Chương 127
“Nguyên Đản giỏi quá!” 2
Sau khi Trịnh Văn Văn nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt làm quần áo màu xanh nhạt liền biết là của cô, cô bé đã từng nhìn thấy bộ đồ đó của Đường Văn Sinh, cảm thấy rất đẹp cũng rất mát mẻ, lại thấy Phong Ánh Nguyệt cũng muốn làm giống vậy, thế là về nhà năn nỉ chủ nhiệm Lý cũng làm cho mình.
Chủ nhiệm Lý liền đến cửa chào hỏi, Phong Ánh Nguyệt rất hào phóng bày bộ "đồ ngủ" kia của mình ra.
"Thật ra phía trên này ngắn tay, lúc ra ngoài cũng có thể mặc, nửa người dưới là váy dài hoặc là quần dài."
Quần đùi, vẫn không dám ra ngoài lắm.
Chủ nhiệm Lý cảm thấy đẹp, thế là liền làm cho Trịnh Văn Văn và anh trai con bé một bộ.
Qua vài ngày nữa, Đường Văn Tuệ mang đồ đi vào nhà ngang, giao cho chị dâu Triệu. Sau khi chị dâu Triệu xem xong liền tán thưởng không thôi: "Tay nghề tốt thật đó!"
Cô ấy trực tiếp trả tiền công cho Đường Văn Tuệ trước thay cho em trai họ, ăn cơm trưa xong liền mang khăn trùm đầu đã thêu xong trở về nhà mẹ đẻ.
Đường Văn Tuệ cầm lấy sáu đồng tám, trong lòng nóng hổi: "Đây là lần đầu tiên em kiếm tiền."
"Em giỏi thêu thùa như vậy, trước kia không ai tìm em sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Không có." Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Em học cái này từ bà ngoại, không có nhiều người biết, hơn nữa loại việc thêu khăn trùm đầu này rất ít khi có."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng."
Hơn nữa, phương diện này cũng không thể tuyên dương om sòm, phải biết rằng vào thời đại của bà ngoại Đường Văn Tuệ, trước kia chỉ nhà có gia cảnh tốt mới có thể đưa con gái đi học nghề này.
Mà những người có gia cảnh tốt, đa số đều là gia đình địa chủ...
Không có suy nghĩ tiếp, Phong Ánh Nguyệt còn đưa cho Đường Văn Tuệ chiếc áo ngắn tay do mình làm ra, lại đưa chiếc áo ngắn tay nhỏ và quần đùi nhỏ của Nguyên Đản để cô ấy mang về.
"Vải này ba đồng, giao cho mẹ, mẹ sẽ biết chia thế nào." "Dạ."
Đường Văn Tuệ cẩn thận cầm lấy, nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà cũ, lúc cô ấy ra ngoài thì mẹ đã nói chuyện này không thể giấu giếm chị ba, phải nói cho chị.
Thế là liền nói chuyện Kiều Tư Vũ tìm tới cửa rồi lại rời đi cho Phong Ánh Nguyệt biết.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt nghe xong, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cô đã sớm cảm thấy Kiều Tư Vũ là người trong đầu chỉ toàn yêu đương, bây giờ đào hôn bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết là đi tìm cha ruột của Nguyên Đản.
Chỉ là không biết đối tượng kia của cô ta, rốt cuộc là tên đàn ông cặn bã như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là gã đàn ông cặn bã không sai.
"Chị biết rồi, chờ anh ba của em về chị sẽ nói với anh ấy."
"Mẹ nói Kiều Tư Vũ không dám tới tìm anh ba, chỉ là sợ cô ta sẽ đột nhiên đưa Nguyên Đản đi, nhưng mà cha nói cô ta không đưa đi bởi vì Nguyên Đản sẽ không đi theo cô ta."
Sau khi tiễn Đường Văn Tuệ, lúc Phong Ánh Nguyệt về nhà ngang liền gặp ông Trịnh và Trịnh Văn Văn, thế là cùng nhau lên lầu.
Chạng vạng tối, Đường Văn Sinh về, Phong Ánh Nguyệt đề cập đến chuyện này với anh, Đường Văn Sinh lạnh nhạt nói: "Người đó tên là Cung Nguyên, là trẻ mồ côi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, bốn phía là nhà, nếu muốn đi tìm anh ta thì không dễ đâu."
Khóe miệng Phong Ánh Nguyệt giật một cái, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Kiều Tư Vũ lại thích một người như vậy.
Khiến cô ta chưa kết hôn mà đã có con rồi cũng không chịu trách nhiệm, tại sao lại vẫn còn nhớ thương đến như thế?
Hai người không tiếp tục thảo luận vấn đề này, ăn cơm xong vẫn đi ra ngoài tản bộ, Đường Văn Sinh đặc biệt thích bộ quần áo Phong Ánh Nguyệt làm cho anh này, mỗi sáng sớm đều giặt sạch sẽ, sau đó phơi trên mái nhà, ban đêm khi tắm rửa thì quần áo cũng khô rồi, liền mặc đi ngủ.
Phong Ánh Nguyệt cũng thế.
"Cuối tháng này là sinh nhật bảy mươi bảy tuổi của bà tổ, chúng ta phải về chúc thọ, cho nên gần đây em đã không được nghỉ ngơi, chờ đến cuối tháng là có thể nghỉ nhiều thêm hai ngày."
Đường Văn Sinh nói.
"Được, cũng vừa đúng ba mươi mốt ngày Văn Văn không đến."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Vừa tản bộ xong về đến nhà ngang liền thấy có người đang cầm bánh gạo nổ màu vàng ăn.
