Chương 197
Ăn Tết 2
Trời vẫn còn sớm, mọi người quay về phòng tiếp tục ngủ.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đản ngủ đến mức đỏ bừng nhưng lại không hề đá chăn, hai người cởi áo khoác nằm xuống.
Phong Ánh Nguyệt tựa vào lồng n.g.ự.c Đường Văn Sinh, hỏi nhỏ: "Nghe mẹ bảo thím năm luôn phàn nàn hai người con trai của nhà đội trưởng, sao lại thế vậy?"
Đường Văn Sinh ôm cô vào trong lòng, trả lời cô thật nhỏ nhẹ: "Hai người đó đã ba mươi tuổi cả rồi nhưng vẫn chưa cưới vợ nên thím năm cứ nói chuyện này mãi thôi."
Ý nói cậu là đội trưởng thì sao? Chẳng phải con của cậu vẫn chưa tìm được vợ đấy à?
"Điều kiện gia đình của nhà đội trưởng cũng rất tốt, sao đến giờ cả hai người vẫn chưa lấy được vợ?"
"Nhà bọn họ bị bệnh di truyền, khi hơn bốn mươi tuổi thì sẽ mắc vài bệnh ở tay và chân. Nghe cha bảo rằng khi ông nội của bọn họ còn sống thì tình hình của nhà bọn họ là như thế đấy, bây giờ tay của đội trưởng cũng có chút trở ngại rồi."
Phong Ánh Nguyệt không ngờ lại là vì nguyên nhân này: "Không đi bệnh viện khám sao?"
"Khám rồi, không khám ra được loại bệnh gì cả. Nhưng do nó quá kì lạ nên mấy người già trong đội bảo rằng đó là do bọn họ bị cái gì đó nguyền rủa, dĩ nhiên điều này là mê tín lạc hậu nên bọn anh không tin."
Không bao lâu sau, bọn họ tựa sát vào nhau mà ngủ.
Hôm sau, khi Nguyên Đản tỉnh lại, thấy bọn họ ngủ như thế nên cũng không làm phiền bọn họ, nó tự bọc mình trong chăn chơi một lát, tự vui vẻ rồi lại nhìn trần nhà, sau đó xoay người nghịch đuôi tóc Phong Ánh Nguyệt.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chị dâu hai Đường ở bên ngoài thì nó mới ngồi dậy, vụng về tự mặc quần áo, cẩn thận né chân của Phong Ánh Nguyệt bước xuống giường, mở cửa cũng thật nhỏ nhẹ sợ đánh thức phải bọn họ.
"Chà, Nguyên Đản dậy rồi à? Để bác cả gái nhìn xem đã mặc quần áo chỉn chu chưa nào?"
Chị dâu hai Đường vừa mở cửa nhà trên, thấy tuyết đọng lại trong sân rất nhiều nên chuẩn bị quét tuyết, vừa định quét thì lại thấy Nguyên Đản từ trong phòng đi ra.
Nguyên Đản đi lạch bạch lạch bạch trên đất.
"Bác cả gái."
Nó gọi thật mềm mại êm ái.
"Ngoan." Chị dâu hai Đường kiểm tra quần áo của nó, thấy áo len phía sau không bị lôi ra ngoài thì mới sửa sang lại cho nó một chút, sau đó mang giày bông cho nó: "Hôm nay lạnh lắm, ngoại trừ phòng sưởi ấm ra thì đừng có chạy ra ngoài đấy nhé, biết chưa?"
"Vâng ạ." Nguyên Đản gật đầu, nghe lời bước vào.
Cha Đường vừa đốt lửa lên, mẹ Đường và Đường Văn Tuệ đang làm bữa sáng.
Chờ đến khi Phong Ánh Nguyệt thức dậy thì đã gần chín giờ.
Cũng chẳng có ai gọi bọn họ dậy, trong nồi đang hâm cháo khoai lang cho bọn họ.
Phong Ánh Nguyệt bưng một chén rồi ngồi cạnh đống lửa, vừa ăn vừa sưởi ấm.
"Lạnh quá."
Anh hai Đường run lẩy bẩy bước vào, hai tay chà xát vào nhau.
"Anh nằm trong chăn mà cũng lạnh à?"
Chị dâu hai Đường ngạc nhiên nói.
