Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 34: Cuộc thi Thiên bảng

Hành vi hôm qua của Từ Hành Chi quá ngang tàng đã tạo thành đả kích không nhỏ với Trình Đỉnh. Sau khi lên đài, Từ Hành Chi cười tươi rói với Trình Đỉnh, thương bạc trong tay Trình Đỉnh rung lên một cách rõ ràng.
Chu Bắc Nam thấy thế trong lòng đã nắm chắc: “Có lẽ Trình Đỉnh tiêu đời rồi. Ta cá hắn sẽ thua dưới tay Từ Hành Chi chỉ trong vòng mười lăm hiệp.”
Ôn Tuyết Trần cũng nói: “Mười lăm hiệp.”
Hắn ta nói xong thì duỗi lòng bàn tay ra, đụng tay với Chu Bắc Nam, thể hiện sự đồng tình với phán đoán của đối phương.
Khúc Trì lại đưa ra ý kiến khác: “Ta nghĩ không đến mức đấy đâu. Ít nhất cũng phải năm mươi hiệp trở lên.”
Chu Huyền đồng ý với ý kiến của Khúc Trì: “Đâu phải các ngươi không biết Từ sư huynh là người thế nào. Với cái tính có thù tất báo của huynh ấy, sao để Trình Đỉnh thua dễ dàng được.”
Có lời nhắc nhở ấy, Chu Bắc Nam bỗng nhiên hiểu ra: “Khốn kiếp thật. Hôm qua nên đề nghị cạo trọc đầu hắn mới phải.”
Ý đồ hiểm ác của Từ Hành Chi thể hiện rõ ràng khi trận đấu bắt đầu.
Y không chuyển đổi “Bút nhàn rỗi” thành bất cứ vũ khí nào khác, vẫn thong thả lắc quạt, thủ thế “mời” đầy khách sáo với Trình Đỉnh.
Trình Đỉnh vừa giơ tay lên, bốn người bên đây sân biết ngay cuộc thi đấu này không có gì bất ngờ.
Trình Đỉnh nóng lòng muốn thắng để rửa nhục nhưng lúc đối mặt với Từ Hành Chi, thủ thế đầu tiên của gã là phòng ngự.
Hiển nhiên rằng hôm qua Từ Hành Chi đã để lại ám ảnh cực kỳ sâu với gã.
Chu Huyền không hứng thú gì với trò mèo vờn chuột này bèn nhìn ngắm xung quanh.
Nhìn thoáng một lượt, nàng phát hiện trong nhóm người Phong Lăng Sơn tóc ngắn y hệt nhau, có một người có vẻ ngoài như ngọc, lạnh nhạt như màn đêm, trong số nam đệ tử, có duy nhất một mình hắn ta vẫn buộc dây cột tóc và phát quan, vì thế cho dù hắn ta đứng ở vị trí thấp nhất trong đám người vẫn cực kỳ chói mắt.
Chu Huyền tò mò, cúi người nói với Ôn Tuyết Trần: “Phong Lăng Sơn vẫn có một người không cạo đầu kìa.”
Chu Bắc Nam nhìn theo ánh mắt muội muội, cũng không hề mất chút công sức nào đã nhìn chằm chằm vào người kia.
Sau khi nhìn rõ mặt người đó, Chu Bắc Nam biết rõ nhưng không nói gì, làm như không nhận ra hắn ta.
Khúc Trì lại lắc đầu nói: “Ta không biết hết tất cả đệ tử Phong Lăng Sơn. Nhưng theo cách ăn mặc của hắn thì chắc là đệ tử trung cấp ở Phong Lăng Sơn, cùng cấp với Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang.”
Ôn Tuyết Trần cũng nhìn nam đệ tử khác biệt đó, im lặng một lát mới đáp: “Không quen biết.”
Chu Huyền hiểu Ôn Tuyết Trần, chỉ nghe giọng điệu hắn ta nói chuyện thôi cũng chắc chắn: “Chắc chắn huynh biết.”
Nàng cúi người, dùng cánh tay đụng Ôn Tuyết Trần: “Nói chút xem nào.”
Làn da trắng lạnh buốt của Ôn Tuyết Trần căng đỏ lên, gắng gượng lạnh lùng nói: “Muội sáp vào gần quá rồi đó.”
