Chương 296
Mẹ Phong đòi tiền 1
Ngoại trừ Nguyên Đản thì mọi người đều dậy cả.
Đường Văn Tuệ lôi kéo Phong Ánh Nguyệt bất ngờ không thôi: "Không ngờ ai người sẽ về vào đêm nay đấy!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đói lắm rồi đúng không? Chị đi nấu mì cho tụi em!"
Mặt mày chị dâu hai Đường cũng rất hớn hở, Đường Văn Tuệ nghe vậy bèn vội vàng xắn tay áo: "Chị dâu hai, em với chị cùng đi."
Phong Ánh Nguyệt không cản, cô bị mẹ Đường kéo đi chuyện trò: "Gầy quá, hai con gầy quá rồi!"
Bà quan sát hai người đau lòng nói.
Lúc nói chuyện lại bị anh hai Đường nghịch chiếc đèn pin chiếu vào mắt, bà liền trừng mắt nhìn sang: "Quậy chưa đủ à?"
Anh hai Đường ngay lập tức tắt đèn pin: "Thứ này tốt ghê đấy, sáng hơn cả đèn dầu luôn!"
"Cái này được sạc bằng điện, chỗ chúng ta không có điện." Cha Đường nhận lấy xem thử: "Cái này quả thật rất tốt, chờ chỗ chúng ta có điện thì mua một cái về mà dùng."
"Bởi vì trong nhà không có điện nên con không mua." Đường Văn Sinh nói xong rồi lại quay sang mẹ Đường: "Không có gầy bao nhiêu đâu ạ, mẹ nhìn nhầm rồi đấy."
"Đúng rồi đấy. Mẹ à, con còn béo ra này." Phong Ánh Nguyệt cho bà xem cánh tay của mình.
Mẹ Đường lại nhếch miệng: "Béo gì chứ, gầy đây này! Không được, mẹ đi luộc trứng cho các con."
Phong Nguyệt vội vàng chạy phía sau: "Không cần đâu mẹ à."
"Các con trễ thế mới về, chắc chắn là xuống xe ở công xã bên kia, đi lâu như vậy, chắc là đói bụng lắm rồi."
Mẹ Đường không nghe cô nói, cầm lấy sáu quả trứng ra ngoài, thêm cả mì mà chị dâu hai Đường nấu thì một tô có đến ba cái trứng.
Sau khi người nhà thấy Phong Ánh Nguyệt bọn họ ăn xong thì mới vui vẻ trở về phòng ngủ.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh rửa mặt xong rồi trở về phòng thì mới nhận ra bên cạnh Phong Ánh Nguyệt có thêm một thằng nhóc, nó ngủ rất sâu, vừa nhìn là biết bị người khác bế đến đây.
"Không biết buổi sáng lúc thức dậy thấy tụi mình thì nó sẽ phản ứng ra sao đây?" Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái, kéo chăn ôm lấy Nguyên Đản cười nói.
Đường Văn Sinh cầm đèn dầu trong tay, kề sát vào để nhìn rõ gương mặt Nguyên Đản đã hai tháng không gặp. "Trông gầy vậy, nhưng cũng cao hơn nhiều rồi."
"Đúng rồi, mẹ bảo đang trong quá trình phát triển ấy mà, trông như sắp sáu tuổi rồi."
"Sáu tuổi phát triển có phải hơi nhanh không? Tại sao phải là mười một, mười hai tuổi?"
Đường Văn Sinh buông đèn dầu, cởi áo khoác nằm xuống rồi dập đèn.
Phong Ánh Nguyệt dựa sát vào, Đường Văn Sinh ôm cô vào lòng, để lại Nguyên Đản ngủ một mình với cái chăn nhỏ.
"Mẹ bảo có vài đứa nhỏ phải phát triển đến mấy lần nữa." Phong Ánh Nguyệt chưa từng nuôi con bao giờ nên cũng không có kinh nghiệm, cơ mà có vài học sinh trước khi đến kì nghỉ hè trông rất bụ bẫm ú nú, thế mà khi khai giảng thì lại vừa cao vừa gầy, qua thêm một kì nghỉ đông thì lại trở nên mập mạp.