Đường Văn Sinh vừa khéo ăn xong chén cháo của mình, anh vào nhà bếp lấy thêm cháo, tiện thể múc thêm một chén to đưa cho anh hai Đường.
"Anh ngủ một mình thì dĩ nhiên là lạnh rồi." Anh hai Đường thầm thì, nhận lấy cháo từ tay Đường Văn Sinh: "Chân lạnh đến mức không cảm nhận được gì luôn."
Thế nên anh ấy bèn đứng lên sưởi ấm.
Chị dâu hai Đường nghe thấy, liền trừng mắt nhìn anh ấy: "Nói cái gì đấy? Em ngủ một mình ấm lắm đấy thôi."
"Bởi vì em ấm áp sẵn rồi, anh phải nhờ vào em mới qua được mùa đông đấy." Anh hai Đường vui vẻ, chọc cho nhóm chị dâu Đường cười.
"Cha sang nhà đội trưởng xem thử, nhà của chú năm sụp nên dù gì cũng phải giúp đỡ dọn dẹp vài thứ. Nhà không thể xây lại tức thì được, dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc này nọ đâu vào đấy, nếu không thì tuyết dày đặc đến thế thì mấy cái quần áo gì đấy cũng đừng hòng mà mặc."
Cha Đường đứng dậy nói.
"Được, lát nữa bọn con sẽ sang."
Anh hai Đường vùi đầu ăn cháo, nghe thế thì gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt uống xong một chén cháo thì ăn thêm một củ khoai tây nướng mà Nguyên Đản khều ra, cả người đều trở nên ấm áp. Đường Văn Sinh đem chén đũa của bọn họ đi rửa, sau đó ngồi trước đống lửa một lát, lúc này anh mới tỉnh táo lên đường đi với anh hai Đường.
Ủng mà Đường Văn Sinh mang về cho bọn họ không thấm nước, mùa đông mang vào để ra khỏi nhà không thể nào tốt hơn.
Nhóm của Phong Ánh Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy, ngày mai là giao thừa rồi, hôm qua đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, hôm nay phải chiên cá, ướp thịt cho ngon và nhiều việc khác.
Trời vẫn còn sớm, mọi người quay về phòng tiếp tục ngủ.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Đản ngủ đến mức đỏ bừng nhưng lại không hề đá chăn, hai người cởi áo khoác nằm xuống.
Phong Ánh Nguyệt tựa vào lồng n.g.ự.c Đường Văn Sinh, hỏi nhỏ: "Nghe mẹ bảo thím năm luôn phàn nàn hai người con trai của nhà đội trưởng, sao lại thế vậy?"
Đường Văn Sinh ôm cô vào trong lòng, trả lời cô thật nhỏ nhẹ: "Hai người đó đã ba mươi tuổi cả rồi nhưng vẫn chưa cưới vợ nên thím năm cứ nói chuyện này mãi thôi."
Ý nói cậu là đội trưởng thì sao? Chẳng phải con của cậu vẫn chưa tìm được vợ đấy à?
"Điều kiện gia đình của nhà đội trưởng cũng rất tốt, sao đến giờ cả hai người vẫn chưa lấy được vợ?"
"Nhà bọn họ bị bệnh di truyền, khi hơn bốn mươi tuổi thì sẽ mắc vài bệnh ở tay và chân. Nghe cha bảo rằng khi ông nội của bọn họ còn sống thì tình hình của nhà bọn họ là như thế đấy, bây giờ tay của đội trưởng cũng có chút trở ngại rồi."
Phong Ánh Nguyệt không ngờ lại là vì nguyên nhân này: "Không đi bệnh viện khám sao?"
"Khám rồi, không khám ra được loại bệnh gì cả. Nhưng do nó quá kì lạ nên mấy người già trong đội bảo rằng đó là do bọn họ bị cái gì đó nguyền rủa, dĩ nhiên điều này là mê tín lạc hậu nên bọn anh không tin."
Không bao lâu sau, bọn họ tựa sát vào nhau mà ngủ.
