Chương 171
Khéo tay 4
Chạng vạng, Đường Văn Sinh về, thấy bên cạnh củi chất đống hơn tám mươi cân than, lập tức tới xem bả vai Phong Ánh Nguyệt.
"Không có sao."
Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Em còn chia hai lần cõng, chị dâu Triệu người ta chỉ cần một lần vác lên tầng, nhiều như chúng ta.”
"Ừm." Tuy rằng Đường Văn Sinh đáp ứng, nhưng vẫn lo lắng, sau khi kéo cổ áo cô ra nhìn bả vai không bị đỏ, lúc này mới kéo lên cho cô: "Sau này anh đi mua, em đừng làm.”
"Biết rồi, hôm nay cũng trùng hợp, mọi người đều đi mua, em cũng góp vui, mau đi rửa tay, tối nay ăn miến dưa chua, bên trong thêm thịt nạc."
Phong Ánh Nguyệt cầm bát đũa lên, bảo anh mau đi đến cái xô nước ở hành lang rửa tay.
Trong thùng nước là nước sôi mà Phong Ánh Nguyệt đun trước khi nấu cơm, tuy rằng phía trên có khăn khô phủ, nhưng lúc này cũng là nước ấm.
Niếp Niếp đã được đón về, nhìn không có vấn đề gì, lúc này cô bé bưng một chén trứng vịt chiên tới.
Tổng cộng có bốn cái.
Phong Ánh Nguyệt nhận lấy, chọn thêm miến và thịt nạc vào, cuối cùng múc thêm chút nước canh, bởi vì sợ cô bé nóng tay, cho nên là Đường Văn Sinh bưng qua.
Trứng vịt chiên ra vàng rực rỡ, đậm đà cũng thích hợp, mỗi người hai cái, rất nhanh liền ăn xong.
"Ngày mai anh nghỉ, anh Dương mời chúng ta đến quê nhà anh ấy hái hồng."
Anh Dương là Dương Bảo Quốc, chính là người mượn xe đạp của bọn họ, là người bán đồng hồ cho bọn họ.
“Quê anh Dương không phải trong huyện sao?”
Phong Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Cha anh ấy là con rể tới cửa ở thị trấn, ở quê có một người chú đã qua đời, cô gái trong nhà lại kén rể, mấy năm nay vẫn có liên hệ với anh Dương, cho nên quan hệ cũng khá tốt."
Đường Văn Sinh giải thích.
"Là vậy à." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, quả hồng lúc này chính là hồng mềm, không phải hồng giòn, thời gian ăn hồng giòn sớm hơn hồng mềm một chút.
Thời tiết ngày hôm sau coi như không tệ, Đường Văn Sinh đeo găng tay Phong Ánh Nguyệt móc cho anh, lấy xe đạp ra, Phong Ánh Nguyệt vừa ngồi lên, chị dâu Vương liền chạy tới.
"Chờ đã! Ánh Nguyệt, buổi chiều cháu gái nhà mẹ đẻ chị muốn đến, muốn mời em đo kích thước giúp, đan áo len đỏ kia.”
Phong Ánh Nguyệt thoáng cái liền nhớ tới, lúc trước chị dâu Vương đã đề cập nói Quân Tử mặc áo len do Phong Ánh Nguyệt làm về nhà bà ngoại chơi, sau khi bị cháu cô ta nhìn thấy thì rất là thích, hơn nữa, tháng chạp sẽ kết hôn, cho nên muốn làm một món.
"Khi nào chúng ta sẽ về?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh.
"Ăn cơm trưa xong thì về, không xa, có thể kịp." Đường Văn Sinh nói.
Chị dâu Vương nghe vậy mặt mày hớn hở.
"Được, dù sao cũng phải hơn ba giờ chiều nó mới đến được, không cần vội."
Miễn là hôm nay có thể về là được.
Vợ chồng Dương Bảo Quốc mỗi người một chiếc xe đạp, cô bé nhà bọn họ ngồi phía sau xe đạp Dương Bảo Quốc, mặc rất dày, đội mũ cũng là Phong Ánh Nguyệt móc.
Trong khoảng thời gian này, Phong Ánh Nguyệt dựa vào tay nghề này, thu nhập vô cùng khả quan.
Cô gái nhỏ nói vẫn ít như vậy, nhưng sau khi quen thân đã đưa tay để Phong Ánh Nguyệt bế.
