Chương 117
Phải gả 1
Nhà ngang cũng có cối đá, đó là bác Ngô mang từ quê nhà lên, mọi người muốn dùng thì nói với bác ấy một tiếng là được.
Phong Ánh Nguyệt rửa sạch cối đá, sau khi xay bột ngô xong, lại rửa sạch cối đá rồi nói cảm ơn bác Ngô, sau đó bưng một chậu bột ngô trở lại lầu năm.
Khỏi nói, nó rất khó khăn.
"Ô, hôm nay hấp ngô để ăn à?"
Lúc đi ngang qua cửa nhà chị dâu Trương, chị dâu Trương nhìn lướt qua thứ trong chậu sứ, cười hỏi.
"Đúng vậy, ngô non quê đưa tới ạ."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Về đến nhà, cô thêm một ít đường vào bên trong và sử dụng vỏ ngô sạch để bọc bột ngô.
Để chóng chín, Phong Ánh Nguyệt bọc không lớn, dài rộng bằng bàn tay, vì nồi này không lớn, một lần chỉ có thể hấp mười hai cái, cái này cũng hấp không hết.
Phong Ánh Nguyệt chỉ có thể chia làm hai lần, hấp khoảng hai mươi phút thì nhặt nồi ngô đầu tiên vào trong giá tre để ráo, sau đó lại hấp nồi thứ hai.
Bánh ngô mới ra lò tỏa ra mùi thơm ngát, Phong Ánh Nguyệt rửa tay cầm một cái bóc ra, nóng hổi, có chút bỏng tay, lột hai ba lần cô đã lột vỏ ngô bị hấp đến hơi vàng, cẩn thận cắn một miếng.
Hương vị thanh thanh, mềm mại và ngọt ngào với hương thơm của ngô.
Nó rất ngon.
Cô gói sáu cái rồi đưa sang nhà bên cạnh.
Chị dâu Triệu biết cô đang làm gì, chỉ sợ Niếp Niếp tham ăn không nhịn được đi qua xem, cho nên giữ con bé ở trong phòng.
Không ngờ Phong Ánh Nguyệt bưng một bát tới, sau khi chị dâu Triệu đưa bát ra cho cô, lại bảo Niếp Niếp đang giữ bánh ngô nói với Phong Ánh Nguyệt một tiếng cảm ơn.
Lúc Đường Văn Sinh về, Phong Ánh Nguyệt đã hấp hết bánh ngô để lên trên giá tre.
"Mau nếm thử đi, còn nóng hổi đó."
Phong Ánh Nguyệt làm nóng thịt kho tàu buổi trưa chưa ăn hết.
Đường Văn Sinh rửa tay, trước tiên giúp cô làm xong rồi mới cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Phong Ánh Nguyệt nói hôm nay Đường Văn Tuệ và Nguyên Đản đến đưa ngô, sau đó lại chỉ chỉ ba cái tượng đất nhỏ đặt trên giá gỗ.
Tiếp theo lại nói đưa cho chị dâu Triệu bọn họ một bát ngô: "Cũng tặng bác Ngô chút đi, em dùng cối đá của bác ấy.”
"Lát nữa anh đi xuống tắm rửa thuận tiện đưa cho."
Đường Văn Sinh gật đầu. "Ăn nhiều một chút, trời nóng để qua đêm nhất định sẽ hỏng."
Phong Ánh Nguyệt thấy anh ăn xong, lại đưa cho anh một cái.
Đường Văn Sinh cười gật đầu: "Rất ngon, lần sau anh cũng hấp cho em ăn.”
"Được, ăn thêm chút thịt kho tàu, cũng không thể để qua đêm. Trời càng ngày càng nóng, chúng ta nấu đến đâu ăn đến đó, cố gắng không ăn thức ăn thừa."
Ngay cả Đường Văn Sinh hiện tại buổi trưa cũng không mang theo cơm, chính là sợ để cả sáng làm cơm bị thiu, ăn vào thì không tốt đối với thân thể.
"Được."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh bảo Phong Ánh Nguyệt không cần làm, để anh thu dọn, sau đó đun nước cho Phong Ánh Nguyệt. Chính anh xách thùng gỗ, cầm bốn cái bánh ngô đi xuống lầu một.
Trời nóng, anh thích tắm rửa bằng nước lạnh.
Phong Ánh Nguyệt tắm rửa thu dọn xong, lại làm một đề thi. Lúc mấy bọn Quân Tử đến, cô vừa kịp làm xong.
"Thím, đề toán này bọn cháu thảo luận cả buổi chiều, vẫn không có cách giải."
