dương đêm âm... Ưm!”
Vào trong... Thế mà nó lại vào...
Ở ngay tại chỗ này.
Chuông buộc ở cổ tay Từ Hành Chi vang lên tiếng lanh lảnh vì cơ thể y căng cứng, nhất thời cả người y tê dần, vừa giận vừa sợ, kinh văn kẹt trong cổ họng, nhịn xuống không được mà phát ra cũng không xong.
Có vài đệ tử bên dưới nhận ra điều khác lạ, ngẩng đầu lên nhìn Từ Hành Chi.
Phía sau Từ Hành Chi cũng vang lên tiếng hỏi thăm: “Hành Chi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Thưa sư phụ, không... sao.”
Ngửa người Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, vẫn dựa vào lý trí mở miệng lần nữa, giọng nói run rẩy khó có thể nhận ra: “Trên... Trên dương dưới âm, nam dương nữ âm. Cha dương con âm. Huynh dương đệ âm. Dài dương ngắn âm...”
Y muốn hét dừng tay nhưng không biết hét lên với người nào, trong miệng còn phải đọc những lời văn nghiêm túc, dưới sự kích thích đó, cơ thể y càng ngày càng nóng lên, như con nhện phun ra tơ bạc ấm nóng, sợi dây leo nhân cơ hội đó, gây rối trắng trợn, cướp mất sức lực toàn thân Từ Hành Chi.
Y cố gắng quỳ thẳng đã là giới hạn, sao kim như bùng nổ trước mắt, lúc sáng lúc tối, cuối cùng không chịu được nữa mềm oặt ngã xuống một bên.
Mấy canh giờ sau.
Mạnh Trọng Quang ngâm nga, tâm trạng tốt đi ra khỏi phòng, rửa tay rửa mặt bên dòng suối chảy tự nhiên trong tháp.
Đúng lúc Chu Vọng đi ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, cô nhóc thấy thế thì chào hỏi: “Mạnh đại ca dậy rồi đó hả?”
Mạnh Trọng Quang cười tít mắt đáp: “Đúng vậy đó.”
Hắn trả lời xong thì vẩy nước trên tay, quay người đi về phòng.
Chu Vọng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì ngây người, mãi đến khi Chu Bắc Nam bay tới bên cạnh, cô nhóc mới thở dài nói: “Cữu cữu, con ở Man Hoang nhiều năm vậy rồi mà chưa từng thấy Mạnh đại ca cười như thế bao giờ.”
Chu Bắc Nam liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt: “Đó là ngươi chưa thấy dáng vẻ trước kia của hắn thôi. Suốt ngày dính lấy sư huynh hắn, nửa khắc cũng không chịu tách rời, cười với sư huynh hắn cứ như hoa hướng dương vậy đó.”
Chu Vọng tò mò: “Từ khi Từ sư huynh đến Man Hoang, ngày nào hai bọn họ cũng ở trong phòng, họ làm gì thế? Con muốn vào xem.”
“Chậc.” Chu Bắc Nam cau mày “Con gái con đứa quan tâm mấy chuyện này làm gì?”
Chu Vọng cãi: “Trước kia cữu cữu dạy con dùng đao đâu có nói con là con gái con đứa.”
Chu Bắc Nam rút quỷ thương ra, định gõ đầu Chu Vọng, không ngờ Chu Vọng đi đứng nhanh nhẹn, bước mấy bước tránh thoát: “Cữu cữu nói hai lời như thế, định tự biện minh thế nào? Từ sư huynh nói với con là con gái phải có dáng vẻ của con gái.”
Chu Bắc Nam nghe thấy ba chữ “Từ sư huynh” thì lườm nguýt: “Nếu Từ Hành Chi biết dạy thì sao lại dạy ra hai sư đệ đoạn tụ...”
Nói được nửa câu thì biết mình lỡ miệng, hắn ta im bặt, không nói nữa.
Chu Vọng lại có hứng thú: “Cữu cữu, đoạn tụ là gì?”
Chu Bắc Nam hơi đỏ mặt, phất tay áo đi, làm như không nghe thấy.
Lần này Từ Hành Chi ở trong mơ bị thương dữ tợn, ngủ gần hết một ngày, lúc thức dậy cũng không bước xuống đất được, chân mềm nhũn hai ngày mới ra ngoài đi lại được.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Trọng Quang không nhắc tới việc muốn tới hẻm Hổ Khiêu cướp mảnh vỡ, Từ Hành Chi cũng không biết phải làm gì, chỉ đành chơi với nhóm người trong Man Hoang cả ngày, tán gẫu uống rượu, ném mũi tên vào bình mua vui, không giống cuộc sống ở thế giới thực của y chút nào.