Quê của Dương Bảo Quốc quả thật không xa, khoảng mười cây số.
Ngôi nhà dưới quê là một ngôi nhà gỗ, có một sân lớn, bên phải sân có hai cây hồng rất to, dưới gốc cây rơi xuống một số hồng xấu bị chim hoặc cây làm rụng xuống.
"Anh và Văn Sinh còn có em rể đi lên hái, mọi người đứng đó nhìn, nếu bọn anh đè cành cây xuống, các em sẽ dễ hái hơn một chút."
Dương Bảo Quốc xắn tay áo lên nói.
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Dương, còn có em gái nhà họ Dương đứng một bên, cô bé thì cùng em họ ở bên kia chơi.
"Quả hồng này đã chín rồi, có quả chín quá, nhẹ nhàng rơi xuống cũng sẽ nát thành bùn." Em gái Dương nói.
"Đúng vậy, chị vừa rồi nhìn thấy một cái đỏ thẫm, vốn định lắc một cái cành cây rơi xuống là có thể cầm lên, kết quả bạch một tiếng." Chị dâu Dương buông tay: "Chỉ có kiến ăn.”
Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trên đỉnh cây hồng kia, nhìn hồng càng đỏ: "Hai cây hồng này lớn quá, bao nhiêu năm rồi chị?”
Em gái Dương nói: "Chị đoán xem.”
"Hai mươi năm."
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Không chỉ có thế đâu." Chị dâu Dương cười khẽ: "Thử đoán xem.”
Phong Ánh Nguyệt nhìn thân cây: "Sáu mươi năm?”
"Cũng không lâu như vậy, hơn bốn mươi năm." Em gái Dương cười ha ha: "Cha mẹ em gieo trồng lúc kết hôn.”
"Điều đó rất có ý nghĩa kỷ niệm."
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Đúng vậy." Chị dâu Dương gật đầu: "Vậy chi bằng chị cũng cùng anh trai em trồng hai cây, chờ sau này con cái lớn lên cũng lên cây đánh hồng ăn.”
"Được đó, phía sau có vài cây hồng mầm, lúc trước ít nhiều đều đã bị bỏ đi..."
Chạng vạng, Đường Văn Sinh về, thấy bên cạnh củi chất đống hơn tám mươi cân than, lập tức tới xem bả vai Phong Ánh Nguyệt.
"Không có sao."
Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Em còn chia hai lần cõng, chị dâu Triệu người ta chỉ cần một lần vác lên tầng, nhiều như chúng ta.”
"Ừm." Tuy rằng Đường Văn Sinh đáp ứng, nhưng vẫn lo lắng, sau khi kéo cổ áo cô ra nhìn bả vai không bị đỏ, lúc này mới kéo lên cho cô: "Sau này anh đi mua, em đừng làm.”
"Biết rồi, hôm nay cũng trùng hợp, mọi người đều đi mua, em cũng góp vui, mau đi rửa tay, tối nay ăn miến dưa chua, bên trong thêm thịt nạc."
Phong Ánh Nguyệt cầm bát đũa lên, bảo anh mau đi đến cái xô nước ở hành lang rửa tay.
Trong thùng nước là nước sôi mà Phong Ánh Nguyệt đun trước khi nấu cơm, tuy rằng phía trên có khăn khô phủ, nhưng lúc này cũng là nước ấm.
Niếp Niếp đã được đón về, nhìn không có vấn đề gì, lúc này cô bé bưng một chén trứng vịt chiên tới.
Tổng cộng có bốn cái.
Phong Ánh Nguyệt nhận lấy, chọn thêm miến và thịt nạc vào, cuối cùng múc thêm chút nước canh, bởi vì sợ cô bé nóng tay, cho nên là Đường Văn Sinh bưng qua.
Trứng vịt chiên ra vàng rực rỡ, đậm đà cũng thích hợp, mỗi người hai cái, rất nhanh liền ăn xong.
"Ngày mai anh nghỉ, anh Dương mời chúng ta đến quê nhà anh ấy hái hồng."
Anh Dương là Dương Bảo Quốc, chính là người mượn xe đạp của bọn họ, là người bán đồng hồ cho bọn họ.
“Quê anh Dương không phải trong huyện sao?”
