Chương 228
Chị cả Đường sinh 4
Giữa tháng năm, không lâu sau khi Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản về, Đường Văn Tuệ liền cõng ngô non và rau đến.
"Trong nhà thế nào?"
Lúc nấu cơm trưa, Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
Đường Văn Tuệ mới thở hổn hển nhìn thoáng qua Nguyên Đản cưỡi ngựa gỗ: "Cha mẹ đều rất nhớ Nguyên Đản, anh hai chị dâu cũng rất tốt, muốn hỏi khi bọn nhỏ nghỉ hè, đưa Nguyên Đản về ở hai tháng có được không?”
"Đương nhiên là được." Phong Ánh Nguyệt nói quy định của nhà trẻ: "Thật ra cũng không có kỳ nghỉ hè gì, dù sao muốn đến thì nộp tiền, rất tự do.”
"Vậy à?" Đường Văn Tuệ cười tủm tỉm bảo Nguyên Đản tới đây: "Nguyên Đản con về quê ở mấy ngày cùng dì nha?”
"Vâng ạ."
Nguyên Đản gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt cũng không ngăn cản, đứa nhỏ nhớ họ cũng đúng, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà, đương nhiên là nhớ họ.
"Vậy sáng mai chị nói một tiếng với bên nhà trẻ, chờ Nguyên Đản về rồi mới tính tiền là được."
Chuyện này rất đơn giản.
Cũng mượn lời này, để Đường Văn Tuệ ở lại nhà ngang cả đêm.
Đường Văn Tuệ tắm rửa gội đầu, lúc này ngồi bên giường lau tóc, nói chuyện của thím năm với Phong Ánh Nguyệt.
"Có hơn một tháng không đón về, chúng em còn nghĩ, có phải thật sự không cần bà ta hay không, sau đó nghe thím ba nói, sau khi thím năm được đưa về, không được bao lâu lại tự chạy đi, nhưng không bao lâu sau bà ta lại trở về."
"Nghe nói trên người đều là vết thương, bà ta còn khóc lóc mình bị lừa cái gì đó, dù sao cuối cùng chú năm vẫn mềm lòng, đón người về đội sản xuất, vì thế chị dâu Trường Thịnh cũng náo loạn một hồi."
Lúc trước, chị dâu Trường Thịnh cảm thấy mẹ chồng này quá mất mặt, mới đề nghị ly hôn, kết quả bây giờ mẹ chồng lại trở về.
Tất nhiên là cô ta muốn nháo.
"Cũng may thím năm không giống lúc trước, không hù dọa đứa nhỏ nữa, ngoài lúc làm việc ra thì rất ít khi ra ngoài. Nghe Thục Phân nói, bà ta không phải cố ý giày vò, hiện tại bà ta đã có da thịt, tuy rằng vẫn là tàn tật nhưng không phải là bộ dạng sưng mủ buồn nôn kia nữa."
Đường Văn Tuệ treo khăn mặt bên cửa sổ, quay đầu lại nói với Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc nghe: "Em cũng gặp bà ta hai lần ở trên đường, bà ta cũng không làm gì, nhìn gầy đi rất nhiều, trên mặt không có thịt gì, dù sao đến bây giờ, bà ta vẫn yên ổn, mọi người cũng không có ý kiến lớn đối với bà ta nữa.” "Vậy chị dâu Trường Thịnh thì sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Lúc đầu bởi vì thím năm về, chị dâu Trường Thịnh thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Sau đó cách mấy ngày anh Trường Thịnh liền chạy về bên kia, chị dâu Trường Thịnh mới buông lỏng, nói chỉ cần bà ấy không giày vò, sống tốt, sửa tính, cô ấy sẽ trở về, nếu không vẫn phải ly hôn."
"Có lẽ là bởi vì cái này mới sửa."
"Mẹ em cũng nói vậy." Đường Văn Tuệ lại thấp giọng nói: "Hơn nữa, thím ba nói thím năm chạy mấy ngày, là sống qua ngày cùng người khác, kết quả bị đánh quá thảm cho nên mới chạy trở về.”
"Chỉ cần bà ta sửa, không hù dọa người khác nữa, cho dù là trong nhà bà ta hay là người của đội sản xuất của chúng em cũng thở phào nhẹ nhõm."
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn nhỏ cho Nguyên Đản, che cái bụng nhỏ tròn vo của nó.
"Đúng vậy, chị dâu hai cũng nói như vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu: "Còn có một chuyện nữa, chị cả vẫn chưa sinh!”
