Chương 144
Chú Lý từ chức 5
“Cha.” Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ đồng loạt thưa.
“Ừ.” Cha Đường gật đầu liên tục, mỉm cười nhìn Phong Ánh Nguyệt: “Đã ăn hạch đào chưa? Ăn tươi thì rất ngon nhưng phơi khô rồi thì hương vị cũng bình thường.”
“Đã ăn rồi, rất ngon ạ.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
“Vừa rồi nói gả chồng gì đó? Con còn nhỏ như vậy, phải ở nhà thêm mấy năm.” Cha Đường lại nói với Đường Văn Tuệ.
“Con nói chị dâu họ...”
Sau khi Đường Văn Tuệ nói xong thì cha Đường lắc đầu: “Nó nhiệt tình với chuyện này như vậy chẳng qua là muốn nhờ vào quan hệ của thằng ba để đưa em họ của nó vào xưởng giấy thôi. Tính toán thật là hay, nhưng chuyện này còn tùy vào chúng ta có đồng ý hay không.”
Không lâu sau thì vợ chồng anh hai Đường cũng trở về.
Chị dâu hai Đường đã mấy ngày không gặp Phong Ánh Nguyệt, lúc ăn cơm thì cô ta và Đường Văn Tuệ đều ngồi ở hai bên trái phải nên Nguyên Đản bị đẩy ra ngoài.
Nguyên Đản chỉ có thể đến ngồi cạnh anh hai Đường.
Sau khi mọi người ăn cơm xong và cùng nhau dọn dẹp thì cha Đường và anh hai Đường đã đi đến chỗ đội xây nhà giúp đỡ, hiện tại chuyện đồng áng cũng không có gì nhiều, đa số là đi phụ giúp công việc cho người khác, hoặc là tự mình lên núi kiếm việc làm.
Chị dâu hai Đường phụ giúp mang hạch đào ra, trực tiếp đổ vào trong một cái túi: “Cái này chưa được rửa qua, em mang về rửa sạch rồi hẵng ăn, cứ để trên đất là được, thứ này cũng không dễ hư.”
“Vâng.”
Sau khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ dọn sân sạch sẽ thì mẹ Đường cũng đã từ vườn ra quay lại, mang về hơn nửa sọt thực phẩm.
Sau khi nhét cho Phong Ánh Nguyệt một sọt nhỏ thì mẹ Đường và chị dâu hai Đường đã cột nó lên yên sau xe đạp, cuối cùng vẫn chưa yên tâm mà dùng một miếng vải lớn bọc lại, thắt thành một cái quai ở phía trên để Phong Ánh Nguyệt có thể choàng qua vai.
Đây là phòng ngừa sự cố.
Phong Ánh Nguyệt tới cả xuống xe cũng khó khăn, cô cười không ngừng, mấy người chị hai Đường cũng thấy hình tượng này có chút buồn cười. Sau khi cả đám người cười hì hì được một lúc thì Phong Ánh Nguyệt gọi Nguyên Đản qua, vươn tay sờ cái đầu nhỏ của nhóc.
“Mẹ đi nhé.”
“Dạ.”
Nguyên Đản gật đầu.
Qua một thời gian nữa là sinh nhật của bác cả Đường, lúc đó họ sẽ quay về.
Lúc Phong Ánh Nguyệt trở lại nhà ngang thì bác Ngô liếc nhìn chiếc giỏ của cô vài cái, sau đó cười tủm tỉm kêu chị dâu Vương đang phơi quần áo qua giúp đỡ.
“Ai dà, cột chắc thật đó.” Chị dâu Vương vừa giúp đỡ Phong Ánh Nguyệt tháo mảnh vải, vừa cười vừa nói. “Đúng đó.” Phong Ánh Nguyệt đeo cái giỏ lên lưng sau đó trèo lên xe đạp, cảm ơn chị dâu Vương rồi trở về nhà.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị đun nước gội đầu, chị dâu hai Ngô lại cười tủm tỉm bước sang, hạ giọng nói: “Hôm nay có người tới bán khoai lang, chị mua hơi nhiều một chút, em ăn không? Chị chia một ít cho em.
“Khoai lang đỏ sao?”
Phong Ánh Nguyệt sửng sốt hỏi.
“Không phải, là khoai lang trắng, to như này, ăn sống cũng rất ngọt, có thể dùng để xào với thịt.”
Chị dâu hai Ngô huơ tay múa chân một chút.
Phong Ánh Nguyệt đã hiểu: “Để em xem thử.”