Đang đùa nghịch, Từ Hành Chi biết được một chuyện khiến y trố mắt ngoác miệng.
Cuối cùng y cũng biết Đào Nhàn hơn người ở chỗ nào rồi.
Đào Nhàn là một phàm nhân không có chút xíu pháp lực nào hết.
Đào Nhàn trời sinh ít nói, suốt ngày ở cạnh kẻ thiểu năng Khúc Trì mà chẳng chê chán, nói chuyện nhiều với người khác còn đỏ mặt cà lăm, ít khi nghịch cùng bọn họ, vì thế Từ Hành Chi biết chuyện cậu ấy là phàm nhân là do Chu Vọng nói với y.
Năm đó, Chu Bắc Nam mới bị đày vào Man Hoang chẳng biết tại sao lại chết thảm, mẫu thân Chu Vọng sinh cô nhóc ra thì băng huyết, chết ngay tại chỗ. Chu Vọng bị bỏ nơi hoang dã, òa khóc rất to, gặp được Khúc Trì và Đào Nhàn cũng bị đày vào Man Hoang, hai người chôn thi thể của mẫu thân cô nhóc rồi nhặt cô nhóc đi.
Nếu không phải vì sau đó Lục Ngự Cửu đi ngang qua vùng gần đó, thấy Chu Bắc Nam bay tự do không nơi nương tựa, hồn phách sắp tán loạn nên thu hồn hạch của hắn ta vào trong bùa chú, e là Chu Bắc Nam đã hóa thành một làn khói cô độc trong Man Hoang từ lâu rồi.
Từ đó về sau, Chu Vọng nhận Khúc Trì và Đào Nhàn làm cha mẹ nuôi.
Theo lời cô nhóc nói, mẹ nuôi cô nhóc Đào Nhàn vốn là một phàm nhân trói gà không chặt, sống trong Man Hoang mười ba năm đều dựa vào Khúc Trì che chở hết lòng.
Từ Hành Chi nghe chuyện này khá là ngạc nhiên, lúc tình cờ gặp Đào Nhàn trong tháp còn nói thêm mấy câu với cậu ấy.
Đào Nhàn xấu hổ vân vê góc áo: “Không sai. Đệ, đệ muốn chăm sóc Khúc sư huynh nên mới vào Man Hoang, nhưng bây giờ lại để Khúc sư huynh chăm sóc đệ...”
Từ Hành Chi không nhịn được hỏi: “Thế trước kia ngươi làm gì?”
Đào Nhàn nhỏ giọng đáp: “Từ sư huynh không nhớ thật sao? Trước, trước kia đệ hát hí khúc.” Cậu ấy bổ sung thêm: “Hoa đán.”
Mạnh Trọng Quang không hề hay biết sự thay đổi bất ngờ trong lòng Từ Hành Chi, hắn lầm lũi nói: “Không biết thật hay giả ra sao... Sư huynh, huynh cảm thấy chủ Phong Sơn có nói láo không?”
Từ Hành Chi không có gì để nói, chỉ có thể có trách nhiệm thầm nói trong lòng với hắn rằng, tin tức này không sai, vì ông đây viết trong truyện như thế thật.
Từ Hành Chi giả vờ cười đến mức gương mặt cứng đơ: “Sau đó ngươi thỏa mãn nguyện vọng của gã hả?”
Mạnh Trọng Quang cười nói: “Sao thế được? Chỉ nói giết gã thế thôi, ta giữ gã lại vẫn còn tác dụng.”
Từ Hành Chi quyết định, nếu có một ngày không may thân phận của mình bị bại lộ, y sẽ dùng dao găm cứa cổ mình ngay lập tức, đỡ bị lão yêu tinh Mạnh Trọng Quang chơi đùa sống không sống nổi, chết cũng không xong.
Rất nhanh sau đó, lão yêu tinh thuộc họ mèo này được y vuốt ve đã ngủ thiếp đi. Hắn co người lại ôm đầu gối, ngủ say hệt như mèo con, mái tóc đen xõa tung trên đầu gối cảm giác sờ vào rất tốt.
