Chương 132
Đồng chí Tiểu Đường đủ vốn liếng 1
Chẳng bao lâu sau, Đường Văn Phân cũng đi ra ngoài.
"Mẹ bảo để chị ra nói chuyện với các em."
Mà cha Vương ngồi nói chuyện với Đường Văn Sinh một lát rồi cũng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hành động này không phải là giả vờ mà là nhà họ đối xử với cô con dâu này tốt thật.
Trước đó vốn cũng đã nấu gần xong rồi nên không bao lâu sau mọi người đã ngồi ngăn ngắn trên bàn ăn.
Nguyên Đản ngồi giữa Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh. Đồ ăn mà nó không gắp được đã có Phong Ánh Nguyệt hoặc Đường Văn Sinh gắp giúp. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Văn Phân mỉm cười.
Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Vương đi làm trước, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh giúp đỡ dọn dẹp bát đũa. Sau đó Đường Văn Phân đưa cả nhà ba người họ ra ngoài, lên trấn trên dạo một vòng.
Hôm nay không phải phiên chợ nên cũng không đông người lắm. Ở vòng ngoài của trấn trên đều là nhà gỗ cả, chỉ có quán cơm và trạm xá là được lát gạch thôi.
Lúc đi ngang qua quán cơm, thấy người bên trong đang ngủ gà ngủ gật, Đường Văn Phân bảo Đình Đình đi vào tìm Vương Kiến Quốc. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông hơi mập mạp dắt tay Đình Đình đi từ bên trong ra.
"Văn Sinh à! Em dâu! Sao hai người tới mà không nói với anh rồi tới đây ăn!"
Giọng của Vương Kiến Quốc rất lớn, cũng là một người cực kỳ nhiệt tình.
Phong Ánh Nguyệt cười rộ lên rồi gọi một tiếng anh rể.
Đường Văn Sinh nói chuyện với Vương Kiến Quốc một hồi sau đó tỏ ý là bọn họ có chuyện cần vào huyện.
Trước đó lúc ra ngoài, Đường Văn Phân đã đóng gói một ít thứ rồi cột vào xà ngang xe đạp của bọn họ. Nguyên Đản ngồi phía trên nên không lấy ra được.
Lúc bọn họ quay về nhà ngang thì đã sắp năm giờ rồi.
Phong Ánh Nguyệt đun nước. Đường Văn Sinh một tay dắt Nguyên Đản, một tay nhấc thùng gỗ xuống.
Chốc lát sau, anh lại đi ra giúp Phong Ánh Nguyệt rót nước tắm ra.
"Nguyên Đản đâu rồi?"
"Anh cả Trương đang tắm bên dưới nên anh nhờ anh ấy trông nó giúp rồi."
Đường Văn Sinh đáp.
Sau khi gánh nước lên tầng ba, Đường Văn Sinh mới xuống tầng một. Anh tắm nước lạnh được nhưng Nguyên Đản thì không. Thế nên sau khi pha nước nóng và nước lạnh cho thành nước ấm, anh mới để Nguyên Đản vào tắm.
Nguyên Đản cởi sạch trơn đứng đó xoa xoa cánh tay mình. Bên cạnh nó có mấy người khác cũng trần như nhộng. Không lâu sau, Quân Tử cũng tiến vào. Cậu bé nhanh nhẹn lột hết quần áo trên người ra.
"Hôm nay cháu không tới trường à?"
Đường Văn Sinh nghi ngờ hỏi.
Quân Tử cười hê hê: "Hôm nay chủ yếu là nhổ cỏ nên tan học sớm ạ." Nguyên Đản gọi một tiếng anh Quân Tử.
Quân Tử đi tới chà lưng cho nó.
Hai thằng nhóc con tụm lại một chỗ. Thời tiết lúc này cũng không quá lạnh nên Đường Văn Sinh không bắt Nguyên Đản tắm xong phải mặc quần áo đi về nhà ngay. Chờ anh tắm xong mới đưa Nguyên Đản lên tầng.
"Tóc hơi dài rồi này."
Lúc dùng khăn lông khô lau tóc cho Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt nói.
"Ngày mai đưa nó đi cạo đầu. Anh cũng cắt tóc luôn một thể." Ngày mai Đường Văn Sinh cũng được nghỉ.
"Đừng cạo sát da đầu quá." Phong Ánh Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Cứ như lúc trước là được rồi. Cạo thành kiểu húi cua như thế là đẹp nhất."
