Chương 251
Cha con giận dỗi 3
"Không biết nữa. Bây giờ người nọ đang ở bên phía đội trưởng." Chị dâu hai Đường bày ra dáng vẻ hóng chuyện mà mới hóng được một nửa, cứ như đã chuẩn bị tinh thần rảnh rỗi là chạy ra hỏi thăm tiếp vậy.
Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái. Đường Văn Sinh ở cách đó không xa, thấy vậy bèn nhìn cô cười. Phong Ánh Nguyệt nghiến răng, giơ tay lên nhéo eo anh một cái.
Kết quả là chỗ hông anh chẳng có chút thịt nào, có nhéo cũng chẳng nhéo được gì.
Còn bị Đường Văn Sinh tiện tay cầm luôn tay nhét luôn vào trong túi áo anh: "Lạnh không?"
"Anh cút đi."
Phong Ánh Nguyệt thấp giọng mắng.
"Không phải em tự thò tay qua hả?"
Giọng Đường Văn Sinh còn nhỏ hơn, chỉ hai người mới nghe được.
"Anh im giùm cái!"
Phong Ánh Nguyệt thẹn quá hóa giận.
Đường Văn Sinh cười mãi không ngừng.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ khiến người lớn phải ghé mắt nhìn qua. Nhưng thấy vậy bọn họ cũng yên tâm. Tình cảm giữa mấy đứa con tốt thì bọn họ cũng vui theo.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cha Đường lại ho khục khặc, nên đến ngày mở chợ, anh hai Đường đã lập tức đi lên trấn trên bốc thuốc cho ông, còn mua thêm chút đồ nữa về.
Sau khi quay về nhà ngang, nhà Phong Ánh Nguyệt cũng quét dọn vệ sinh trước giống năm ngoái rồi mới đi chúc tết sau. Sau khi chúc tết xong thì cũng gần đến lúc phải đi làm đi học rồi.
Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đán đến nhà trẻ, vừa quay lại nhà ngang đã gặp cậu hai tới tìm.
Hoá ra ngày kia có người trong nhà muốn tổ chức tiệc vui nên cậu hai qua đây báo cho cô một tiếng.
Thời tiết đang dần ấm lên nên người muốn tổ chức tiệc vui cũng càng ngày càng nhiều lên. Vậy nên trưa đó, Đường Văn Sinh bèn đưa Nguyên Đản tới nhà ăn của nhà máy sản xuất giấy ăn trưa. Đến lúc nó tan học thì cũng là lúc anh được tan làm nên anh sẽ tiện đường qua đón nó về nhà luôn.
Về phần công việc của Tống Chi, nếu cô ấy không có thời gian thì cũng có thể xin nghỉ. Dù sao cũng không bận đến nỗi đó nên cô ấy vẫn có thể đi theo Phong Ánh Nguyệt. Chỉ mới chớp mắt một cái mà đã tới tháng sáu rồi.
Phong Ánh Nguyệt tham gia kỳ thi cuối cùng dành cho lớp mười hai. Bởi vì kỳ thi lên đại học vẫn chưa được khôi phục lại nên chỉ có thể gọi kỳ thi này là kỳ thi cuối cùng thôi. Chỉ là lần thi này cũng rất quan trọng, có liên quan đến việc được đề cử lên đại học.
Vào ngày nhận được thành tích, thầy Vương đã tới tìm cô.
"Trường học cố ý chọn em và mấy bạn học khác nữa cùng thi lên đại học Công Nông, em nghĩ sao?"
Dù sao thì cô cũng là người đã có gia đình nên thầy Vương vẫn muốn hỏi ý kiến cô một chút rồi mới quyết định.
Phong Ánh Nguyệt lắc đầu: "Thầy để chỗ lại cho bạn học khác đi ạ."
Thầy Vương bật cười thành tiếng nhưng cũng không khuyên bảo mà chỉ nói: "Cũng được, cơ hội của em vẫn còn rất nhiều, không cần phải vội vàng, sẽ có tin tốt nhanh thôi."
