Chương 249
Cha con giận dỗi 1
Việc sửa mương nước này cũng không phải là sửa không. Người tham gia sửa sẽ được nhận điểm công việc hoặc tiền, nhưng mà nói chung thì cũng là điểm công việc cả.
Đường Văn Cường đi chung với chú ba Đường. Nhà bác cả Đường thì có anh họ cả đi. Nhà bọn họ không có ai đi cả vì chủ yếu là đủ người rồi. Có anh hai Đường đi đăng ký rồi nên không cần nhà bọn họ nữa.
Ngày thứ hai về quê, trong nhà bắt đầu làm đậu hũ. Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ xách giỏ đựng đậu hủ tới nhà họ Chương, kết quả là đi giữa đường lại gặp thím năm.
Trông thím năm gầy đi rất nhiều, cũng già hơn trước. Bà ta còng lưng đi qua bên cạnh Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ, trên người còn tản ra một mùi chua chua, vừa ngửi đã biết là lâu rồi chưa tắm.
Chờ bà ta đi xa rồi, Đường Văn Tuệ mới thấp giọng nói: "Bây giờ bà ta đã yên phận rồi. Hơn nữa chị dâu Trường Thịnh cũng đã nhận con về. Thím năm không làm ầm ĩ nữa nên cuộc sống gia đình cũng coi như là khá hơn trước."
"Thím năm có sinh con không?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Không cho bà ta mang thai. Hơn nữa con lớn rồi, cũng không cần ngày nào cũng để ý đến nữa."
"Vậy à?" Phong Ánh Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía bóng lưng bà ta một cái.
Tới nhà họ Chương, hai người tất nhiên là bị người nhà họ giữ lại ăn hoa quả rồi chuyện trò một chút. Chương Nam Tuyền hái được nửa gùi hoa quả, lại đưa hết cho các cô mang về nhà.
Năm nay trong cái tết của đại gia đình có thêm một đứa trẻ, nên trong bữa cơm giao thừa cũng có thêm một bộ bát đũa. Mặc dù đứa trẻ vẫn còn đang b.ú sữa nhưng bác cả Đường vẫn khăng khăng giữ lại cho bé một chỗ.
Năm ngoái nhà Phong Ánh Nguyệt đã qua bên phía chị cả Đường rồi nên năm nay đến lượt vợ chồng anh hai Đường đi theo mẹ Đường qua đó. Bọn họ đi qua thăm chị cả Đường và cặp trai gái sinh đôi nhà cô ấy.
Lúc quay về, bọn họ cười nói cho mọi người biết tên ở nhà của bọn trẻ.
"Một đứa tên là Hoan Hoan, một đứa tên là Nhạc Nhạc."
Nghe rất ra dáng vui mừng phấn khởi.
Cháu gái nhỏ nhà chị dâu họ thì tên là Yêu Muội Nhi.
"Giờ tới nhà cậu cả con, con đi không?"
Lúc đến nhà cậu cả chúc tết, cha Đường quay sang hỏi Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Tuệ mím mím môi: "Mặc dù nghe mợ bảo chị dâu họ đã không còn nói những lời khó nghe như trước nữa, nhưng con vẫn không muốn đi." "Vậy em ở nhà trông nhà đi."
Anh hai Đường cười híp mắt chen ngang.
Tay trái và tay phải Đường Văn Tuệ cùng lúc khoác lên tay Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường: "Trông nhà thì trông nhà."
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường cũng không đi nên cha Đường chỉ đưa Đường Văn Sinh và anh hai Đường đi.
Còn Nguyên Đản thì muốn ở nhà.
"Chiều nay anh về."
Đường Văn Sinh nói với Phong Ánh Nguyệt.
"Được, anh đi đường cẩn thận nhé."
Phong Ánh Nguyệt đáp lời.
Tuyết năm nay rơi ít hơn năm ngoái một chút nhưng cũng trải được một lớp trên đường.
Quả nhiên chị dâu họ đã yên phận hơn trước rất nhiều, không còn quá để ý đến tiền bạc nữa, cũng càng ngày càng không có tiếng nói. Cộng thêm anh họ sửa xong mương nước nhận được không ít điểm công việc nên cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn năm ngoái. Cô ta cũng không còn nói mấy lời quái gở với người thân đến nhà như trước kia nữa.