Chu Huyền không phải mỹ nữ bậc nhất nhưng hơn người ở đôi mắt đẹp, đen nhánh mà sáng long lanh, nàng cười lên còn có hai lúm đồng tiền, khiến người ta nhìn một cái thôi tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Nàng chống đầu gối, cười với Ôn Tuyết Trần: “Cách gần một chút mới nghe rõ huynh nói chứ.”
Khúc Trì: “Khụ khụ khụ khụ khụ.”
Chu Bắc Nam cà lơ phất phơ nói: “Đâu cần dựa gần như thế, ta đứng ở đây thôi cũng nghe thấy tiếng tim ai đó sắp nhảy ra ngoài. Tuyết Trần, cần thuốc không? Cẩn thận bệnh tim của ngươi đó.”
Ôn Tuyết Trần mím chặt đôi môi đỏ tươi, cưỡng ép dời ánh mắt khỏi Chu Huyền, giọng điệu ôn hòa: “Thật ra ta cũng không hiểu rõ thân phận của người nọ, chỉ từng nhìn thấy hắn tranh chấp với Từ Hành Chi một lần.”
“Sao vậy, hắn có tranh chấp gì với Từ sư huynh sao?” Chu Huyền tò mò: “Tính cách Từ sư huynh không tệ, sao huynh ấy lại...”
“Hình như hắn tên là Từ Bình Sinh, hay là Từ gì đó Sinh, ta không rõ.” Ôn Tuyết Trần nói: “Ta nghe được trong lúc tranh cãi, Hành Chi từng gọi hắn là “huynh trưởng”.”
Chu Bắc Nam vẫn không nói gì.
Chu Huyền ngạc nhiên: “Từ sư huynh có huynh trưởng ư? Sao không nghe huynh ấy nhắc đến gì hết vậy?”
Khúc Trì cũng thấy khó hiểu: “Ta cũng chưa từng nghe Hành Chi nói về việc nhà của mình, chỉ biết hắn được Thanh Tĩnh Quân nhặt ở ngoài phố về Phong Lăng Sơn, từ nhỏ đã phải chịu không ít khổ cực. Nếu Hành Chi có huynh trưởng, dựa theo tính cách của hắn chắc chắn sẽ đối xử với người đó thật tốt, sao lại không nhắc tới người đó một câu nào cơ chứ?”
Ôn Tuyết Trần lắc đầu: “Ta cũng không có manh mối gì với việc này. Lúc hai người họ tranh cãi với nhau, Hành Chi nhìn thấy ta, hai người họ tách ra trong không vui. Sau đó ta hỏi Hành Chi người đó là ai, hắn nói đó chỉ là người quen cũ sống cùng thôn, cũng họ Từ.”
“Thật thế ư?” Chu Huyền đăm chiêu: “Nói đến việc này, Từ sư huynh đúng là một người lạ lùng. Ta chỉ nhớ huynh ấy tới Phong Lăng Sơn chưa được nửa năm đã được cất nhắc lên làm đồ đệ đứng đầu của Thanh Tĩnh Quân. Mặc dù bây giờ Từ sư huynh ăn to nói lớn, mạnh mẽ uy nghiêm là thế nhưng năm đó vì huynh ấy được cất nhắc vượt cấp nên bị chê trách không ít...”
Từ xưa tới nay bốn môn phái đều biết Thanh Tĩnh Quân làm việc không chú ý tới chuyện vặt vãnh, nhưng khi đó Từ Hành Chi mới mười hai tuổi, lại là một đứa trẻ lang thang, mới nhập môn được nửa năm mà Thanh Tĩnh Quân đã cho y làm đệ tử đứng đầu, dù bây giờ nhìn lại cũng thấy yêu quý thiên vị quá mức.
Từ nãy Chu Bắc Nam luôn giữ im lặng, không đáp lại thắc mắc của Chu Huyền.
Mấy người đều có tâm sự riêng, bỗng nghe thấy bên phía đấu trường vang lên tiếng nói ầm ĩ.
Lúc bọn họ cùng nhau giương mắt lên nhìn thì cơ thể Trình Đỉnh đã bị chém tả tơi, rơi xuống đài trong tình trạng vô cùng thảm hại.
Ở chiêu thứ năm mươi tư, từ đầu tới cuối Từ Hành Chi đều không dùng “Bút nhàn rỗi” để xuất chiêu, thậm chí ngay cả mặt quạt cũng không mở ra.
Mà y chỉ dùng một cái quạt giấy đã ung dung đánh bại Trình Đỉnh – người có hi vọng đạt được vị trí thứ tư Thiên bảng nhất.