Phong Ánh Nguyệt trợn trừng mắt lên. Xem ra thầy Vương cũng biết một ít tin tức liên quan đến việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh vào đại học.
Dù sao thì mặc dù tin tức này không được công bố hoàn toàn nhưng vẫn bị lộ ra một chút.
Phong Ánh Nguyệt vẫn là người đứng đầu huyện, đứng trong mười hạng đầu của thành phố.
Ai cũng tưởng rằng cô sẽ đi theo đề cử nhưng kết quả lại là không.
Trong khoảng thời gian ngắn, các bạn học cũng sắp tốt nghiệp có rất nhiều suy đoán. Trong số những suy đoán đó có cả Đường Văn Sinh không muốn cho Phong Ánh Nguyệt học đại học. Vậy nên có mấy học sinh cả nam cả nữ đã kết bạn đi tới nhà máy sản xuất giấy chỉ đích danh muốn gọi Đường Văn Sinh tới phòng lãnh đạo làm việc, còn chỉ trích anh nữa.
Đường Văn Sinh chỉ lẳng lặng nghe hết sau đó bày tỏ sự cảm ơn với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới A Nguyệt nhà tôi. Chỉ là A Nguyệt có suy nghĩ của cô ấy, tôi sẽ không xen vào, càng không hề ngăn cản cô ấy học đại học nên mọi người yên tâm đi."
Lãnh đạo cũng gật đầu: "Đồng chí Phong rất thông minh. Cô ấy không phải là một cô gái sẽ bị tư tưởng của chồng ảnh hưởng. Có thể là mọi người đã hiểu nhầm gì rồi."
Mấy bạn học tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi một hồi, rất dễ nhận thấy là bọn họ không thể nào tin nổi.
"Vậy, vậy tại sao cô ấy lại không đi học theo đề cử chứ?"
"Đúng thế, một cơ hội tốt như vậy tại sao cô ấy lại phải nhường vị trí lại cho người khác?"
Đường Văn Sinh suy nghĩ một chút.
"Đúng lúc ngày mai tôi được nghỉ nên chi bằng mời các bạn học tới nhà ăn cơm trưa nhé?"
"Không biết nữa. Bây giờ người nọ đang ở bên phía đội trưởng." Chị dâu hai Đường bày ra dáng vẻ hóng chuyện mà mới hóng được một nửa, cứ như đã chuẩn bị tinh thần rảnh rỗi là chạy ra hỏi thăm tiếp vậy.
Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái. Đường Văn Sinh ở cách đó không xa, thấy vậy bèn nhìn cô cười. Phong Ánh Nguyệt nghiến răng, giơ tay lên nhéo eo anh một cái.
Kết quả là chỗ hông anh chẳng có chút thịt nào, có nhéo cũng chẳng nhéo được gì.
Còn bị Đường Văn Sinh tiện tay cầm luôn tay nhét luôn vào trong túi áo anh: "Lạnh không?"
"Anh cút đi."
Phong Ánh Nguyệt thấp giọng mắng.
"Không phải em tự thò tay qua hả?"
Giọng Đường Văn Sinh còn nhỏ hơn, chỉ hai người mới nghe được.
"Anh im giùm cái!"
Phong Ánh Nguyệt thẹn quá hóa giận.
Đường Văn Sinh cười mãi không ngừng.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ khiến người lớn phải ghé mắt nhìn qua. Nhưng thấy vậy bọn họ cũng yên tâm. Tình cảm giữa mấy đứa con tốt thì bọn họ cũng vui theo.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cha Đường lại ho khục khặc, nên đến ngày mở chợ, anh hai Đường đã lập tức đi lên trấn trên bốc thuốc cho ông, còn mua thêm chút đồ nữa về.
Sau khi quay về nhà ngang, nhà Phong Ánh Nguyệt cũng quét dọn vệ sinh trước giống năm ngoái rồi mới đi chúc tết sau. Sau khi chúc tết xong thì cũng gần đến lúc phải đi làm đi học rồi.
Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đán đến nhà trẻ, vừa quay lại nhà ngang đã gặp cậu hai tới tìm.