Bàn tay phải bằng gỗ hương của Từ Hành Chi vuốt tóc hắn, tay trái lại nắm chặt chuôi dao găm, chậm rãi rút nó ra khỏi vỏ.
Mạnh Trọng Quang đã biết tung tích của mảnh vỡ chìa khóa tiếp theo, đây là thời điểm nên giết hắn đúng không?
Mũi nhọn dao găm nhắm thẳng vào giữa trán Mạnh Trọng Quang.
Vừa nãy ở đó cũng có dấu ấn của yêu đỏ đậm lên vì kích động, là vị trí dấu ấn mà Từ Hành Chi tìm thấy một cách dễ như ăn cháo.
Mạnh Trọng Quang ngủ không hề đề phòng chút nào, gương mặt vô hại yên tâm trốn dưới mái tóc đen, cứ như nơi hắn ngủ yên lúc này là nơi an toàn nhất trên thế giới.
Từ Hành Chi chọc gáy hắn mà hắn cũng không dậy, chỉ lẩm bẩm: “Sư huynh, sư huynh.”
Cứ gọi mãi, đột nhiên hắn bật cười ngốc nghếch như gọi cái tên này có thể khiến hắn cực kỳ vui sướng.
Cuối cùng Từ Hành Chi vẫn cất dao găm đi, ngã người ra sau, vắt tay lên trán.
Chết tiệt. Dẹp đi.
Y không phải quân tử, nhưng y không ra tay được với gương mặt không hề đề phòng của Mạnh Trọng Quang.
Nếu y làm chuyện đó, dù y về lại được thế giới vốn có, e là lúc nào mặt Mạnh Trọng Quang cũng đi vào giấc mơ của y.
Như thế thì chi bằng y cầm dao găm cứa cổ mình cho rồi.
Đương nhiên, từ trước đến nay, Từ Hành Chi sống với quan niệm “Chết vinh còn hơn sống nhục” sẽ không chết dễ dàng như thế.
Sau khi cất gọn dao găm vào, Từ Hành Chi mệt nhọc vất vả nhấc Mạnh Trọng Quang lên giường.
Chắc là hôm nay hắn đối phó với kẻ địch tiêu hao không ít sức lực, ngủ một giấc cũng tốt.
Thấy hắn ngủ ngon như thế, thậm chí y thấy hơi ghen tị, y bèn bóp cái mũi đẹp như túi mật của hắn: “Đúng là oan gia sống mà.”
Dứt lời, y định ra ngoài đi dạo giải sầu. Ai ngờ y vừa ngồi dậy bước khỏi giường được hai bước, Mạnh Trọng Quang đã trầm thấp “ưm” một tiếng, giọng điệu khàn khàn từ tính, chọc Từ Hành Chi rung động, quay đầu nhìn lại.
Mạnh Trọng Quang nhíu chặt mày, đôi môi hồng hào ban nãy đã bị giấu đi, mím chặt thành một đường thẳng.
Từ Hành Chi thử thăm dò xoa mi tâm hắn.
Đầu ngón tay y vừa mới chạm vào Mạnh Trọng Quang, mặt Mạnh Trọng Quang đã thả lỏng ra một cách lạ kỳ.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ mỉm cười, không đi ra ngoài nữa, nhấc chân lên giường, nằm xuống cạnh hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Xem ra Mạnh Trọng Quang cũng mệt quá rồi, chỉ khi mình ở bên cạnh hắn thì hắn mới ngủ ngon giấc được.
Nói ra thì Mạnh Trọng Quang được nguyên chủ nhặt về từ nhỏ, tình cảm quyến luyến không muốn xa rời đối với nguyên chủ như phụ thân, huynh trưởng cũng không khó hiểu chút nào.
Dù sao cũng rảnh rỗi, Từ Hành Chi dùng tay phải lót sau đầu, mắt nhìn nóc giường, nhớ tới những lời nhục mạ của người da thú lúc nãy.
“Ta tưởng là ai, hóa ra là Từ Hành Chi giết sư phụ, phản bội chính đạo!”
“Lòng lang dạ thú, vô đạo đức, giết sư phụ...”
Người đời cho rằng Từ Hành Chi giết sư phụ, ký ức của nguyên chủ lại nói cho y biết, Mạnh Trọng Quang làm điều ngang ngược, giết hại sư phụ trong lúc tinh thần hoảng hốt, cuối cùng khiến y chịu nỗi oan này.