Trong tràng thán phục và tiếng chiêng gõ kết thúc trận đấu, Từ Hành Chi ngồi xuống, dùng cán quạt chống cằm, nhìn Trình Đỉnh không bò dậy nổi, nói: “Tiểu tử, đám Chu Bắc Nam quý trọng nhân tài mới nổi là ngươi, bình thường so tài với ngươi chắc chỉ đánh khích lệ thôi đúng không?”
Y nói không chút nể mặt: “Vậy thì bây giờ ta nói thật mà khó nghe, ngươi nghe cho kỹ: Thế tấn công của ngươi sắc bén có thừa nhưng phòng thủ lại nát bét, đầu, cổ, eo, chỗ nào cũng là điểm yếu. Nếu ta có sát ý với ngươi thì ngươi chết mười mấy lần từ lâu rồi.”
Dù thua thê thảm, Trình Đỉnh nghe vậy vẫn tỏ ra không phục.
Từ Hành Chi thấy gã không nói gì thì nắm rõ như lòng bàn tay, nói: “Chiêu đầu tiên ta có thể đẩy thương ngươi ra rồi tấn công thần đình của ngươi; chiêu thứ sáu có thể tấn công phong trì của ngươi; chiêu thứ bảy có thể tấn công thẳng tới cự khuyết. Ta chỉ nói đến đây thôi, còn ẩn ý ở chiêu mười sáu, mười bảy, hai mươi mốt, hai mươi sáu, ba mươi bảy, bốn mươi bốn, bốn mươi bảy, năm mươi hai, ngươi về tự mà ngẫm. Nghĩ rõ rồi thì yên tâm tu luyện.”
Trình Đỉnh ngạc nhiên, sau khi thầm nghĩ lại một lượt những chiêu thức giao đấu với Từ Hành Chi, phía sau lưng gã bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Từ Hành Chi hào phóng sờ mái tóc đã cắt ngắn: “Ngươi là hạt giống tốt, ta không nỡ đánh ngươi thành kẻ tàn phế, thế thì đáng tiếc biết mấy.” Y hơi dừng một lát: “Nhưng mà sau này đừng coi lời người khác nịnh nọt ngươi là thật. Bọn họ chỉ khách sáo với ngươi vậy mà ngươi còn tưởng thật nữa chứ, có bị ngu không hả. Có tài để ngông cuồng hay không thì trong lòng phải tự biết.”
Dứt lời, Từ Hành Chi đứng dậy, phóng khoáng gạt vạt áo, liếc một cái về phía các nữ đệ tử khiến bọn họ vui mừng ầm lên, ai nấy đều ôm mặt, xì xào bàn tán không thôi.
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng ở bên dưới cùng đen mặt.
Chu Bắc Nam nổi gân xanh: “Hắn tưởng mình là sư thúc, sư bá nào chắc? Trước mặt mọi người mà dám dạy dỗ đệ tử Ứng Thiên Xuyên ta, có biết xấu hổ không hả.”
Khúc Trì cười hòa giải: “Hắn nói không sai mà. Với lại, xưa giờ Hành Chi luôn như vậy rồi, hắn thật lòng thích người tài mới chỉ dạy Trình Đỉnh như thế.”
Chu Bắc Nam nhìn thấy Từ Hành Chi thì không vui, cắn răng nói: “Con chim công này.”
Có lẽ vì là oan gia ngõ hẹp, tới chiều, chim công trở thành đối thủ của Chu Bắc Nam.
Cuộc thi Thiên bảng, thực lực rất quan trọng, vận may cũng không thể thiếu. Nếu người nào đó may mắn thì mấy trận đều rút được đối thủ là người phe mình, thực lực tương đương, cứ thế vững vàng tiến vào vòng trong, dù về sau gặp phải người có thực lực ưu việt cũng có được một cơ hội đánh một trận; nếu rút được Từ Hành Chi và Khúc Trì thì tại số đen, rất có thể khiến tiết tấu và tâm trạng thi đấu về sau bị quấy nhiễu.
Mà chỉ có duy nhất một người chiến thắng cuối cùng mới giành được vị trí đứng đầu Thiên bảng.
Trận đầu tiên của cuộc thi Thiên bảng, Từ Hành Chi đánh với Trình Đỉnh – nhân tài mới nổi, chiều thì đụng phải đối thủ cũ, cực kỳ hiểu y - Chu Bắc Nam, vận may không thể gọi là tốt được.
