Chương 220
Tô Tô 1
Đường Văn Sinh vốn định đưa anh hai Đường đi ngồi xe bò, kết quả bị anh hai Đường ngăn lại, tiếp theo đẩy Đường Văn Sinh về phía nhà ngang: "Đều là anh em ruột thịt, em đừng khách sáo như thế.”
Nói xong rồi sải bước rời đi.
Đường Văn Sinh đứng không nhúc nhích, nhìn anh ấy biến mất qua góc cua, lúc này mới trở về.
Trong túi đựng bốn đồng năm, trong lòng anh hai Đường vui vẻ, anh ấy đi bộ về nhà, trên đường còn gặp được người quen, vì thế đi cùng nhau, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lúc về đến nhà đã gần mười hai giờ.
Mẹ Đường đang chuẩn bị nấu cơm trưa, nghe thấy tiếng gọi của anh, lập tức chạy ra khỏi bếp: "Thằng hai về rồi à?"
“Về rồi ạ!”
Anh hai Đường đầu đầy mồ hôi buông sọt xuống: "Bọn thằng ba lại mua thịt nhét cho con, con không đi mua nữa.”
Anh ấy vén vải lanh đắp lên trên, lấy thịt bên trong ra, lại lấy từ trong túi ra bốn đồng năm kia đưa cho mẹ Đường.
"Năm hào một ngày, tổng cộng mười ngày, năm đồng, con vốn định mười ngày này ăn ở đều ở nhà thằng ba, chia cho bọn nó hai đồng năm, kết quả bọn nó không cần, còn tức giận với con, nên con rút năm hào mua thức ăn cho Nguyên Đản, đây là số tiền còn lại."
Anh ấy mỉm cười với một nụ cười mãn nguyện và hài lòng.
Mẹ Đường cười nhận lấy hai cân thịt kia, sau đó đẩy tay cầm tiền của anh ấy trở về: "Con cầm, con cầm không được thì cho vợ con.”
Anh hai Đường gãi đầu, cuối cùng cầm hai đồng, còn lại hai đồng năm vẫn nhét cho mẹ Đường, không đợi mẹ Đường nhét lại thì anh ấy kêu khát nước, đi đến bể nước cầm lấy gáo múc nước uống.
"Cái thằng này." Mẹ Đường nhìn tiền trong tay, cuối cùng nhận lấy.
Đã gần tháng năm, ngày này tự nhiên càng ngày càng nóng, trời ổn, Phong Ánh Nguyệt muốn giặt đồ phơi đồ, lấy quần áo mùa đông ra giặt lại một lần nữa, phơi nắng vài ngày, lại bỏ vào trong tủ, mùa đông lấy ra mặc cũng mềm mại.
Thấy cô bận rộn, chị dâu Triệu bên cạnh bụng đã lộ ra, cũng thu dọn phòng một phen.
Nhà họ không có ngăn cách, cái gì cũng chất đống một chỗ, ngược lại không bẩn mà chính là bừa, nhìn phiền lòng.
“Chị thấy vẫn phải ngăn cách mới được." Thu dọn một buổi sáng, chị dâu Triệu vẫn cảm thấy không vừa mắt quyết định nói.
Phong Ánh Nguyệt gắp từng cái bánh đã nấu xong đặt trong chén sứ bên cạnh, chờ cô gắp xong, Nguyên Đản đeo găng tay nhỏ của mình, phụ bưng chén sứ lên bàn cơm, tiếp theo lại chạy tới canh giữ, hy vọng mình có thể giúp đỡ làm chút gì đó.
Niếp Niếp bên cạnh chị dâu Triệu cũng thế.
Nghe chị dâu Triệu nói như vậy, Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, em thấy không bằng nói làm là làm luôn, buổi chiều em đến thu dọn đồ đạc giúp chị.”
Chị dâu Triệu cũng hơi đỏ mặt, quả thật suy nghĩ thật lâu nhưng không động tay, nghe vậy cắn răng một cái: "Được!”
