Chương 152
Gà hầm hạt dẻ 4
Hôm nay trời đẹp, chị dâu Triệu nói rằng trong khu rừng đằng sau nhà ngang có cây hạt dẻ, rủ cô cùng đi nhặt hạt dẻ.
Có không ít người đến đó, nhưng mấy cây hạt dẻ kia khá lớn, hai người mới ôm xuể.
Các chị em biết leo cây và các anh được nghỉ phép sẽ leo lên rung cây, bọn trẻ đứng ở một bên, khi nào rung xong sẽ đi nhặt cùng với người lớn.
Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản theo nhặt được nửa chiếc giỏ tre, sau khi trở lại nhà ngang, cô đến bờ đê, lúc thì ngồi xổm, lúc thì ngồi trên chiếc gỗ nhỏ, dùng cục đá hoặc cái dùi gỗ trong nhà để lấy hạt ra.
Sau khi lột hết nửa giỏi tre, cô được một chén hạt dẻ lớn.
Phong Ánh Nguyệt mở hai hạt ra, một cái cho Nguyên Đản, một cái cho mình.
“Ngon quá.”
Nguyên Đản ăn xong, gật đầu một cái.
“Không được ăn nhiều hạt sống, lát nữa mẹ sẽ nấu lên.” Phong Ánh Nguyệt nói.
“Dạ.”
Sau đó, Quân Tử và mấy đứa nhỏ tới, mỗi đứa mang theo nửa chén hạt dẻ.
“Mẹ nói thím không lấy nhiều nên nói cháu đến cho thím một ít.”
Quân Tử đi đầu lấy một chiếc chén sứ từ nơi để chén của nhà cô, cậu bé đỏ hạt dẻ từ trong chén mình qua đó, mấy đứa nhỏ còn lại cũng làm theo.
Vì thế, Phong Ánh Nguyệt lại có thêm một chén hạt dẻ lớn.
Thế này thì nhiều quá.
Cô nhớ lại nơi mà Đường Văn Sinh đã mua gà ta, Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản ra ngoài, vốn định qua đó, nhưng lại nhìn thấy chị dâu Hồng đang chở khách về nhà ngang.
Vì thế cô bước đến hỏi nhỏ, chị dâu Hồng cười nói: “Nhà chị có đấy, đi, lên nhà đi.”
Phong Ánh Nguyệt ôm Nguyên Đản ngồi trên xe, khi tới nhà của chị dâu Hồng. Nhà chị ấy nuôi rất nhiều, vì đất được trưng dụng để làm đường nên không thể trồng nhiều hoa màu, nhưng ở việc chăn nuôi thì không nghiêm khắc lắm.
“Em tự chọn đi.”
Chị dâu Hồng mạnh dạn xua tay.
“Nguyên Đản, con nhìn đi.” Phong Ánh Nguyệt bế Nguyên Đản lên, để nó nhìn thấy chuồng gà.
“Con kia kìa.”
Nguyên Đản chỉ tay vào một con, con trai lớn của chị dâu Hồng đi vào, chỉ một lát đã bắt được.
“Mổ ở đây hay về nhà ngang tự mổ?”
Chị dâu Hồng nói.
“Làm phiền chị dâu Hồng rồi.” Phong Ánh Nguyệt cười nói: “Em không lấy lòng gà đâu.” “Được.”
Chị dâu Hồng gật đầu, sai con trai đun nước, chỉ một chốc đã xử lý sạch sẽ. Nếu Phong Ánh Nguyệt không từ chối khéo thì chị ấy còn muốn chặt nhỏ ra nữa.
“Thím, nhà cháu cũng có rất nhiều đồ ăn.”
Con trai chị ấy mím môi, nói.
“Vậy có su hào không?”
“Có có.” Chị dâu Hồng vốn định nói con trai đừng nói nữa, nghe cô nói vậy, chị ấy vội vàng cầm theo chiếc rổ, dùng cây gậy trúc dài hái sáu trái xuống.
Vẫn còn mềm.
“Một xu là đủ rồi, chúng ta không phải là nhà nước, đừng đưa nhiều như vậy.”
Khi Phong Ánh Nguyệt lấy hai xu ra, chị dâu Hồng vội vàng xua tay.
Thật ra nhờ người khác mổ thịt thì phải gửi gắm một ít, nhưng cô đã không lấy lòng gà, chị dâu Hồng cũng không nhận tiền. Ngay cả tiền su hào, chị ấy cũng chỉ lấy giá mình nên lấy chứ không lấy giá ngoài chợ.
Sáu quả su hào một xu tiền, đúng là rẻ hơn ở chợ nông sản, chị dâu Hồng còn định đưa cô về nhà ngang, nhưng Phong Ánh Nguyệt từ chối.
