Chương 88
Sau khi nước sôi, Đường Văn Sinh pha một ấm trà, anh hai Đường uống một bát nước trà, ăn một chút bánh cốm gạo rồi đứng dậy đi.
Nguyên Đản đang chơi Duck, Duck, Goose với đám Yến Tử, thấy anh hai Đường đi tới, Nguyên Đản đi ra ngoài ôm lấy chân anh ấy.
"Ngoan nhé."
Anh hai Đường một tay nhấc nó lên, Nguyên Đản được nâng cao cao cười ha ha.
Nhưng khi nó bị đặt xuống, thấy anh hai Đường nhanh chân đi xuống lầu, mắt Nguyên Đản lập tức đỏ lên.
Đường Văn Sinh ra tiễn anh hai Đường nhìn thấy vậy, cũng học anh hai Đường, nhấc nó lên cao.
Lúc đầu Nguyên Đản muốn khóc lập tức nín ngay.
Nó không cười khanh khách, nước mắt đảo quanh hốc mắt, méo miệng nhìn Đường Văn Sinh xấu hổ.
"Làm gì vậy?"
Phong Ánh Nguyệt tới vỗ cánh tay Đường Văn Sinh một cái, ra hiệu cho anh buông đứa nhỏ ra, sau đó nói một tiếng với hai người Yến Tử, lại nắm tay Nguyên Đản vào nhà.
Yến Tử và Niếp Niếp đến bên người chị dâu Triệu, nhỏ giọng nói.
"Hình như Nguyên Đản khóc."
"Chú Văn Sinh hung dữ như thế sao?"
Chị dâu Triệu trừng mắt: "Làm gì có, chớ nói nhảm."
Nguyên Đản bị dắt vào phòng, đứng trước mặt Phong Ánh Nguyệt chảy nước mắt.
Chính là loại khóc trong yên lặng.
Phong Ánh Nguyệt trừng mắt Đường Văn Sinh đang đi vào, Đường Văn Sinh sờ mũi, ngồi một bên không nói chuyện.
"Không khóc không khóc." Phong Ánh Nguyệt ôm lấy Nguyên Đản. "Mắt của Nguyên Đản nhà chúng ta đẹp như thế, khóc sưng lên sẽ xấu."
"Bác hai đi rồi."
Nguyên Đản sụt sịt nói.
"Bác hai chỉ về nhà thôi, bác ấy có rảnh sẽ đến thăm Nguyên Đản, hoặc là con nhớ mấy người bác hai, cha mẹ cũng có thể đưa con về thăm."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng Đường Văn Sinh trực tiếp ôm Nguyên Đản đi: "Để anh dẫn con chơi đi."
Nguyên Đản sốt ruột nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt đuổi theo hai bước: "Anh dẫn đi đâu thế?"
"Đạp xe đạp trong đập." Nguyên Đản nghe xong lời này, lập tức không vùng vẫy, chờ mong nhìn về phía Đường Văn Sinh.
Phong Ánh Nguyệt đứng trên lầu nhìn, lúc đầu Nguyên Đản còn có chút tiếc nuối, sau đó có Đường Văn Sinh dẫn dắt, biết chỉ cần ôm chặt eo Đường Văn Sinh thì sẽ không rơi xuống, thế là lập tức ôm chặt lấy Đường Văn Sinh, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia là biết rất vui vẻ.
Yến Tử và Niếp Niếp cũng theo xuống, Đường Văn Sinh đành thay phiên, Nguyên Đản cũng hào phóng, mà còn vì nó nguyện ý chia sẻ ngồi xe đạp cho đám bạn nhỏ nên lập tức có thêm mấy người bạn.
Trong đó có nhóm của Quân Tử.
Biết nó là người nhà Phong Ánh Nguyệt, mấy người Quân Tử lại càng nhiệt tình.
Mang theo Nguyên Đản chơi bóng, lăn vòng gì đó trong đập.
Nguyên Đản nhỏ, chạy không được bao lâu đã ra đầy mồ hôi, cho nên Phong Ánh Nguyệt cầm khăn vải nhỏ mà mẹ Đường cho cô xuống, nhét vào trong áo lót Nguyên Đản, như vậy có thể hút mồ hôi, đứa trẻ không dễ bị cảm lạnh.
Đường Văn Sinh để cô ở dưới chơi cùng con, mình về nhà nấu cơm.