Quân Tử có chút ngượng ngùng chỉ đề bài kia cho Phong Ánh Nguyệt xem, Phong Ánh Nguyệt thấy mấy đôi mắt đều nhìn mình thì để cho bọn chúng ngồi cùng nhau, cô đứng ở phía trước, tỉ mỉ phân tích đề bài này một lần cùng bọn chúng.
"Hiểu không?"
“Hiểu rồi ạ!”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Vậy quay về ngồi, tự làm trước một lần, thím sẽ lần lượt kiểm tra.”
Chờ chúng làm xong kiểm tra, Phong Ánh Nguyệt lại ra đề tương tự cho bọn chúng, khi bọn chúng nắm chắc, lúc này mới thả bọn chúng rời đi.
Lúc Quân Tử về đến nhà, đối mặt chính là cha của cậu bé vừa mới vắt óc suy nghĩ vấn đề mà Quân Tử vừa nãy không làm được.
"Chỉ hiểu câu hỏi thôi thì chưa đủ, phải thay đổi tư duy rồi làm cách khác thì mới có thể hiểu rõ được, đến đây, làm câu hỏi này, cha nghĩ ra rồi.”
Anh cả Vương đắc ý đặt tờ giấy kia ở trước mặt Quân Tử.
Quân Tử im lặng nhìn thoáng qua cha mình, im lặng cầm bút chì làm xong đề, anh cả Vương nhìn chằm chặp thằng bé, thấy nó làm lưu loát thì thôi, đáp án cũng chính xác, có chút kinh ngạc.
“Đồng chí Phong người ta cũng không phải là nhỏ, trong bụng người ta có học vấn!”
Thấy bộ dạng kinh ngạc của anh ta, chị dâu Vương đắc ý nói..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
"Thím đã sớm cho chúng con đề mới, hơn nữa còn khó hơn một chút so với của cha." Quân Tử cũng có chút đắc ý, anh cả Vương thì sờ cằm suy tư cái gì đó.
"Đã đến lúc đi tắm rửa rồi." Chị dâu Vương thúc giục anh ta.
"À."
Anh cả Vương xách thùng đi về phía bên kia, kết quả gặp được Đường Văn Sinh đang giặt quần áo trong bồn rửa nước.
Nhà ngang cũng có cối đá, đó là bác Ngô mang từ quê nhà lên, mọi người muốn dùng thì nói với bác ấy một tiếng là được.
Phong Ánh Nguyệt rửa sạch cối đá, sau khi xay bột ngô xong, lại rửa sạch cối đá rồi nói cảm ơn bác Ngô, sau đó bưng một chậu bột ngô trở lại lầu năm.
Khỏi nói, nó rất khó khăn.
"Ô, hôm nay hấp ngô để ăn à?"
Lúc đi ngang qua cửa nhà chị dâu Trương, chị dâu Trương nhìn lướt qua thứ trong chậu sứ, cười hỏi.
"Đúng vậy, ngô non quê đưa tới ạ."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Về đến nhà, cô thêm một ít đường vào bên trong và sử dụng vỏ ngô sạch để bọc bột ngô.
Để chóng chín, Phong Ánh Nguyệt bọc không lớn, dài rộng bằng bàn tay, vì nồi này không lớn, một lần chỉ có thể hấp mười hai cái, cái này cũng hấp không hết.
Phong Ánh Nguyệt chỉ có thể chia làm hai lần, hấp khoảng hai mươi phút thì nhặt nồi ngô đầu tiên vào trong giá tre để ráo, sau đó lại hấp nồi thứ hai.
Bánh ngô mới ra lò tỏa ra mùi thơm ngát, Phong Ánh Nguyệt rửa tay cầm một cái bóc ra, nóng hổi, có chút bỏng tay, lột hai ba lần cô đã lột vỏ ngô bị hấp đến hơi vàng, cẩn thận cắn một miếng.
Hương vị thanh thanh, mềm mại và ngọt ngào với hương thơm của ngô.
Nó rất ngon.
Cô gói sáu cái rồi đưa sang nhà bên cạnh.
Chị dâu Triệu biết cô đang làm gì, chỉ sợ Niếp Niếp tham ăn không nhịn được đi qua xem, cho nên giữ con bé ở trong phòng.
Không ngờ Phong Ánh Nguyệt bưng một bát tới, sau khi chị dâu Triệu đưa bát ra cho cô, lại bảo Niếp Niếp đang giữ bánh ngô nói với Phong Ánh Nguyệt một tiếng cảm ơn.