Bò đã bắt đầu ăn cỏ, nên để nó nghỉ ngơi một lúc, hai người đi bộ về cũng không mất nhiều thời gian.
Hơn nữa, Nguyên Đản còn rất muốn được đi dạo ở ngoài.
Đồ vật cũng không nặng, nên Phong Ánh Nguyệt đi dạo thêm một vòng với nó, sau khi trở về nhà ngang, cô bắt đầu hầm gà với hạt dẻ.
Khi Đường Văn Sinh trở về, gà đã được hầm xong, Phong Ánh Nguyệt ngồi đọc sách ở cạnh bếp lò, Nguyên Đản dùng đếm đi đếm lại mấy thanh gỗ nhỏ.
“Gà hầm hạt dẻ à?”
Anh mở nắp nồi ra, mùi thơm bay ra ngay lập tức.
Niếp Niếp ở bên cạnh nuốt nước miếng: “Thơm quá đi.”
Bình thường chị dâu Triệu tiếc tiền mua gà, nghe con nói vậy bèn dỗ dành: “Ngày mai mẹ mua thịt cho con ăn nhé.”
Triệu Thiên bóc hạt dẻ đã được luộc chín ra đưa vào miệng: “Anh biết một chỗ bán gà ngoại, ngày mai mua về hầm là được.”
“Anh không lo nhà cửa nên không biết dầu gạo muối trà đắt như thế nào đâu!”
Chị dâu Triệu đang định trách móc thì Phong Ánh Nguyệt bưng một chiếc gà hầm hạt dẻ lớn qua.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt đi rồi, chị dâu Triệu nhìn chén đồ ăn mới được thêm vào ở giữa bàn ăn, cảm khái: “Phải nói với cô ấy mới được, tự ăn là được, sao còn đưa qua đây làm gì, đây có phải đồ ăn chay đâu.”
“Em giỏi thì em nói đi!” Triệu Thiên nén cười: “Niếp Niếp, để cha múc cho con nào.”
“Dạ!”
Niếp Niếp vui vẻ gật đầu.
Gà hầm hạt dẻ hơi ngọt nên trẻ con rất thích. Thấy Niếp Niếp ăn ngon lành như vậy, chị dâu Triệu cắn răng, nói với Triệu Thiên: “Anh nói nhà kia ở đâu đi, ngày mai em sẽ đi mua! Không mua được thì em tìm người mua chung!”
Hôm nay trời đẹp, chị dâu Triệu nói rằng trong khu rừng đằng sau nhà ngang có cây hạt dẻ, rủ cô cùng đi nhặt hạt dẻ.
Có không ít người đến đó, nhưng mấy cây hạt dẻ kia khá lớn, hai người mới ôm xuể.
Các chị em biết leo cây và các anh được nghỉ phép sẽ leo lên rung cây, bọn trẻ đứng ở một bên, khi nào rung xong sẽ đi nhặt cùng với người lớn.
Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản theo nhặt được nửa chiếc giỏ tre, sau khi trở lại nhà ngang, cô đến bờ đê, lúc thì ngồi xổm, lúc thì ngồi trên chiếc gỗ nhỏ, dùng cục đá hoặc cái dùi gỗ trong nhà để lấy hạt ra.
Sau khi lột hết nửa giỏi tre, cô được một chén hạt dẻ lớn.
Phong Ánh Nguyệt mở hai hạt ra, một cái cho Nguyên Đản, một cái cho mình.
“Ngon quá.”
Nguyên Đản ăn xong, gật đầu một cái.
“Không được ăn nhiều hạt sống, lát nữa mẹ sẽ nấu lên.” Phong Ánh Nguyệt nói.
“Dạ.”
Sau đó, Quân Tử và mấy đứa nhỏ tới, mỗi đứa mang theo nửa chén hạt dẻ.
“Mẹ nói thím không lấy nhiều nên nói cháu đến cho thím một ít.”
Quân Tử đi đầu lấy một chiếc chén sứ từ nơi để chén của nhà cô, cậu bé đỏ hạt dẻ từ trong chén mình qua đó, mấy đứa nhỏ còn lại cũng làm theo.
Vì thế, Phong Ánh Nguyệt lại có thêm một chén hạt dẻ lớn.
Thế này thì nhiều quá.
Cô nhớ lại nơi mà Đường Văn Sinh đã mua gà ta, Phong Ánh Nguyệt dẫn Nguyên Đản ra ngoài, vốn định qua đó, nhưng lại nhìn thấy chị dâu Hồng đang chở khách về nhà ngang.
Vì thế cô bước đến hỏi nhỏ, chị dâu Hồng cười nói: “Nhà chị có đấy, đi, lên nhà đi.”
