Chương 33: Khát vọng muốn sống
Sau khi ra lệnh xong, Vinh Xương Quân ngồi yên lạnh lùng nói với Từ Hành Chi: “Cứ đợi đấy. Thanh Tĩnh Quân thích rượu như mạng, bây giờ chắc là đang uống rượu mua vui với vị đạo nhân cư sĩ nào đó. Ngươi cứ quỳ ở đây, chờ Thanh Tĩnh Quân tới, rồi nói...”
Không chờ ông ta nói hết câu, Từ Hành Chi đã ngửi thấy mùi rượu bay tới, tiếng vạt áo vang lên, một người mặc thường phục màu thiên thanh nhanh chân bước từ bên ngoài vào.
Thanh Tĩnh Quân đi vào điện giới luật thì nhìn thấy Từ Hành Chi quỳ giữa điện đầu tiên, thấy quần áo y vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phạt đánh thì tốc độ bước đi của ông mới chậm lại.
Mặc dù Thanh Tĩnh Quân đã làm chủ Phong Lăng Sơn nhiều năm rồi, tuổi tác đã không thể tính toán đo đếm được nữa nhưng ông vẫn có vẻ ngoài trẻ tuổi, phong thái như một vị thần, anh tuấn hơn người, chìm trong ánh mặt trời ban trưa lại có khí chất như trăng sáng trước giường.
Nhưng khuôn mặt lại có một đôi mắt cụp xuống, đuôi mắt lười biếng nhếch xuống, bỗng chốc kéo phong thái lạnh lùng cao quý của ông xuống khỏi Dao Đài, có thêm mấy phần khói lửa nhân gian.
Vinh Xương Quân hơi luống cuống đứng dậy đón tiếp: “Không ngờ Thanh Tĩnh Quân lại đến nhanh như thế, mời ngồi. Xin hỏi Quảng Phủ Quân đâu rồi?”
Lúc Thanh Tĩnh Quân đi qua bên cạnh Từ Hành Chi, mải nhìn dưới đầu gối y nên chậm mất nửa nhịp, lơ mơ đáp: “Ngài vừa nói gì?”
Vinh Xương Quân: “...”
Từ Hành Chi không nhịn nổi, cúi đầu khẽ cười, chọc cơn giận của Vinh Xương Quân lại bốc lên, quăng ống đựng bút làm bằng ngà voi vào Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không định tránh nhưng ống đựng bút lại không rơi trúng đầu y.
Không ai nhìn thấy rõ Thanh Tĩnh Quân ra tay túm lấy ống đựng bút từ lúc nào, chớp mắt một cái, Thanh Tĩnh Quân đã dùng tay áo lau ống đựng bút ấy: “Cẩn thận chứ, đập bể thì đáng tiếc lắm.”
Vinh Xương Quân càng tức hơn nhưng lại không thể trút giận lên Thanh Tĩnh Quân vẫn luôn hòa nhã, đành phải nén cơn giận xuống hỏi: “Bao giờ Quảng Phủ Quân mới tới?”
Thanh Tĩnh Quân: “Đừng vội, sư đệ ta đi chậm hơn ta một chút.”
Từ Hành Chi nhích gần tới Thanh Tĩnh Quân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư phụ, đi trái giày rồi.”
Lúc này Thanh Tĩnh Quân mới phát hiện điều không đúng, cúi đầu nhìn, lập tức xấu hổ xin lỗi: “Thất lễ, thất lễ, ta đi vội quá.”
Vinh Xương Quân: “...”
Trong lúc họ nói chuyện, cuối cùng Quảng Phủ Quân cũng đến.
Quảng Phủ Quân vốn cũng có vẻ ngoài trẻ tuổi nhưng khuôn mặt có vẻ trang nghiêm sáng sủa hơn Thanh Tĩnh Quân nhiều, ngũ quan sắc bén, có vẻ nghiêm khắc khắt khe tự nhiên.
Quảng Phủ Quân vừa đến đã chắp tay xin lỗi: “Vinh Xương Quân, tới muộn một lát, xin thứ lỗi.”
Ông nói dứt lời, đảo mắt nhìn thấy Trình Đỉnh bị cạo trọc như con gà không lông, bỗng giận dữ đạp một phát vào lưng Từ Hành Chi: “Nghịch đồ! Làm chuyện xấu xa gì đây!”
Từ Hành Chi quỳ rất vững vàng, bị đạp một cước cũng không lắc lư chút xíu nào.
Thanh Tĩnh Quân kéo Quảng Phủ Quân lại, chậm rãi hòa giải: “Sư đệ, đệ đừng nóng ruột, ngồi xuống rồi nói.”
Hai người lên đài, lần lượt ngồi quỳ xuống đệm hương bồ.
Quảng Phủ Quân ngồi xuống thì giải thích với Vinh Xương Quân trước: “Sư huynh đang chơi cờ với Phù Dao Quân, nghe tin Từ Hành Chi gây ra chuyện hoang đường thế này thì cảm thấy vô cùng không đúng, lập tức tới giải quyết, không dám thất lễ...”
Thanh Tĩnh Quân ở bên cạnh lặng lẽ đặt viên màu đen vừa nãy giữ trong lòng bàn tay lên bàn, lại sột soạt lấy đệm hương bồ dưới đầu gối ra, ném xuống dưới, vừa khéo ném tới trước mặt Từ Hành Chi.
Quảng Phủ Quân đỡ trán: “...”
Vinh Xương Quân ngạc nhiên: “Thanh Tĩnh Quân, ngài có ý gì đây?”
Thanh Tĩnh Quân ung dung giải thích: “Đồ đệ của ta sợ lạnh. Nền đất này lại khá lạnh, quỳ gây tổn hại tới cơ thể sẽ không tốt. Ngài thấy có đúng không?”
Ông nói xong còn nở nụ cười với Vinh Xương Quân.
Vinh Xương Quân: “...”
Chu Bắc Nam đứng nghe liếc mắt nhìn Từ Hành Chi với vẻ hâm mộ, không nói gì.
Từ Hành Chi nhận được đệm hương bồ, quỳ lên đệm, nghe Vinh Xương Quân căm phẫn sục sôi kể lại đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, ông ta không vui nói: “Nỗi nhục bị cạo đầu, khó mà tha thứ! Việc này vừa mới xảy ra đã lan truyền khắp bốn môn phái, thậm chí là toàn bộ đạo môn, sau này đệ tử Ứng Thiên Xuyên của ta còn làm người thế nào được nữa?”
Quảng Phủ Quân trừng Từ Hành Chi rồi quay qua Vinh Xương Quân: “Ngài muốn xử phạt thế nào?”
Vinh Xương Quân tỏ ra khách sáo: “Ta mời hai vị đến đây để thảo luận cách giải quyết hợp lý.”
Nói thế chứ ánh mắt Vinh Xương Quân vẫn luôn nhìn Quảng Phủ Quân.
Quảng Phủ Quân dứt khoát nói: “Từ Hành Chi xin lỗi trước mặt mọi người, rút khỏi cuộc thi Thiên bảng lần này. Ngài thấy thế nào?”
Không chờ Vinh Xương Quân đồng ý, Thanh Tĩnh Quân từ nãy luôn ngồi bên cạnh yên tĩnh vuốt ống tay áo bỗng chen lời: “Không ổn lắm.”
Vinh Xương Quân: “Thanh Tĩnh Quân thấy thế nào?”
“Ta cho rằng tránh nhiệm lần này phải chia làm hai, không thể chỉ trách một mình Hành Chi.” Thanh Tĩnh Quân vẫn nói với giọng điệu chậm rãi, mềm mại như bình thường, “Hành Chi cũng chỉ muốn trút giận cho đệ tử đồng môn, hơi kích động, không đến nỗi phải rút khỏi cuộc thi Thiên bảng. Hơn nữa, mắc phải cùng một lỗi, Trình Đỉnh vẫn có thể tham gia cuộc thi Thiên bảng, Hành Chi lại không thể tham gia, Hành Chi ấm ức cỡ nào đây chứ.”