Nhưng cảm xúc của Từ Hành Chi không hề bị ảnh hưởng chút nào, mới lên đài đã thân thiết chào hỏi với Chu Bắc Nam: “Bắc Nam, đúng là một ngày không gặp như ba mùa thu rồi vậy.”
Chu Bắc Nam: “Cút cút cút.”
Từ Hành Chi làm thân vô cùng điêu luyện: “Hai chúng ta thân quen như thế rồi, thi thố gì nữa. Hay là ngươi nhận thua luôn đi, chúng ta xuống uống một chén?”
Chu Bắc Nam hận không thể dùng một thương gõ đầu y: “Sao ngươi không nhận thua?”
Từ Hành Chi gấp quạt lại xoay trong tay vô cùng vui vẻ: “Ta cũng đâu thể thua.”
Chu Bắc Nam tức đến mức hàm bạnh ra to thêm cả một vòng: “Ngươi chờ đó cho ta. Ta nói cho ngươi biết, năm nay cái quạt ảo thuật của ngươi không có tác dụng với ta đâu.”
Từ Hành Chi thong dong nói: “Năm nay ta không biến ảo thuật.”
Chu Bắc Nam: “Ngươi tưởng ta sẽ tin ngươi chắc?”
Từ Hành Chi dùng quạt vỗ sau gáy, hơi khom lưng xuống, cười hì hì: “Không đổi thật, ai đổi là chó.”
Dứt lời, tay y cầm quạt xếp, hơi cong eo nói với Chu Bắc Nam: “Tới đi.”
“Ngươi biến vũ khí đi.” Chu Bắc Nam nói tới đây thì đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mấy gân xanh trên trán lại nổi lên, “Từ Hành Chi ngươi có ý gì?! Ngươi muốn dùng cái quạt này đánh với ta? Ngươi nghĩ ta là Trình Đỉnh sao?!”
Trình Đỉnh đã bình tĩnh lại, ngồi bên dưới xem cuộc chiến chợt cảm thấy mình trúng một mũi tên.
Từ Hành Chi thong thả nói: “Cũng gần như nhau thôi.”
Khúc Trì đứng từ xa xem trận đấu thấy thế thì nói: “Bắc Nam cần gì phải nói nhiều với Hành Chi như thế? Lần nào cũng bị chọc tức thành vậy, tội gì phải thế.”
Chu Huyền không căng thẳng lắm: “Huynh trưởng ta càng tức giận, Từ sư huynh càng bình tĩnh. Mấy năm qua huynh ấy luôn nghiên cứu kỹ thuật dùng thương chỉ vì muốn vượt qua Từ sư huynh. Từ sư huynh lỗ mãng như thế, quá khinh địch.”
Ôn Tuyết Trần lại có quan điểm khác.
Hắn ta dựa vào cạnh xe lăn, xoa cằm nói: “Hành Chi không phải là người như thế. Khúc Trì, ngươi phải cẩn thận, chắc là Hành Chi nhất quyết muốn giành được vị trí đứng đầu Thiên bảng năm nay đấy.”
“Vị trí đầu bảng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.” Khúc Trì khoan dung cười nói: “Không cần biết Hành Chi thế nào, ta chỉ cần dốc hết sức lực ứng phó, đối đãi nghiêm túc là được.”
Một khắc sau, cây thương trong tay Chu Bắc Nam bị “Bút nhàn rỗi” của Từ Hành Chi đánh bay về phía chân trời, đâm thẳng vào đá Đế Thính ở rìa trường đấu.
Không chờ hắn ta triệu hồi thương quay về, cổ tay Từ Hành Chi đã lật một cái nhẹ như chim én, quạt mở ra, chỉ trong chớp mắt, đầu quạt đã tới cổ họng Chu Bắc Nam, ép hắn ta ngã xuống đất rồi bay quay lại. Thương cũng bị tay trái Từ Hành Chi ngăn lại, xoay vòng tròn trên không trung, hướng về phía ngực Chu Bắc Nam.
Tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên.
Từ Hành Chi cười nói: “Đa tạ vì đã nhường.”
Lần này Từ Hành Chi không sử dụng kỹ xảo hoa mỹ gì, vì thế Chu Bắc Nam thua tâm phục khẩu phục nhưng đương nhiên ngoài miệng sẽ không dễ dàng tha cho y: “Nhường cái đầu ngươi ý. Mau kéo ta lên.”
Từ Hành Chi vui vẻ, cắm thương của Chu Bắc Nam xuống đất, vươn tay kéo hắn ta lại.