Hôm sau, khi Nguyên Đản tỉnh lại, thấy bọn họ ngủ như thế nên cũng không làm phiền bọn họ, nó tự bọc mình trong chăn chơi một lát, tự vui vẻ rồi lại nhìn trần nhà, sau đó xoay người nghịch đuôi tóc Phong Ánh Nguyệt.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng chị dâu hai Đường ở bên ngoài thì nó mới ngồi dậy, vụng về tự mặc quần áo, cẩn thận né chân của Phong Ánh Nguyệt bước xuống giường, mở cửa cũng thật nhỏ nhẹ sợ đánh thức phải bọn họ.
"Chà, Nguyên Đản dậy rồi à? Để bác cả gái nhìn xem đã mặc quần áo chỉn chu chưa nào?"
Chị dâu hai Đường vừa mở cửa nhà trên, thấy tuyết đọng lại trong sân rất nhiều nên chuẩn bị quét tuyết, vừa định quét thì lại thấy Nguyên Đản từ trong phòng đi ra.
Nguyên Đản đi lạch bạch lạch bạch trên đất.
"Bác cả gái."
Nó gọi thật mềm mại êm ái.
"Ngoan." Chị dâu hai Đường kiểm tra quần áo của nó, thấy áo len phía sau không bị lôi ra ngoài thì mới sửa sang lại cho nó một chút, sau đó mang giày bông cho nó: "Hôm nay lạnh lắm, ngoại trừ phòng sưởi ấm ra thì đừng có chạy ra ngoài đấy nhé, biết chưa?"
"Vâng ạ." Nguyên Đản gật đầu, nghe lời bước vào.
Cha Đường vừa đốt lửa lên, mẹ Đường và Đường Văn Tuệ đang làm bữa sáng.
Chờ đến khi Phong Ánh Nguyệt thức dậy thì đã gần chín giờ.
Cũng chẳng có ai gọi bọn họ dậy, trong nồi đang hâm cháo khoai lang cho bọn họ.
Phong Ánh Nguyệt bưng một chén rồi ngồi cạnh đống lửa, vừa ăn vừa sưởi ấm.
"Lạnh quá."
Anh hai Đường run lẩy bẩy bước vào, hai tay chà xát vào nhau.
"Anh nằm trong chăn mà cũng lạnh à?"
Chị dâu hai Đường ngạc nhiên nói.
Đường Văn Sinh vừa khéo ăn xong chén cháo của mình, anh vào nhà bếp lấy thêm cháo, tiện thể múc thêm một chén to đưa cho anh hai Đường.
"Anh ngủ một mình thì dĩ nhiên là lạnh rồi." Anh hai Đường thầm thì, nhận lấy cháo từ tay Đường Văn Sinh: "Chân lạnh đến mức không cảm nhận được gì luôn."
Thế nên anh ấy bèn đứng lên sưởi ấm.
Chị dâu hai Đường nghe thấy, liền trừng mắt nhìn anh ấy: "Nói cái gì đấy? Em ngủ một mình ấm lắm đấy thôi."
"Bởi vì em ấm áp sẵn rồi, anh phải nhờ vào em mới qua được mùa đông đấy." Anh hai Đường vui vẻ, chọc cho nhóm chị dâu Đường cười.
"Cha sang nhà đội trưởng xem thử, nhà của chú năm sụp nên dù gì cũng phải giúp đỡ dọn dẹp vài thứ. Nhà không thể xây lại tức thì được, dù sao cũng phải chuẩn bị đồ đạc này nọ đâu vào đấy, nếu không thì tuyết dày đặc đến thế thì mấy cái quần áo gì đấy cũng đừng hòng mà mặc."
Cha Đường đứng dậy nói.
"Được, lát nữa bọn con sẽ sang."
Anh hai Đường vùi đầu ăn cháo, nghe thế thì gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt uống xong một chén cháo thì ăn thêm một củ khoai tây nướng mà Nguyên Đản khều ra, cả người đều trở nên ấm áp. Đường Văn Sinh đem chén đũa của bọn họ đi rửa, sau đó ngồi trước đống lửa một lát, lúc này anh mới tỉnh táo lên đường đi với anh hai Đường.
Ủng mà Đường Văn Sinh mang về cho bọn họ không thấm nước, mùa đông mang vào để ra khỏi nhà không thể nào tốt hơn.
Nhóm của Phong Ánh Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy, ngày mai là giao thừa rồi, hôm qua đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, hôm nay phải chiên cá, ướp thịt cho ngon và nhiều việc khác.