Vì thế sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt đưa Niếp Niếp và Nguyên Đản đến nhà trẻ, sau khi trở về thì giúp chị dâu Triệu thu dọn đồ đạc, chị dâu Trương cùng thím Điền bọn họ biết được sắp làm gì, cũng tới hỗ trợ.
"Nhìn chỉ như này, sao lại thu dọn được nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, em muốn ngăn cách, không thể để nhiều đồ đạc như vậy, nếu không để mấy túi ở nhà chúng ta."
"Nhà chúng ta cũng để mấy túi." Tiền và vé đều ở trong một cái rương, thứ kia không chuyển đi là được, cho nên chị dâu Triệu cũng cảm tạ mọi người hỗ trợ, thu dọn đồ đạc ra, từng cái đặt trong nhà.
Chú Điền cùng chú Vương nghỉ ngơi hôm nay, vì thế liền giúp đỡ khiêng ván gỗ lên, đóng đinh vân vân.
Chờ Triệu Thiên và Đường Văn Sinh bọn họ trở về thì thấy trước cửa nhà Triệu Thiên chất đống rất nhiều đồ đạc linh tinh, chỉ để lại một con đường nhỏ như vậy, có thể để cho Đường Văn Sinh qua nhà mình.
"Đây là?"
Triệu Thiên hoảng sợ, trong đầu nghĩ đến chính là những người ở quê tới náo loạn, anh ta gọi tên vợ mình, giọng chị dâu Triệu mang theo sự không kiên nhẫn truyền đến từ trong phòng.
Triệu Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa vào phòng nhìn, phát hiện trong nhà có thêm một tầng ván gỗ, lúc này mới hiểu được: "Sao không đợi anh về rồi làm?”
"Chờ anh? Em đã nói bao nhiêu lần rồi?”
Chị dâu Triệu trợn trắng mắt, tiếp tục quét sàn nhà: "Nói làm thì làm luôn, còn chờ gì nữa.”
Mà lúc này Phong Ánh Nguyệt thì ở lầu ba gội đầu tắm rửa, Nguyên Đản cũng tắm, nó hiện tại đang ngồi ở trên giường ôm đồ chơi nhỏ chơi đùa.
Thấy Đường Văn Sinh về, liền xuống giường mang giày cỏ chạy ra ngoài.
“Cha!”
Đường Văn Sinh đáp một tiếng, buông túi vải xuống: "Mẹ con đâu?”
"Đến lầu ba rồi." Nguyên Đản chỉ trên đầu: "Trên đầu mẹ rất nhiều bụi, đều là nhà bọn họ.”
Đường Văn Sinh thoáng cái là hiểu, thấy trên bếp đang cháy âm ỉ, mở ra nhìn, bên trong thức ăn nghi ngút khói.
Anh cười bưng lên đặt ở trên bàn, sau đó để cho Nguyên Đản trông, còn mình thì đi lầu ba.
Không bao lâu, hai vợ chồng xách thùng gỗ về.
Phong Ánh Nguyệt xõa mái tóc ướt, Đường Văn Sinh tìm khăn khô lau cho cô đến nửa khô, rồi cùng nhau ăn cơm tối.
Lúc bọn Quân Tử đến, Đường Văn Sinh ở phòng bên cạnh hỗ trợ.
Nguyên Đản tự mình dùng que gỗ nhỏ tính toán đề số học mà Ánh Nguyệt soạn cho thằng bé.
"Tô Tô, cháu sao vậy?"
Phong Ánh Nguyệt phát hiện một đứa nhỏ trong đó làm đề, đang làm bỗng nhiên đỏ mắt, vì thế đưa nó vào trong phòng hỏi cô bé làm sao.
Tô Tô lau mắt: "Thím Phong, cha cháu nói ngày mai muốn đưa cháu về quê, về sau cháu không thể đến chỗ thím.”
"Đang yên đang lành sao lại về?"
Phong Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tình huống của nhà Tô Tô không khác nhà chị dâu Triệu lắm, bà nội cô bé cũng trọng nam khinh nữ.
"Anh trai con bác phải đưa đến huyện học, để cháu về." Tô Tô càng nói càng buồn, cũng khóc rất nhiều.