"Đúng vậy, theo lý thuyết cũng nên sinh." Phong Ánh Nguyệt nhớ tới chị cả Đường: "Hơn nữa chị nghe nhà ngang có mấy thím nói, song thai còn có thể sinh sớm hơn chút so với một đứa.”
"Đúng vậy." Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu: "Mẹ và chị dâu hai đi thăm chị cả nhiều lần, chị ấy ngược lại không có cảm giác gì, cũng thường xuyên động thai, nhưng không có động tĩnh.”
Hai người đang nói, bác Ngô ở dưới lầu gọi Đường Văn Sinh: "Anh rể cháu tới rồi! Nói chị gái cháu đang ở bệnh viện huyện!”
Đường Văn Sinh ở phòng ngoài không nói hai lời liền mặc quần áo, sau đó nói với Phong Ánh Nguyệt: "Anh đi xem một chút.”
Phong Ánh Nguyệt cũng không yên tâm, liền để Đường Văn Tuệ ở nhà trông Nguyên Đản, bọn họ cùng đến bệnh viện huyện.
Vương Kiến Quốc đến đây báo tin liền trở về bệnh viện, anh ấy có xe đạp, ngược lại chạy nhanh.
Hai người Phong Ánh Nguyệt cũng cưỡi xe đạp đuổi theo.
Lúc đến bệnh viện, thấy ngoài Đình Đình thì nhà họ Vương đều ở đây, mà chị cả Đường đã vào phòng sinh.
"Còn chưa ăn cơm tối đã nói đau bụng, bác vừa nhìn đã biết sắp sinh cho nên vội vàng tìm xe, đưa xuống."
Sau khi mẹ Vương nhìn thấy bọn họ, vội vàng nghênh đón, nói đến chuyện xảy ra lúc trước.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm chút, kết quả không tới nửa tiếng, chị cả Đường đã sinh đứa bé đầu tiên là một bé trai, mười mấy phút sau, bé gái cũng sinh ra!
Long Phượng Thai!
Mẹ Vương kích động không thôi, Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh còn có Vương Kiến Quốc thì tiến lên nhìn chị cả Đường được đẩy ra, thấy tinh thần cô ấy rất tốt, chỉ là nhìn có chút mệt mỏi, hai người cũng yên tâm.
Giữa tháng năm, không lâu sau khi Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản về, Đường Văn Tuệ liền cõng ngô non và rau đến.
"Trong nhà thế nào?"
Lúc nấu cơm trưa, Phong Ánh Nguyệt cười hỏi.
Đường Văn Tuệ mới thở hổn hển nhìn thoáng qua Nguyên Đản cưỡi ngựa gỗ: "Cha mẹ đều rất nhớ Nguyên Đản, anh hai chị dâu cũng rất tốt, muốn hỏi khi bọn nhỏ nghỉ hè, đưa Nguyên Đản về ở hai tháng có được không?”
"Đương nhiên là được." Phong Ánh Nguyệt nói quy định của nhà trẻ: "Thật ra cũng không có kỳ nghỉ hè gì, dù sao muốn đến thì nộp tiền, rất tự do.”
"Vậy à?" Đường Văn Tuệ cười tủm tỉm bảo Nguyên Đản tới đây: "Nguyên Đản con về quê ở mấy ngày cùng dì nha?”
"Vâng ạ."
Nguyên Đản gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt cũng không ngăn cản, đứa nhỏ nhớ họ cũng đúng, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà, đương nhiên là nhớ họ.
"Vậy sáng mai chị nói một tiếng với bên nhà trẻ, chờ Nguyên Đản về rồi mới tính tiền là được."
Chuyện này rất đơn giản.
Cũng mượn lời này, để Đường Văn Tuệ ở lại nhà ngang cả đêm.
Đường Văn Tuệ tắm rửa gội đầu, lúc này ngồi bên giường lau tóc, nói chuyện của thím năm với Phong Ánh Nguyệt.
"Có hơn một tháng không đón về, chúng em còn nghĩ, có phải thật sự không cần bà ta hay không, sau đó nghe thím ba nói, sau khi thím năm được đưa về, không được bao lâu lại tự chạy đi, nhưng không bao lâu sau bà ta lại trở về."
"Nghe nói trên người đều là vết thương, bà ta còn khóc lóc mình bị lừa cái gì đó, dù sao cuối cùng chú năm vẫn mềm lòng, đón người về đội sản xuất, vì thế chị dâu Trường Thịnh cũng náo loạn một hồi."
Lúc trước, chị dâu Trường Thịnh cảm thấy mẹ chồng này quá mất mặt, mới đề nghị ly hôn, kết quả bây giờ mẹ chồng lại trở về.