Nhưng Từ Hành Chi thấy hành vi hiện giờ của Mạnh Trọng Quang rất trọng tình trọng nghĩa, nhìn thế nào cũng không giống hạng người vì muốn cướp vật ngoài thân mà không từ thủ đoạn.
Từ Hành Chi nghĩ, liệu có phải vì thần khí quá quý giá nên mới mê hoặc tâm trí hắn?
Y trở mình, cong người nằm nghiêng, bỗng thấy trong lòng buồn bực ngột ngạt cực kỳ.
Hình như tên sư phụ của nguyên chủ là “Thanh Tĩnh Quân”.
Cái tên này lặp đi lặp lại trong đầu Từ Hành Chi khiến y khó chịu, nhất thời hơi muốn nôn.
Y chống nửa người lên, cúi mặt ra khỏi giường, muốn nôn nhưng không được.
Từ Hành Chi vuốt ngực mấy lần, nằm xuống lại, cảm giác đau nhức nghẹn ứ ở lồng ngực giảm bớt.
Từ Hành Chi không biết cảm giác này bắt nguồn từ đâu, chỉ biết tự an ủi mình rằng y dùng thân thể của nguyên chủ, có lẽ nguyên chủ có tình nghĩa sâu đậm với sư phụ, nhớ lại ông ấy đã chết từ lâu nên mới bị khó chịu ức ách khôn xiết.
Dựa vào nguyên tắc ngủ một giấc giải nỗi sầu nghìn năm, Từ Hành Chi mê man buồn ngủ.
Khi hô hấp y dần ổn định, Mạnh Trọng Quang mở mắt ra, lật người qua, nhẹ nhàng kéo Từ Hành Chi vào lòng, vươn tay xoa lồng ngực Từ Hành Chi.
Nhịp tim trong lồng ngực mạnh mẽ, vững vàng, từng tiếng lọt vào tai.
Mạnh Trọng Quang ôm Từ Hành Chi từ phía sau, ghé vào tai y nhỏ giọng nói: “Sư huynh đừng buồn. Dù huynh muốn giết ta, ta cũng không đánh trả. Chỉ cần huynh vui...”
Hắn nói xong thì ngửi bên vành tai Từ Hành Chi như cún con, hé miệng ngậm lấy tai y, dùng răng nanh cắn nhẹ.
Từ Hành Chi cau mày khẽ rên một tiếng, không thức dậy.
Tối đó, Từ Hành Chi mơ thấy giấc mơ kỳ lạ một lần nữa.
Lúc này y vừa mở mắt ra đã đứng trên lầu cao Dao Đài, cầm sách thẻ tre trong tay, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh trang trọng, hình như đang chuẩn bị giảng giải đạo giáo.
Bên dưới đài cao, đệ tử tập trung hết lại, y nhìn thấy một, hai gương mặt quen thuộc trong đó, Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều đã không còn vẻ ngây ngô mà trở thành thanh niên tuấn tú, quỳ trên bồ đoàn tập trung chờ nghe giảng, nhưng hai người họ đều nhìn y chăm chú, không hề chớp mắt.
Thậm chí Mạnh Trọng Quang còn nhân lúc các đệ tử đang đứng nghiêm, không ai trông coi, vẫy tay chào với Từ Hành Chi trên đài cao.
Phía sau vang lên giọng nói trầm tĩnh gần gũi: “Hành Chi, bắt đầu đi.”
Nghe thấy tiếng nói này, cơ thể Từ Hành Chi cứng đờ.
Cảnh tượng nơi này khác hoàn toàn với Lộc Vọng Đài, đệ tử bên dưới mặc đồ chỉnh tề như một, đều mặc đồ trắng hoa văn mây, dây buộc tóc xanh lam nhạt.
Xem ra nơi này là Phong Lăng Sơn.
Mà người có thể bảo Từ Hành Chi - đại đệ tử bắt đầu giảng đạo, là “Thanh Tĩnh Quân” sao?
Từ Hành Chi muốn quay đầu lại nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, ngược lại mở sách thẻ tre ra bắt đầu giảng bài, đọc từng chữ cổ trúc trắc đó lên rồi giải thích.
Từ Hành Chi vốn tưởng rằng cảnh tượng này chân thực như thế chắc hẳn là ký ức của nguyên chủ, mãi đến khi một sợi dây leo thô ráp dính nhớp lặng lẽ trượt vào trong áo bào dày cộm của y.