Quảng Phủ Quân không nhịn được nữa: “Sư huynh, Từ Hành Chi không phải trẻ con mười hai tuổi! Nếu không phải huynh cứ dung túng hắn thì hắn sẽ không gây ra chuyện xấu xa nhục nhã người khác thế này!”
Thanh Tĩnh Quân vô tội nói: “Ta dung túng hắn ở đâu chứ.”
Quảng Phủ Quân: “Xảy ra chuyện này, sau khi đi vào huynh không trách mắng dạy dỗ hắn câu nào, như thế mà không gọi là dung túng sao?”
Thanh Tĩnh Quân nghĩ lại cũng thấy có lý, ông bèn quay qua Từ Hành Chi, răn dạy với giọng điệu nguội lạnh như nước: “Hành Chi, sau này ngươi làm gì cũng phải nghĩ cho kỹ. Cơ thể, đầu tóc, da dẻ được cha mẹ cho, không thể phá hoại, nếu thật sự không nhịn được thì ngươi lén lút đánh hắn một trận là được, cần gì phải gây ra chuyện ầm ĩ không thể giải quyết thế này.”
Vinh Xương Quân: “...”
Quảng Phủ Quân: “...”
Chu Bắc Nam: “...”
Mặt Trình Đỉnh đã tái xanh: “...”
Từ Hành Chi ho một tiếng: “Vâng.”
“Vâng gì mà vâng?!” Quảng Phủ Quân vỗ bàn đứng dậy: “Sư huynh, huynh cứ dung túng như thế, sẽ có một ngày hắn gây ra chuyện lớn!”
Thanh Tĩnh Quân chậc một tiếng, vuốt sống mũi, khẽ nói thầm: “Ta chỉ không muốn phạt Hành Chi thôi, các ngươi phiền thật đấy.”
Vinh Xương Quân không thể tin nổi: “Thanh Tĩnh Quân, ngài nói gì vậy?”
Quảng Phủ Quân cũng nghẹn lời, chỉ có thể tạm dừng giảng giải lý lẽ, quay sang giảng hòa: “Vinh Xương Quân, trước khi đến đây sư huynh uống rượu, tinh thần không tỉnh táo, huynh ấy không có ý đó đâu, ngài đừng hiểu lầm.”
Thanh Tĩnh Quân hít một hơi, giọng điệu có mấy phần ấm ức: “Thôi bỏ đi, sư đệ muốn phạt thì cứ phạt, ta mặc kệ đấy.”
Quảng Phủ Quân không kịp đề phòng gì đã bị ụp cho nồi từ trên trời rơi xuống, biện giải: “Sao lại thành ta muốn phạt rồi?”
Thanh Tĩnh Quân lập tức tiếp lời hùa theo, nói: “Sư đệ, ta biết ngay đệ cũng không nỡ mà.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Thấy hòa giải không thành, Chu Bắc Nam ở bên cạnh đứng ra giảng hòa: “Sư bá, sư thúc, vãn bối có một biện pháp thích hợp để xử lý việc này, không biết có thể nói ra không?”
Vinh Xương Quân nén cơn giận: “Ngươi nói đi.”
Chu Bắc Nam nói: “Từ Hành Chi ra tay cạo đầu, chuyện này có thể tha thứ nhưng dù sao cũng đã làm mất mặt Ứng Thiên Xuyên. Chi bằng phạt hắn cũng cạo tóc giống Trình Đỉnh, việc này coi như hòa nhau, hai bên đều có thể tham gia cuộc thi Thiên bảng. Ngài thấy thế nào?”
Từ Hành Chi ngẩng đầu lên trừng Chu Bắc Nam.
Chu mập, ngươi muốn hại ta đúng không?”
Chu Bắc Nam hiểu ánh mắt Từ Hành Chi, cười tươi rói.
Sao thế được.
Quảng Phủ Quân và Vinh Xương Quân liếc mắt nhìn nhau, hài lòng với phương pháp điều hòa này của hắn ta: “Được.”
Thanh Tĩnh Quân: “Không được.”
Quảng Phủ Quân hận không thể khâu cái miệng vẫn cứ nói lời phản đối của Thanh Tĩnh Quân lại: “Sư huynh! Không được nói mấy lời say xỉn luyên thuyên nữa! Cứ làm theo cách này đi!”
Dứt lời, ông quay sang Vinh Xương Quân, đề nghị: “Xin hãy để ta tự ra tay, coi đó như lời xin lỗi của Phong Lăng Sơn.”
Nói tới đây rồi, Thanh Tĩnh Quân không thể làm gì khác hơn là chấp nhận bất đắc dĩ, nhân lúc Quảng Phủ Quân đi xuống đài, kéo vạt áo Quảng Phủ Quân, khẽ dặn: “Đừng cắt quá xấu.”
Quảng Phủ Quân: “...” Sư huynh, huynh có thể im miệng được rồi.
Không lâu sau, đệ tử Phong Lăng Sơn nghe được tin tức, chạy tới trước điện giới luật chờ kết quả xử phạt.
Một lúc lâu sau, cửa lớn của điện giới luật mở ra.
Chu Bắc Nam đưa Trình Đỉnh đi từ cửa sau, ba quân đi ra từ cửa chính.
Quảng Phủ Quân phụ trách đưa Vinh Xương Quân vẫn còn tức giận về, Thanh Tĩnh Quân chỉ chờ ở cửa, đợi Từ Hành Chi ra.
Sau khi đi xa, Vinh Xương Quân than trách với Quảng Phủ Quân: “Sao năm đó Xích Hồng Quân lại chọn Thanh Tĩnh Quân làm chủ Phong Lăng Sơn cơ chứ?”
Nghe thấy Vinh Xương Quân nói xấu sau lưng sư phụ và sư huynh mình, giọng điệu còn rất bất mãn, Quảng Phủ Quân hơi cau mày, nói giúp Thanh Tĩnh Quân một cách đúng mực: “Sư huynh là người xuất sắc nhất trong thế hệ bọn ta, kiếm thuật vượt trội, từng đứng đầu Thiên bảng sáu lần, từ khi huynh ấy nhậm chức chủ Phong Lăng Sơn cũng không xảy ra chuyện gì. Còn công việc trong Phong Lăng Sơn đã có ta lo liệu, Vinh Xương Quân không cần ưu phiền thay Phong Lăng Sơn.”
Vinh Xương Quân bị mất mặt, đành ngậm miệng không nói nữa.
Chờ hai người đi xa, Từ Hành Chi đi ra khỏi điện với mái tóc ngắn cũn, thong dong phóng khoáng, không tránh né gì cả.
Ngũ quan của y vốn đã anh tuấn, phóng tầm mắt ra khắp bốn môn phái, nếu muốn tìm ra nam tử tuấn tú nhất, mười người thì cả mười người sẽ chỉ về phía Từ Hành Chi, lúc này mái tóc dài của y đã bị cắt bỏ, không những không kỳ lạ mà còn khiến gương mặt y nổi bật lên vẻ thanh tú nhẹ nhàng.
Mấy nữ đệ tử nhìn y ngây người, chỉ có Nguyên Như Trú tỉnh táo lại được thì cười đến nỗi không đứng thẳng nổi.
Từ Hành Chi cười ha ha, xoa mái tóc ngắn: “Mát mẻ!”
Thanh Tĩnh Quân thấy Từ Hành Chi vẫn phấn chấn, vô thức mỉm cười: “Hành Chi, đi uống rượu không?”
Từ Hành Chi: “Đi. Sư phụ mời con, đương nhiên con phải đi chứ..”
Thanh Tĩnh Quân đáp: “Tốt.”
Hai thầy trò tách khỏi mọi người, sóng vai mà đi.