Tất nhiên là cô ta muốn nháo.
"Cũng may thím năm không giống lúc trước, không hù dọa đứa nhỏ nữa, ngoài lúc làm việc ra thì rất ít khi ra ngoài. Nghe Thục Phân nói, bà ta không phải cố ý giày vò, hiện tại bà ta đã có da thịt, tuy rằng vẫn là tàn tật nhưng không phải là bộ dạng sưng mủ buồn nôn kia nữa."
Đường Văn Tuệ treo khăn mặt bên cửa sổ, quay đầu lại nói với Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc nghe: "Em cũng gặp bà ta hai lần ở trên đường, bà ta cũng không làm gì, nhìn gầy đi rất nhiều, trên mặt không có thịt gì, dù sao đến bây giờ, bà ta vẫn yên ổn, mọi người cũng không có ý kiến lớn đối với bà ta nữa.” "Vậy chị dâu Trường Thịnh thì sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Lúc đầu bởi vì thím năm về, chị dâu Trường Thịnh thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Sau đó cách mấy ngày anh Trường Thịnh liền chạy về bên kia, chị dâu Trường Thịnh mới buông lỏng, nói chỉ cần bà ấy không giày vò, sống tốt, sửa tính, cô ấy sẽ trở về, nếu không vẫn phải ly hôn."
"Có lẽ là bởi vì cái này mới sửa."
"Mẹ em cũng nói vậy." Đường Văn Tuệ lại thấp giọng nói: "Hơn nữa, thím ba nói thím năm chạy mấy ngày, là sống qua ngày cùng người khác, kết quả bị đánh quá thảm cho nên mới chạy trở về.”
"Chỉ cần bà ta sửa, không hù dọa người khác nữa, cho dù là trong nhà bà ta hay là người của đội sản xuất của chúng em cũng thở phào nhẹ nhõm."
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn nhỏ cho Nguyên Đản, che cái bụng nhỏ tròn vo của nó.
"Đúng vậy, chị dâu hai cũng nói như vậy." Đường Văn Tuệ gật đầu: "Còn có một chuyện nữa, chị cả vẫn chưa sinh!”
"Đúng vậy, theo lý thuyết cũng nên sinh." Phong Ánh Nguyệt nhớ tới chị cả Đường: "Hơn nữa chị nghe nhà ngang có mấy thím nói, song thai còn có thể sinh sớm hơn chút so với một đứa.”
"Đúng vậy." Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu: "Mẹ và chị dâu hai đi thăm chị cả nhiều lần, chị ấy ngược lại không có cảm giác gì, cũng thường xuyên động thai, nhưng không có động tĩnh.”
Hai người đang nói, bác Ngô ở dưới lầu gọi Đường Văn Sinh: "Anh rể cháu tới rồi! Nói chị gái cháu đang ở bệnh viện huyện!”
Đường Văn Sinh ở phòng ngoài không nói hai lời liền mặc quần áo, sau đó nói với Phong Ánh Nguyệt: "Anh đi xem một chút.”
Phong Ánh Nguyệt cũng không yên tâm, liền để Đường Văn Tuệ ở nhà trông Nguyên Đản, bọn họ cùng đến bệnh viện huyện.
Vương Kiến Quốc đến đây báo tin liền trở về bệnh viện, anh ấy có xe đạp, ngược lại chạy nhanh.
Hai người Phong Ánh Nguyệt cũng cưỡi xe đạp đuổi theo.
Lúc đến bệnh viện, thấy ngoài Đình Đình thì nhà họ Vương đều ở đây, mà chị cả Đường đã vào phòng sinh.
"Còn chưa ăn cơm tối đã nói đau bụng, bác vừa nhìn đã biết sắp sinh cho nên vội vàng tìm xe, đưa xuống."
Sau khi mẹ Vương nhìn thấy bọn họ, vội vàng nghênh đón, nói đến chuyện xảy ra lúc trước.
Vốn tưởng rằng phải đợi thêm chút, kết quả không tới nửa tiếng, chị cả Đường đã sinh đứa bé đầu tiên là một bé trai, mười mấy phút sau, bé gái cũng sinh ra!
Long Phượng Thai!
Mẹ Vương kích động không thôi, Phong Ánh Nguyệt, Đường Văn Sinh còn có Vương Kiến Quốc thì tiến lên nhìn chị cả Đường được đẩy ra, thấy tinh thần cô ấy rất tốt, chỉ là nhìn có chút mệt mỏi, hai người cũng yên tâm.