Phong Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Cha anh ấy là con rể tới cửa ở thị trấn, ở quê có một người chú đã qua đời, cô gái trong nhà lại kén rể, mấy năm nay vẫn có liên hệ với anh Dương, cho nên quan hệ cũng khá tốt."
Đường Văn Sinh giải thích.
"Là vậy à." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, quả hồng lúc này chính là hồng mềm, không phải hồng giòn, thời gian ăn hồng giòn sớm hơn hồng mềm một chút.
Thời tiết ngày hôm sau coi như không tệ, Đường Văn Sinh đeo găng tay Phong Ánh Nguyệt móc cho anh, lấy xe đạp ra, Phong Ánh Nguyệt vừa ngồi lên, chị dâu Vương liền chạy tới.
"Chờ đã! Ánh Nguyệt, buổi chiều cháu gái nhà mẹ đẻ chị muốn đến, muốn mời em đo kích thước giúp, đan áo len đỏ kia.”
Phong Ánh Nguyệt thoáng cái liền nhớ tới, lúc trước chị dâu Vương đã đề cập nói Quân Tử mặc áo len do Phong Ánh Nguyệt làm về nhà bà ngoại chơi, sau khi bị cháu cô ta nhìn thấy thì rất là thích, hơn nữa, tháng chạp sẽ kết hôn, cho nên muốn làm một món.
"Khi nào chúng ta sẽ về?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh.
"Ăn cơm trưa xong thì về, không xa, có thể kịp." Đường Văn Sinh nói.
Chị dâu Vương nghe vậy mặt mày hớn hở.
"Được, dù sao cũng phải hơn ba giờ chiều nó mới đến được, không cần vội."
Miễn là hôm nay có thể về là được.
Vợ chồng Dương Bảo Quốc mỗi người một chiếc xe đạp, cô bé nhà bọn họ ngồi phía sau xe đạp Dương Bảo Quốc, mặc rất dày, đội mũ cũng là Phong Ánh Nguyệt móc.
Trong khoảng thời gian này, Phong Ánh Nguyệt dựa vào tay nghề này, thu nhập vô cùng khả quan.
Cô gái nhỏ nói vẫn ít như vậy, nhưng sau khi quen thân đã đưa tay để Phong Ánh Nguyệt bế.
Quê của Dương Bảo Quốc quả thật không xa, khoảng mười cây số.
Ngôi nhà dưới quê là một ngôi nhà gỗ, có một sân lớn, bên phải sân có hai cây hồng rất to, dưới gốc cây rơi xuống một số hồng xấu bị chim hoặc cây làm rụng xuống.
"Anh và Văn Sinh còn có em rể đi lên hái, mọi người đứng đó nhìn, nếu bọn anh đè cành cây xuống, các em sẽ dễ hái hơn một chút."
Dương Bảo Quốc xắn tay áo lên nói.
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Dương, còn có em gái nhà họ Dương đứng một bên, cô bé thì cùng em họ ở bên kia chơi.
"Quả hồng này đã chín rồi, có quả chín quá, nhẹ nhàng rơi xuống cũng sẽ nát thành bùn." Em gái Dương nói.
"Đúng vậy, chị vừa rồi nhìn thấy một cái đỏ thẫm, vốn định lắc một cái cành cây rơi xuống là có thể cầm lên, kết quả bạch một tiếng." Chị dâu Dương buông tay: "Chỉ có kiến ăn.”
Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn trên đỉnh cây hồng kia, nhìn hồng càng đỏ: "Hai cây hồng này lớn quá, bao nhiêu năm rồi chị?”
Em gái Dương nói: "Chị đoán xem.”
"Hai mươi năm."
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Không chỉ có thế đâu." Chị dâu Dương cười khẽ: "Thử đoán xem.”
Phong Ánh Nguyệt nhìn thân cây: "Sáu mươi năm?”
"Cũng không lâu như vậy, hơn bốn mươi năm." Em gái Dương cười ha ha: "Cha mẹ em gieo trồng lúc kết hôn.”
"Điều đó rất có ý nghĩa kỷ niệm."
Phong Ánh Nguyệt nói.
"Đúng vậy." Chị dâu Dương gật đầu: "Vậy chi bằng chị cũng cùng anh trai em trồng hai cây, chờ sau này con cái lớn lên cũng lên cây đánh hồng ăn.”
"Được đó, phía sau có vài cây hồng mầm, lúc trước ít nhiều đều đã bị bỏ đi..."