Phong Ánh Nguyệt cũng không khách khí, ngồi trên ghế do chị dâu Vương tài trợ, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, vừa trông đứa nhỏ.
Thỉnh thoảng gọi Nguyên Đản lại, kiểm tra sau lưng cho nó, đổi một chiếc khăn khác.
Thấy vậy, chị dâu Vương bên cạnh cảm khái: "Em thật là cẩn thận, lúc mấy đứa nhỏ chạy cả người mồ hôi, quần áo cũng dễ ẩm ướt, không phải dễ bị lạnh sao? Cũng bởi vì cái này, A Quân không ít lần bị cảm lạnh."
"Em cũng là nhìn mẹ chồng và chị dâu hai nhà em thường xuyên làm như vậy, cho nên nhớ kỹ."
Phong Ánh Nguyệt chưa từng nuôi con, đương nhiên không biết điều ấy.
"Mẹ chồng em thì cũng thôi, chị dâu hai em có thể đối xử với Nguyên Đản tốt như vậy cũng là không tệ."
Một chị dâu khác nói.
"Đúng vậy, đúng là chị dâu hai của em rất tốt." Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Mấy người đang nói chuyện, chị dâu Triệu bỗng nhiên thấp giọng nói: "Về rồi đấy."
Phong Ánh Nguyệt theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, là thím Lý mang theo rổ về.
Bà ta cúi đầu đi đường như không muốn nói chuyện với ai, chị dâu Vương cũng không lên tiếng cố ý làm khó người, chờ thím Lý lên lầu, Phong Ánh Nguyệt hỏi: "Về từ lúc nào ạ?"
Chị dâu Vương khẽ xì một tiếng: "Trước đó vẫn luôn không thấy bóng dáng, mới về thôi đấy."
Vậy sao, Phong Ánh Nguyệt còn cho là về được mấy ngày rồi cơ.
"Nhìn như vậy, hẳn là sẽ yên tĩnh mấy ngày."
"Hi vọng thế, tối nay tôi nấu cá ăn, xem bà ta có xuất hiện trước mặt tôi không."
Chị dâu Triệu nói.
Nguyên Đản đang chơi Duck, Duck, Goose với đám Yến Tử, thấy anh hai Đường đi tới, Nguyên Đản đi ra ngoài ôm lấy chân anh ấy.
"Ngoan nhé."
Anh hai Đường một tay nhấc nó lên, Nguyên Đản được nâng cao cao cười ha ha.
Nhưng khi nó bị đặt xuống, thấy anh hai Đường nhanh chân đi xuống lầu, mắt Nguyên Đản lập tức đỏ lên.
Đường Văn Sinh ra tiễn anh hai Đường nhìn thấy vậy, cũng học anh hai Đường, nhấc nó lên cao.
Lúc đầu Nguyên Đản muốn khóc lập tức nín ngay.
Nó không cười khanh khách, nước mắt đảo quanh hốc mắt, méo miệng nhìn Đường Văn Sinh xấu hổ.
"Làm gì vậy?"
Phong Ánh Nguyệt tới vỗ cánh tay Đường Văn Sinh một cái, ra hiệu cho anh buông đứa nhỏ ra, sau đó nói một tiếng với hai người Yến Tử, lại nắm tay Nguyên Đản vào nhà.
Yến Tử và Niếp Niếp đến bên người chị dâu Triệu, nhỏ giọng nói.
"Hình như Nguyên Đản khóc."
"Chú Văn Sinh hung dữ như thế sao?"
Chị dâu Triệu trừng mắt: "Làm gì có, chớ nói nhảm."
Nguyên Đản bị dắt vào phòng, đứng trước mặt Phong Ánh Nguyệt chảy nước mắt.
Chính là loại khóc trong yên lặng.
Phong Ánh Nguyệt trừng mắt Đường Văn Sinh đang đi vào, Đường Văn Sinh sờ mũi, ngồi một bên không nói chuyện.
"Không khóc không khóc." Phong Ánh Nguyệt ôm lấy Nguyên Đản. "Mắt của Nguyên Đản nhà chúng ta đẹp như thế, khóc sưng lên sẽ xấu."
"Bác hai đi rồi."
Nguyên Đản sụt sịt nói.
