Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 207

Chị dâu họ Đường sinh 2

Đường Văn Sinh nhìn ruột bí, cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên liền móc ra đặt ở bồn sứ, tiếp theo cắt bí đỏ thành từng khối từng khối rửa sạch sẽ đặt một bên.

Làm bánh bí đỏ, chỉ cần bí đỏ, gạo nếp và đường là được.

Đường Văn Sinh làm việc của mình xong đã bị các cô đuổi ra ngoài, Nguyên Đản cười tủm tỉm mà từ bên cạnh Đường Văn Sinh chạy vào nhà bếp, rất nhanh trong nhà bếp liền truyền đến tiếng cười của Nguyên Đản.

Đi vào phòng sưởi, Đường Văn Sinh thấy anh hai Đường và chị dâu hai Đường đang chơi cờ, mà còn lại mẹ Đường là đang thương lượng chuyện ngày mai đến nhà chị cả Đường.

“Mẹ đi cùng Văn Sinh và Ánh Nguyệt, mấy cha con trông nhà, trong nhà còn có ba con cá cần ăn nhanh, không là thiu đấy.”

Mẹ Đường dặn dò cha Đường.

“Biết rồi, chuyện trong nhà này bà đừng lo, thăm con gái lớn lâu một chút, hỏi xem có gì cần chúng ta hỗ trợ.”

Thấy mấy tháng nữa là sinh, trong lòng cha Đường cũng nhớ thương lắm.

Bánh bí đỏ làm xong sau, Nguyên Đản đi gọi A Tráng qua tới cùng nhau ăn, còn tặng mấy cái cho chị cả Đường, nói là cho em bé trong bụng ăn.

Kết quả chị cả Đường ăn xong không bao lâu liền muốn sinh.

Mẹ Đường để Đường Văn Tuệ trông hai đứa nhỏ, tiếp theo liền mang theo Phong Ánh Nguyệt qua hỗ trợ.

Tuy chuyện trong phòng Phong Ánh Nguyệt không giúp được cái gì, nhưng đun nước vẫn được, biết được chị cả Đường muốn ăn gì đó, còn nhanh nhẹn làm cho đối phương một chén mì.

Trong sân, anh họ cả Đường đi tới đi lui rất sốt ruột.

Không nói anh ấy, những người khác cũng nôn nóng chờ đợi, suy cho cùng, nếu tính ngày thì hẳn là tháng sau, bỗng nhiên lại sinh sớm.

Trong nhà cũng có chuẩn bị vài thứ, nhưng bác cả bọn họ chuẩn bị đưa bệnh viện sinh.

Cũng may trong nhà, thím, bác và mẹ đều có kinh nghiệm, ba giờ chiều, đứa trẻ được sinh ra, là bé gái.

Bác cả Đường vui đến nở hoa, ông ấy đang muốn có một cô cháu gái, bác cả gái cùng mẹ Đường các bà dọn dẹp nhà sạch sẽ, chăn đệm dính máu, thay đổi hết toàn bộ, đứa nhỏ được bao bọc yên ổn đặt ở bên cạnh chị cả.

Nhìn tinh thần cô ấy không tồi, trên mặt còn có chút mồ hôi mỏng: “Tay chân đều ổn chứ?” "Ổn hết.” Mẹ Đường hớn hở gật đầu.

"Nhóc con rất có sức lực, tiếng khóc cũng vang, con cũng nghe thấy chứ.”

"Vâng nghe thấy được ạ.” Chị cả Đường nghe vậy liền cười, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh là tốt hơn bất cứ thứ gì.

Thím ba Đường đem nước ấm từ cửa vào, sau đó cùng bác cả gái giúp chị Đường lau thân mình, bởi vì mới vừa sinh con nên sẽ còn thải ra một ít đồ, vậy nên dùng quần bông đã chuẩn bị từ trước mặc vào cho cô ấy.

Thật ra giống như là quần nhung, chẳng qua là làm bằng vải bông.

Chờ đến khi thu xếp xong xuôi đâu vào đấy, mẹ Đường buông màn xuống, che trước mặt chị cả, tiếp theo bác cả gái mở cửa thông khí vài phút, lúc này mới đóng lại.

Trong phòng, mùi m.á.u tươi dần tản đi.

Anh họ cả vô cùng lo lắng tiến vào, đám người mẹ Đường đi ra ngoài, để cho họ trò chuyện.

Lúc này, Phong Ánh Nguyệt cũng bận rộn xong, liền ngồi cùng chị dâu hai sưởi ấm ở phòng sưởi nhà bác cả.

Mấy thanh niên trẻ như Đường Văn Sinh, lúc này cầm kẹo mừng phát khắp nơi trong đội, đây cũng là lệ xưa của làng, trong nhà thêm trẻ con cũng giống như kết hôn, phát kẹo mừng cho mọi người, nhân tiện nói trong nhà thêm ai.

Không bao lâu sau, nhà bác cả lại không ít người tới nữa, đều là sau khi nhận kẹo mừng, mang theo chút đồ tới thăm đứa bé.

Trong đó, trứng gà là nhiều nhất.

Nhóm Phong Ánh Nguyệt về đến nhà, mẹ Đường đếm trứng gà tích góp được, trong đó bao gồm lúc đón Tết mua về trước đó.

“Tổng cộng sáu mươi ba quả, đưa cho chị cả các con ba mươi quả, còn có ba mươi ba quả, hai mươi quả tặng chị dâu họ các con, dư lại một ít để người trong nhà ăn.”

Hai mươi quả cũng không ít, dù sao nhà khác đưa tới cũng chỉ có một hai quả.

Người trong nhà không có ý kiến gì với sắp xếp của mẹ Đường, rất nhanh đã tặng qua.

Mẹ Đường cùng chị dâu hai lại đem quần áo của Nguyên Đản hồi còn nhỏ trong nhà, thu dọn chỉnh tề ra: “Vẫn rất tốt, vải bông.”

Còn dư lại thì giữ, chờ trong nhà có thêm con nít lại đưa cho nó mặc, ngụ ý khỏe mạnh.

Ngày hôm sau, khi ba người đi đến nhà chị cả Đường, liền nói lên chuyện này, chị cả Đường cười đến không khép miệng được: "Hôm qua con còn nhắc chuyện này với cha Đình Đình đó, nói không biết bao giờ sinh, không ngờ hôm qua sinh thật!”

“Đúng vậy, sinh cũng khá nhanh, cả người lớn và con nít đều không chịu khổ.” Thấy sắc mặt chị cả Đường hồng nhuận, tuy rằng bụng lớn hơn chút so người bình thường nhưng nhìn chung vẫn khống chế tốt, không bởi vì muốn đứa bé trong bụng khoẻ mạnh mà để cho mẹ ăn nhiều, chỉ riêng điểm này, mẹ Đường đã cực kỳ cảm kích thông gia bọn họ chăm sóc tốt.