Từ Hành Chi cảm thấy dưới thân trơn tuột, chưa tỉnh táo lại, ngón tay cầm sách thẻ tre đột nhiên căng cứng, tiếng kêu hoảng hốt xông tới bên miệng rồi bị y ghìm chặt giữa hàm răng, gượng ép nuốt xuống.
Đầu dây leo thấy Từ Hành Chi không dám phản kháng kêu lên thì càng suồng sã hơn, quấn lấy lướt qua lướt lại, mò qua trêu chọc giữa hai chân Từ Hành Chi, như nai khát nước, như cá bơi lội.
Từ Hành Chi hoang mang giương mắt lên nhưng không thấy ai bên ngoài chú ý tới sự khác thường của y.
Các đệ tử bên dưới đều ngẩng đầu lên nhìn y, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ và sùng bái, mà Mạnh Trọng Quang cũng hòa lẫn trong đó, dùng ánh mắt nóng rực sáng ngời nhìn y chằm chằm.
Từ Hành Chi nhẫn nhịn nổi cả gân xanh, ngón tay siết chặt rồi lại thả lỏng, khổ sở kiềm chế, trán rịn mồ hôi lấp lánh: “... Trời dương đất âm, xuân dương thu âm, hạ dương đông âm, ngày dương đêm âm... Ưm!”
Vào trong... Thế mà nó lại vào...
Ở ngay tại chỗ này.
Chuông buộc ở cổ tay Từ Hành Chi vang lên tiếng lanh lảnh vì cơ thể y căng cứng, nhất thời cả người y tê dần, vừa giận vừa sợ, kinh văn kẹt trong cổ họng, nhịn xuống không được mà phát ra cũng không xong.
Có vài đệ tử bên dưới nhận ra điều khác lạ, ngẩng đầu lên nhìn Từ Hành Chi.
Phía sau Từ Hành Chi cũng vang lên tiếng hỏi thăm: “Hành Chi, có phải cơ thể không khỏe không?”
“Thưa sư phụ, không... sao.”
Ngửa người Từ Hành Chi đổ mồ hôi lạnh, vẫn dựa vào lý trí mở miệng lần nữa, giọng nói run rẩy khó có thể nhận ra: “Trên... Trên dương dưới âm, nam dương nữ âm. Cha dương con âm. Huynh dương đệ âm. Dài dương ngắn âm...”
Y muốn hét dừng tay nhưng không biết hét lên với người nào, trong miệng còn phải đọc những lời văn nghiêm túc, dưới sự kích thích đó, cơ thể y càng ngày càng nóng lên, như con nhện phun ra tơ bạc ấm nóng, sợi dây leo nhân cơ hội đó, gây rối trắng trợn, cướp mất sức lực toàn thân Từ Hành Chi.
Y cố gắng quỳ thẳng đã là giới hạn, sao kim như bùng nổ trước mắt, lúc sáng lúc tối, cuối cùng không chịu được nữa mềm oặt ngã xuống một bên.
Mấy canh giờ sau.
Mạnh Trọng Quang ngâm nga, tâm trạng tốt đi ra khỏi phòng, rửa tay rửa mặt bên dòng suối chảy tự nhiên trong tháp.
Đúng lúc Chu Vọng đi ra khỏi phòng Lục Ngự Cửu, cô nhóc thấy thế thì chào hỏi: “Mạnh đại ca dậy rồi đó hả?”
Mạnh Trọng Quang cười tít mắt đáp: “Đúng vậy đó.”
Hắn trả lời xong thì vẩy nước trên tay, quay người đi về phòng.
Chu Vọng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn thì ngây người, mãi đến khi Chu Bắc Nam bay tới bên cạnh, cô nhóc mới thở dài nói: “Cữu cữu, con ở Man Hoang nhiều năm vậy rồi mà chưa từng thấy Mạnh đại ca cười như thế bao giờ.”
Chu Bắc Nam liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt: “Đó là ngươi chưa thấy dáng vẻ trước kia của hắn thôi. Suốt ngày dính lấy sư huynh hắn, nửa khắc cũng không chịu tách rời, cười với sư huynh hắn cứ như hoa hướng dương vậy đó.”
Chu Vọng tò mò: “Từ khi Từ sư huynh đến Man Hoang, ngày nào hai bọn họ cũng ở trong phòng, họ làm gì thế? Con muốn vào xem.”
