Chương 288
Đầu bếp
Lúc Đường Văn Sinh ra ngoài vứt rác, thì gặp chú út Lâm đang hút thuốc ngoài cửa.
“Có tâm sự gì à?”
Hai người cũng coi như có chuyện để nói.
Chú út Lâm liếc nhìn thùng gỗ trong tay anh: “Đợi em một lát.”
Một lát sau anh ấy đi ra, trong tay cũng cầm theo thùng gỗ đựng rác, hai người cùng đi đến đầu ngõ.
Thùng rác lớn này đặt ở mỗi đầu hẻm, sáng nào cũng sẽ có người tới kéo đi đổ.
“Cha mẹ em lại nhắc đến chuyện xem mắt,” Sau khi đổ rác, hai người tìm một chỗ, đặt thùng gỗ xuống, tựa vào tường nói chuyện: “Em không có tâm tư đó, chỉ muốn tìm cơ hội đưa anh cả về, dàn xếp ổn thỏa cuộc sống của anh ấy, rồi em mới nghĩ tới chuyện đó.”
Đường Văn Sinh khéo léo từ chối điếu thuốc anh ấy đưa tới, về chuyện nhà họ Lâm, Đường Văn Sinh có biết một chút, nghe rồi cười.
“Thực ra rất đơn giản, em viết cho anh cả Lâm một phong thư, hỏi thử xem cậu ấy nghĩ thế nào, dù có cơ hội, nếu cô gái đó không muốn quay về, thì cậu ấy có đồng ý quay về thật hay không?”
Chú út Lâm nghe vậy càng bực bội, hút liền vài hơi thuốc, cho đến khi cháy đến hết điếu thuốc, mới ném xuống, dùng chân nghiền nát.
“Thật sự không biết anh trai em nghĩ cái gì nữa, người ta đã có người yêu rồi! Anh ấy còn đi theo gây sự gì nữa?”
Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với người ta nhiều năm rồi mà vẫn còn cảm thấy vui vẻ được.
Chú út Lâm không hiểu nổi.. Truyện Full
“Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ ràng chứ,” Đường Văn Sinh nhìn trời: “Quay về thôi.”
“Em đứng thêm lúc nữa, anh cứ về trước đi.” Chú út Lâm khoát tay áo.
“Được,” Đường Văn Sinh còn muốn nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt, nên đi về trước.
Mới vừa đi qua hai khúc cua, thì gặp thím Lâm đang bật đèn pin đi tìm chú út Lâm.
Sau khi biết được chú út Lâm ở chỗ nào, thím Lâm vừa mắng vừa bước nhanh qua bên đó.
Phong Ánh Nguyệt đang dọn giày và quần áo tháng ba, tháng tư ra treo ở bên phòng sách nhỏ, chờ hôm nào trời đẹp thì mang ra sân phơi nắng.
Mà lúc này, cậu Lưu đang ngồi ngâm chân ở nhà trên.
Đường Văn Sinh quay về liền khóa cửa viện lại, đi đến nhà bếp xem nước trong nồi trước, cảm thấy còn chưa đủ nóng bèn bỏ thêm hai khúc củi vào.
Tuy nơi này đã là thành phố rồi, nhưng vẫn không ít người dùng củi, chỉ là củi này phải mua, kéo từng xe qua, sau đó mọi người cùng đi mua.
Mùa đông tới mọi người dùng bếp lò nhiều, bên trong là than tổ ong. Sau khi đun nước xong, Đường Văn Sinh đi pha trà, đưa cho cậu Lưu một ly, vợ chồng bọn họ hai ly.
Vẫn là chiếc cốc sứ mà bọn họ dùng ở nhà ngang, đều mang hết đi.
“Để anh đi.” Đặt ly xuống, Đường Văn Sinh đi qua nhận việc trong tay Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt cũng không từ chối, ngồi xuống đọc sách.
Hai người nói chuyện trong nhà, đến lúc đi ngủ thì tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi.
Khi ông Hoàng đi cùng cậu Lưu đến nhà, Phong Ánh Nguyệt đang nấu cơm, thím Lâm giúp cô đốt bếp.
“Thơm quá!”
Ông Hoàng đứng ở cửa bếp, mũi khẽ động.
Để xe đạp xong khóe miệng cậu Lưu cong lên: “Đó là đương nhiên! Ông cho rằng bà ấy làm bếp nhiều năm chẳng được gì à?”