Đêm nay hai người cũng đã mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi.
Sáng sớm, Nguyên Đản nghe thấy tiếng gà gáy bèn đạp chân mấy cái, ngáp thêm vài lần, còn định trở mình hai cái rồi đi xem con bò mình yêu thích. Thế mà trở mình chưa được một nửa lại lăn vào cái ôm thơm mềm, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to đẩy nó ra ngoài.
"Dậy rồi thì rời giường đi, đừng có phiền mẹ của con."
Nguyên Đản tròn xoa mắt, nhìn Đường Văn Sinh ôm lấy Phong Ánh Nguyên vào lòng: "Cha? Mẹ!"
Giọng nói của nó hơi to và cả khuôn mặt mơ màng của nó khiến Đường Văn Sinh bật cười: "Ừm, không nhìn nhầm đâu, đi ra ngoài đi."
Nguyên Đản không nghe, thấy Phong Ánh Nguyệt còn đang ngủ say sưa, nó thẳng thừng đắp cái chăn nhỏ của mình rồi nằm xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt: "Con không dậy đâu, con muốn ngủ nữa."
"Vậy thì đừng có làm ồn." Đường Văn Sinh cũng không giục nó ra ngoài, anh xoa nhẹ đầu nó rồi nói nhỏ.
Nguyên Đản gật đầu thật mạnh, khuôn mặt toàn là vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh sự vui sướng, cứ như thế, nó nằm lại bên cha mẹ mình lâu thật lâu, mãi sau khi Đường Văn Sinh rời giường thì Nguyên Đản mới lưu luyến dậy theo.
"Cha ơi, quần áo với giày của con đâu?"
Nguyên Đản ngồi ở bên giường không tìm được quần áo và giày, bèn hỏi thật nhỏ, sợ sẽ đánh thức Phong Ánh Nguyệt.
Sau khi Đường Văn Sinh mặc quần áo xong thì ôm lấy Nguyên Đản, nó vươn tay choàng qua cổ của anh. Lúc đi tới phòng của ông bà nội, Nguyên Đản vội vàng tụt xuống mặc quần áo và mang giày vào, sau đó lại mở cửa phòng Phong Ánh Nguyệt để nhìn.
"Nguyên Đản, đừng có quậy mẹ cháu, để cho mẹ ngủ thêm một lát đi."
Chị dâu hai Đường trở về phòng lấy đồ, thấy nó đứng ở cửa phòng mà không dám vào, thế là gọi nó một tiếng.
"Dạ." Nguyên Đản đóng cửa phòng lại, sau đó lạch bạch chạy đi tìm Đường Văn Sinh. Đường Văn Sinh đang ở sân sau chẻ củi, còn nó xếp chồng từng khúc củi đã được chẻ sang một bênMẹ Phong đòi tiền 2
Lúc anh hai Đường đến thì bèn lấy đi đống củi mà nó đã vất vả xếp chồng lên.
Cho dù như vậy, nó cũng không hề cảm thấy việc làm của mình là công cốc mà còn cố gắng chất đống củi để anh hai Đường mang đi.
Đường Văn Sinh hỏi nó vài câu, Nguyên Đản đều biết mà trả lời, trong đó còn hỏi thêm vài đề số học..
Nguyên Đản thoải mái trả lời, Đường Văn Sinh cũng khá hài lòng.
Khi Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái tỉnh dậy thì Nguyên Đản và Đường Văn Sinh ở sân sau mới xem bò xong rồi bước ra.
"Mẹ!"
Nguyên Đản vọt đến trước mặt Phong Ánh Nguyệt, ôm lấy chân của cô rồi ngửa đầu lên nhìn: "Con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ con." Phong Ánh Nguyệt ôm lấy nó: "Lớn thêm chút nữa là mẹ bế không nổi luôn rồi."