"Được."
Đường Văn Sinh gật đầu.
Hình dáng khuôn mặt anh rất đẹp nên mặc dù có cạo trọc thì cũng không xấu, nhưng mà Phong Ánh Nguyệt không thích.
Tóc húi cua là đẹp trai nhất.
Niếp Niếp cách vách đến tìm Nguyên Đản chơi. Nguyên Đản mang đồ chơi ngựa gỗ nhỏ từ quê lên ra khoe khoang với cô bạn nhỏ.
Làm cho Yến Tử chạy về nhà năn nỉ cha cũng làm cho mình một cái. Anh cả Trương chỉ đành phải chạy qua chỗ bác Ngô xem có chút gỗ nào không. Thấy vậy, chị dâu Trương nói:
"Nhà nhiều củi thế kia mà, cứ chọn đại một khúc thử xem sao."
Thế là anh cả Trương bèn ngồi ngay trước cửa nhà mình dùng dụng cụ đẽo gọt ngựa gỗ, làm mấy đứa trẻ của mấy nhà ở tầng năm xúm lại xem.
Điền Lan về nhà thăm cha mẹ thấy một đám con nít vây quanh anh cả Trương nên cũng tò mò đi tới: "Làm cái gì thế?"
"Ngựa gỗ nhỏ!"
Yến Tử lớn giọng nói.
"Con chim nhỏ!"
Niếp Niếp lại nói.
"Rõ ràng là con ch.ó lớn mà!"
"Là con gà con!"
Nguyên Đản cũng nói: "Chú Trương nói cái gì chú ấy cũng làm được hết!"
Đây quả thật là lời mà anh cả Trương phóng đại để bản thân mình trở nên trâu bò hơn.
Bị bọn nhỏ nhớ kỹ còn nói ra, mặt anh cả Trương hơi đỏ lên: "Hôm nay làm ngựa gỗ nhỏ trước nhé, hôm khác làm cái khác tiếp."
"Hôm nay anh mà không làm được thì mất mặt c.h.ế.t luôn."
Anh hai Ngô cũng đang đứng xem cười híp mắt nói.
Chẳng bao lâu sau, Đường Văn Phân cũng đi ra ngoài.
"Mẹ bảo để chị ra nói chuyện với các em."
Mà cha Vương ngồi nói chuyện với Đường Văn Sinh một lát rồi cũng đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hành động này không phải là giả vờ mà là nhà họ đối xử với cô con dâu này tốt thật.
Trước đó vốn cũng đã nấu gần xong rồi nên không bao lâu sau mọi người đã ngồi ngăn ngắn trên bàn ăn.
Nguyên Đản ngồi giữa Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh. Đồ ăn mà nó không gắp được đã có Phong Ánh Nguyệt hoặc Đường Văn Sinh gắp giúp. Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường Văn Phân mỉm cười.
Sau khi ăn cơm xong, cha mẹ Vương đi làm trước, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh giúp đỡ dọn dẹp bát đũa. Sau đó Đường Văn Phân đưa cả nhà ba người họ ra ngoài, lên trấn trên dạo một vòng.
Hôm nay không phải phiên chợ nên cũng không đông người lắm. Ở vòng ngoài của trấn trên đều là nhà gỗ cả, chỉ có quán cơm và trạm xá là được lát gạch thôi.
Lúc đi ngang qua quán cơm, thấy người bên trong đang ngủ gà ngủ gật, Đường Văn Phân bảo Đình Đình đi vào tìm Vương Kiến Quốc. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông hơi mập mạp dắt tay Đình Đình đi từ bên trong ra.
"Văn Sinh à! Em dâu! Sao hai người tới mà không nói với anh rồi tới đây ăn!"
Giọng của Vương Kiến Quốc rất lớn, cũng là một người cực kỳ nhiệt tình.
Phong Ánh Nguyệt cười rộ lên rồi gọi một tiếng anh rể.
Đường Văn Sinh nói chuyện với Vương Kiến Quốc một hồi sau đó tỏ ý là bọn họ có chuyện cần vào huyện.
Trước đó lúc ra ngoài, Đường Văn Phân đã đóng gói một ít thứ rồi cột vào xà ngang xe đạp của bọn họ. Nguyên Đản ngồi phía trên nên không lấy ra được.