Hai người ngầm hiểu đụng vai nhau một cái đầy thân thiết.
Chu Bắc Nam ngạo nghễ ngẩng đầu: “Lần sau người nằm xuống đất sẽ là ngươi. Chờ đó cho ta.”
Từ Hành Chi đáp: “Tiểu Huyền Nhi nói câu này ta còn tin, ngươi thì thôi đi.”
Vừa nói hết câu, Từ Hành Chi đã bị Chu Bắc Nam xách thương đuổi chạy quanh khắp sân, cảnh tượng bỗng chốc hỗn loạn không thể tả, mãi đến tận khi Quảng Phủ Quân quát lớn một tiếng, hai người mới dừng quậy, kề vai sát cánh đi song song xuống dưới đài.
Dường như sự đen đủi của Từ Hành Chi vẫn chưa kết thúc.
Dựa vào quy định bên thắng rút thăm trước, Từ Hành Chi đảo bừa que trong ống săm rồi rút một que trúc lên, liếc mắt nhìn một cái rồi nheo mắt lại, vẫy tay với Chu Huyền ở cách đó không xa, thân mật gọi: “Tiểu Huyền Nhi ơi...”
Y làm màu như thế, Chu Huyền đã biết đối thủ tiếp theo mà y rút trúng là ai. Nàng mỉm cười, vẫy tay với Từ Hành Chi.
Nhưng các đệ tử vây xem cuộc thi suốt một ngày thấy thế lại thầm mong đợi trong lòng.
Hôm nay, Từ Hành Chi đấu với nhân tài mới xuất hiện của Ứng Thiên Xuyên trước, sau đó lại đấu với đại công tử của Ứng Thiên Xuyên, hai người này đều là người xếp hạng cao trong chỗ cá cược, thế mà Từ Hành Chi đều thắng vô cùng ung dung.
Mà đối thủ ở vòng tiếp theo của y lại là Chu Huyền, đoạn đường này đúng là mưa máu gió tanh đúng chuẩn.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ rằng, nếu vòng tiếp theo Từ Hành Chi rút trúng Khúc Trì thì quá ư là náo nhiệt.
Mặt khác, Từ Hành Chi đánh với Chu Huyền hay đánh với Khúc Trì, liệu chỉ dùng quạt như hôm nay không?
Nếu y chỉ dùng cái quạt đơn giản ấy mà thắng hai người này thì các trận đấu sau sẽ không có bất cứ trở ngại gì với Từ Hành Chi nữa.
Nếu Từ Hành Chi cứ thế này mà thắng tới tận cuối cùng thì đợt thi Thiên bảng lần này đủ để ghi vào sử sách. Dù sao so với Thiên bảng đợt trước, không ai chỉ dùng một cái quạt làm vũ khí mà giành được vị trí đứng đầu cả.
Hôm đó, những đệ tử bàng môn lại mở bàn cược, cược xem ngày mai Chu Huyền và Từ Hành Chi đánh nhau thì Từ Hành Chi có dùng quạt để nghênh chiến hay không.
Trong khi chỗ cá cược sục sôi ngất trời, Từ Hành Chi lại nhân lúc đệ tử Phong Lăng Sơn sum họp chúc mừng y lén lút chạy ra ngoài, về điện phía đông nơi các đệ tử Phong Lăng Sơn ngủ nghỉ.
Y nhìn qua cửa sổ của điện, thấy bên trong chỉ có một mình Từ Bình Sinh ngồi đó, y rón rén đi tới cửa điện, thử ngó đầu vào, khẽ gọi: “Huynh trưởng? Huynh trưởng?”
Từ Bình Sinh chỉ ngẩng đầu lên nhìn y một cái rồi lại cúi đầu xuống, kéo tay áo chép kinh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Từ Hành Chi đi vào trong điện, lấy một gói giấy trong lòng ra: “Đệ thấy ở tiệc có bánh đậu xanh huynh trưởng thích ăn, không thấy huynh trưởng ngồi ở đó nên lén mang tới huynh trưởng.”
Từ Bình Sinh không ngẩng đầu lên: “Đó là tiệc chúc mừng cho ngươi, ta tới đó không hợp chút nào.”
Nghe hắn ta nói thế, Từ Hành Chi hơi chán nản: “Huynh trưởng...”