Nguyên Đản hơi đắc ý: "Con và anh A Tráng cao gần bằng nhau đấy! Sau này con sẽ cao hơn cả cha! Khỏe hơn cả bác luôn!"
"Giỏi giỏi giỏi!" Phong Ánh Nguyệt cười bỏ nó xuống rồi nắm tay nó về phòng lấy đồ: "Mẹ có vào thành phố mua đồ chơi mà tụi con thường thích đấy, đi xem nào."
Ăn xong bữa sáng thì một nhà ba người Phong Ánh Nguyệt vào thành phố mua chút quà bánh, định bụng sang nhà bác cả và chú ba chơi.
Bây giờ là ngày mùa, trong nhà bác cả ngoại trừ bác gái cả mang theo Yêu Muội và A Tráng thì mọi người đều ra đồng làm việc.
A Tráng đã bắt đầu đi học rồi, hôm nay là cuối tuần nên được ở nhà. Nguyên Đản chia sẻ đồ chơi của mình cho thằng bé, thậm chí còn mang theo một cái giống như đúc đưa cho thằng bé nhưng lại bị A Tráng làm hư rồi.
Về phần nhà chú ba thì ngay cả một người cũng không có, đều đi làm việc cả rồi.
Thế nên họ chỉ có thể quay trở về, đợi đến giữa trưa có người về nấu cơm thì lại sang.
Sáng sớm, cha Đường phải lên trấn trên để mua thịt, lúc ông trở về thì chưa đến chín giờ, đầu đầy mồ hôi, lúc đi mang theo bụng đói mà lúc về bụng vẫn còn đói.
Đi sớm để mua chút thịt tươi, mang theo bụng đói quay về là vì tiếc tiền không mua đồ ăn.
Cũng may trong nồi có đồ ăn nóng cho ông, cha Đường về ăn cơm xong thì cũng bắt đầu đi làm việc, Đường Văn Sinh cũng đi theo.
Phong Ánh Nguyệt ở nhà với mẹ Đường để dọn dẹp đồ ăn.
Nguyên Đản không rời cô nửa bước. Nghe mẹ Đường kể mấy chuyện thú vị ở nhà ngang thì Phong Ánh Nguyệt cũng thường hỏi một chút về Tống Chi và chị dâu Vương, rất nhanh đã đến giờ cơm.
Hai người về nhà, rửa sạch tay bắt đầu nấu cơm.
Bây giờ ở ngoài đồng đang bận giẫy cỏ, sau khi làm xong đồ ăn thì Phong Ánh Nguyệt đeo ba lô, dắt theo Nguyên Đản đi ra đồng đưa cơm cho nhóm Đường Văn Sinh. Bởi vì đường khá xa nên giữa trưa họ sẽ không về.
Đội trưởng thấy họ đến thì rất bất ngờ, biết được rằng là do lo lắng cho người trong nhà nên đến xem thử thì ông cũng yên tâm.
Dọc đường đi đều có người chào hỏi Phong Ánh Nguyệt, cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Tới chỗ của Đường Văn Sinh thì Phong Ánh Nguyệt buông ba lô xuống, trải một tấm vải gai lên mặt đất, Đường Văn Tuệ qua giúp mang đồ ăn bên trong ra.
Để tiện cho người nhà đến đưa cơm, thường chỗ làm việc sẽ khá xa, người tính điểm sẽ phân những người cùng nhà làm một chỗ, thế thì đưa cơm cũng tiện.
Món chính cho bữa trưa là thịt hâm lại, mùi hương này khiến cho những người chưa được ăn món mặn ở gần đó đều ngoái lại nhìn.
Sau khi về đến nhà, Phong Ánh Nguyệt thấy mẹ Đường còn đang chờ họ ăn cơm: "Mẹ à, đã bảo mẹ ăn trước đi mà."
Cô đưa cơm rồi đợi người ta ăn xong mới quay về nên tốn chút thời gian.
