Chương 280
Khai giảng 3
Đường Văn Sinh đón lấy nó từ vòng tay của Phong Ánh Nguyệt và nâng nó lên cao nhiều lần, cho đến khi Nguyên Đản cười quá nhiều thì anh mới đặt nó xuống.
Sau khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt lên xe bò và rời đi, cả nhà bịn rịn mãi mới chịu về nhà.
Nguyên Đản nắm tay mẹ Đường: "Bà ơi, có chuyện này cháu muốn nói với bà.”
“Có chuyện gì sao?” Mẹ Đường vẫn hơi khó chịu trong lòng, mắt vẫn còn đỏ hoe, nghe nó nói thế, bà liền xốc lại tinh thần để nghe nó hỏi.
“Bà đi theo cháu.” Nó đưa bà đến phòng của vợ chồng Phong Ánh Nguyệt, đến trước mặt mẹ Đường lật cái gối của Đường Văn Sinh lên, mẹ Đường cũng ngó vào nhìn, được lắm, mười tờ tiền!
Khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đón năm mới, họ có khoảng hơn 4.500 đồng, chỉ lấy một ít ra mua sắm tết, sau khi trích một khoản để mừng tuổi bọn trẻ con và vợ chồng anh hai Đường thì vẫn còn 4.450 đồng.
Vì sợ sau này trong nhà có việc gấp cần dùng đến tiền, nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau và để lại một trăm đồng.
Biết trước việc cha mẹ Đường sẽ không chịu nhận nên họ đã giao lại nhiệm vụ này cho Nguyên Đản.
“Cha mẹ con để lại đấy, họ nói rằng số tiền này để cho ông bà nội dùng.”
Nguyên Đản gom tiền lại và đưa cho mẹ Đường.
Mẹ Đường vội vàng gọi lão già.
Cha Đường bước nhanh vào, vừa nhìn thấy tiền liền hiểu ý: “Cầm đi, tấm lòng của vợ thằng ba.”
“Bọn chúng thật là...”
Mẹ Đường cầm tiền, hai mắt lại đỏ hoe: "Đi xa nhà, có nhiều chỗ cần dùng đến tiền như vậy, sao chúng còn nghĩ đến chúng ta? Ông nói xem, đi ra ngoài thì chẳng lấy một xu nào của chúng ta, mà còn để lại tiền cho chúng ta.”
“Được rồi, được rồi.” Cha Đường vội vàng khuyên bà, Nguyên Đản cũng tiến lại ôm chân bà, phải một lúc sau mẹ Đường mới bình tĩnh lại.
Khi anh hai Đường trở về từ trên huyện, mọi người xúm lại hỏi anh ấy đủ thứ trên đời.
Anh hai Đường gãi đầu: "Cũng không có gì, con chỉ đưa đến bến xe, mua vé xong rồi thì hai em ấy đi.”
“Vé là mua chuyến lúc mấy giờ?” Chị dâu hai Đường hỏi.
“Số đỏ, mười phút nữa khởi hành.” Anh hai Đường cười xoa đầu Nguyên Đản, sau đó cầm lấy cốc nước tráng men nó đưa tới và uống. Khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đến nhà của cậu Lưu thì đã hơn bốn giờ chiều.
Ngày kia sẽ khai giảng, bọn họ đã đến nơi trước hai ngày.
Cậu Lưu cũng xem ngày, biết hôm nay họ lên đây nên hôm nay nghỉ, không đi làm.
Quét dọn nhà cửa một lượt, căn phòng phía đông không có chìa khóa nên ông ấy không vào.
Thấy họ xách theo túi lớn túi nhỏ, bên trong còn có thịt tặng cho ông ấy nữa, đồ ăn này kia khiến cậu Lưu không biết phải nói sao, tối hôm đó nấu một miếng thịt khô, chiên thêm vài món, lấy rượu ra và ăn uống một bữa với họ.
Sau khi ăn tối và làm việc một lúc, bọn họ dọn dẹp phòng ngủ chính ở phía đông, dùng gian phòng nhỏ còn lại làm phòng đọc sách, sau này Nguyên Đản hoặc người nhà đến chơi cũng có thể ở trong đó.