Trên đường, Thanh Tĩnh Quân chủ động nhắc tới một chuyện: “Hành Chi, có phải gần đây ngươi giấu sư phụ làm gì rồi không?”
Từ Hành Chi giả ngu: “Đâu có đâu ạ? Sư phụ như cha mẹ thứ hai của con, sao con lại gạt sư phụ được.”
Thanh Tĩnh Quân cười: “Ngươi đặt cược toàn bộ linh thạch cho Cửu Chi Đăng, cược hắn có thể giành được vị trí thứ tư trên Thiên bảng. Tỉ lệ cược một được ba, đúng không?”
Thấy suy tính trong lòng bị sư phụ vạch trần, Từ Hành Chi sờ sau gáy, thừa nhận: “Hày, cái này không phải chỉ là chơi thôi sao? Người sẽ không nói cho Quảng Phủ Quân chứ?”
Thanh Tĩnh Quân: “Đây là chuyện của thầy trò chúng ta, không nói cho hắn biết.”
Từ Hành Chi vui vẻ: “Sư phụ thật tốt.”
Cửu Chi Đăng lén lút theo đuổi suốt dọc đường vì muốn nói mấy câu với Từ Hành Chi nghe vậy thì đứng lại, vô cùng ngạc nhiên.
Hắn ta lập tức giơ tay che vị trí trái tim, hai má ửng đỏ, khóe môi cũng hưng phấn tới mức hơi run rẩy.
Hắn ta đứng ở chỗ tối nhìn bóng lưng Từ Hành Chi, trong lòng vui mừng, ánh mắt nóng bỏng dõi theo y đi càng xa.
Dần dần, ánh mắt đó cô đọng lại thành khát vọng nồng đậm và ham muốn chiếm giữ cháy hừng hực.
Sau khi cười xong, Thanh Tĩnh Quân xoa ống tay áo theo thói quen, hỏi: “Ngươi rất coi trọng Cửu Chi Đăng sao?”
Từ Hành Chi giải thích: “Tiểu Đăng rất có thiên phú về kiếm thuật, năm gần đây kiếm thuật tiến bộ nhanh như gió, con cược là hắn sẽ giành thắng lợi, không phải bắn tên mà không có bia.”
Thanh Tĩnh Quân khẽ thở dài, nói chuyện vẫn từ tốn hòa nhã như trước: “Hành Chi, ngươi cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là quan tâm tới người khác quá mức: Ta tặng bảo vật hiếm có cho ngươi, ngươi lại mang cho Mạnh Trọng Quang tu luyện; ta cho ngươi linh thạch để nâng cao “Bút nhàn rỗi”, ngươi lại mang đi đánh cược Cửu Chi Đăng thắng. Nhất là Mạnh Trọng Quang, ngươi đưa những thứ đó cho hắn có lợi ích gì? Ta đã nói với ngươi rồi, hắn là...”
Nhắc tới Mạnh Trọng Quang, khóe miệng Từ Hành Chi vô thức cong lên: “Sư phụ, trong lòng con tự có cân nhắc. Nhưng Trọng Quang là một đứa trẻ ngoan, con ở cùng hắn rất vui. Có con trông chừng bên cạnh, hắn sẽ không làm việc gì quá giới hạn đâu.”
Thanh Tĩnh Quân chú ý quan sát vẻ mặt y: “Ngươi và hắn... Có gì không?”
Từ Hành Chi không hiểu: “Cái gì cơ ạ?”
Thanh Tĩnh Quân nói: “Lúc nhắc tới hắn và nhắc tới Cửu Chi Đăng, cảm xúc của ngươi rất khác biệt.”
“Thế ạ?” Từ Hành Chi không hề hay biết, ngược lại còn hào hứng nói tới phát hiện của mình, “À đúng rồi, sư phụ, Phong Lăng Sơn chúng ta không cấm song tu đúng không?”
Thanh Tĩnh Quân gật đầu.
Từ Hành Chi: “Gần đây con thấy có vẻ quan hệ của Trọng Quang và Tiểu Đăng không tệ. Hai đứa nhóc ấy từ nhỏ đã đánh nhau mà lớn nhưng hôm nay Tiểu Đăng bị Trình Đỉnh gây khó dễ, Trọng Quang lại đứng ra bảo vệ, chẳng phải là một đôi hoan hỉ oan gia sao?”
Từ Hành Chi hễ nhắc tới hai sư đệ này là sẽ nói mãi không xong. Thanh Tĩnh Quân kiên nhẫn nghe y nói một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Hành Chi, chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng ta có lời, ngươi phải nhớ kỹ: Bất cứ lúc nào, trong trái tim ngươi cũng phải dành một vị trí cho bản thân.”
Từ Hành Chi hào sảng nói: “Con chỉ quan tâm hậu bối thôi mà. Nhưng mà sư phụ nói rất có lý, đệ tử nhớ kỹ.”
Thanh Tĩnh Quân mỉm cười, không nói tới chuyện này nữa: “Ta có ít linh thạch. Nếu hôm nay ta say trước thì linh thạch thuộc về ngươi, tránh cho ngươi thua, linh thạch bị thiếu.”
Từ Hành Chi cười vang: “Sư phụ, người nói đấy nhé, chúng ta nói phải giữ lời.”
Tới chạng vạng Từ Hành Chi mới về.
Tất cả đệ tử Phong Lăng Sơn đều ngủ nghỉ ở điện phía đông, thấy Từ Hành Chi về sắc mặt không tốt thì dồn dập chạy tới: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Từ Hành Chi khoát tay, vẻ mặt tuyệt vọng: “Không sao đâu. Sư phụ say, ta lo cho sư phụ xong rồi mới về. Ta vừa gặp Quảng Phủ Quân, ông ấy muốn phạt ta chép sách, ngày kia trời vừa sáng phải chép xong kinh thư rồi mang tới điện ông ấy.”
Nguyên Như Trú cười nói: "Sư thúc cũng muốn huynh tu thân dưỡng tính nhiều hơn, tránh giống hôm nay lại chạy đi cạo đầu.”
Từ Hành Chi đâu khổ nói: “Ông ấy muốn ta đi chết đây mà.”
Nguyên Như Trú săn sóc nói: “Sư thúc bảo sư huynh chép gì? Mọi người mỗi người chép một đoạn, chẳng phải là được rồi sao?”
Từ Hành Chi: “Thái thượng nguyên thủy thiên tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh. Nhưng mà không cần đâu, sư thúc rất tinh ý, nếu không lừa dối trót lọt, chắc chắn ông ấy sẽ phạt ta gấp bội, đến lúc đó có khi còn liên lụy tới các ngươi nữa.”
Nói đến đây, y nhìn xung quanh, thấy Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang không ở trong phòng thì nói: “Ta ra ngoài dạo cho tỉnh rượu. Các ngươi cứ mặc kệ ta, đi ngủ sớm đi.”
Từ Hành Chi vừa đi khỏi, các đệ tử xúm vào xì xào như đang mưu tính gì đó.
Từ Hành Chi tìm thấy Cửu Chi Đăng đang chép kinh ở bậc thềm bên ngoài điện.
Y kéo áo lại, ngồi bên cạnh Cửu Chi Đăng, ôm lấy vai hắn ta, sáp vào xem: “Viết gì thế?”
Cơ thể Cửu Chi Đăng cứng đờ, cánh tay bị lồng ngực Từ Hành Chi dán sát vào nóng bừng lên chỉ trong nháy mắt, hơi thở cũng không còn ổn định.
Hắn ta để bút xuống, gật đầu nói: “Sư huynh, hôm nay đệ ra tay linh tinh gây rắc rối cho sư môn, là lỗi của đệ.”
“Vì sao không thể ra tay?” Từ Hành Chi tò mò hỏi ngược lại.
Cửu Chi Đăng bình tĩnh nói: “Vì thân phận của đệ không cho phép đệ làm như vậy, đệ làm là đệ sai.”