"Mẹ bảo để mẹ đưa cơm con cũng không chịu, nếu không đợi các con về ăn cơm thì mẹ ăn cũng không ngon." Mẹ Đường cười tủm tỉm nói: "Mẹ hâm ở trong nồi đấy, nóng hổi luôn."
Phong Ánh Nguyệt cười bất đắc dĩ, nhưng cũng rất cảm động với tấm lòng của bà.
Buổi tối cũng là thịt, cha Đường mua năm cân thịt về.
Thịt xào, thịt hầm gì cũng có, ngay cả đồ ăn chay cũng đều là trứng chiên.
Nghĩ rằng ngày mai hai nguời quay về thành phố thì sẽ không thể làm đồ ăn ngon cho bọn họ được nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt giúp dọn dẹp nhà bếp rồi nói với mẹ Đường: "Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
Vì thế nên mẹ Đường đi theo cô vào phòng.
Phong Ánh Nguyệt lấy hai mươi đồng tiền trong túi đưa qua: "Con với Văn Sinh mỗi người một tháng có mười đồng, tụi con cầm tiền cũng không biết tiêu, mẹ lấy dùng đi nhé."
Mẹ Đường đè tay cô lại: "Đưa cái gì? Tiền mà các con đưa lần trước mẹ còn chưa tính sổ với các con! Còn có vụ không biết tiêu tiền à? Bây giờ không cần dùng thì sau này ắt có chỗ cần dùng."
"Vậy thì lần này mẹ nhận thì lần sau chúng con không đem về nữa." Phong Ánh Nguyệt cười tủm tỉm nhét vào túi của bà: "Chưa nói đến chuyện bồi bổ thân thể cho Nguyên Đản, cha mẹ cũng phải bồi bổ vào, người trong nhà khỏe mạnh thì con với Văn Sinh ở bên ngoài cũng an tâm."
Câu nói này chạm vào lòng của mẹ Đường.
Ngoại trừ Nguyên Đản thì mọi người đều dậy cả.
Đường Văn Tuệ lôi kéo Phong Ánh Nguyệt bất ngờ không thôi: "Không ngờ ai người sẽ về vào đêm nay đấy!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đói lắm rồi đúng không? Chị đi nấu mì cho tụi em!"
Mặt mày chị dâu hai Đường cũng rất hớn hở, Đường Văn Tuệ nghe vậy bèn vội vàng xắn tay áo: "Chị dâu hai, em với chị cùng đi."
Phong Ánh Nguyệt không cản, cô bị mẹ Đường kéo đi chuyện trò: "Gầy quá, hai con gầy quá rồi!"
Bà quan sát hai người đau lòng nói.
Lúc nói chuyện lại bị anh hai Đường nghịch chiếc đèn pin chiếu vào mắt, bà liền trừng mắt nhìn sang: "Quậy chưa đủ à?"
Anh hai Đường ngay lập tức tắt đèn pin: "Thứ này tốt ghê đấy, sáng hơn cả đèn dầu luôn!"
"Cái này được sạc bằng điện, chỗ chúng ta không có điện." Cha Đường nhận lấy xem thử: "Cái này quả thật rất tốt, chờ chỗ chúng ta có điện thì mua một cái về mà dùng."
"Bởi vì trong nhà không có điện nên con không mua." Đường Văn Sinh nói xong rồi lại quay sang mẹ Đường: "Không có gầy bao nhiêu đâu ạ, mẹ nhìn nhầm rồi đấy."
"Đúng rồi đấy. Mẹ à, con còn béo ra này." Phong Ánh Nguyệt cho bà xem cánh tay của mình.
Mẹ Đường lại nhếch miệng: "Béo gì chứ, gầy đây này! Không được, mẹ đi luộc trứng cho các con."
Phong Nguyệt vội vàng chạy phía sau: "Không cần đâu mẹ à."
"Các con trễ thế mới về, chắc chắn là xuống xe ở công xã bên kia, đi lâu như vậy, chắc là đói bụng lắm rồi."
