Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 142

Chú Lý từ chức 3

Phong Ánh Nguyệt cũng cảm thấy phiền, bởi vì nhà cô thích gội đầu tắm rửa nên củi lửa trong nhà dùng rất nhanh, cơ bản là lần nào cũng bị thím Lý thấy được rồi nói cho một hồi.

Chỉ là mỗi lần như vậy cô đều cười tủm tỉm đáp trả lại, Đường Văn Sinh cũng đỡ lời giúp.

Phong Ánh Nguyệt thấy hôm nay bọn họ rời đi thì lập tức dọn dẹp nhà cửa trong ngoài một lần, thấy cô như vậy thì chị dâu Triệu cũng muốn về quét dọn nhà mình, kết quả là cả lầu năm đều đang dọn nhà.

Giữa trưa thì chị dâu Triệu mời Phong Ánh Nguyệt sang ăn bánh ngô và dưa cải muối chua, húp canh trứng bông.

Chạng vạng, Đường Văn Sinh về còn mang theo một con cá chép to.

“Lúc trên đường về thì bắt gặp, chỉ còn một con cuối cùng, thấy nó cũng to nên anh mua về làm cho em ăn.”

“Tốt quá, em giúp anh.”

Phong Ánh Nguyệt cũng rất vui vẻ.

Hương vị của món cá chiên giòn mà Đường Văn Sinh làm càng ngày càng ngon, vì con cá rất to nên bèn tặng cho nhà bên cạnh một bát.

Sau khi trở lại thì anh còn mang theo một bát su hào xào, nhìn rất ngon, ăn cũng rất ngon.

Chiều tối ngày hôm sau, có người gửi cho Phong Ánh Nguyệt một cái thùng giấy, đặt ở nhà của bác Ngô, Phong Ánh Nguyệt mang về nhà, mở ra đã thấy trong đó có rất nhiều trái lựu đỏ hồng.

Vừa nhìn đã biết là ai gửi.

“Cũng không biết người mang những thứ này qua đây có phải là chị cả không, em đi mua đồ ăn không có ở nhà.” Chạng vạng, Đường Văn Sinh về thì Phong Ánh Nguyệt đưa một trái lựu cho anh.

Đường Văn Sinh rửa tay sạch sẽ rồi lấy ra một cái chén, vừa tách lựu vừa nói: "Chắc là nhờ người tiện đường mang qua đây, hiện tại cơ thể chị cả không tiện, anh rể cũng không có thời gian rảnh rỗi, trừ khi có việc quan trọng, bình thường rất ít lên huyện.”

Lời này cũng có lý.

Hôm sau, Phong Ánh Nguyệt đạp xe mang theo ít đồ về quê.

Nguyên Đản cùng A Tráng và Xuyên Tử đang chơi trốn tìm ngoài sân, thấy cô về thì Nguyên Đản và A Tráng đều nhào qua, Xuyên Tử thì đứng cách đó không xa. “Qua đây nào.” Phong Ánh Nguyệt lấy ra một đống kẹo đưa cho Nguyên Đản và A Tráng: ”Đưa cho anh Xuyên Tử ăn nữa nhé.”

“Dạ!”

Nguyên Đản lớn tiếng trả lời.

Xuyên Tử có chút ngượng ngùng nhận lấy kẹo mà Nguyên Đản và A Tráng đưa cho, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Phong Ánh Nguyệt thuận tay sờ sờ cái đầu như cỏ mọc dại của cậu bé: ”Ngoan.”

Chờ Phong Ánh Nguyệt dắt xe đạp ra sân sau thì Xuyên Tử mới sờ sờ đầu mình, nói với Nguyên Đản: ”Tay của cô thật mềm, không giống bàn tay thô của mẹ anh, đánh rất đau.”

Nguyên Đản và A Tráng nghe vậy thì không nói lời nào, nhìn về phía sau ra hiệu không ổn cho Xuyên Tử, cậu bé còn chẳng thèm quay đầu đã co chân bỏ chạy.

“Thằng nhãi con đứng lại cho mẹ!”

Mẹ của Xuyên Tử vai mang sọt, tay cầm cuốc xông lên.

Thật vất vả mới có được chút tâm tư của người mẹ, nghĩ làm việc xong sẽ đến đón con trai về nhà ăn cơm, kết quả lại nghe được những lời này, không giận làm sao được.

Hiện tại ở nhà chỉ có một mình mẹ Đường, bà đang giã mớ hạch đào mà anh hai Đường cùng với một nhóm thanh niên đào từ trong núi về.

Khoảng hơn nửa sọt.

Nghe thấy bên ngoài vọng vào tiếng của Phong Ánh Nguyệt nên bà lập tức bỏ dở việc trong tay chạy ra ngoài đón tiếp, thấy chỉ có một mình cô về thì cười nói: “Mẹ còn tính hai ngày nữa kêu Văn Tuệ mang qua bên đó ít hạch đào, con trở về thật đúng lúc, mẹ vừa mới hái vào hôm qua, đã giã xong rồi.”

Phong Ánh Nguyệt cất xe đạp rồi lại đem mấy món đồ mình lấy được ra đưa cho mẹ Đường, cô ngồi xuống nếm thử một miếng, ừm, hơi ngọt nhưng ăn rất ngon, chỉ là có một ít ở bên trong đã bị hỏng rồi, còn có mấy quả đã bị sóc gặm hết nữa bên, nhìn từ phía trước thì thấy vẫn ổn nhưng nhìn từ phía ngược lại thì đã thấy được một cái lỗ lớn.

“Rất ngon đó, ở trong núi có nhiều không ạ?”

Mẹ Đường đặt đồ lên cái bàn trong nhà chính, lại cầm một quả lựu lớn đi ra, nghe vậy thì cất giọng nói: “Nhiều chứ, chỉ là ở chỗ cao, không dễ lấy được, hơn nữa càng ở trên cao thì càng có nhiều chim tới ăn.”

“Con không ăn lựu đâu mẹ ạ, chị cả đã cho người mang đến nhà ngang rất nhiều rồi, con với Văn Sinh còn đang sợ ăn không kịp sẽ hỏng, đang định mang trả về một ít đây.”

“Sao lại tự mình mang về, để chị cả con nhờ người tiện đường cầm về là được.” Mẹ Đường biết Phong Ánh Nguyệt thích sạch sẽ nên sau khi rửa sạch sẽ rồi mới nhét vào tay cô: “Thứ này cũng thật hiếm có, cây lựu trong nhà chị cả con mỗi năm ra quả đều rất to và ngọt, không mua được ở chỗ nào khác!”

“Quả thật là rất ngọt.” Phong Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nhận lấy: “Nghe chị cả nói cây lựu đó cũng đã có tuổi rồi.”