Hoá ra ngày kia có người trong nhà muốn tổ chức tiệc vui nên cậu hai qua đây báo cho cô một tiếng.
Thời tiết đang dần ấm lên nên người muốn tổ chức tiệc vui cũng càng ngày càng nhiều lên. Vậy nên trưa đó, Đường Văn Sinh bèn đưa Nguyên Đản tới nhà ăn của nhà máy sản xuất giấy ăn trưa. Đến lúc nó tan học thì cũng là lúc anh được tan làm nên anh sẽ tiện đường qua đón nó về nhà luôn.
Về phần công việc của Tống Chi, nếu cô ấy không có thời gian thì cũng có thể xin nghỉ. Dù sao cũng không bận đến nỗi đó nên cô ấy vẫn có thể đi theo Phong Ánh Nguyệt. Chỉ mới chớp mắt một cái mà đã tới tháng sáu rồi.
Phong Ánh Nguyệt tham gia kỳ thi cuối cùng dành cho lớp mười hai. Bởi vì kỳ thi lên đại học vẫn chưa được khôi phục lại nên chỉ có thể gọi kỳ thi này là kỳ thi cuối cùng thôi. Chỉ là lần thi này cũng rất quan trọng, có liên quan đến việc được đề cử lên đại học.
Vào ngày nhận được thành tích, thầy Vương đã tới tìm cô.
"Trường học cố ý chọn em và mấy bạn học khác nữa cùng thi lên đại học Công Nông, em nghĩ sao?"
Dù sao thì cô cũng là người đã có gia đình nên thầy Vương vẫn muốn hỏi ý kiến cô một chút rồi mới quyết định.
Phong Ánh Nguyệt lắc đầu: "Thầy để chỗ lại cho bạn học khác đi ạ."
Thầy Vương bật cười thành tiếng nhưng cũng không khuyên bảo mà chỉ nói: "Cũng được, cơ hội của em vẫn còn rất nhiều, không cần phải vội vàng, sẽ có tin tốt nhanh thôi."
Phong Ánh Nguyệt trợn trừng mắt lên. Xem ra thầy Vương cũng biết một ít tin tức liên quan đến việc khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh vào đại học.
Dù sao thì mặc dù tin tức này không được công bố hoàn toàn nhưng vẫn bị lộ ra một chút.
Phong Ánh Nguyệt vẫn là người đứng đầu huyện, đứng trong mười hạng đầu của thành phố.
Ai cũng tưởng rằng cô sẽ đi theo đề cử nhưng kết quả lại là không.
Trong khoảng thời gian ngắn, các bạn học cũng sắp tốt nghiệp có rất nhiều suy đoán. Trong số những suy đoán đó có cả Đường Văn Sinh không muốn cho Phong Ánh Nguyệt học đại học. Vậy nên có mấy học sinh cả nam cả nữ đã kết bạn đi tới nhà máy sản xuất giấy chỉ đích danh muốn gọi Đường Văn Sinh tới phòng lãnh đạo làm việc, còn chỉ trích anh nữa.
Đường Văn Sinh chỉ lẳng lặng nghe hết sau đó bày tỏ sự cảm ơn với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm tới A Nguyệt nhà tôi. Chỉ là A Nguyệt có suy nghĩ của cô ấy, tôi sẽ không xen vào, càng không hề ngăn cản cô ấy học đại học nên mọi người yên tâm đi."
Lãnh đạo cũng gật đầu: "Đồng chí Phong rất thông minh. Cô ấy không phải là một cô gái sẽ bị tư tưởng của chồng ảnh hưởng. Có thể là mọi người đã hiểu nhầm gì rồi."
Mấy bạn học tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi một hồi, rất dễ nhận thấy là bọn họ không thể nào tin nổi.
"Vậy, vậy tại sao cô ấy lại không đi học theo đề cử chứ?"
"Đúng thế, một cơ hội tốt như vậy tại sao cô ấy lại phải nhường vị trí lại cho người khác?"
Đường Văn Sinh suy nghĩ một chút.
"Đúng lúc ngày mai tôi được nghỉ nên chi bằng mời các bạn học tới nhà ăn cơm trưa nhé?"