“Tôi đâu dám nói mấy câu như thế,” Ông Hoàng chỉ cảm thấy ngửi thôi mà đã thơm tới vậy, vậy thì bữa tiệc này chắc chắn rất ngon, đợi tới khi ăn vào miệng rồi, chắc chắn là khen không dứt.
Sau bữa cơm, ông ấy xác nhận với Phong Ánh Nguyệt tiền công và chút nguyên liệu nấu ăn.
Người nhà ông Hoàng sẽ làm những việc lặt vặt, Phong Ánh Nguyệt chỉ phụ trách nấu ăn thôi.
Nấu hai bữa, trưa và tối.
Về phần tiền công, thì dựa theo số bàn ăn, một bàn được một đồng tiền công.
Chờ ông Hoàng đi rồi, cậu Lưu cười nói với Phong Ánh Nguyệt: “Cụ bà nhà ông ấy rất được mọi người tôn kính, tiệc mừng thọ hàng năm đều mời hơn ba mươi bàn, đây chỉ là số người một bữa đó.”
Vậy hai bữa cộng vào chẳng phải là gần bảy mươi bàn sao?
“Tính ra cũng sắp bảy mươi đồng rồi, chi phí có hơi lớn.”
Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nhưng mà nhà bọn họ giàu có, có thể nói ông Hoàng là người kiếm tiền kém nhất trong số mấy anh em nhà ông ấy, không cần tiết kiệm thay ông ấy!”
Sáng sớm thứ bảy, Phong Ánh Nguyệt đã được Đường Văn Sinh đưa qua, anh cũng ở lại phụ một tay.
Mặc dù làm cơm trưa và cơm tối, nhưng chuẩn bị đồ ăn mất tới cả buổi sáng và buổi chiều đó.
Nhà họ Hoàng ở trong biệt thự, nhìn có vẻ rất cũ, nhưng bối cảnh còn đó, hơn nữa phần lớn những người tới đây đều là ở đơn vị công tác.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh là sinh viên đại học, hơn nữa còn nhận công việc bếp núc nhà bọn họ, điều này cũng bị ông Hoàng mới uống chút rượu, đắc ý nói với thân thích, khách tới dự.
Thế nên có rất nhiều vị khách đều đến phòng bếp nhìn Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, sinh viên đại học làm bếp, đúng là rất hiếm thấy.
Lúc Đường Văn Sinh ra ngoài vứt rác, thì gặp chú út Lâm đang hút thuốc ngoài cửa.
“Có tâm sự gì à?”
Hai người cũng coi như có chuyện để nói.
Chú út Lâm liếc nhìn thùng gỗ trong tay anh: “Đợi em một lát.”
Một lát sau anh ấy đi ra, trong tay cũng cầm theo thùng gỗ đựng rác, hai người cùng đi đến đầu ngõ.
Thùng rác lớn này đặt ở mỗi đầu hẻm, sáng nào cũng sẽ có người tới kéo đi đổ.
“Cha mẹ em lại nhắc đến chuyện xem mắt,” Sau khi đổ rác, hai người tìm một chỗ, đặt thùng gỗ xuống, tựa vào tường nói chuyện: “Em không có tâm tư đó, chỉ muốn tìm cơ hội đưa anh cả về, dàn xếp ổn thỏa cuộc sống của anh ấy, rồi em mới nghĩ tới chuyện đó.”
Đường Văn Sinh khéo léo từ chối điếu thuốc anh ấy đưa tới, về chuyện nhà họ Lâm, Đường Văn Sinh có biết một chút, nghe rồi cười.
“Thực ra rất đơn giản, em viết cho anh cả Lâm một phong thư, hỏi thử xem cậu ấy nghĩ thế nào, dù có cơ hội, nếu cô gái đó không muốn quay về, thì cậu ấy có đồng ý quay về thật hay không?”
Chú út Lâm nghe vậy càng bực bội, hút liền vài hơi thuốc, cho đến khi cháy đến hết điếu thuốc, mới ném xuống, dùng chân nghiền nát.
“Thật sự không biết anh trai em nghĩ cái gì nữa, người ta đã có người yêu rồi! Anh ấy còn đi theo gây sự gì nữa?”
Mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh với người ta nhiều năm rồi mà vẫn còn cảm thấy vui vẻ được.
Chú út Lâm không hiểu nổi.. Truyện Full
“Chuyện tình cảm, ai có thể nói rõ ràng chứ,” Đường Văn Sinh nhìn trời: “Quay về thôi.”
“Em đứng thêm lúc nữa, anh cứ về trước đi.” Chú út Lâm khoát tay áo.