Mẹ Đường không nghe cô nói, cầm lấy sáu quả trứng ra ngoài, thêm cả mì mà chị dâu hai Đường nấu thì một tô có đến ba cái trứng.
Sau khi người nhà thấy Phong Ánh Nguyệt bọn họ ăn xong thì mới vui vẻ trở về phòng ngủ.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh rửa mặt xong rồi trở về phòng thì mới nhận ra bên cạnh Phong Ánh Nguyệt có thêm một thằng nhóc, nó ngủ rất sâu, vừa nhìn là biết bị người khác bế đến đây.
"Không biết buổi sáng lúc thức dậy thấy tụi mình thì nó sẽ phản ứng ra sao đây?" Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái, kéo chăn ôm lấy Nguyên Đản cười nói.
Đường Văn Sinh cầm đèn dầu trong tay, kề sát vào để nhìn rõ gương mặt Nguyên Đản đã hai tháng không gặp. "Trông gầy vậy, nhưng cũng cao hơn nhiều rồi."
"Đúng rồi, mẹ bảo đang trong quá trình phát triển ấy mà, trông như sắp sáu tuổi rồi."
"Sáu tuổi phát triển có phải hơi nhanh không? Tại sao phải là mười một, mười hai tuổi?"
Đường Văn Sinh buông đèn dầu, cởi áo khoác nằm xuống rồi dập đèn.
Phong Ánh Nguyệt dựa sát vào, Đường Văn Sinh ôm cô vào lòng, để lại Nguyên Đản ngủ một mình với cái chăn nhỏ.
"Mẹ bảo có vài đứa nhỏ phải phát triển đến mấy lần nữa." Phong Ánh Nguyệt chưa từng nuôi con bao giờ nên cũng không có kinh nghiệm, cơ mà có vài học sinh trước khi đến kì nghỉ hè trông rất bụ bẫm ú nú, thế mà khi khai giảng thì lại vừa cao vừa gầy, qua thêm một kì nghỉ đông thì lại trở nên mập mạp.
Đêm nay hai người cũng đã mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi.
Sáng sớm, Nguyên Đản nghe thấy tiếng gà gáy bèn đạp chân mấy cái, ngáp thêm vài lần, còn định trở mình hai cái rồi đi xem con bò mình yêu thích. Thế mà trở mình chưa được một nửa lại lăn vào cái ôm thơm mềm, nó còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay to đẩy nó ra ngoài.
"Dậy rồi thì rời giường đi, đừng có phiền mẹ của con."
Nguyên Đản tròn xoa mắt, nhìn Đường Văn Sinh ôm lấy Phong Ánh Nguyên vào lòng: "Cha? Mẹ!"
Giọng nói của nó hơi to và cả khuôn mặt mơ màng của nó khiến Đường Văn Sinh bật cười: "Ừm, không nhìn nhầm đâu, đi ra ngoài đi."
Nguyên Đản không nghe, thấy Phong Ánh Nguyệt còn đang ngủ say sưa, nó thẳng thừng đắp cái chăn nhỏ của mình rồi nằm xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt: "Con không dậy đâu, con muốn ngủ nữa."
"Vậy thì đừng có làm ồn." Đường Văn Sinh cũng không giục nó ra ngoài, anh xoa nhẹ đầu nó rồi nói nhỏ.
Nguyên Đản gật đầu thật mạnh, khuôn mặt toàn là vẻ tươi cười, ánh mắt lấp lánh sự vui sướng, cứ như thế, nó nằm lại bên cha mẹ mình lâu thật lâu, mãi sau khi Đường Văn Sinh rời giường thì Nguyên Đản mới lưu luyến dậy theo.
"Cha ơi, quần áo với giày của con đâu?"
Nguyên Đản ngồi ở bên giường không tìm được quần áo và giày, bèn hỏi thật nhỏ, sợ sẽ đánh thức Phong Ánh Nguyệt.
