Chương 86
Mẹ Đường đến nhà bác cả Đường, vừa rồi bác cả Đường mới về, lúc này đám người thím ba Đường đều đến hỏi chuyện bác gái cả đây.
Bên này bọn họ đang nói tới chuyện này, không giống ý nghĩ của mấy người trẻ tuổi như Đường Văn Sinh, mấy người bác cả Đường tức giận vô cùng.
"Miệng của bà nội Xuyên Tử còn thúi hơn cả hầm cầu! Chuyện như cái rắm cũng có thể nói ra bông hoa!"
Thím ba Đường mắng ghê nhất, lúc trước nhà anh họ bà ấy mượn bọn họ mười cân lương thực, sau đó khi anh họ tự vác lương thực đến trả, trong nhà chỉ có một mình thím ba Đường, ngay cả cổng nhà cũng chưa vào mà cũng làm bà nội Xuyên tử trông thấy rồi đi truyền lung tung khắp nơi.
Nói bà ấy mèo mả gà đồng.
Chú ba Đường nào có thể chịu vợ trẻ nhà mình nói hươu nói vượn, cầm một thanh đao bổ củi vọt tới nhà Xuyên Tử, gào thét muốn xé miệng bà nội Xuyên Tử, huyên náo năm đó vẫn rất lớn, bà nội Xuyên Tử còn bị ông nội Xuyên Tử đánh một trận.
"Chó không đổi được thói ăn phân." Bác cả Đường hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt cha mẹ Đường cũng khó nhìn.
Sau khi về nhà phát hiện mấy người Nguyên Đản đều đã về, thế là mẹ Đường lập tức gọi Nguyên Đản đến trước mặt, nhẹ giọng thì thầm hỏi một trận, cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.
Người lớn không tiếp tục nói chuyện này, Nguyên Đản luôn cảm giác mình sắp gặp rắc rối, thế là lập tức đi ra ngoài tìm Xuyên Tử.
Xuyên Tử đang cùng hai đứa bé khác trong thôn làm s.ú.n.g cao su bằng trúc chơi, thấy Nguyên Đản khóc lóc chạy tới, hỏi một chút mới biết được là miệng mình gây họa.
Cậu bé là người làm anh, đương nhiên sẽ không để Nguyên Đản một mình chịu hậu quả, thế là một bộ dáng vẻ ông cụ non vỗ vỗ bả vai Nguyên Đản: "Giao cho anh Xuyên Tử đi."
Sau đó dỗ dành Nguyên Đản về, A Tráng đến tìm Nguyên Đản, vừa lúc đưa Nguyên Đản về nhà.
Mà Xuyên Tử lại cùng hai đứa nhỏ khác, tìm mười đứa nhỏ trong đội, bắt đầu làm sáng tỏ không có chuyện này khắp nơi.
Cháu của mình vả mặt mình, bà nội Xuyên Tử có thể nói cái gì? Về đến nhà còn bị chồng mình chỉ vào mặt mà mắng, bà ta chỉ có thể ngậm miệng. Đến lúc người khác hỏi bà ta đến cùng có chuyện này hay không, bà ta không phải nói sang chuyện khác, thì làm giả câm vờ điếc.
Mà đối với Đường Văn Sinh, đây chính là việc nhỏ, người ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Ban đêm, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh còn nhắc đến Nguyên Đản.
Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh thấy Nguyên Đản thế nào, cùng với cách nuôi dạy nó sau này thế nào.
Dù như thế nào, cô đều tôn trọng Đường Văn Sinh, tuy nói trẻ con vô tội, nhưng đứng vào vị trí của Đường Văn Sinh, đứa bé này là bằng chứng cho việc anh bị cắm sừng, lại thêm năm đó nhà họ Kiều thiết kế, Đường Văn Sinh dù không thích Nguyên Đản thì cũng là nhân chi thường tình.
Đường Văn Sinh suy nghĩ một hồi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phong Ánh Nguyệt nói.