Lúc Đường Văn Sinh về, Phong Ánh Nguyệt đã hấp hết bánh ngô để lên trên giá tre.
"Mau nếm thử đi, còn nóng hổi đó."
Phong Ánh Nguyệt làm nóng thịt kho tàu buổi trưa chưa ăn hết.
Đường Văn Sinh rửa tay, trước tiên giúp cô làm xong rồi mới cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Phong Ánh Nguyệt nói hôm nay Đường Văn Tuệ và Nguyên Đản đến đưa ngô, sau đó lại chỉ chỉ ba cái tượng đất nhỏ đặt trên giá gỗ.
Tiếp theo lại nói đưa cho chị dâu Triệu bọn họ một bát ngô: "Cũng tặng bác Ngô chút đi, em dùng cối đá của bác ấy.”
"Lát nữa anh đi xuống tắm rửa thuận tiện đưa cho."
Đường Văn Sinh gật đầu. "Ăn nhiều một chút, trời nóng để qua đêm nhất định sẽ hỏng."
Phong Ánh Nguyệt thấy anh ăn xong, lại đưa cho anh một cái.
Đường Văn Sinh cười gật đầu: "Rất ngon, lần sau anh cũng hấp cho em ăn.”
"Được, ăn thêm chút thịt kho tàu, cũng không thể để qua đêm. Trời càng ngày càng nóng, chúng ta nấu đến đâu ăn đến đó, cố gắng không ăn thức ăn thừa."
Ngay cả Đường Văn Sinh hiện tại buổi trưa cũng không mang theo cơm, chính là sợ để cả sáng làm cơm bị thiu, ăn vào thì không tốt đối với thân thể.
"Được."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Văn Sinh bảo Phong Ánh Nguyệt không cần làm, để anh thu dọn, sau đó đun nước cho Phong Ánh Nguyệt. Chính anh xách thùng gỗ, cầm bốn cái bánh ngô đi xuống lầu một.
Trời nóng, anh thích tắm rửa bằng nước lạnh.
Phong Ánh Nguyệt tắm rửa thu dọn xong, lại làm một đề thi. Lúc mấy bọn Quân Tử đến, cô vừa kịp làm xong.
"Thím, đề toán này bọn cháu thảo luận cả buổi chiều, vẫn không có cách giải."
Quân Tử có chút ngượng ngùng chỉ đề bài kia cho Phong Ánh Nguyệt xem, Phong Ánh Nguyệt thấy mấy đôi mắt đều nhìn mình thì để cho bọn chúng ngồi cùng nhau, cô đứng ở phía trước, tỉ mỉ phân tích đề bài này một lần cùng bọn chúng.
"Hiểu không?"
“Hiểu rồi ạ!”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Vậy quay về ngồi, tự làm trước một lần, thím sẽ lần lượt kiểm tra.”
Chờ chúng làm xong kiểm tra, Phong Ánh Nguyệt lại ra đề tương tự cho bọn chúng, khi bọn chúng nắm chắc, lúc này mới thả bọn chúng rời đi.
Lúc Quân Tử về đến nhà, đối mặt chính là cha của cậu bé vừa mới vắt óc suy nghĩ vấn đề mà Quân Tử vừa nãy không làm được.
"Chỉ hiểu câu hỏi thôi thì chưa đủ, phải thay đổi tư duy rồi làm cách khác thì mới có thể hiểu rõ được, đến đây, làm câu hỏi này, cha nghĩ ra rồi.”
Anh cả Vương đắc ý đặt tờ giấy kia ở trước mặt Quân Tử.
Quân Tử im lặng nhìn thoáng qua cha mình, im lặng cầm bút chì làm xong đề, anh cả Vương nhìn chằm chặp thằng bé, thấy nó làm lưu loát thì thôi, đáp án cũng chính xác, có chút kinh ngạc.
“Đồng chí Phong người ta cũng không phải là nhỏ, trong bụng người ta có học vấn!”
Thấy bộ dạng kinh ngạc của anh ta, chị dâu Vương đắc ý nói..
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
"Thím đã sớm cho chúng con đề mới, hơn nữa còn khó hơn một chút so với của cha." Quân Tử cũng có chút đắc ý, anh cả Vương thì sờ cằm suy tư cái gì đó.
"Đã đến lúc đi tắm rửa rồi." Chị dâu Vương thúc giục anh ta.
"À."
Anh cả Vương xách thùng đi về phía bên kia, kết quả gặp được Đường Văn Sinh đang giặt quần áo trong bồn rửa nước.