Đường Văn Sinh vốn định đưa anh hai Đường đi ngồi xe bò, kết quả bị anh hai Đường ngăn lại, tiếp theo đẩy Đường Văn Sinh về phía nhà ngang: "Đều là anh em ruột thịt, em đừng khách sáo như thế.”
Nói xong rồi sải bước rời đi.
Đường Văn Sinh đứng không nhúc nhích, nhìn anh ấy biến mất qua góc cua, lúc này mới trở về.
Trong túi đựng bốn đồng năm, trong lòng anh hai Đường vui vẻ, anh ấy đi bộ về nhà, trên đường còn gặp được người quen, vì thế đi cùng nhau, cũng không cảm thấy mệt mỏi, lúc về đến nhà đã gần mười hai giờ.
Mẹ Đường đang chuẩn bị nấu cơm trưa, nghe thấy tiếng gọi của anh, lập tức chạy ra khỏi bếp: "Thằng hai về rồi à?"
“Về rồi ạ!”
Anh hai Đường đầu đầy mồ hôi buông sọt xuống: "Bọn thằng ba lại mua thịt nhét cho con, con không đi mua nữa.”
Anh ấy vén vải lanh đắp lên trên, lấy thịt bên trong ra, lại lấy từ trong túi ra bốn đồng năm kia đưa cho mẹ Đường.
"Năm hào một ngày, tổng cộng mười ngày, năm đồng, con vốn định mười ngày này ăn ở đều ở nhà thằng ba, chia cho bọn nó hai đồng năm, kết quả bọn nó không cần, còn tức giận với con, nên con rút năm hào mua thức ăn cho Nguyên Đản, đây là số tiền còn lại."
Anh ấy mỉm cười với một nụ cười mãn nguyện và hài lòng.
Mẹ Đường cười nhận lấy hai cân thịt kia, sau đó đẩy tay cầm tiền của anh ấy trở về: "Con cầm, con cầm không được thì cho vợ con.”
Anh hai Đường gãi đầu, cuối cùng cầm hai đồng, còn lại hai đồng năm vẫn nhét cho mẹ Đường, không đợi mẹ Đường nhét lại thì anh ấy kêu khát nước, đi đến bể nước cầm lấy gáo múc nước uống.
"Cái thằng này." Mẹ Đường nhìn tiền trong tay, cuối cùng nhận lấy.
Đã gần tháng năm, ngày này tự nhiên càng ngày càng nóng, trời ổn, Phong Ánh Nguyệt muốn giặt đồ phơi đồ, lấy quần áo mùa đông ra giặt lại một lần nữa, phơi nắng vài ngày, lại bỏ vào trong tủ, mùa đông lấy ra mặc cũng mềm mại.
Thấy cô bận rộn, chị dâu Triệu bên cạnh bụng đã lộ ra, cũng thu dọn phòng một phen.
Nhà họ không có ngăn cách, cái gì cũng chất đống một chỗ, ngược lại không bẩn mà chính là bừa, nhìn phiền lòng.
“Chị thấy vẫn phải ngăn cách mới được." Thu dọn một buổi sáng, chị dâu Triệu vẫn cảm thấy không vừa mắt quyết định nói.
Phong Ánh Nguyệt gắp từng cái bánh đã nấu xong đặt trong chén sứ bên cạnh, chờ cô gắp xong, Nguyên Đản đeo găng tay nhỏ của mình, phụ bưng chén sứ lên bàn cơm, tiếp theo lại chạy tới canh giữ, hy vọng mình có thể giúp đỡ làm chút gì đó.
Niếp Niếp bên cạnh chị dâu Triệu cũng thế.
Nghe chị dâu Triệu nói như vậy, Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, em thấy không bằng nói làm là làm luôn, buổi chiều em đến thu dọn đồ đạc giúp chị.”
Chị dâu Triệu cũng hơi đỏ mặt, quả thật suy nghĩ thật lâu nhưng không động tay, nghe vậy cắn răng một cái: "Được!”