"Anh là người ân oán phân minh, Kiều Tư Vũ và Nguyên Đản là hai người, anh sẽ không đổ thừa sai lầm lên người Nguyên Đản, những năm này thay vì nói là anh nuôi Nguyên Đản, không bằng nói là cha mẹ, là vợ chồng anh hai, còn có Văn Tuệ cố gắng vì Nguyên Đản đều nhiều hơn anh.”
"Năm đó anh và cha giữ lại Nguyên Đản, một là nhà họ Kiều và Kiều Tư Vũ không muốn đứa bé này, hai là vì thân thể của mẹ, những năm này mẹ có Nguyên Đản ở bên cạnh, thân thể càng ngày càng tốt, đây là Nguyên Đản mang đến, anh rất cảm kích."
Đối với Nguyên Đản, anh không phải rất thích, nhưng cũng chưa nói tới chán ghét, đứa bé này được nuôi dạy rất khá, mà Nguyên Đản còn không biết thân thế của mình, ở vị trí của Nguyên Đản, nó chỉ biết là cha không gần gũi với mình, mẹ cũng chưa từng thấy mặt.
Về phần phương pháp nuôi dạy.
"Cha nói chỉ cần Nguyên Đản ở nhà họ Đường một ngày, đó chính là con cháu nhà họ Đường, chờ nó lớn lên, nếu Kiều Tư Vũ và cha ruột nó không tìm tới, cũng không nói về thân thế cho Nguyên Đản."
"Nếu tìm tới thì sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Vậy coi như tính sổ món nợ năm đó người nhà họ Kiều sắp đặt cho anh, mà dù bọn họ nhận, còn chưa chắc Nguyên Đản muốn đi theo đâu."
Đường Văn Sinh cười cười nói.
Đều nói ba tuổi nhìn thấy già, đứa nhỏ Nguyên Đản này phẩm tính không tệ, nếu thật là đồ vô ơn, vậy đồ vô ơn này cũng giúp mẹ Đường kiên trì sống, cũng là một chuyện tốt.
Bên này bọn họ đang nói tới chuyện này, không giống ý nghĩ của mấy người trẻ tuổi như Đường Văn Sinh, mấy người bác cả Đường tức giận vô cùng.
"Miệng của bà nội Xuyên Tử còn thúi hơn cả hầm cầu! Chuyện như cái rắm cũng có thể nói ra bông hoa!"
Thím ba Đường mắng ghê nhất, lúc trước nhà anh họ bà ấy mượn bọn họ mười cân lương thực, sau đó khi anh họ tự vác lương thực đến trả, trong nhà chỉ có một mình thím ba Đường, ngay cả cổng nhà cũng chưa vào mà cũng làm bà nội Xuyên tử trông thấy rồi đi truyền lung tung khắp nơi.
Nói bà ấy mèo mả gà đồng.
Chú ba Đường nào có thể chịu vợ trẻ nhà mình nói hươu nói vượn, cầm một thanh đao bổ củi vọt tới nhà Xuyên Tử, gào thét muốn xé miệng bà nội Xuyên Tử, huyên náo năm đó vẫn rất lớn, bà nội Xuyên Tử còn bị ông nội Xuyên Tử đánh một trận.
"Chó không đổi được thói ăn phân." Bác cả Đường hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt cha mẹ Đường cũng khó nhìn.
Sau khi về nhà phát hiện mấy người Nguyên Đản đều đã về, thế là mẹ Đường lập tức gọi Nguyên Đản đến trước mặt, nhẹ giọng thì thầm hỏi một trận, cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.
Người lớn không tiếp tục nói chuyện này, Nguyên Đản luôn cảm giác mình sắp gặp rắc rối, thế là lập tức đi ra ngoài tìm Xuyên Tử.
Xuyên Tử đang cùng hai đứa bé khác trong thôn làm s.ú.n.g cao su bằng trúc chơi, thấy Nguyên Đản khóc lóc chạy tới, hỏi một chút mới biết được là miệng mình gây họa.