“Ta nói rồi, đừng gọi ta là huynh trưởng.” Có vẻ Từ Bình Sinh hơi mất kiên nhẫn, đặt bút lên giá bút làm bằng sứ men xanh: “Ngươi là đệ tử đứng đầu Phong Lăng Sơn, ta chỉ là một đệ tử trung cấp. Ta không muốn người khác nhắc tới ta thì chỉ biết ta là ‘huynh trưởng của Từ Hành Chi’ chứ không biết ta là Từ Bình Sinh.”
Từ Hành Chi hiếm khi bị dạy dỗ không ngẩng đầu lên được: “Chỉ có Bắc Nam biết việc này thôi, hắn sẽ che giấu giúp đệ.”
Từ Bình Sinh không muốn nói tiếp về đề tài này nữa, lại cầm bút lên: “Không có chuyện gì thì đi đi.”
Từ Hành Chi ừ một tiếng, đặt bánh đậu xanh ở góc bàn, thấy Từ Bình Sinh chép sách chuyên chú thì nghển cổ tới xem, đọc tên sách: “Thái thượng nguyên thủy thiên tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh...”
Vai Từ Bình Sinh bỗng cứng đờ, cuống quýt vươn tay che lại: “Ai cho ngươi xem?”
Từ Hành Chi bỗng vui mừng, không nhịn được thể hiện ra vẻ y như trẻ con: “Huynh trưởng, huynh chép giúp đệ sao?”
Từ Bình Sinh quay mặt đi: “Ta chép chơi thôi, tu thân dưỡng tính.”
Từ Hành Chi vẫn muốn nhận được câu trả lời an ủi: “Nhưng rõ ràng huynh học theo nét bút của đệ. Huynh xem, đệ thường hay viết chữ giống thế này...”
Từ Bình Sinh xấu hổ không thôi, cuộn sách thẻ tre lại, xé toạc ra không nể nang gì, tiện tay quăng xuống mặt đất, chỉ mang mỗi đôi tất mỏng ra khỏi cửa điện, bỏ lại một mình Từ Hành Chi ở trong điện.
Từ Hành Chi ngồi quỳ ở đó, không biết ngây người bao lâu mới cúi xuống đất cầm quyết sách thẻ tre bị xé toạc lên, dùng cổ tay áo lau một cách trân trọng, sau đó đút nó vào trong tay áo.
Đang định đứng dậy thì có hơi ấm từ sau lưng dán tới không một lời báo động.
Ôm hắn ngủ mấy năm, Từ Hành Chi đã nhớ kỹ nằm lòng vòng ôm này thuộc về ai.
Hắn cười chua chát, quay mặt lại vẫn là nụ cười ngả ngớn như trước đây: “Ồ, Trọng Quang, sao lại chạy ra ngoài rồi?"
Mạnh Trọng Quang ôm y từ sau lưng, hai tay vòng chặt trước ngực y, cọ vào người y như không muốn xa rời và hơi đau lòng: “Sư huynh, mọi người đều đang chờ huynh đó.”
Từ Hành Chi cười nói: “Ừ ha, ta rời chỗ lâu quá rồi. Đi thôi, mau quay lại...”
Mạnh Trọng Quang ôm chặt y, không nhúc nhích.
Từ Hành Chi: “Trọng Quang?”
Bóng núi đổ xuống bên ngoài cửa sổ, ánh tà dương chiếu vào hai người qua cánh cửa nhuộm tầng ánh sáng lấp lánh màu đỏ lên bộ áo trắng của họ.
**Tác giả bonus:
Một lúc lâu sau, có gì đó ấm áp chạm vào tóc Từ Hành Chi: “Không sao đâu, sư huynh không cần để ý tới cái nhìn của người khác đối với sư huynh. Trọng Quang sẽ ở bên huynh, mãi mãi ở bên huynh, mãi mãi không bao giờ bỏ đi.”
Từ Hành Chi ngây người.
Y không biết thứ chạm vào tóc y có phải một nụ hôn hay không, xúc cảm mập mờ cưng chiều này khiến y bỗng bừng tỉnh, mặt hơi nóng.
Y cười gượng hai tiếng mới nói: “Đi thôi, đi thôi. Không đi thì rượu sẽ lạnh mất. Tối về còn phải chép hết chỗ Quảng Phủ Quân phạt ta nữa.”
Chu Bắc Nam thấy thế trong lòng đã nắm chắc: “Có lẽ Trình Đỉnh tiêu đời rồi. Ta cá hắn sẽ thua dưới tay Từ Hành Chi chỉ trong vòng mười lăm hiệp.”