Sau khi Đường Văn Sinh mặc quần áo xong thì ôm lấy Nguyên Đản, nó vươn tay choàng qua cổ của anh. Lúc đi tới phòng của ông bà nội, Nguyên Đản vội vàng tụt xuống mặc quần áo và mang giày vào, sau đó lại mở cửa phòng Phong Ánh Nguyệt để nhìn.
"Nguyên Đản, đừng có quậy mẹ cháu, để cho mẹ ngủ thêm một lát đi."
Chị dâu hai Đường trở về phòng lấy đồ, thấy nó đứng ở cửa phòng mà không dám vào, thế là gọi nó một tiếng.
"Dạ." Nguyên Đản đóng cửa phòng lại, sau đó lạch bạch chạy đi tìm Đường Văn Sinh. Đường Văn Sinh đang ở sân sau chẻ củi, còn nó xếp chồng từng khúc củi đã được chẻ sang một bênMẹ Phong đòi tiền 2
Lúc anh hai Đường đến thì bèn lấy đi đống củi mà nó đã vất vả xếp chồng lên.
Cho dù như vậy, nó cũng không hề cảm thấy việc làm của mình là công cốc mà còn cố gắng chất đống củi để anh hai Đường mang đi.
Đường Văn Sinh hỏi nó vài câu, Nguyên Đản đều biết mà trả lời, trong đó còn hỏi thêm vài đề số học..
Nguyên Đản thoải mái trả lời, Đường Văn Sinh cũng khá hài lòng.
Khi Phong Ánh Nguyệt ngáp một cái tỉnh dậy thì Nguyên Đản và Đường Văn Sinh ở sân sau mới xem bò xong rồi bước ra.
"Mẹ!"
Nguyên Đản vọt đến trước mặt Phong Ánh Nguyệt, ôm lấy chân của cô rồi ngửa đầu lên nhìn: "Con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ con." Phong Ánh Nguyệt ôm lấy nó: "Lớn thêm chút nữa là mẹ bế không nổi luôn rồi."
Nguyên Đản hơi đắc ý: "Con và anh A Tráng cao gần bằng nhau đấy! Sau này con sẽ cao hơn cả cha! Khỏe hơn cả bác luôn!"
"Giỏi giỏi giỏi!" Phong Ánh Nguyệt cười bỏ nó xuống rồi nắm tay nó về phòng lấy đồ: "Mẹ có vào thành phố mua đồ chơi mà tụi con thường thích đấy, đi xem nào."
Ăn xong bữa sáng thì một nhà ba người Phong Ánh Nguyệt vào thành phố mua chút quà bánh, định bụng sang nhà bác cả và chú ba chơi.
Bây giờ là ngày mùa, trong nhà bác cả ngoại trừ bác gái cả mang theo Yêu Muội và A Tráng thì mọi người đều ra đồng làm việc.
A Tráng đã bắt đầu đi học rồi, hôm nay là cuối tuần nên được ở nhà. Nguyên Đản chia sẻ đồ chơi của mình cho thằng bé, thậm chí còn mang theo một cái giống như đúc đưa cho thằng bé nhưng lại bị A Tráng làm hư rồi.
Về phần nhà chú ba thì ngay cả một người cũng không có, đều đi làm việc cả rồi.
Thế nên họ chỉ có thể quay trở về, đợi đến giữa trưa có người về nấu cơm thì lại sang.
Sáng sớm, cha Đường phải lên trấn trên để mua thịt, lúc ông trở về thì chưa đến chín giờ, đầu đầy mồ hôi, lúc đi mang theo bụng đói mà lúc về bụng vẫn còn đói.
Đi sớm để mua chút thịt tươi, mang theo bụng đói quay về là vì tiếc tiền không mua đồ ăn.
Cũng may trong nồi có đồ ăn nóng cho ông, cha Đường về ăn cơm xong thì cũng bắt đầu đi làm việc, Đường Văn Sinh cũng đi theo.