Hắn ta nói xong thì cởi áo ngoài của mình xuống, phủ lên vai Từ Hành Chi: “Sư huynh, bên ngoài lạnh, mặc nhiều vào.”
Từ Hành Chi chấp nhận một cách tự nhiên, hỏi tiếp: “Tiểu Đăng, trước khi ra tay, có phải ngươi đã tự hỏi trong lòng rằng “Đối phương khiêu khích, ta đánh trả liệu có đúng không?”, “Nếu ta ra tay khiến sư môn chịu nhục, liệu như thế có đúng không?”, có phải ngươi tự hỏi như vậy không?”
Cửu Chi Đăng gật đầu.
Từ Hành Chi sờ đầu hắn ta: “Lần sau ngươi phải trả lời chính mình là, làm vậy là đúng.”
Cửu Chi Đăng: “...”
“Sỉ nhục mình chính là sỉ nhục môn phái.” Từ Hành Chi nói: “Ngươi là sư đệ của Từ Hành Chi, là đệ tử của Phong Lăng Sơn. Ngươi chịu nhục, toàn bộ Phong Lăng Sơn cũng sẽ chịu nhục theo. Vì thế đừng để mình chịu ấm ức, nghe chưa?”
Cửu Chi Đăng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, dường như hận không thể khắc người trước mặt vào trong đôi mắt mình: “Cửu Chi Đăng xin nghe sư huynh dạy bảo.”
Từ Hành Chi vui vẻ cười, hỏi tiếp: “Ngươi có thấy Trọng Quang đâu không?”
Nghe thấy cái tên Mạnh Trọng Quang, Cửu Chi Đăng sầm mặt xuống, đang định nói gì lại nghe tiếng rụt rè của ai đó ở sau cây cột trên hành lang cách đó không xa: “Sư huynh, ta ở đây.”
Từ Hành Chi vẫy tay: “Lại đây. Ta xin sư phụ một bình linh được, chờ lát nữa dẫn ngươi về phòng sẽ bôi thuốc thêm lần nữa cho ngươi.”
Mạnh Trọng Quang vui vẻ ôm áo ngoài ấm áp dễ chịu của mình, kéo áo của Cửu Chi Đăng xuống, vứt xuống đất như chuyện đương nhiên rồi khoác áo của mình lên vai Từ Hành Chi, bản thân thuận thế dang hai tay ra, lưu luyến sáp gần vào: “Sư huynh thật tốt với Trọng Quang.”
Từ Hành Chi nhìn thấy hết động tác của Mạnh Trọng Quang, trong lòng hiểu rõ, trêu đùa hắn: “Không muốn ta khoác áo của Cửu Chi Đăng chứ gì.”
Mạnh Trọng Quang: “...?”
Cửu Chi Đăng: “...?”
Từ Hành Chi cởi cái áo Mạnh Trọng Quang cất công ủ ấm xuống, khoác lên vai Cửu Chi Đăng, vuốt tóc Mạnh Trọng Quang: “Hai ngươi ngầm hiểu đều chờ ở ngoài hành lang, chắc là có lời muốn nói với nhau đúng không. Vậy thì ta vào trong điện trước.”
Mạnh Trọng Quang trợn mắt há hốc nhìn Từ Hành Chi đi xa.
Trong nháy mắt bóng Từ Hành Chi biến mất khỏi tầm nhìn, Cửu Chi Đăng ghét bỏ ném áo Mạnh Trọng Quang xuống.
Mạnh Trọng Quang thu hồi dáng vẻ dịu dàng như đóa hoa trắng, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói gì với sư huynh rồi hả?! Sao sư huynh lại hiểu lầm như thế?!”
Cửu Chi Đăng không quan tâm tới hắn, dọn bút giấy và áo khoác của mình, không nói gì đi mất, để lại một mình Mạnh Trọng Quang nóng ruột đến mức xoay vòng vòng.
Hắn ta vừa đi vừa kéo ống tay áo của áo khoác, dè dặt hít một hơi thật sâu, thu gọn mùi trầm hương thoảng thoảng còn vương lại của Từ Hành Chi.
Nhưng sau khi đi được mấy bước, hắn ta bỗng nhiên ngừng chân, khó chịu ấn phần bụng dưới, khẽ rên một tiếng: “A, ưm...”
Hắn ta cúi đầu, thấy cơ thể mình dần thay đổi, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng hốt hiếm có.
Mặt hắn ta đỏ ửng, ôm chặt hộp bút, nhanh chóng chạy đi như muốn quăng bỏ dục vọng không sạch sẽ gì đó ra khỏi thân thể mình.
Ngày hôm sau, chuyện Từ Hành Chi cạo đầu người tài mới nổi danh của Ứng Thiên Xuyên rồi bị phạt cạo đầu lan truyền khắp Ứng Thiên Xuyên.
Đúng lúc đó, theo lịch thi Thiên bảng, hôm nay vừa khéo là ngày thi đấu của Từ Hành Chi và Trình Đỉnh.
Ôn Tuyết Trần có mặt từ sớm như thường ngày, thấy Khúc Trì và Chu Bắc Nam đã ở đó trước rồi.
Ôn Tuyết Trần di chuyển xe lăn qua đó: “Sao hôm nay các ngươi đến sớm vậy?”
Chu Bắc Nam khoanh tay cười nói: “Ta tới đây từ sớm rồi, đặc biệt đến xem Từ Hành Chi làm trò cười cho thiên hạ coi.”
Ôn Tuyết Trần lại nhìn Khúc Trì: “Khúc Trì, ngươi cũng vì việc này?”
Từ trước đến nay Khúc Trì luôn là người thận trọng, hắn mím môi, hơi xấu hổ: “Ta... Muốn tới xem hắn tóc ngắn sẽ trông thế nào.”
Chu Bắc Nam hỏi Ôn Tuyết Trần: “Chẳng lẽ ngươi không phải thế?”
Ôn Tuyết Trần hờ hững đáp: “Đương nhiên ta không có mục đích đó.”
Chu Huyền nghe vậy thì lặng lẽ nói thầm với Chu Bắc Nam: “Ca, huynh đừng tin hắn. Từ tối qua tới sáng nay, hắn đã hỏi muội Từ sư huynh có trận buổi sáng hay buổi chiều ba lần liền rồi, để hắn liệu đến cho sớm.”
Ôn Tuyết Trần thấy hai bọn họ thì thầm với nhau thì cau mày: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Hai huynh muội Chu Huyền và Chu Bắc Nam cùng nhau xua tay phủ nhận: “Không có gì, chuyện nhà thôi, chuyện trong nhà thôi.”
Ôn Tuyết Trần vươn tay về phía Chu Huyền: “Qua đứng cạnh ta.”
Mặt Chu Huyền hơi đỏ lên, đang định đi qua thì bị Chu Bắc Nam kéo trở lại.
Chu Bắc Nam nói: “Muội muội ta không phải người Thanh Lương Cốc của ngươi, dựa vào đâu phải đứng bên cạnh ngươi.”
Ôn Tuyết Trần nói chắc nịch: “Sớm muộn gì cũng phải.”
Đúng lúc đó, bên ngoài ồn ào, các đệ tử Phong Lăng Sơn đã vào sân.
Chu Bắc Nam không thể chờ đợi được nữa, nghểnh cổ lên xem nhưng lại thấy được cảnh tượng khiến hắn ta ngạc nhiên tới mức suýt thì rớt cằm.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói ra một chữ: “Đệt.”
Người ngồi phía trên đều giật mình không thôi, Quảng Phủ Quân suýt lật cả bàn: “Cái đám đệ tử không ra gì này! Đứa nào cũng chẳng ra thể thống gì!”