"Bác hai chỉ về nhà thôi, bác ấy có rảnh sẽ đến thăm Nguyên Đản, hoặc là con nhớ mấy người bác hai, cha mẹ cũng có thể đưa con về thăm."
Phong Ánh Nguyệt nhẹ giọng dỗ dành, cuối cùng Đường Văn Sinh trực tiếp ôm Nguyên Đản đi: "Để anh dẫn con chơi đi."
Nguyên Đản sốt ruột nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt đuổi theo hai bước: "Anh dẫn đi đâu thế?"
"Đạp xe đạp trong đập." Nguyên Đản nghe xong lời này, lập tức không vùng vẫy, chờ mong nhìn về phía Đường Văn Sinh.
Phong Ánh Nguyệt đứng trên lầu nhìn, lúc đầu Nguyên Đản còn có chút tiếc nuối, sau đó có Đường Văn Sinh dẫn dắt, biết chỉ cần ôm chặt eo Đường Văn Sinh thì sẽ không rơi xuống, thế là lập tức ôm chặt lấy Đường Văn Sinh, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia là biết rất vui vẻ.
Yến Tử và Niếp Niếp cũng theo xuống, Đường Văn Sinh đành thay phiên, Nguyên Đản cũng hào phóng, mà còn vì nó nguyện ý chia sẻ ngồi xe đạp cho đám bạn nhỏ nên lập tức có thêm mấy người bạn.
Trong đó có nhóm của Quân Tử.
Biết nó là người nhà Phong Ánh Nguyệt, mấy người Quân Tử lại càng nhiệt tình.
Mang theo Nguyên Đản chơi bóng, lăn vòng gì đó trong đập.
Nguyên Đản nhỏ, chạy không được bao lâu đã ra đầy mồ hôi, cho nên Phong Ánh Nguyệt cầm khăn vải nhỏ mà mẹ Đường cho cô xuống, nhét vào trong áo lót Nguyên Đản, như vậy có thể hút mồ hôi, đứa trẻ không dễ bị cảm lạnh.
Đường Văn Sinh để cô ở dưới chơi cùng con, mình về nhà nấu cơm.
Phong Ánh Nguyệt cũng không khách khí, ngồi trên ghế do chị dâu Vương tài trợ, vừa nói chuyện phiếm với bọn họ, vừa trông đứa nhỏ.
Thỉnh thoảng gọi Nguyên Đản lại, kiểm tra sau lưng cho nó, đổi một chiếc khăn khác.
Thấy vậy, chị dâu Vương bên cạnh cảm khái: "Em thật là cẩn thận, lúc mấy đứa nhỏ chạy cả người mồ hôi, quần áo cũng dễ ẩm ướt, không phải dễ bị lạnh sao? Cũng bởi vì cái này, A Quân không ít lần bị cảm lạnh."
"Em cũng là nhìn mẹ chồng và chị dâu hai nhà em thường xuyên làm như vậy, cho nên nhớ kỹ."
Phong Ánh Nguyệt chưa từng nuôi con, đương nhiên không biết điều ấy.
"Mẹ chồng em thì cũng thôi, chị dâu hai em có thể đối xử với Nguyên Đản tốt như vậy cũng là không tệ."
Một chị dâu khác nói.
"Đúng vậy, đúng là chị dâu hai của em rất tốt." Phong Ánh Nguyệt cười nói.
Mấy người đang nói chuyện, chị dâu Triệu bỗng nhiên thấp giọng nói: "Về rồi đấy."
Phong Ánh Nguyệt theo tầm mắt của bọn họ nhìn sang, là thím Lý mang theo rổ về.
Bà ta cúi đầu đi đường như không muốn nói chuyện với ai, chị dâu Vương cũng không lên tiếng cố ý làm khó người, chờ thím Lý lên lầu, Phong Ánh Nguyệt hỏi: "Về từ lúc nào ạ?"
Chị dâu Vương khẽ xì một tiếng: "Trước đó vẫn luôn không thấy bóng dáng, mới về thôi đấy."
Vậy sao, Phong Ánh Nguyệt còn cho là về được mấy ngày rồi cơ.
"Nhìn như vậy, hẳn là sẽ yên tĩnh mấy ngày."
"Hi vọng thế, tối nay tôi nấu cá ăn, xem bà ta có xuất hiện trước mặt tôi không."
Chị dâu Triệu nói.