Phong Ánh Nguyệt ở nhà với mẹ Đường để dọn dẹp đồ ăn.
Nguyên Đản không rời cô nửa bước. Nghe mẹ Đường kể mấy chuyện thú vị ở nhà ngang thì Phong Ánh Nguyệt cũng thường hỏi một chút về Tống Chi và chị dâu Vương, rất nhanh đã đến giờ cơm.
Hai người về nhà, rửa sạch tay bắt đầu nấu cơm.
Bây giờ ở ngoài đồng đang bận giẫy cỏ, sau khi làm xong đồ ăn thì Phong Ánh Nguyệt đeo ba lô, dắt theo Nguyên Đản đi ra đồng đưa cơm cho nhóm Đường Văn Sinh. Bởi vì đường khá xa nên giữa trưa họ sẽ không về.
Đội trưởng thấy họ đến thì rất bất ngờ, biết được rằng là do lo lắng cho người trong nhà nên đến xem thử thì ông cũng yên tâm.
Dọc đường đi đều có người chào hỏi Phong Ánh Nguyệt, cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Tới chỗ của Đường Văn Sinh thì Phong Ánh Nguyệt buông ba lô xuống, trải một tấm vải gai lên mặt đất, Đường Văn Tuệ qua giúp mang đồ ăn bên trong ra.
Để tiện cho người nhà đến đưa cơm, thường chỗ làm việc sẽ khá xa, người tính điểm sẽ phân những người cùng nhà làm một chỗ, thế thì đưa cơm cũng tiện.
Món chính cho bữa trưa là thịt hâm lại, mùi hương này khiến cho những người chưa được ăn món mặn ở gần đó đều ngoái lại nhìn.
Sau khi về đến nhà, Phong Ánh Nguyệt thấy mẹ Đường còn đang chờ họ ăn cơm: "Mẹ à, đã bảo mẹ ăn trước đi mà."
Cô đưa cơm rồi đợi người ta ăn xong mới quay về nên tốn chút thời gian.
"Mẹ bảo để mẹ đưa cơm con cũng không chịu, nếu không đợi các con về ăn cơm thì mẹ ăn cũng không ngon." Mẹ Đường cười tủm tỉm nói: "Mẹ hâm ở trong nồi đấy, nóng hổi luôn."
Phong Ánh Nguyệt cười bất đắc dĩ, nhưng cũng rất cảm động với tấm lòng của bà.
Buổi tối cũng là thịt, cha Đường mua năm cân thịt về.
Thịt xào, thịt hầm gì cũng có, ngay cả đồ ăn chay cũng đều là trứng chiên.
Nghĩ rằng ngày mai hai nguời quay về thành phố thì sẽ không thể làm đồ ăn ngon cho bọn họ được nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt giúp dọn dẹp nhà bếp rồi nói với mẹ Đường: "Mẹ, con có chút chuyện muốn nói với mẹ."
Vì thế nên mẹ Đường đi theo cô vào phòng.
Phong Ánh Nguyệt lấy hai mươi đồng tiền trong túi đưa qua: "Con với Văn Sinh mỗi người một tháng có mười đồng, tụi con cầm tiền cũng không biết tiêu, mẹ lấy dùng đi nhé."
Mẹ Đường đè tay cô lại: "Đưa cái gì? Tiền mà các con đưa lần trước mẹ còn chưa tính sổ với các con! Còn có vụ không biết tiêu tiền à? Bây giờ không cần dùng thì sau này ắt có chỗ cần dùng."
"Vậy thì lần này mẹ nhận thì lần sau chúng con không đem về nữa." Phong Ánh Nguyệt cười tủm tỉm nhét vào túi của bà: "Chưa nói đến chuyện bồi bổ thân thể cho Nguyên Đản, cha mẹ cũng phải bồi bổ vào, người trong nhà khỏe mạnh thì con với Văn Sinh ở bên ngoài cũng an tâm."
Câu nói này chạm vào lòng của mẹ Đường.