Phong Ánh Nguyệt ôm Nguyên Đản ngồi trên xe, khi tới nhà của chị dâu Hồng. Nhà chị ấy nuôi rất nhiều, vì đất được trưng dụng để làm đường nên không thể trồng nhiều hoa màu, nhưng ở việc chăn nuôi thì không nghiêm khắc lắm.
“Em tự chọn đi.”
Chị dâu Hồng mạnh dạn xua tay.
“Nguyên Đản, con nhìn đi.” Phong Ánh Nguyệt bế Nguyên Đản lên, để nó nhìn thấy chuồng gà.
“Con kia kìa.”
Nguyên Đản chỉ tay vào một con, con trai lớn của chị dâu Hồng đi vào, chỉ một lát đã bắt được.
“Mổ ở đây hay về nhà ngang tự mổ?”
Chị dâu Hồng nói.
“Làm phiền chị dâu Hồng rồi.” Phong Ánh Nguyệt cười nói: “Em không lấy lòng gà đâu.” “Được.”
Chị dâu Hồng gật đầu, sai con trai đun nước, chỉ một chốc đã xử lý sạch sẽ. Nếu Phong Ánh Nguyệt không từ chối khéo thì chị ấy còn muốn chặt nhỏ ra nữa.
“Thím, nhà cháu cũng có rất nhiều đồ ăn.”
Con trai chị ấy mím môi, nói.
“Vậy có su hào không?”
“Có có.” Chị dâu Hồng vốn định nói con trai đừng nói nữa, nghe cô nói vậy, chị ấy vội vàng cầm theo chiếc rổ, dùng cây gậy trúc dài hái sáu trái xuống.
Vẫn còn mềm.
“Một xu là đủ rồi, chúng ta không phải là nhà nước, đừng đưa nhiều như vậy.”
Khi Phong Ánh Nguyệt lấy hai xu ra, chị dâu Hồng vội vàng xua tay.
Thật ra nhờ người khác mổ thịt thì phải gửi gắm một ít, nhưng cô đã không lấy lòng gà, chị dâu Hồng cũng không nhận tiền. Ngay cả tiền su hào, chị ấy cũng chỉ lấy giá mình nên lấy chứ không lấy giá ngoài chợ.
Sáu quả su hào một xu tiền, đúng là rẻ hơn ở chợ nông sản, chị dâu Hồng còn định đưa cô về nhà ngang, nhưng Phong Ánh Nguyệt từ chối.
Bò đã bắt đầu ăn cỏ, nên để nó nghỉ ngơi một lúc, hai người đi bộ về cũng không mất nhiều thời gian.
Hơn nữa, Nguyên Đản còn rất muốn được đi dạo ở ngoài.
Đồ vật cũng không nặng, nên Phong Ánh Nguyệt đi dạo thêm một vòng với nó, sau khi trở về nhà ngang, cô bắt đầu hầm gà với hạt dẻ.
Khi Đường Văn Sinh trở về, gà đã được hầm xong, Phong Ánh Nguyệt ngồi đọc sách ở cạnh bếp lò, Nguyên Đản dùng đếm đi đếm lại mấy thanh gỗ nhỏ.
“Gà hầm hạt dẻ à?”
Anh mở nắp nồi ra, mùi thơm bay ra ngay lập tức.
Niếp Niếp ở bên cạnh nuốt nước miếng: “Thơm quá đi.”
Bình thường chị dâu Triệu tiếc tiền mua gà, nghe con nói vậy bèn dỗ dành: “Ngày mai mẹ mua thịt cho con ăn nhé.”
Triệu Thiên bóc hạt dẻ đã được luộc chín ra đưa vào miệng: “Anh biết một chỗ bán gà ngoại, ngày mai mua về hầm là được.”
“Anh không lo nhà cửa nên không biết dầu gạo muối trà đắt như thế nào đâu!”
Chị dâu Triệu đang định trách móc thì Phong Ánh Nguyệt bưng một chiếc gà hầm hạt dẻ lớn qua.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt đi rồi, chị dâu Triệu nhìn chén đồ ăn mới được thêm vào ở giữa bàn ăn, cảm khái: “Phải nói với cô ấy mới được, tự ăn là được, sao còn đưa qua đây làm gì, đây có phải đồ ăn chay đâu.”
“Em giỏi thì em nói đi!” Triệu Thiên nén cười: “Niếp Niếp, để cha múc cho con nào.”
“Dạ!”
Niếp Niếp vui vẻ gật đầu.
Gà hầm hạt dẻ hơi ngọt nên trẻ con rất thích. Thấy Niếp Niếp ăn ngon lành như vậy, chị dâu Triệu cắn răng, nói với Triệu Thiên: “Anh nói nhà kia ở đâu đi, ngày mai em sẽ đi mua! Không mua được thì em tìm người mua chung!”