Mỗi một đệ tử Phong Lăng Sơn có tham gia cuộc thi Thiên bảng, ngoại trừ nữ đệ tử và một nam đệ tử ra thì tất cả đều cạo mái tóc ngắn giống Từ Hành Chi!
Không chờ ông ta nói hết câu, Từ Hành Chi đã ngửi thấy mùi rượu bay tới, tiếng vạt áo vang lên, một người mặc thường phục màu thiên thanh nhanh chân bước từ bên ngoài vào.
Thanh Tĩnh Quân đi vào điện giới luật thì nhìn thấy Từ Hành Chi quỳ giữa điện đầu tiên, thấy quần áo y vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phạt đánh thì tốc độ bước đi của ông mới chậm lại.
Mặc dù Thanh Tĩnh Quân đã làm chủ Phong Lăng Sơn nhiều năm rồi, tuổi tác đã không thể tính toán đo đếm được nữa nhưng ông vẫn có vẻ ngoài trẻ tuổi, phong thái như một vị thần, anh tuấn hơn người, chìm trong ánh mặt trời ban trưa lại có khí chất như trăng sáng trước giường.
Nhưng khuôn mặt lại có một đôi mắt cụp xuống, đuôi mắt lười biếng nhếch xuống, bỗng chốc kéo phong thái lạnh lùng cao quý của ông xuống khỏi Dao Đài, có thêm mấy phần khói lửa nhân gian.
Vinh Xương Quân hơi luống cuống đứng dậy đón tiếp: “Không ngờ Thanh Tĩnh Quân lại đến nhanh như thế, mời ngồi. Xin hỏi Quảng Phủ Quân đâu rồi?”
Lúc Thanh Tĩnh Quân đi qua bên cạnh Từ Hành Chi, mải nhìn dưới đầu gối y nên chậm mất nửa nhịp, lơ mơ đáp: “Ngài vừa nói gì?”
Vinh Xương Quân: “...”
Từ Hành Chi không nhịn nổi, cúi đầu khẽ cười, chọc cơn giận của Vinh Xương Quân lại bốc lên, quăng ống đựng bút làm bằng ngà voi vào Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi không định tránh nhưng ống đựng bút lại không rơi trúng đầu y.
Không ai nhìn thấy rõ Thanh Tĩnh Quân ra tay túm lấy ống đựng bút từ lúc nào, chớp mắt một cái, Thanh Tĩnh Quân đã dùng tay áo lau ống đựng bút ấy: “Cẩn thận chứ, đập bể thì đáng tiếc lắm.”
Vinh Xương Quân càng tức hơn nhưng lại không thể trút giận lên Thanh Tĩnh Quân vẫn luôn hòa nhã, đành phải nén cơn giận xuống hỏi: “Bao giờ Quảng Phủ Quân mới tới?”
Thanh Tĩnh Quân: “Đừng vội, sư đệ ta đi chậm hơn ta một chút.”
Từ Hành Chi nhích gần tới Thanh Tĩnh Quân, nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư phụ, đi trái giày rồi.”
Lúc này Thanh Tĩnh Quân mới phát hiện điều không đúng, cúi đầu nhìn, lập tức xấu hổ xin lỗi: “Thất lễ, thất lễ, ta đi vội quá.”
Vinh Xương Quân: “...”
Trong lúc họ nói chuyện, cuối cùng Quảng Phủ Quân cũng đến.
Quảng Phủ Quân vốn cũng có vẻ ngoài trẻ tuổi nhưng khuôn mặt có vẻ trang nghiêm sáng sủa hơn Thanh Tĩnh Quân nhiều, ngũ quan sắc bén, có vẻ nghiêm khắc khắt khe tự nhiên.
Quảng Phủ Quân vừa đến đã chắp tay xin lỗi: “Vinh Xương Quân, tới muộn một lát, xin thứ lỗi.”
Ông nói dứt lời, đảo mắt nhìn thấy Trình Đỉnh bị cạo trọc như con gà không lông, bỗng giận dữ đạp một phát vào lưng Từ Hành Chi: “Nghịch đồ! Làm chuyện xấu xa gì đây!”
Từ Hành Chi quỳ rất vững vàng, bị đạp một cước cũng không lắc lư chút xíu nào.
Thanh Tĩnh Quân kéo Quảng Phủ Quân lại, chậm rãi hòa giải: “Sư đệ, đệ đừng nóng ruột, ngồi xuống rồi nói.”
Hai người lên đài, lần lượt ngồi quỳ xuống đệm hương bồ.
Quảng Phủ Quân ngồi xuống thì giải thích với Vinh Xương Quân trước: “Sư huynh đang chơi cờ với Phù Dao Quân, nghe tin Từ Hành Chi gây ra chuyện hoang đường thế này thì cảm thấy vô cùng không đúng, lập tức tới giải quyết, không dám thất lễ...”
Thanh Tĩnh Quân ở bên cạnh lặng lẽ đặt viên màu đen vừa nãy giữ trong lòng bàn tay lên bàn, lại sột soạt lấy đệm hương bồ dưới đầu gối ra, ném xuống dưới, vừa khéo ném tới trước mặt Từ Hành Chi.
Quảng Phủ Quân đỡ trán: “...”
Vinh Xương Quân ngạc nhiên: “Thanh Tĩnh Quân, ngài có ý gì đây?”
Thanh Tĩnh Quân ung dung giải thích: “Đồ đệ của ta sợ lạnh. Nền đất này lại khá lạnh, quỳ gây tổn hại tới cơ thể sẽ không tốt. Ngài thấy có đúng không?”
Ông nói xong còn nở nụ cười với Vinh Xương Quân.
Vinh Xương Quân: “...”
Chu Bắc Nam đứng nghe liếc mắt nhìn Từ Hành Chi với vẻ hâm mộ, không nói gì.
Từ Hành Chi nhận được đệm hương bồ, quỳ lên đệm, nghe Vinh Xương Quân căm phẫn sục sôi kể lại đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, ông ta không vui nói: “Nỗi nhục bị cạo đầu, khó mà tha thứ! Việc này vừa mới xảy ra đã lan truyền khắp bốn môn phái, thậm chí là toàn bộ đạo môn, sau này đệ tử Ứng Thiên Xuyên của ta còn làm người thế nào được nữa?”
Quảng Phủ Quân trừng Từ Hành Chi rồi quay qua Vinh Xương Quân: “Ngài muốn xử phạt thế nào?”
Vinh Xương Quân tỏ ra khách sáo: “Ta mời hai vị đến đây để thảo luận cách giải quyết hợp lý.”
Nói thế chứ ánh mắt Vinh Xương Quân vẫn luôn nhìn Quảng Phủ Quân.
Quảng Phủ Quân dứt khoát nói: “Từ Hành Chi xin lỗi trước mặt mọi người, rút khỏi cuộc thi Thiên bảng lần này. Ngài thấy thế nào?”
Không chờ Vinh Xương Quân đồng ý, Thanh Tĩnh Quân từ nãy luôn ngồi bên cạnh yên tĩnh vuốt ống tay áo bỗng chen lời: “Không ổn lắm.”
Vinh Xương Quân: “Thanh Tĩnh Quân thấy thế nào?”
“Ta cho rằng tránh nhiệm lần này phải chia làm hai, không thể chỉ trách một mình Hành Chi.” Thanh Tĩnh Quân vẫn nói với giọng điệu chậm rãi, mềm mại như bình thường, “Hành Chi cũng chỉ muốn trút giận cho đệ tử đồng môn, hơi kích động, không đến nỗi phải rút khỏi cuộc thi Thiên bảng. Hơn nữa, mắc phải cùng một lỗi, Trình Đỉnh vẫn có thể tham gia cuộc thi Thiên bảng, Hành Chi lại không thể tham gia, Hành Chi ấm ức cỡ nào đây chứ.”
Quảng Phủ Quân không nhịn được nữa: “Sư huynh, Từ Hành Chi không phải trẻ con mười hai tuổi! Nếu không phải huynh cứ dung túng hắn thì hắn sẽ không gây ra chuyện xấu xa nhục nhã người khác thế này!”