“Chậc.” Chu Bắc Nam cau mày “Con gái con đứa quan tâm mấy chuyện này làm gì?”
Chu Vọng cãi: “Trước kia cữu cữu dạy con dùng đao đâu có nói con là con gái con đứa.”
Chu Bắc Nam rút quỷ thương ra, định gõ đầu Chu Vọng, không ngờ Chu Vọng đi đứng nhanh nhẹn, bước mấy bước tránh thoát: “Cữu cữu nói hai lời như thế, định tự biện minh thế nào? Từ sư huynh nói với con là con gái phải có dáng vẻ của con gái.”
Chu Bắc Nam nghe thấy ba chữ “Từ sư huynh” thì lườm nguýt: “Nếu Từ Hành Chi biết dạy thì sao lại dạy ra hai sư đệ đoạn tụ...”
Nói được nửa câu thì biết mình lỡ miệng, hắn ta im bặt, không nói nữa.
Chu Vọng lại có hứng thú: “Cữu cữu, đoạn tụ là gì?”
Chu Bắc Nam hơi đỏ mặt, phất tay áo đi, làm như không nghe thấy.
Lần này Từ Hành Chi ở trong mơ bị thương dữ tợn, ngủ gần hết một ngày, lúc thức dậy cũng không bước xuống đất được, chân mềm nhũn hai ngày mới ra ngoài đi lại được.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Trọng Quang không nhắc tới việc muốn tới hẻm Hổ Khiêu cướp mảnh vỡ, Từ Hành Chi cũng không biết phải làm gì, chỉ đành chơi với nhóm người trong Man Hoang cả ngày, tán gẫu uống rượu, ném mũi tên vào bình mua vui, không giống cuộc sống ở thế giới thực của y chút nào.
Đang đùa nghịch, Từ Hành Chi biết được một chuyện khiến y trố mắt ngoác miệng.
Cuối cùng y cũng biết Đào Nhàn hơn người ở chỗ nào rồi.
Đào Nhàn là một phàm nhân không có chút xíu pháp lực nào hết.
Đào Nhàn trời sinh ít nói, suốt ngày ở cạnh kẻ thiểu năng Khúc Trì mà chẳng chê chán, nói chuyện nhiều với người khác còn đỏ mặt cà lăm, ít khi nghịch cùng bọn họ, vì thế Từ Hành Chi biết chuyện cậu ấy là phàm nhân là do Chu Vọng nói với y.
Năm đó, Chu Bắc Nam mới bị đày vào Man Hoang chẳng biết tại sao lại chết thảm, mẫu thân Chu Vọng sinh cô nhóc ra thì băng huyết, chết ngay tại chỗ. Chu Vọng bị bỏ nơi hoang dã, òa khóc rất to, gặp được Khúc Trì và Đào Nhàn cũng bị đày vào Man Hoang, hai người chôn thi thể của mẫu thân cô nhóc rồi nhặt cô nhóc đi.
Nếu không phải vì sau đó Lục Ngự Cửu đi ngang qua vùng gần đó, thấy Chu Bắc Nam bay tự do không nơi nương tựa, hồn phách sắp tán loạn nên thu hồn hạch của hắn ta vào trong bùa chú, e là Chu Bắc Nam đã hóa thành một làn khói cô độc trong Man Hoang từ lâu rồi.
Từ đó về sau, Chu Vọng nhận Khúc Trì và Đào Nhàn làm cha mẹ nuôi.
Theo lời cô nhóc nói, mẹ nuôi cô nhóc Đào Nhàn vốn là một phàm nhân trói gà không chặt, sống trong Man Hoang mười ba năm đều dựa vào Khúc Trì che chở hết lòng.
Từ Hành Chi nghe chuyện này khá là ngạc nhiên, lúc tình cờ gặp Đào Nhàn trong tháp còn nói thêm mấy câu với cậu ấy.
Đào Nhàn xấu hổ vân vê góc áo: “Không sai. Đệ, đệ muốn chăm sóc Khúc sư huynh nên mới vào Man Hoang, nhưng bây giờ lại để Khúc sư huynh chăm sóc đệ...”
Từ Hành Chi không nhịn được hỏi: “Thế trước kia ngươi làm gì?”
Đào Nhàn nhỏ giọng đáp: “Từ sư huynh không nhớ thật sao? Trước, trước kia đệ hát hí khúc.” Cậu ấy bổ sung thêm: “Hoa đán.”