“Được,” Đường Văn Sinh còn muốn nói chuyện với Phong Ánh Nguyệt, nên đi về trước.
Mới vừa đi qua hai khúc cua, thì gặp thím Lâm đang bật đèn pin đi tìm chú út Lâm.
Sau khi biết được chú út Lâm ở chỗ nào, thím Lâm vừa mắng vừa bước nhanh qua bên đó.
Phong Ánh Nguyệt đang dọn giày và quần áo tháng ba, tháng tư ra treo ở bên phòng sách nhỏ, chờ hôm nào trời đẹp thì mang ra sân phơi nắng.
Mà lúc này, cậu Lưu đang ngồi ngâm chân ở nhà trên.
Đường Văn Sinh quay về liền khóa cửa viện lại, đi đến nhà bếp xem nước trong nồi trước, cảm thấy còn chưa đủ nóng bèn bỏ thêm hai khúc củi vào.
Tuy nơi này đã là thành phố rồi, nhưng vẫn không ít người dùng củi, chỉ là củi này phải mua, kéo từng xe qua, sau đó mọi người cùng đi mua.
Mùa đông tới mọi người dùng bếp lò nhiều, bên trong là than tổ ong. Sau khi đun nước xong, Đường Văn Sinh đi pha trà, đưa cho cậu Lưu một ly, vợ chồng bọn họ hai ly.
Vẫn là chiếc cốc sứ mà bọn họ dùng ở nhà ngang, đều mang hết đi.
“Để anh đi.” Đặt ly xuống, Đường Văn Sinh đi qua nhận việc trong tay Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt cũng không từ chối, ngồi xuống đọc sách.
Hai người nói chuyện trong nhà, đến lúc đi ngủ thì tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi.
Khi ông Hoàng đi cùng cậu Lưu đến nhà, Phong Ánh Nguyệt đang nấu cơm, thím Lâm giúp cô đốt bếp.
“Thơm quá!”
Ông Hoàng đứng ở cửa bếp, mũi khẽ động.
Để xe đạp xong khóe miệng cậu Lưu cong lên: “Đó là đương nhiên! Ông cho rằng bà ấy làm bếp nhiều năm chẳng được gì à?”
“Tôi đâu dám nói mấy câu như thế,” Ông Hoàng chỉ cảm thấy ngửi thôi mà đã thơm tới vậy, vậy thì bữa tiệc này chắc chắn rất ngon, đợi tới khi ăn vào miệng rồi, chắc chắn là khen không dứt.
Sau bữa cơm, ông ấy xác nhận với Phong Ánh Nguyệt tiền công và chút nguyên liệu nấu ăn.
Người nhà ông Hoàng sẽ làm những việc lặt vặt, Phong Ánh Nguyệt chỉ phụ trách nấu ăn thôi.
Nấu hai bữa, trưa và tối.
Về phần tiền công, thì dựa theo số bàn ăn, một bàn được một đồng tiền công.
Chờ ông Hoàng đi rồi, cậu Lưu cười nói với Phong Ánh Nguyệt: “Cụ bà nhà ông ấy rất được mọi người tôn kính, tiệc mừng thọ hàng năm đều mời hơn ba mươi bàn, đây chỉ là số người một bữa đó.”
Vậy hai bữa cộng vào chẳng phải là gần bảy mươi bàn sao?
“Tính ra cũng sắp bảy mươi đồng rồi, chi phí có hơi lớn.”
Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nhưng mà nhà bọn họ giàu có, có thể nói ông Hoàng là người kiếm tiền kém nhất trong số mấy anh em nhà ông ấy, không cần tiết kiệm thay ông ấy!”
Sáng sớm thứ bảy, Phong Ánh Nguyệt đã được Đường Văn Sinh đưa qua, anh cũng ở lại phụ một tay.
Mặc dù làm cơm trưa và cơm tối, nhưng chuẩn bị đồ ăn mất tới cả buổi sáng và buổi chiều đó.
Nhà họ Hoàng ở trong biệt thự, nhìn có vẻ rất cũ, nhưng bối cảnh còn đó, hơn nữa phần lớn những người tới đây đều là ở đơn vị công tác.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh là sinh viên đại học, hơn nữa còn nhận công việc bếp núc nhà bọn họ, điều này cũng bị ông Hoàng mới uống chút rượu, đắc ý nói với thân thích, khách tới dự.
Thế nên có rất nhiều vị khách đều đến phòng bếp nhìn Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, sinh viên đại học làm bếp, đúng là rất hiếm thấy.