Chương 96
Mẹ Đường kiên nhẫn giảng giải cho cô nghe. Chỉ chốc lát sau, bác gái cả đã đưa A Tráng tới cửa nhà.
Bây giờ trong ruộng đã bắt đầu làm cỏ rồi. Ban ngày cũng nắng nóng bực bội. Chị dâu hai Đường vừa nghe nhà chú ba Đường có mua chút thịt về ăn thì nhất thời cũng có điều suy nghĩ.
Chờ đến khi gặp được ba người cha Đường ở lối rẽ sườn núi, nhìn thấy Đường Văn Sinh ở đó, cặp mắt của chị dâu hai Đường sáng bừng lên.
Tất nhiên anh hai Đường biết rõ cô ta muốn gì, bèn trêu ghẹo nói: "Mắt của em nhìn thằng ba cứ như đang nhìn một miếng thịt béo bở vậy."
Đường Văn Sinh bị cái ví dụ này dọa cho giật nảy mình.
Trái lại chị dâu hai Đường lại không hề che giấu: "Có lần nào chú ba về mà không mua thịt không? Tất nhiên là em phải mong đợi rồi."
"Chị dâu hai yên tâm đi, có mua thịt." Đường Văn Sinh cười đáp.
Cha Đường chắp tay sau lưng đi ở phía trước, để lại ba người phía sau vừa nói vừa cười.
Vừa mới tới cửa nhà mình, mấy người bọn họ đã nghe thấy mùi thịt bay ra từ bên trong. Trong sân chẳng có ai, chỉ có đồ chơi ngựa nhỏ của Nguyên Đản nằm lăn lóc.
Trái lại trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa của mấy người Phong Ánh Nguyệt.
Chị dâu hai Đường vội vàng rửa tay đi vào phụ giúp.
Kết quả lại phát hiện ra mình chẳng có gì để giúp cả vì đồ ăn cũng đã làm xong xuôi hết rồi. Đường Văn Tuệ đang định đi gọi bọn họ về dùng cơm.
"Chị dâu hai, chị nghỉ ngơi đi, để em làm cho."
Thấy chị dâu hai Đường xắn tay áo lên muốn bưng giúp, Phong Ánh Nguyệt cản lại nói.
Chị dâu hai Đường làm việc nguyên cả trưa rồi cũng mệt mỏi.
"Không có chuyện gì đâu, bây giờ trong đầu chị chỉ toàn là ăn thôi."
Chị dâu hai Đường toét miệng cười một tiếng.
Trông có hơi ngu ngốc. Mẹ Đường cười mắng: "Nóng ruột nó vừa thôi, bưng lên bàn nhanh hơn chút nào thì sẽ được ăn sớm hơn chút đó."
"Nguyên Đản ngồi vào bên cạnh thím hai đi, thím hai rất nhớ cháu đấy."
Chị dâu hai Đường cười ha ha một tiếng rồi nói với cái đuôi nhỏ Nguyên Đản.
"Vâng!"
Hôm nay Nguyên Đản cực kỳ vui vẻ, đi đường cũng ưỡn ẹo tới lui như một con sâu mèo vậy.
Đồ ăn buổi trưa có thịt có trứng, có thể nói là rất thịnh soạn.
Biết được chuyện hôm nay bọn họ chưa quay về nhà, chị dâu hai Đường lại càng vui sướng hơn: "Buổi tối Nguyên Đản ngủ cùng với thím nhé."
Nhưng Nguyên Đản lại ôm lấy cánh tay mẹ Đường: "Bà nội bảo tối nay ngủ cùng bà."
"Mẹ thấy để nó ở lại đây mấy ngày đi, các con cũng đỡ bị nó làm ồn." Mẹ Đường ôm lấy Nguyên Đản không buông.
Nguyên Đản nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, cũng muốn ở lại quê.
Nhìn ra mong muốn của nó, Đường Văn Sinh gật đầu: "Được, vậy lần sau chúng con trở về sẽ mang nó về bên kia ở."
"Được được được." Mặt mày mẹ Đường và chị dâu hai Đường đều vui tươi hớn hở. Nguyên Đản là đứa cháu do hai người nuôi lớn, lần này lại đi luôn nhiều ngày như vậy nên tất nhiên là hai người rất nhớ cháu.
Phong Ánh Nguyệt phát hiện ra hôm nay Đường Văn Tuệ khá là ít nói nên sau khi ăn cơm xong, có Đường Văn Sinh giúp thu dọn bát đũa rồi nên cô bèn kéo Đường Văn Tuệ qua một bên sân nói chuyện phiếm.
"Em có tâm sự gì hả?"
Đường Văn Tuệ thở dài: "Chị dâu ba, chị nói xem, thích cùng một người với bạn thân thì nên làm gì bây giờ?"
"Em á?"
Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Bạn em là Thục Phân nói hình như cậu ấy và bạn cậu ấy cùng thích một người. Em biết người bạn mà cậu nói chính là em."