Thanh Tĩnh Quân vô tội nói: “Ta dung túng hắn ở đâu chứ.”
Quảng Phủ Quân: “Xảy ra chuyện này, sau khi đi vào huynh không trách mắng dạy dỗ hắn câu nào, như thế mà không gọi là dung túng sao?”
Thanh Tĩnh Quân nghĩ lại cũng thấy có lý, ông bèn quay qua Từ Hành Chi, răn dạy với giọng điệu nguội lạnh như nước: “Hành Chi, sau này ngươi làm gì cũng phải nghĩ cho kỹ. Cơ thể, đầu tóc, da dẻ được cha mẹ cho, không thể phá hoại, nếu thật sự không nhịn được thì ngươi lén lút đánh hắn một trận là được, cần gì phải gây ra chuyện ầm ĩ không thể giải quyết thế này.”
Vinh Xương Quân: “...”
Quảng Phủ Quân: “...”
Chu Bắc Nam: “...”
Mặt Trình Đỉnh đã tái xanh: “...”
Từ Hành Chi ho một tiếng: “Vâng.”
“Vâng gì mà vâng?!” Quảng Phủ Quân vỗ bàn đứng dậy: “Sư huynh, huynh cứ dung túng như thế, sẽ có một ngày hắn gây ra chuyện lớn!”
Thanh Tĩnh Quân chậc một tiếng, vuốt sống mũi, khẽ nói thầm: “Ta chỉ không muốn phạt Hành Chi thôi, các ngươi phiền thật đấy.”
Vinh Xương Quân không thể tin nổi: “Thanh Tĩnh Quân, ngài nói gì vậy?”
Quảng Phủ Quân cũng nghẹn lời, chỉ có thể tạm dừng giảng giải lý lẽ, quay sang giảng hòa: “Vinh Xương Quân, trước khi đến đây sư huynh uống rượu, tinh thần không tỉnh táo, huynh ấy không có ý đó đâu, ngài đừng hiểu lầm.”
Thanh Tĩnh Quân hít một hơi, giọng điệu có mấy phần ấm ức: “Thôi bỏ đi, sư đệ muốn phạt thì cứ phạt, ta mặc kệ đấy.”
Quảng Phủ Quân không kịp đề phòng gì đã bị ụp cho nồi từ trên trời rơi xuống, biện giải: “Sao lại thành ta muốn phạt rồi?”
Thanh Tĩnh Quân lập tức tiếp lời hùa theo, nói: “Sư đệ, ta biết ngay đệ cũng không nỡ mà.”
Quảng Phủ Quân: “...”
Thấy hòa giải không thành, Chu Bắc Nam ở bên cạnh đứng ra giảng hòa: “Sư bá, sư thúc, vãn bối có một biện pháp thích hợp để xử lý việc này, không biết có thể nói ra không?”
Vinh Xương Quân nén cơn giận: “Ngươi nói đi.”
Chu Bắc Nam nói: “Từ Hành Chi ra tay cạo đầu, chuyện này có thể tha thứ nhưng dù sao cũng đã làm mất mặt Ứng Thiên Xuyên. Chi bằng phạt hắn cũng cạo tóc giống Trình Đỉnh, việc này coi như hòa nhau, hai bên đều có thể tham gia cuộc thi Thiên bảng. Ngài thấy thế nào?”
Từ Hành Chi ngẩng đầu lên trừng Chu Bắc Nam.
Chu mập, ngươi muốn hại ta đúng không?”
Chu Bắc Nam hiểu ánh mắt Từ Hành Chi, cười tươi rói.
Sao thế được.
Quảng Phủ Quân và Vinh Xương Quân liếc mắt nhìn nhau, hài lòng với phương pháp điều hòa này của hắn ta: “Được.”
Thanh Tĩnh Quân: “Không được.”
Quảng Phủ Quân hận không thể khâu cái miệng vẫn cứ nói lời phản đối của Thanh Tĩnh Quân lại: “Sư huynh! Không được nói mấy lời say xỉn luyên thuyên nữa! Cứ làm theo cách này đi!”
Dứt lời, ông quay sang Vinh Xương Quân, đề nghị: “Xin hãy để ta tự ra tay, coi đó như lời xin lỗi của Phong Lăng Sơn.”
Nói tới đây rồi, Thanh Tĩnh Quân không thể làm gì khác hơn là chấp nhận bất đắc dĩ, nhân lúc Quảng Phủ Quân đi xuống đài, kéo vạt áo Quảng Phủ Quân, khẽ dặn: “Đừng cắt quá xấu.”
Quảng Phủ Quân: “...” Sư huynh, huynh có thể im miệng được rồi.
Không lâu sau, đệ tử Phong Lăng Sơn nghe được tin tức, chạy tới trước điện giới luật chờ kết quả xử phạt.
Một lúc lâu sau, cửa lớn của điện giới luật mở ra.
Chu Bắc Nam đưa Trình Đỉnh đi từ cửa sau, ba quân đi ra từ cửa chính.
Quảng Phủ Quân phụ trách đưa Vinh Xương Quân vẫn còn tức giận về, Thanh Tĩnh Quân chỉ chờ ở cửa, đợi Từ Hành Chi ra.
Sau khi đi xa, Vinh Xương Quân than trách với Quảng Phủ Quân: “Sao năm đó Xích Hồng Quân lại chọn Thanh Tĩnh Quân làm chủ Phong Lăng Sơn cơ chứ?”
Nghe thấy Vinh Xương Quân nói xấu sau lưng sư phụ và sư huynh mình, giọng điệu còn rất bất mãn, Quảng Phủ Quân hơi cau mày, nói giúp Thanh Tĩnh Quân một cách đúng mực: “Sư huynh là người xuất sắc nhất trong thế hệ bọn ta, kiếm thuật vượt trội, từng đứng đầu Thiên bảng sáu lần, từ khi huynh ấy nhậm chức chủ Phong Lăng Sơn cũng không xảy ra chuyện gì. Còn công việc trong Phong Lăng Sơn đã có ta lo liệu, Vinh Xương Quân không cần ưu phiền thay Phong Lăng Sơn.”
Vinh Xương Quân bị mất mặt, đành ngậm miệng không nói nữa.
Chờ hai người đi xa, Từ Hành Chi đi ra khỏi điện với mái tóc ngắn cũn, thong dong phóng khoáng, không tránh né gì cả.
Ngũ quan của y vốn đã anh tuấn, phóng tầm mắt ra khắp bốn môn phái, nếu muốn tìm ra nam tử tuấn tú nhất, mười người thì cả mười người sẽ chỉ về phía Từ Hành Chi, lúc này mái tóc dài của y đã bị cắt bỏ, không những không kỳ lạ mà còn khiến gương mặt y nổi bật lên vẻ thanh tú nhẹ nhàng.
Mấy nữ đệ tử nhìn y ngây người, chỉ có Nguyên Như Trú tỉnh táo lại được thì cười đến nỗi không đứng thẳng nổi.
Từ Hành Chi cười ha ha, xoa mái tóc ngắn: “Mát mẻ!”
Thanh Tĩnh Quân thấy Từ Hành Chi vẫn phấn chấn, vô thức mỉm cười: “Hành Chi, đi uống rượu không?”
Từ Hành Chi: “Đi. Sư phụ mời con, đương nhiên con phải đi chứ..”
Thanh Tĩnh Quân đáp: “Tốt.”
Hai thầy trò tách khỏi mọi người, sóng vai mà đi.
Trên đường, Thanh Tĩnh Quân chủ động nhắc tới một chuyện: “Hành Chi, có phải gần đây ngươi giấu sư phụ làm gì rồi không?”
Từ Hành Chi giả ngu: “Đâu có đâu ạ? Sư phụ như cha mẹ thứ hai của con, sao con lại gạt sư phụ được.”