Tạm thời chưa trải giường, nó được dựng ở góc phòng, căn phòng trở nên trống trải trong chốc lát.
Hai người lại lau lau dọn dọn, bây giờ mới lấy nước đi tắm.
Khi họ đặt lưng xuống thì đã gần mười giờ.
Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái, hất chăn lên rồi nằm xuống.
Đường Văn Sinh chuyển bếp lò ra giữa phòng, chỉ cần không ném chăn bông hoặc quần áo lên đó, loại lò sưởi bụng to này sẽ không dễ cháy, và trong phòng rất ấm áp.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Hôm nay cậu Lưu sẽ đi làm.
Đường Văn Sinh dậy từ sáng sớm nấu mì để cậu Lưu và Phong Ánh Nguyệt có thể ăn ngay sau khi thức dậy.
Tối hôm qua họ cũng đã thống nhất sẽ cùng ăn cơm cùng cậu Lưu, không nói đến chuyện tiền nong, mỗi người tự trả một nửa.
Sau khi cậu Lưu đi làm, Đường Văn Sinh đến bưu điện gửi thư, bưu điện cách con hẻm không xa, chỉ ở ngay bên kia đường, khi anh quay về thì thấy Phong Ánh Nguyệt đang nói chuyện với thím Lâm nhà bên cạnh.
“Chàng trai này trông khôi ngô tuấn tú quá, vợ chồng cháu đúng là xứng đôi vừa lứa.” Thím Lâm híp mắt cười nói với vợ chồng cô.
“Cháu thích câu này của thím lắm nhé.” Đường Văn Sinh cười nói.
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt: "Em đang hỏi thím Lưu xem quanh đây có thư viện nào không.”
Đường Văn Sinh và cô đều là những người thích đọc sách, số sách ở nhà ngang họ đã đọc không biết bao nhiêu lần, lần này đến tỉnh, họ cũng định mua thêm vài cuốn sách mới.
Đường Văn Sinh đón lấy nó từ vòng tay của Phong Ánh Nguyệt và nâng nó lên cao nhiều lần, cho đến khi Nguyên Đản cười quá nhiều thì anh mới đặt nó xuống.
Sau khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt lên xe bò và rời đi, cả nhà bịn rịn mãi mới chịu về nhà.
Nguyên Đản nắm tay mẹ Đường: "Bà ơi, có chuyện này cháu muốn nói với bà.”
“Có chuyện gì sao?” Mẹ Đường vẫn hơi khó chịu trong lòng, mắt vẫn còn đỏ hoe, nghe nó nói thế, bà liền xốc lại tinh thần để nghe nó hỏi.
“Bà đi theo cháu.” Nó đưa bà đến phòng của vợ chồng Phong Ánh Nguyệt, đến trước mặt mẹ Đường lật cái gối của Đường Văn Sinh lên, mẹ Đường cũng ngó vào nhìn, được lắm, mười tờ tiền!
Khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đón năm mới, họ có khoảng hơn 4.500 đồng, chỉ lấy một ít ra mua sắm tết, sau khi trích một khoản để mừng tuổi bọn trẻ con và vợ chồng anh hai Đường thì vẫn còn 4.450 đồng.
Vì sợ sau này trong nhà có việc gấp cần dùng đến tiền, nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau và để lại một trăm đồng.
Biết trước việc cha mẹ Đường sẽ không chịu nhận nên họ đã giao lại nhiệm vụ này cho Nguyên Đản.
“Cha mẹ con để lại đấy, họ nói rằng số tiền này để cho ông bà nội dùng.”
Nguyên Đản gom tiền lại và đưa cho mẹ Đường.
Mẹ Đường vội vàng gọi lão già.
Cha Đường bước nhanh vào, vừa nhìn thấy tiền liền hiểu ý: “Cầm đi, tấm lòng của vợ thằng ba.”
“Bọn chúng thật là...”