Vì thế sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt đưa Niếp Niếp và Nguyên Đản đến nhà trẻ, sau khi trở về thì giúp chị dâu Triệu thu dọn đồ đạc, chị dâu Trương cùng thím Điền bọn họ biết được sắp làm gì, cũng tới hỗ trợ.
"Nhìn chỉ như này, sao lại thu dọn được nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, em muốn ngăn cách, không thể để nhiều đồ đạc như vậy, nếu không để mấy túi ở nhà chúng ta."
"Nhà chúng ta cũng để mấy túi." Tiền và vé đều ở trong một cái rương, thứ kia không chuyển đi là được, cho nên chị dâu Triệu cũng cảm tạ mọi người hỗ trợ, thu dọn đồ đạc ra, từng cái đặt trong nhà.
Chú Điền cùng chú Vương nghỉ ngơi hôm nay, vì thế liền giúp đỡ khiêng ván gỗ lên, đóng đinh vân vân.
Chờ Triệu Thiên và Đường Văn Sinh bọn họ trở về thì thấy trước cửa nhà Triệu Thiên chất đống rất nhiều đồ đạc linh tinh, chỉ để lại một con đường nhỏ như vậy, có thể để cho Đường Văn Sinh qua nhà mình.
"Đây là?"
Triệu Thiên hoảng sợ, trong đầu nghĩ đến chính là những người ở quê tới náo loạn, anh ta gọi tên vợ mình, giọng chị dâu Triệu mang theo sự không kiên nhẫn truyền đến từ trong phòng.
Triệu Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa vào phòng nhìn, phát hiện trong nhà có thêm một tầng ván gỗ, lúc này mới hiểu được: "Sao không đợi anh về rồi làm?”
"Chờ anh? Em đã nói bao nhiêu lần rồi?”
Chị dâu Triệu trợn trắng mắt, tiếp tục quét sàn nhà: "Nói làm thì làm luôn, còn chờ gì nữa.”
Mà lúc này Phong Ánh Nguyệt thì ở lầu ba gội đầu tắm rửa, Nguyên Đản cũng tắm, nó hiện tại đang ngồi ở trên giường ôm đồ chơi nhỏ chơi đùa.
Thấy Đường Văn Sinh về, liền xuống giường mang giày cỏ chạy ra ngoài.
“Cha!”
Đường Văn Sinh đáp một tiếng, buông túi vải xuống: "Mẹ con đâu?”
"Đến lầu ba rồi." Nguyên Đản chỉ trên đầu: "Trên đầu mẹ rất nhiều bụi, đều là nhà bọn họ.”
Đường Văn Sinh thoáng cái là hiểu, thấy trên bếp đang cháy âm ỉ, mở ra nhìn, bên trong thức ăn nghi ngút khói.
Anh cười bưng lên đặt ở trên bàn, sau đó để cho Nguyên Đản trông, còn mình thì đi lầu ba.
Không bao lâu, hai vợ chồng xách thùng gỗ về.
Phong Ánh Nguyệt xõa mái tóc ướt, Đường Văn Sinh tìm khăn khô lau cho cô đến nửa khô, rồi cùng nhau ăn cơm tối.
Lúc bọn Quân Tử đến, Đường Văn Sinh ở phòng bên cạnh hỗ trợ.
Nguyên Đản tự mình dùng que gỗ nhỏ tính toán đề số học mà Ánh Nguyệt soạn cho thằng bé.
"Tô Tô, cháu sao vậy?"
Phong Ánh Nguyệt phát hiện một đứa nhỏ trong đó làm đề, đang làm bỗng nhiên đỏ mắt, vì thế đưa nó vào trong phòng hỏi cô bé làm sao.
Tô Tô lau mắt: "Thím Phong, cha cháu nói ngày mai muốn đưa cháu về quê, về sau cháu không thể đến chỗ thím.”
"Đang yên đang lành sao lại về?"
Phong Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tình huống của nhà Tô Tô không khác nhà chị dâu Triệu lắm, bà nội cô bé cũng trọng nam khinh nữ.
"Anh trai con bác phải đưa đến huyện học, để cháu về." Tô Tô càng nói càng buồn, cũng khóc rất nhiều.