Bây giờ trong ruộng đã bắt đầu làm cỏ rồi. Ban ngày cũng nắng nóng bực bội. Chị dâu hai Đường vừa nghe nhà chú ba Đường có mua chút thịt về ăn thì nhất thời cũng có điều suy nghĩ.
Chờ đến khi gặp được ba người cha Đường ở lối rẽ sườn núi, nhìn thấy Đường Văn Sinh ở đó, cặp mắt của chị dâu hai Đường sáng bừng lên.
Tất nhiên anh hai Đường biết rõ cô ta muốn gì, bèn trêu ghẹo nói: "Mắt của em nhìn thằng ba cứ như đang nhìn một miếng thịt béo bở vậy."
Đường Văn Sinh bị cái ví dụ này dọa cho giật nảy mình.
Trái lại chị dâu hai Đường lại không hề che giấu: "Có lần nào chú ba về mà không mua thịt không? Tất nhiên là em phải mong đợi rồi."
"Chị dâu hai yên tâm đi, có mua thịt." Đường Văn Sinh cười đáp.
Cha Đường chắp tay sau lưng đi ở phía trước, để lại ba người phía sau vừa nói vừa cười.
Vừa mới tới cửa nhà mình, mấy người bọn họ đã nghe thấy mùi thịt bay ra từ bên trong. Trong sân chẳng có ai, chỉ có đồ chơi ngựa nhỏ của Nguyên Đản nằm lăn lóc.
Trái lại trong phòng bếp lại truyền ra tiếng cười đùa của mấy người Phong Ánh Nguyệt.
Chị dâu hai Đường vội vàng rửa tay đi vào phụ giúp.
Kết quả lại phát hiện ra mình chẳng có gì để giúp cả vì đồ ăn cũng đã làm xong xuôi hết rồi. Đường Văn Tuệ đang định đi gọi bọn họ về dùng cơm.
"Chị dâu hai, chị nghỉ ngơi đi, để em làm cho."
Thấy chị dâu hai Đường xắn tay áo lên muốn bưng giúp, Phong Ánh Nguyệt cản lại nói.
Chị dâu hai Đường làm việc nguyên cả trưa rồi cũng mệt mỏi.
"Không có chuyện gì đâu, bây giờ trong đầu chị chỉ toàn là ăn thôi."
Chị dâu hai Đường toét miệng cười một tiếng.
Trông có hơi ngu ngốc. Mẹ Đường cười mắng: "Nóng ruột nó vừa thôi, bưng lên bàn nhanh hơn chút nào thì sẽ được ăn sớm hơn chút đó."
"Nguyên Đản ngồi vào bên cạnh thím hai đi, thím hai rất nhớ cháu đấy."
Chị dâu hai Đường cười ha ha một tiếng rồi nói với cái đuôi nhỏ Nguyên Đản.
"Vâng!"
Hôm nay Nguyên Đản cực kỳ vui vẻ, đi đường cũng ưỡn ẹo tới lui như một con sâu mèo vậy.
Đồ ăn buổi trưa có thịt có trứng, có thể nói là rất thịnh soạn.
Biết được chuyện hôm nay bọn họ chưa quay về nhà, chị dâu hai Đường lại càng vui sướng hơn: "Buổi tối Nguyên Đản ngủ cùng với thím nhé."
Nhưng Nguyên Đản lại ôm lấy cánh tay mẹ Đường: "Bà nội bảo tối nay ngủ cùng bà."
"Mẹ thấy để nó ở lại đây mấy ngày đi, các con cũng đỡ bị nó làm ồn." Mẹ Đường ôm lấy Nguyên Đản không buông.
Nguyên Đản nhìn về phía Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh, cũng muốn ở lại quê.
Nhìn ra mong muốn của nó, Đường Văn Sinh gật đầu: "Được, vậy lần sau chúng con trở về sẽ mang nó về bên kia ở."
"Được được được." Mặt mày mẹ Đường và chị dâu hai Đường đều vui tươi hớn hở. Nguyên Đản là đứa cháu do hai người nuôi lớn, lần này lại đi luôn nhiều ngày như vậy nên tất nhiên là hai người rất nhớ cháu.
Phong Ánh Nguyệt phát hiện ra hôm nay Đường Văn Tuệ khá là ít nói nên sau khi ăn cơm xong, có Đường Văn Sinh giúp thu dọn bát đũa rồi nên cô bèn kéo Đường Văn Tuệ qua một bên sân nói chuyện phiếm.
"Em có tâm sự gì hả?"
Đường Văn Tuệ thở dài: "Chị dâu ba, chị nói xem, thích cùng một người với bạn thân thì nên làm gì bây giờ?"
"Em á?"
Phong Ánh Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
"Bạn em là Thục Phân nói hình như cậu ấy và bạn cậu ấy cùng thích một người. Em biết người bạn mà cậu nói chính là em."