Thanh Tĩnh Quân cười: “Ngươi đặt cược toàn bộ linh thạch cho Cửu Chi Đăng, cược hắn có thể giành được vị trí thứ tư trên Thiên bảng. Tỉ lệ cược một được ba, đúng không?”
Thấy suy tính trong lòng bị sư phụ vạch trần, Từ Hành Chi sờ sau gáy, thừa nhận: “Hày, cái này không phải chỉ là chơi thôi sao? Người sẽ không nói cho Quảng Phủ Quân chứ?”
Thanh Tĩnh Quân: “Đây là chuyện của thầy trò chúng ta, không nói cho hắn biết.”
Từ Hành Chi vui vẻ: “Sư phụ thật tốt.”
Cửu Chi Đăng lén lút theo đuổi suốt dọc đường vì muốn nói mấy câu với Từ Hành Chi nghe vậy thì đứng lại, vô cùng ngạc nhiên.
Hắn ta lập tức giơ tay che vị trí trái tim, hai má ửng đỏ, khóe môi cũng hưng phấn tới mức hơi run rẩy.
Hắn ta đứng ở chỗ tối nhìn bóng lưng Từ Hành Chi, trong lòng vui mừng, ánh mắt nóng bỏng dõi theo y đi càng xa.
Dần dần, ánh mắt đó cô đọng lại thành khát vọng nồng đậm và ham muốn chiếm giữ cháy hừng hực.
Sau khi cười xong, Thanh Tĩnh Quân xoa ống tay áo theo thói quen, hỏi: “Ngươi rất coi trọng Cửu Chi Đăng sao?”
Từ Hành Chi giải thích: “Tiểu Đăng rất có thiên phú về kiếm thuật, năm gần đây kiếm thuật tiến bộ nhanh như gió, con cược là hắn sẽ giành thắng lợi, không phải bắn tên mà không có bia.”
Thanh Tĩnh Quân khẽ thở dài, nói chuyện vẫn từ tốn hòa nhã như trước: “Hành Chi, ngươi cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là quan tâm tới người khác quá mức: Ta tặng bảo vật hiếm có cho ngươi, ngươi lại mang cho Mạnh Trọng Quang tu luyện; ta cho ngươi linh thạch để nâng cao “Bút nhàn rỗi”, ngươi lại mang đi đánh cược Cửu Chi Đăng thắng. Nhất là Mạnh Trọng Quang, ngươi đưa những thứ đó cho hắn có lợi ích gì? Ta đã nói với ngươi rồi, hắn là...”
Nhắc tới Mạnh Trọng Quang, khóe miệng Từ Hành Chi vô thức cong lên: “Sư phụ, trong lòng con tự có cân nhắc. Nhưng Trọng Quang là một đứa trẻ ngoan, con ở cùng hắn rất vui. Có con trông chừng bên cạnh, hắn sẽ không làm việc gì quá giới hạn đâu.”
Thanh Tĩnh Quân chú ý quan sát vẻ mặt y: “Ngươi và hắn... Có gì không?”
Từ Hành Chi không hiểu: “Cái gì cơ ạ?”
Thanh Tĩnh Quân nói: “Lúc nhắc tới hắn và nhắc tới Cửu Chi Đăng, cảm xúc của ngươi rất khác biệt.”
“Thế ạ?” Từ Hành Chi không hề hay biết, ngược lại còn hào hứng nói tới phát hiện của mình, “À đúng rồi, sư phụ, Phong Lăng Sơn chúng ta không cấm song tu đúng không?”
Thanh Tĩnh Quân gật đầu.
Từ Hành Chi: “Gần đây con thấy có vẻ quan hệ của Trọng Quang và Tiểu Đăng không tệ. Hai đứa nhóc ấy từ nhỏ đã đánh nhau mà lớn nhưng hôm nay Tiểu Đăng bị Trình Đỉnh gây khó dễ, Trọng Quang lại đứng ra bảo vệ, chẳng phải là một đôi hoan hỉ oan gia sao?”
Từ Hành Chi hễ nhắc tới hai sư đệ này là sẽ nói mãi không xong. Thanh Tĩnh Quân kiên nhẫn nghe y nói một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Hành Chi, chuyện này thì cứ thuận theo tự nhiên là được. Nhưng ta có lời, ngươi phải nhớ kỹ: Bất cứ lúc nào, trong trái tim ngươi cũng phải dành một vị trí cho bản thân.”
Từ Hành Chi hào sảng nói: “Con chỉ quan tâm hậu bối thôi mà. Nhưng mà sư phụ nói rất có lý, đệ tử nhớ kỹ.”
Thanh Tĩnh Quân mỉm cười, không nói tới chuyện này nữa: “Ta có ít linh thạch. Nếu hôm nay ta say trước thì linh thạch thuộc về ngươi, tránh cho ngươi thua, linh thạch bị thiếu.”
Từ Hành Chi cười vang: “Sư phụ, người nói đấy nhé, chúng ta nói phải giữ lời.”
Tới chạng vạng Từ Hành Chi mới về.
Tất cả đệ tử Phong Lăng Sơn đều ngủ nghỉ ở điện phía đông, thấy Từ Hành Chi về sắc mặt không tốt thì dồn dập chạy tới: “Sư huynh, huynh không sao chứ?”
Từ Hành Chi khoát tay, vẻ mặt tuyệt vọng: “Không sao đâu. Sư phụ say, ta lo cho sư phụ xong rồi mới về. Ta vừa gặp Quảng Phủ Quân, ông ấy muốn phạt ta chép sách, ngày kia trời vừa sáng phải chép xong kinh thư rồi mang tới điện ông ấy.”
Nguyên Như Trú cười nói: "Sư thúc cũng muốn huynh tu thân dưỡng tính nhiều hơn, tránh giống hôm nay lại chạy đi cạo đầu.”
Từ Hành Chi đâu khổ nói: “Ông ấy muốn ta đi chết đây mà.”
Nguyên Như Trú săn sóc nói: “Sư thúc bảo sư huynh chép gì? Mọi người mỗi người chép một đoạn, chẳng phải là được rồi sao?”
Từ Hành Chi: “Thái thượng nguyên thủy thiên tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh. Nhưng mà không cần đâu, sư thúc rất tinh ý, nếu không lừa dối trót lọt, chắc chắn ông ấy sẽ phạt ta gấp bội, đến lúc đó có khi còn liên lụy tới các ngươi nữa.”
Nói đến đây, y nhìn xung quanh, thấy Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang không ở trong phòng thì nói: “Ta ra ngoài dạo cho tỉnh rượu. Các ngươi cứ mặc kệ ta, đi ngủ sớm đi.”
Từ Hành Chi vừa đi khỏi, các đệ tử xúm vào xì xào như đang mưu tính gì đó.
Từ Hành Chi tìm thấy Cửu Chi Đăng đang chép kinh ở bậc thềm bên ngoài điện.
Y kéo áo lại, ngồi bên cạnh Cửu Chi Đăng, ôm lấy vai hắn ta, sáp vào xem: “Viết gì thế?”
Cơ thể Cửu Chi Đăng cứng đờ, cánh tay bị lồng ngực Từ Hành Chi dán sát vào nóng bừng lên chỉ trong nháy mắt, hơi thở cũng không còn ổn định.
Hắn ta để bút xuống, gật đầu nói: “Sư huynh, hôm nay đệ ra tay linh tinh gây rắc rối cho sư môn, là lỗi của đệ.”
“Vì sao không thể ra tay?” Từ Hành Chi tò mò hỏi ngược lại.
Cửu Chi Đăng bình tĩnh nói: “Vì thân phận của đệ không cho phép đệ làm như vậy, đệ làm là đệ sai.”
Hắn ta nói xong thì cởi áo ngoài của mình xuống, phủ lên vai Từ Hành Chi: “Sư huynh, bên ngoài lạnh, mặc nhiều vào.”