Sau khi Trịnh Văn Văn nhìn thấy Phong Ánh Nguyệt làm quần áo màu xanh nhạt liền biết là của cô, cô bé đã từng nhìn thấy bộ đồ đó của Đường Văn Sinh, cảm thấy rất đẹp cũng rất mát mẻ, lại thấy Phong Ánh Nguyệt cũng muốn làm giống vậy, thế là về nhà năn nỉ chủ nhiệm Lý cũng làm cho mình.
Chủ nhiệm Lý liền đến cửa chào hỏi, Phong Ánh Nguyệt rất hào phóng bày bộ "đồ ngủ" kia của mình ra.
"Thật ra phía trên này ngắn tay, lúc ra ngoài cũng có thể mặc, nửa người dưới là váy dài hoặc là quần dài."
Quần đùi, vẫn không dám ra ngoài lắm.
Chủ nhiệm Lý cảm thấy đẹp, thế là liền làm cho Trịnh Văn Văn và anh trai con bé một bộ.
Qua vài ngày nữa, Đường Văn Tuệ mang đồ đi vào nhà ngang, giao cho chị dâu Triệu. Sau khi chị dâu Triệu xem xong liền tán thưởng không thôi: "Tay nghề tốt thật đó!"
Cô ấy trực tiếp trả tiền công cho Đường Văn Tuệ trước thay cho em trai họ, ăn cơm trưa xong liền mang khăn trùm đầu đã thêu xong trở về nhà mẹ đẻ.
Đường Văn Tuệ cầm lấy sáu đồng tám, trong lòng nóng hổi: "Đây là lần đầu tiên em kiếm tiền."
"Em giỏi thêu thùa như vậy, trước kia không ai tìm em sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Không có." Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Em học cái này từ bà ngoại, không có nhiều người biết, hơn nữa loại việc thêu khăn trùm đầu này rất ít khi có."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng."
Hơn nữa, phương diện này cũng không thể tuyên dương om sòm, phải biết rằng vào thời đại của bà ngoại Đường Văn Tuệ, trước kia chỉ nhà có gia cảnh tốt mới có thể đưa con gái đi học nghề này.
Mà những người có gia cảnh tốt, đa số đều là gia đình địa chủ...
Không có suy nghĩ tiếp, Phong Ánh Nguyệt còn đưa cho Đường Văn Tuệ chiếc áo ngắn tay do mình làm ra, lại đưa chiếc áo ngắn tay nhỏ và quần đùi nhỏ của Nguyên Đản để cô ấy mang về.
"Vải này ba đồng, giao cho mẹ, mẹ sẽ biết chia thế nào." "Dạ."
Đường Văn Tuệ cẩn thận cầm lấy, nhớ tới chuyện xảy ra ở nhà cũ, lúc cô ấy ra ngoài thì mẹ đã nói chuyện này không thể giấu giếm chị ba, phải nói cho chị.
Thế là liền nói chuyện Kiều Tư Vũ tìm tới cửa rồi lại rời đi cho Phong Ánh Nguyệt biết.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt nghe xong, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, cô đã sớm cảm thấy Kiều Tư Vũ là người trong đầu chỉ toàn yêu đương, bây giờ đào hôn bỏ trốn, không cần nghĩ cũng biết là đi tìm cha ruột của Nguyên Đản.
Chỉ là không biết đối tượng kia của cô ta, rốt cuộc là tên đàn ông cặn bã như thế nào, nhưng tóm lại vẫn là gã đàn ông cặn bã không sai.
"Chị biết rồi, chờ anh ba của em về chị sẽ nói với anh ấy."
"Mẹ nói Kiều Tư Vũ không dám tới tìm anh ba, chỉ là sợ cô ta sẽ đột nhiên đưa Nguyên Đản đi, nhưng mà cha nói cô ta không đưa đi bởi vì Nguyên Đản sẽ không đi theo cô ta."
Sau khi tiễn Đường Văn Tuệ, lúc Phong Ánh Nguyệt về nhà ngang liền gặp ông Trịnh và Trịnh Văn Văn, thế là cùng nhau lên lầu.
Chạng vạng tối, Đường Văn Sinh về, Phong Ánh Nguyệt đề cập đến chuyện này với anh, Đường Văn Sinh lạnh nhạt nói: "Người đó tên là Cung Nguyên, là trẻ mồ côi, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, bốn phía là nhà, nếu muốn đi tìm anh ta thì không dễ đâu."
Khóe miệng Phong Ánh Nguyệt giật một cái, nghĩ mãi mà không rõ vì sao Kiều Tư Vũ lại thích một người như vậy.
Khiến cô ta chưa kết hôn mà đã có con rồi cũng không chịu trách nhiệm, tại sao lại vẫn còn nhớ thương đến như thế?
Hai người không tiếp tục thảo luận vấn đề này, ăn cơm xong vẫn đi ra ngoài tản bộ, Đường Văn Sinh đặc biệt thích bộ quần áo Phong Ánh Nguyệt làm cho anh này, mỗi sáng sớm đều giặt sạch sẽ, sau đó phơi trên mái nhà, ban đêm khi tắm rửa thì quần áo cũng khô rồi, liền mặc đi ngủ.
Phong Ánh Nguyệt cũng thế.
"Cuối tháng này là sinh nhật bảy mươi bảy tuổi của bà tổ, chúng ta phải về chúc thọ, cho nên gần đây em đã không được nghỉ ngơi, chờ đến cuối tháng là có thể nghỉ nhiều thêm hai ngày."
Đường Văn Sinh nói.
"Được, cũng vừa đúng ba mươi mốt ngày Văn Văn không đến."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Vừa tản bộ xong về đến nhà ngang liền thấy có người đang cầm bánh gạo nổ màu vàng ăn.