Lúc bọn họ quay về nhà ngang thì đã sắp năm giờ rồi.
Phong Ánh Nguyệt đun nước. Đường Văn Sinh một tay dắt Nguyên Đản, một tay nhấc thùng gỗ xuống.
Chốc lát sau, anh lại đi ra giúp Phong Ánh Nguyệt rót nước tắm ra.
"Nguyên Đản đâu rồi?"
"Anh cả Trương đang tắm bên dưới nên anh nhờ anh ấy trông nó giúp rồi."
Đường Văn Sinh đáp.
Sau khi gánh nước lên tầng ba, Đường Văn Sinh mới xuống tầng một. Anh tắm nước lạnh được nhưng Nguyên Đản thì không. Thế nên sau khi pha nước nóng và nước lạnh cho thành nước ấm, anh mới để Nguyên Đản vào tắm.
Nguyên Đản cởi sạch trơn đứng đó xoa xoa cánh tay mình. Bên cạnh nó có mấy người khác cũng trần như nhộng. Không lâu sau, Quân Tử cũng tiến vào. Cậu bé nhanh nhẹn lột hết quần áo trên người ra.
"Hôm nay cháu không tới trường à?"
Đường Văn Sinh nghi ngờ hỏi.
Quân Tử cười hê hê: "Hôm nay chủ yếu là nhổ cỏ nên tan học sớm ạ." Nguyên Đản gọi một tiếng anh Quân Tử.
Quân Tử đi tới chà lưng cho nó.
Hai thằng nhóc con tụm lại một chỗ. Thời tiết lúc này cũng không quá lạnh nên Đường Văn Sinh không bắt Nguyên Đản tắm xong phải mặc quần áo đi về nhà ngay. Chờ anh tắm xong mới đưa Nguyên Đản lên tầng.
"Tóc hơi dài rồi này."
Lúc dùng khăn lông khô lau tóc cho Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt nói.
"Ngày mai đưa nó đi cạo đầu. Anh cũng cắt tóc luôn một thể." Ngày mai Đường Văn Sinh cũng được nghỉ.
"Đừng cạo sát da đầu quá." Phong Ánh Nguyệt vội vàng lên tiếng: "Cứ như lúc trước là được rồi. Cạo thành kiểu húi cua như thế là đẹp nhất."
"Được."
Đường Văn Sinh gật đầu.
Hình dáng khuôn mặt anh rất đẹp nên mặc dù có cạo trọc thì cũng không xấu, nhưng mà Phong Ánh Nguyệt không thích.
Tóc húi cua là đẹp trai nhất.
Niếp Niếp cách vách đến tìm Nguyên Đản chơi. Nguyên Đản mang đồ chơi ngựa gỗ nhỏ từ quê lên ra khoe khoang với cô bạn nhỏ.
Làm cho Yến Tử chạy về nhà năn nỉ cha cũng làm cho mình một cái. Anh cả Trương chỉ đành phải chạy qua chỗ bác Ngô xem có chút gỗ nào không. Thấy vậy, chị dâu Trương nói:
"Nhà nhiều củi thế kia mà, cứ chọn đại một khúc thử xem sao."
Thế là anh cả Trương bèn ngồi ngay trước cửa nhà mình dùng dụng cụ đẽo gọt ngựa gỗ, làm mấy đứa trẻ của mấy nhà ở tầng năm xúm lại xem.
Điền Lan về nhà thăm cha mẹ thấy một đám con nít vây quanh anh cả Trương nên cũng tò mò đi tới: "Làm cái gì thế?"
"Ngựa gỗ nhỏ!"
Yến Tử lớn giọng nói.
"Con chim nhỏ!"
Niếp Niếp lại nói.
"Rõ ràng là con ch.ó lớn mà!"
"Là con gà con!"
Nguyên Đản cũng nói: "Chú Trương nói cái gì chú ấy cũng làm được hết!"
Đây quả thật là lời mà anh cả Trương phóng đại để bản thân mình trở nên trâu bò hơn.
Bị bọn nhỏ nhớ kỹ còn nói ra, mặt anh cả Trương hơi đỏ lên: "Hôm nay làm ngựa gỗ nhỏ trước nhé, hôm khác làm cái khác tiếp."
"Hôm nay anh mà không làm được thì mất mặt c.h.ế.t luôn."
Anh hai Ngô cũng đang đứng xem cười híp mắt nói.