“Đi.” Chị dâu hai Ngô gật đầu, dắt cô về nhà mình, tất cả đều đang được để trong sọt trúc, không lớn không nhỏ, đã được rửa sạch bùn đất.
Phong Ánh Nguyệt lựa mười củ, hết hai mao tiền.
Mang về đến nhà thì cô gọt thử một củ ra nếm, hơi sượng, chưa chín hẳn nhưng vẫn rất ngon và ngọt.
Khi Đường Văn Sinh trở về thì anh được nhét cho một củ khoai lang đã gọt vỏ, hai, ba miếng là đã ăn xong củ khoai, rất nhanh củ thứ hai đã được gọt xong, Phong Ánh Nguyệt làm ra vẻ cô không muốn ăn nên anh đã giải quyết nó luôn.
“Còn chưa chín hẳn, để ít hôm nữa thì sẽ càng ngon.”
Đường Văn Sinh cười nói.
“Đúng vậy.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, thấy cô bé nhà bên cạnh cũng đang ngồi gặm khoai, chị dâu Triệu còn đang chuẩn bị xào khoai lang lên ăn, Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh: “Anh có thích xào lên không?”
“Anh thích ăn sống.”
Đường Văn Sinh nói.
Phong Ánh Nguyệt cười mỉm: “Em cũng vậy, thế thì không cần phải làm khoai lang xào thịt nữa.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc Đường Văn Sinh ăn cơm xong rồi xuống lầu tìm người chơi bóng thì đám Quân Tử tới tìm Phong Ánh Nguyệt, vì thế Phong Ánh Nguyệt đã giảng bài cho bọn chúng.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh về nhà thì anh nói với Phong Ánh Nguyệt: “Lúc nãy thầy Vương có tới, nói ngày mốt trường học có kỳ thi, chỉ cần có mặt trước tám giờ rưỡi sáng là được.”
“Có cần mang theo gì không?”
“Mang giấy chứng minh, còn có bút nữa là được.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu ghi nhớ: “Sao không mời thầy Vương vào ngồi một chút?”
“Thầy ấy đi dạo nên thuận đường qua đây.” Đường Văn Sinh tắm xong rồi đi lên, tóc vẫn còn hơi ướt, lúc này đang dùng khăn lông lau tóc: “Lần sau chính thức mời thầy đến dùng cơm?”
“Được.”
“Cha.” Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ đồng loạt thưa.
“Ừ.” Cha Đường gật đầu liên tục, mỉm cười nhìn Phong Ánh Nguyệt: “Đã ăn hạch đào chưa? Ăn tươi thì rất ngon nhưng phơi khô rồi thì hương vị cũng bình thường.”
“Đã ăn rồi, rất ngon ạ.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
“Vừa rồi nói gả chồng gì đó? Con còn nhỏ như vậy, phải ở nhà thêm mấy năm.” Cha Đường lại nói với Đường Văn Tuệ.
“Con nói chị dâu họ...”
Sau khi Đường Văn Tuệ nói xong thì cha Đường lắc đầu: “Nó nhiệt tình với chuyện này như vậy chẳng qua là muốn nhờ vào quan hệ của thằng ba để đưa em họ của nó vào xưởng giấy thôi. Tính toán thật là hay, nhưng chuyện này còn tùy vào chúng ta có đồng ý hay không.”
Không lâu sau thì vợ chồng anh hai Đường cũng trở về.
Chị dâu hai Đường đã mấy ngày không gặp Phong Ánh Nguyệt, lúc ăn cơm thì cô ta và Đường Văn Tuệ đều ngồi ở hai bên trái phải nên Nguyên Đản bị đẩy ra ngoài.
Nguyên Đản chỉ có thể đến ngồi cạnh anh hai Đường.
Sau khi mọi người ăn cơm xong và cùng nhau dọn dẹp thì cha Đường và anh hai Đường đã đi đến chỗ đội xây nhà giúp đỡ, hiện tại chuyện đồng áng cũng không có gì nhiều, đa số là đi phụ giúp công việc cho người khác, hoặc là tự mình lên núi kiếm việc làm.
Chị dâu hai Đường phụ giúp mang hạch đào ra, trực tiếp đổ vào trong một cái túi: “Cái này chưa được rửa qua, em mang về rửa sạch rồi hẵng ăn, cứ để trên đất là được, thứ này cũng không dễ hư.”
“Vâng.”
Sau khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ dọn sân sạch sẽ thì mẹ Đường cũng đã từ vườn ra quay lại, mang về hơn nửa sọt thực phẩm.