Từ Hành Chi chấp nhận một cách tự nhiên, hỏi tiếp: “Tiểu Đăng, trước khi ra tay, có phải ngươi đã tự hỏi trong lòng rằng “Đối phương khiêu khích, ta đánh trả liệu có đúng không?”, “Nếu ta ra tay khiến sư môn chịu nhục, liệu như thế có đúng không?”, có phải ngươi tự hỏi như vậy không?”
Cửu Chi Đăng gật đầu.
Từ Hành Chi sờ đầu hắn ta: “Lần sau ngươi phải trả lời chính mình là, làm vậy là đúng.”
Cửu Chi Đăng: “...”
“Sỉ nhục mình chính là sỉ nhục môn phái.” Từ Hành Chi nói: “Ngươi là sư đệ của Từ Hành Chi, là đệ tử của Phong Lăng Sơn. Ngươi chịu nhục, toàn bộ Phong Lăng Sơn cũng sẽ chịu nhục theo. Vì thế đừng để mình chịu ấm ức, nghe chưa?”
Cửu Chi Đăng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, dường như hận không thể khắc người trước mặt vào trong đôi mắt mình: “Cửu Chi Đăng xin nghe sư huynh dạy bảo.”
Từ Hành Chi vui vẻ cười, hỏi tiếp: “Ngươi có thấy Trọng Quang đâu không?”
Nghe thấy cái tên Mạnh Trọng Quang, Cửu Chi Đăng sầm mặt xuống, đang định nói gì lại nghe tiếng rụt rè của ai đó ở sau cây cột trên hành lang cách đó không xa: “Sư huynh, ta ở đây.”
Từ Hành Chi vẫy tay: “Lại đây. Ta xin sư phụ một bình linh được, chờ lát nữa dẫn ngươi về phòng sẽ bôi thuốc thêm lần nữa cho ngươi.”
Mạnh Trọng Quang vui vẻ ôm áo ngoài ấm áp dễ chịu của mình, kéo áo của Cửu Chi Đăng xuống, vứt xuống đất như chuyện đương nhiên rồi khoác áo của mình lên vai Từ Hành Chi, bản thân thuận thế dang hai tay ra, lưu luyến sáp gần vào: “Sư huynh thật tốt với Trọng Quang.”
Từ Hành Chi nhìn thấy hết động tác của Mạnh Trọng Quang, trong lòng hiểu rõ, trêu đùa hắn: “Không muốn ta khoác áo của Cửu Chi Đăng chứ gì.”
Mạnh Trọng Quang: “...?”
Cửu Chi Đăng: “...?”
Từ Hành Chi cởi cái áo Mạnh Trọng Quang cất công ủ ấm xuống, khoác lên vai Cửu Chi Đăng, vuốt tóc Mạnh Trọng Quang: “Hai ngươi ngầm hiểu đều chờ ở ngoài hành lang, chắc là có lời muốn nói với nhau đúng không. Vậy thì ta vào trong điện trước.”
Mạnh Trọng Quang trợn mắt há hốc nhìn Từ Hành Chi đi xa.
Trong nháy mắt bóng Từ Hành Chi biến mất khỏi tầm nhìn, Cửu Chi Đăng ghét bỏ ném áo Mạnh Trọng Quang xuống.
Mạnh Trọng Quang thu hồi dáng vẻ dịu dàng như đóa hoa trắng, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi nói gì với sư huynh rồi hả?! Sao sư huynh lại hiểu lầm như thế?!”
Cửu Chi Đăng không quan tâm tới hắn, dọn bút giấy và áo khoác của mình, không nói gì đi mất, để lại một mình Mạnh Trọng Quang nóng ruột đến mức xoay vòng vòng.
Hắn ta vừa đi vừa kéo ống tay áo của áo khoác, dè dặt hít một hơi thật sâu, thu gọn mùi trầm hương thoảng thoảng còn vương lại của Từ Hành Chi.
Nhưng sau khi đi được mấy bước, hắn ta bỗng nhiên ngừng chân, khó chịu ấn phần bụng dưới, khẽ rên một tiếng: “A, ưm...”
Hắn ta cúi đầu, thấy cơ thể mình dần thay đổi, trên mặt xuất hiện vẻ hoảng hốt hiếm có.
Mặt hắn ta đỏ ửng, ôm chặt hộp bút, nhanh chóng chạy đi như muốn quăng bỏ dục vọng không sạch sẽ gì đó ra khỏi thân thể mình.
Ngày hôm sau, chuyện Từ Hành Chi cạo đầu người tài mới nổi danh của Ứng Thiên Xuyên rồi bị phạt cạo đầu lan truyền khắp Ứng Thiên Xuyên.
Đúng lúc đó, theo lịch thi Thiên bảng, hôm nay vừa khéo là ngày thi đấu của Từ Hành Chi và Trình Đỉnh.
Ôn Tuyết Trần có mặt từ sớm như thường ngày, thấy Khúc Trì và Chu Bắc Nam đã ở đó trước rồi.
Ôn Tuyết Trần di chuyển xe lăn qua đó: “Sao hôm nay các ngươi đến sớm vậy?”
Chu Bắc Nam khoanh tay cười nói: “Ta tới đây từ sớm rồi, đặc biệt đến xem Từ Hành Chi làm trò cười cho thiên hạ coi.”
Ôn Tuyết Trần lại nhìn Khúc Trì: “Khúc Trì, ngươi cũng vì việc này?”
Từ trước đến nay Khúc Trì luôn là người thận trọng, hắn mím môi, hơi xấu hổ: “Ta... Muốn tới xem hắn tóc ngắn sẽ trông thế nào.”
Chu Bắc Nam hỏi Ôn Tuyết Trần: “Chẳng lẽ ngươi không phải thế?”
Ôn Tuyết Trần hờ hững đáp: “Đương nhiên ta không có mục đích đó.”
Chu Huyền nghe vậy thì lặng lẽ nói thầm với Chu Bắc Nam: “Ca, huynh đừng tin hắn. Từ tối qua tới sáng nay, hắn đã hỏi muội Từ sư huynh có trận buổi sáng hay buổi chiều ba lần liền rồi, để hắn liệu đến cho sớm.”
Ôn Tuyết Trần thấy hai bọn họ thì thầm với nhau thì cau mày: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Hai huynh muội Chu Huyền và Chu Bắc Nam cùng nhau xua tay phủ nhận: “Không có gì, chuyện nhà thôi, chuyện trong nhà thôi.”
Ôn Tuyết Trần vươn tay về phía Chu Huyền: “Qua đứng cạnh ta.”
Mặt Chu Huyền hơi đỏ lên, đang định đi qua thì bị Chu Bắc Nam kéo trở lại.
Chu Bắc Nam nói: “Muội muội ta không phải người Thanh Lương Cốc của ngươi, dựa vào đâu phải đứng bên cạnh ngươi.”
Ôn Tuyết Trần nói chắc nịch: “Sớm muộn gì cũng phải.”
Đúng lúc đó, bên ngoài ồn ào, các đệ tử Phong Lăng Sơn đã vào sân.
Chu Bắc Nam không thể chờ đợi được nữa, nghểnh cổ lên xem nhưng lại thấy được cảnh tượng khiến hắn ta ngạc nhiên tới mức suýt thì rớt cằm.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới nói ra một chữ: “Đệt.”
Người ngồi phía trên đều giật mình không thôi, Quảng Phủ Quân suýt lật cả bàn: “Cái đám đệ tử không ra gì này! Đứa nào cũng chẳng ra thể thống gì!”
Mỗi một đệ tử Phong Lăng Sơn có tham gia cuộc thi Thiên bảng, ngoại trừ nữ đệ tử và một nam đệ tử ra thì tất cả đều cạo mái tóc ngắn giống Từ Hành Chi!