Mẹ Đường cầm tiền, hai mắt lại đỏ hoe: "Đi xa nhà, có nhiều chỗ cần dùng đến tiền như vậy, sao chúng còn nghĩ đến chúng ta? Ông nói xem, đi ra ngoài thì chẳng lấy một xu nào của chúng ta, mà còn để lại tiền cho chúng ta.”
“Được rồi, được rồi.” Cha Đường vội vàng khuyên bà, Nguyên Đản cũng tiến lại ôm chân bà, phải một lúc sau mẹ Đường mới bình tĩnh lại.
Khi anh hai Đường trở về từ trên huyện, mọi người xúm lại hỏi anh ấy đủ thứ trên đời.
Anh hai Đường gãi đầu: "Cũng không có gì, con chỉ đưa đến bến xe, mua vé xong rồi thì hai em ấy đi.”
“Vé là mua chuyến lúc mấy giờ?” Chị dâu hai Đường hỏi.
“Số đỏ, mười phút nữa khởi hành.” Anh hai Đường cười xoa đầu Nguyên Đản, sau đó cầm lấy cốc nước tráng men nó đưa tới và uống. Khi vợ chồng Phong Ánh Nguyệt đến nhà của cậu Lưu thì đã hơn bốn giờ chiều.
Ngày kia sẽ khai giảng, bọn họ đã đến nơi trước hai ngày.
Cậu Lưu cũng xem ngày, biết hôm nay họ lên đây nên hôm nay nghỉ, không đi làm.
Quét dọn nhà cửa một lượt, căn phòng phía đông không có chìa khóa nên ông ấy không vào.
Thấy họ xách theo túi lớn túi nhỏ, bên trong còn có thịt tặng cho ông ấy nữa, đồ ăn này kia khiến cậu Lưu không biết phải nói sao, tối hôm đó nấu một miếng thịt khô, chiên thêm vài món, lấy rượu ra và ăn uống một bữa với họ.
Sau khi ăn tối và làm việc một lúc, bọn họ dọn dẹp phòng ngủ chính ở phía đông, dùng gian phòng nhỏ còn lại làm phòng đọc sách, sau này Nguyên Đản hoặc người nhà đến chơi cũng có thể ở trong đó.
Tạm thời chưa trải giường, nó được dựng ở góc phòng, căn phòng trở nên trống trải trong chốc lát.
Hai người lại lau lau dọn dọn, bây giờ mới lấy nước đi tắm.
Khi họ đặt lưng xuống thì đã gần mười giờ.
Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái, hất chăn lên rồi nằm xuống.
Đường Văn Sinh chuyển bếp lò ra giữa phòng, chỉ cần không ném chăn bông hoặc quần áo lên đó, loại lò sưởi bụng to này sẽ không dễ cháy, và trong phòng rất ấm áp.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Hôm nay cậu Lưu sẽ đi làm.
Đường Văn Sinh dậy từ sáng sớm nấu mì để cậu Lưu và Phong Ánh Nguyệt có thể ăn ngay sau khi thức dậy.
Tối hôm qua họ cũng đã thống nhất sẽ cùng ăn cơm cùng cậu Lưu, không nói đến chuyện tiền nong, mỗi người tự trả một nửa.
Sau khi cậu Lưu đi làm, Đường Văn Sinh đến bưu điện gửi thư, bưu điện cách con hẻm không xa, chỉ ở ngay bên kia đường, khi anh quay về thì thấy Phong Ánh Nguyệt đang nói chuyện với thím Lâm nhà bên cạnh.
“Chàng trai này trông khôi ngô tuấn tú quá, vợ chồng cháu đúng là xứng đôi vừa lứa.” Thím Lâm híp mắt cười nói với vợ chồng cô.
“Cháu thích câu này của thím lắm nhé.” Đường Văn Sinh cười nói.
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt: "Em đang hỏi thím Lưu xem quanh đây có thư viện nào không.”
Đường Văn Sinh và cô đều là những người thích đọc sách, số sách ở nhà ngang họ đã đọc không biết bao nhiêu lần, lần này đến tỉnh, họ cũng định mua thêm vài cuốn sách mới.