Sau khi nhét cho Phong Ánh Nguyệt một sọt nhỏ thì mẹ Đường và chị dâu hai Đường đã cột nó lên yên sau xe đạp, cuối cùng vẫn chưa yên tâm mà dùng một miếng vải lớn bọc lại, thắt thành một cái quai ở phía trên để Phong Ánh Nguyệt có thể choàng qua vai.
Đây là phòng ngừa sự cố.
Phong Ánh Nguyệt tới cả xuống xe cũng khó khăn, cô cười không ngừng, mấy người chị hai Đường cũng thấy hình tượng này có chút buồn cười. Sau khi cả đám người cười hì hì được một lúc thì Phong Ánh Nguyệt gọi Nguyên Đản qua, vươn tay sờ cái đầu nhỏ của nhóc.
“Mẹ đi nhé.”
“Dạ.”
Nguyên Đản gật đầu.
Qua một thời gian nữa là sinh nhật của bác cả Đường, lúc đó họ sẽ quay về.
Lúc Phong Ánh Nguyệt trở lại nhà ngang thì bác Ngô liếc nhìn chiếc giỏ của cô vài cái, sau đó cười tủm tỉm kêu chị dâu Vương đang phơi quần áo qua giúp đỡ.
“Ai dà, cột chắc thật đó.” Chị dâu Vương vừa giúp đỡ Phong Ánh Nguyệt tháo mảnh vải, vừa cười vừa nói. “Đúng đó.” Phong Ánh Nguyệt đeo cái giỏ lên lưng sau đó trèo lên xe đạp, cảm ơn chị dâu Vương rồi trở về nhà.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì Phong Ánh Nguyệt chuẩn bị đun nước gội đầu, chị dâu hai Ngô lại cười tủm tỉm bước sang, hạ giọng nói: “Hôm nay có người tới bán khoai lang, chị mua hơi nhiều một chút, em ăn không? Chị chia một ít cho em.
“Khoai lang đỏ sao?”
Phong Ánh Nguyệt sửng sốt hỏi.
“Không phải, là khoai lang trắng, to như này, ăn sống cũng rất ngọt, có thể dùng để xào với thịt.”
Chị dâu hai Ngô huơ tay múa chân một chút.
Phong Ánh Nguyệt đã hiểu: “Để em xem thử.”
“Đi.” Chị dâu hai Ngô gật đầu, dắt cô về nhà mình, tất cả đều đang được để trong sọt trúc, không lớn không nhỏ, đã được rửa sạch bùn đất.
Phong Ánh Nguyệt lựa mười củ, hết hai mao tiền.
Mang về đến nhà thì cô gọt thử một củ ra nếm, hơi sượng, chưa chín hẳn nhưng vẫn rất ngon và ngọt.
Khi Đường Văn Sinh trở về thì anh được nhét cho một củ khoai lang đã gọt vỏ, hai, ba miếng là đã ăn xong củ khoai, rất nhanh củ thứ hai đã được gọt xong, Phong Ánh Nguyệt làm ra vẻ cô không muốn ăn nên anh đã giải quyết nó luôn.
“Còn chưa chín hẳn, để ít hôm nữa thì sẽ càng ngon.”
Đường Văn Sinh cười nói.
“Đúng vậy.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu, thấy cô bé nhà bên cạnh cũng đang ngồi gặm khoai, chị dâu Triệu còn đang chuẩn bị xào khoai lang lên ăn, Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh: “Anh có thích xào lên không?”
“Anh thích ăn sống.”
Đường Văn Sinh nói.
Phong Ánh Nguyệt cười mỉm: “Em cũng vậy, thế thì không cần phải làm khoai lang xào thịt nữa.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc Đường Văn Sinh ăn cơm xong rồi xuống lầu tìm người chơi bóng thì đám Quân Tử tới tìm Phong Ánh Nguyệt, vì thế Phong Ánh Nguyệt đã giảng bài cho bọn chúng.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh về nhà thì anh nói với Phong Ánh Nguyệt: “Lúc nãy thầy Vương có tới, nói ngày mốt trường học có kỳ thi, chỉ cần có mặt trước tám giờ rưỡi sáng là được.”
“Có cần mang theo gì không?”
“Mang giấy chứng minh, còn có bút nữa là được.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu ghi nhớ: “Sao không mời thầy Vương vào ngồi một chút?”
“Thầy ấy đi dạo nên thuận đường qua đây.” Đường Văn Sinh tắm xong rồi đi lên, tóc vẫn còn hơi ướt, lúc này đang dùng khăn lông lau tóc: “Lần sau chính thức mời thầy đến dùng cơm?”
“Được.”