Sau khi ăn xong bữa trưa không lâu, Đường Văn Sinh ngỏ ý muốn về.
Anh họ cả có hơi mất hứng, bèn kéo anh qua một bên nói: "Có phải chú vẫn còn giận anh năm ngoái không chăm sóc kỹ cho bác tụi nhỏ không?"
"Không phải." Đường Văn Sinh lắc đầu: "Bây giờ trong nhà chỉ có mấy người A Nguyệt, không có người đàn ông trưởng thành nào nên em không yên tâm thôi.". 𝗡hanh 𝐦à không có quảng cáo, chờ gì 𝘵ì𝐦 ngay [ 𝘵 𝑟 ù 𝐦 𝘵 𝑟 u y ệ n.Vn ]
Nghe vậy, anh họ cả cũng tỏ vẻ mình có thể hiểu được rồi tiễn anh ra đến tận cửa thôn. Chờ đến khi Đường Văn Sinh đi khuất bóng không còn nhìn thấy nữa, anh họ cả mới rụt cổ há miệng run rẩy quay vào. Hôm nay thật đúng là lạnh quá mà.
Lúc về đến nhà, Đường Văn Sinh nhìn thấy Chương Nam Tuyền và Chương Thục Phân cũng đang ở đây. Hoá ra là hai người này biết đàn ông trong nhà bọn họ đi cả rồi nên Chương Nam Tuyền không yên tâm lắm, bèn đưa em gái tới thăm.
Đường Văn Sinh nhìn cậu ấy mấy lần: "Cậu cũng chu đáo thật đấy."
"Cảm ơn anh ba."
Chương Nam Tuyền toét miệng cười một tiếng rồi ném một hạt đậu phộng vào miệng.
Đường Văn Tuệ ngồi bên cạnh lập tức trợn mắt lườm cậu ấy một cái: "Ăn cho đàng hoàng chút đi, ném cái gì mà ném."
"À à." Chương Nam Tuyền nghe lời, cầm hạt dưa đàng hoàng không ném nữa.
Việc sửa mương nước này cũng không phải là sửa không. Người tham gia sửa sẽ được nhận điểm công việc hoặc tiền, nhưng mà nói chung thì cũng là điểm công việc cả.
Đường Văn Cường đi chung với chú ba Đường. Nhà bác cả Đường thì có anh họ cả đi. Nhà bọn họ không có ai đi cả vì chủ yếu là đủ người rồi. Có anh hai Đường đi đăng ký rồi nên không cần nhà bọn họ nữa.
Ngày thứ hai về quê, trong nhà bắt đầu làm đậu hũ. Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ xách giỏ đựng đậu hủ tới nhà họ Chương, kết quả là đi giữa đường lại gặp thím năm.
Trông thím năm gầy đi rất nhiều, cũng già hơn trước. Bà ta còng lưng đi qua bên cạnh Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Tuệ, trên người còn tản ra một mùi chua chua, vừa ngửi đã biết là lâu rồi chưa tắm.
Chờ bà ta đi xa rồi, Đường Văn Tuệ mới thấp giọng nói: "Bây giờ bà ta đã yên phận rồi. Hơn nữa chị dâu Trường Thịnh cũng đã nhận con về. Thím năm không làm ầm ĩ nữa nên cuộc sống gia đình cũng coi như là khá hơn trước."
"Thím năm có sinh con không?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
Đường Văn Tuệ lắc đầu: "Không cho bà ta mang thai. Hơn nữa con lớn rồi, cũng không cần ngày nào cũng để ý đến nữa."
"Vậy à?" Phong Ánh Nguyệt lại quay đầu nhìn về phía bóng lưng bà ta một cái.
Tới nhà họ Chương, hai người tất nhiên là bị người nhà họ giữ lại ăn hoa quả rồi chuyện trò một chút. Chương Nam Tuyền hái được nửa gùi hoa quả, lại đưa hết cho các cô mang về nhà.
Năm nay trong cái tết của đại gia đình có thêm một đứa trẻ, nên trong bữa cơm giao thừa cũng có thêm một bộ bát đũa. Mặc dù đứa trẻ vẫn còn đang b.ú sữa nhưng bác cả Đường vẫn khăng khăng giữ lại cho bé một chỗ.