Cậu bé là người làm anh, đương nhiên sẽ không để Nguyên Đản một mình chịu hậu quả, thế là một bộ dáng vẻ ông cụ non vỗ vỗ bả vai Nguyên Đản: "Giao cho anh Xuyên Tử đi."
Sau đó dỗ dành Nguyên Đản về, A Tráng đến tìm Nguyên Đản, vừa lúc đưa Nguyên Đản về nhà.
Mà Xuyên Tử lại cùng hai đứa nhỏ khác, tìm mười đứa nhỏ trong đội, bắt đầu làm sáng tỏ không có chuyện này khắp nơi.
Cháu của mình vả mặt mình, bà nội Xuyên Tử có thể nói cái gì? Về đến nhà còn bị chồng mình chỉ vào mặt mà mắng, bà ta chỉ có thể ngậm miệng. Đến lúc người khác hỏi bà ta đến cùng có chuyện này hay không, bà ta không phải nói sang chuyện khác, thì làm giả câm vờ điếc.
Mà đối với Đường Văn Sinh, đây chính là việc nhỏ, người ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
Ban đêm, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh còn nhắc đến Nguyên Đản.
Phong Ánh Nguyệt hỏi Đường Văn Sinh thấy Nguyên Đản thế nào, cùng với cách nuôi dạy nó sau này thế nào.
Dù như thế nào, cô đều tôn trọng Đường Văn Sinh, tuy nói trẻ con vô tội, nhưng đứng vào vị trí của Đường Văn Sinh, đứa bé này là bằng chứng cho việc anh bị cắm sừng, lại thêm năm đó nhà họ Kiều thiết kế, Đường Văn Sinh dù không thích Nguyên Đản thì cũng là nhân chi thường tình.
Đường Văn Sinh suy nghĩ một hồi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phong Ánh Nguyệt nói.
"Anh là người ân oán phân minh, Kiều Tư Vũ và Nguyên Đản là hai người, anh sẽ không đổ thừa sai lầm lên người Nguyên Đản, những năm này thay vì nói là anh nuôi Nguyên Đản, không bằng nói là cha mẹ, là vợ chồng anh hai, còn có Văn Tuệ cố gắng vì Nguyên Đản đều nhiều hơn anh.”
"Năm đó anh và cha giữ lại Nguyên Đản, một là nhà họ Kiều và Kiều Tư Vũ không muốn đứa bé này, hai là vì thân thể của mẹ, những năm này mẹ có Nguyên Đản ở bên cạnh, thân thể càng ngày càng tốt, đây là Nguyên Đản mang đến, anh rất cảm kích."
Đối với Nguyên Đản, anh không phải rất thích, nhưng cũng chưa nói tới chán ghét, đứa bé này được nuôi dạy rất khá, mà Nguyên Đản còn không biết thân thế của mình, ở vị trí của Nguyên Đản, nó chỉ biết là cha không gần gũi với mình, mẹ cũng chưa từng thấy mặt.
Về phần phương pháp nuôi dạy.
"Cha nói chỉ cần Nguyên Đản ở nhà họ Đường một ngày, đó chính là con cháu nhà họ Đường, chờ nó lớn lên, nếu Kiều Tư Vũ và cha ruột nó không tìm tới, cũng không nói về thân thế cho Nguyên Đản."
"Nếu tìm tới thì sao?"
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
"Vậy coi như tính sổ món nợ năm đó người nhà họ Kiều sắp đặt cho anh, mà dù bọn họ nhận, còn chưa chắc Nguyên Đản muốn đi theo đâu."
Đường Văn Sinh cười cười nói.
Đều nói ba tuổi nhìn thấy già, đứa nhỏ Nguyên Đản này phẩm tính không tệ, nếu thật là đồ vô ơn, vậy đồ vô ơn này cũng giúp mẹ Đường kiên trì sống, cũng là một chuyện tốt.