Năm ngoái nhà Phong Ánh Nguyệt đã qua bên phía chị cả Đường rồi nên năm nay đến lượt vợ chồng anh hai Đường đi theo mẹ Đường qua đó. Bọn họ đi qua thăm chị cả Đường và cặp trai gái sinh đôi nhà cô ấy.
Lúc quay về, bọn họ cười nói cho mọi người biết tên ở nhà của bọn trẻ.
"Một đứa tên là Hoan Hoan, một đứa tên là Nhạc Nhạc."
Nghe rất ra dáng vui mừng phấn khởi.
Cháu gái nhỏ nhà chị dâu họ thì tên là Yêu Muội Nhi.
"Giờ tới nhà cậu cả con, con đi không?"
Lúc đến nhà cậu cả chúc tết, cha Đường quay sang hỏi Đường Văn Tuệ.
Đường Văn Tuệ mím mím môi: "Mặc dù nghe mợ bảo chị dâu họ đã không còn nói những lời khó nghe như trước nữa, nhưng con vẫn không muốn đi." "Vậy em ở nhà trông nhà đi."
Anh hai Đường cười híp mắt chen ngang.
Tay trái và tay phải Đường Văn Tuệ cùng lúc khoác lên tay Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường: "Trông nhà thì trông nhà."
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường cũng không đi nên cha Đường chỉ đưa Đường Văn Sinh và anh hai Đường đi.
Còn Nguyên Đản thì muốn ở nhà.
"Chiều nay anh về."
Đường Văn Sinh nói với Phong Ánh Nguyệt.
"Được, anh đi đường cẩn thận nhé."
Phong Ánh Nguyệt đáp lời.
Tuyết năm nay rơi ít hơn năm ngoái một chút nhưng cũng trải được một lớp trên đường.
Quả nhiên chị dâu họ đã yên phận hơn trước rất nhiều, không còn quá để ý đến tiền bạc nữa, cũng càng ngày càng không có tiếng nói. Cộng thêm anh họ sửa xong mương nước nhận được không ít điểm công việc nên cuộc sống trong nhà cũng tốt hơn năm ngoái. Cô ta cũng không còn nói mấy lời quái gở với người thân đến nhà như trước kia nữa.
Sau khi ăn xong bữa trưa không lâu, Đường Văn Sinh ngỏ ý muốn về.
Anh họ cả có hơi mất hứng, bèn kéo anh qua một bên nói: "Có phải chú vẫn còn giận anh năm ngoái không chăm sóc kỹ cho bác tụi nhỏ không?"
"Không phải." Đường Văn Sinh lắc đầu: "Bây giờ trong nhà chỉ có mấy người A Nguyệt, không có người đàn ông trưởng thành nào nên em không yên tâm thôi.". 𝗡hanh 𝐦à không có quảng cáo, chờ gì 𝘵ì𝐦 ngay [ 𝘵 𝑟 ù 𝐦 𝘵 𝑟 u y ệ n.Vn ]
Nghe vậy, anh họ cả cũng tỏ vẻ mình có thể hiểu được rồi tiễn anh ra đến tận cửa thôn. Chờ đến khi Đường Văn Sinh đi khuất bóng không còn nhìn thấy nữa, anh họ cả mới rụt cổ há miệng run rẩy quay vào. Hôm nay thật đúng là lạnh quá mà.
Lúc về đến nhà, Đường Văn Sinh nhìn thấy Chương Nam Tuyền và Chương Thục Phân cũng đang ở đây. Hoá ra là hai người này biết đàn ông trong nhà bọn họ đi cả rồi nên Chương Nam Tuyền không yên tâm lắm, bèn đưa em gái tới thăm.
Đường Văn Sinh nhìn cậu ấy mấy lần: "Cậu cũng chu đáo thật đấy."
"Cảm ơn anh ba."
Chương Nam Tuyền toét miệng cười một tiếng rồi ném một hạt đậu phộng vào miệng.
Đường Văn Tuệ ngồi bên cạnh lập tức trợn mắt lườm cậu ấy một cái: "Ăn cho đàng hoàng chút đi, ném cái gì mà ném."
"À à." Chương Nam Tuyền nghe lời, cầm hạt dưa đàng hoàng không ném nữa.